Giải Trí: Mới Vừa Chia Tay Liền Cùng Nữ Minh Tinh Vào Khách Sạn

Chương 574: Thực ta là cái rất ngại ngùng người

"Bất kể thế nào, lần này xem như ta nợ ngươi một ân tình."
Tô Hà đồng ý, Trần Vân Phương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng thân là dì của Trương Tư Triết, lại cùng chung một ngành nghề, nhìn thấy một người thuộc thế hệ sau như hắn một lòng muốn trở thành ca thần, nhưng với hoàn cảnh âm nhạc tiếng Trung hiện tại, việc Trương Tư Triết đạt được thành tựu đó quá khó khăn.
Nếu như vào thời kỳ đỉnh cao của âm nhạc tiếng Trung, thêm vào khúc thần như nàng đây, Trương Tư Triết tuyệt đối có hy vọng thành công trở thành ca thần. Nhưng trong thời đại lưu lượng hiện nay, âm nhạc tiếng Trung nhìn chung đang xuống dốc, dù số lượng ca vương không ít hơn trước, nhưng rất khó xuất hiện một người được tất cả mọi người tán thành là ca thần.
Lần này Tinh Hà xuất hiện, đang từ từ thay đổi cục diện âm nhạc tiếng Trung, vì vậy Trần Vân Phương mới để hắn gia nhập Tinh Thần giải trí, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng trong đời Trương Tư Triết, cơ hội cuối cùng để hoàn thành giấc mơ của mình.
Vì Trương Tư Triết, nàng đồng ý nợ Tô Hà một ân tình, dù từ tình hình hiện tại, ân tình của nàng đối với Tô Hà chẳng đáng là bao.
Tô Hà khoát tay áo, có chút ngạc nhiên hỏi: "Trần tỷ, chị giúp ca sĩ của Tinh Thần giải trí viết ca, Hoành Quang giải trí có đồng ý không?"
"Trở thành khúc thần bao nhiêu năm nay, ta không như mấy lão già đó, một hai năm mới ra một ca khúc. Ta hàng năm đều cho ra năm sáu bài, cũng vì muốn trả ân tình năm xưa Hoành Quang giải trí đã ký hợp đồng với ta. Hiện tại ân tình đã trả gần hết rồi, chẳng lẽ việc ta viết bài cho cháu ngoại mình cũng cần sự đồng ý của họ sao?" Trần Vân Phương nhìn Trương Tư Triết cười nói.
"Cảm tạ dì!" Trong lòng Trương Tư Triết lại lần nữa trào dâng một luồng cảm động.
Hắn biết, dì ngoài miệng nói dễ dàng vậy thôi, chứ áp lực thật ra không hề nhỏ. Dù sao nàng là khúc thần của Hoành Quang giải trí, mà hiện tại Trương Tư Triết lại là nghệ nhân của Tinh Thần giải trí, hai bên là đối thủ cạnh tranh.
Trần Vân Phương muốn viết ca cho hắn, Hoành Quang giải trí chắc chắn sẽ vin vào cớ đó gây khó dễ, thậm chí đưa ra những yêu cầu bất lợi cho nàng.
"Nhìn cái bộ dạng lúng túng của cháu kìa." Trần Vân Phương bĩu môi, đột nhiên nhớ đến Tô Hà ở đó, nàng vội vàng khôi phục ngữ khí ôn nhu: "Chỉ cần cháu có thể trở thành ca thần, nhà họ Trương các cháu coi như nở mày nở mặt."
Trương Tư Triết còn muốn nói gì đó, Trần Vân Phương đã nhìn về phía Tô Hà.
Nàng một tay chống cằm, mắt nhìn chằm chằm Tô Hà không rời.
Tô Hà bị ánh mắt kỳ lạ đó nhìn đến có chút e dè, hắn vừa định mở lời, Trần Vân Phương lại đột ngột nói: "Bây giờ cuối cùng ta đã hiểu, vì sao lão già Triệu Thanh Dương mỗi lần nhắc đến cậu, vẻ mặt đều kỳ quái như vậy."
Khi mấy vị khúc thần trước đang bàn về việc tứ đại công ty giải trí chèn ép Tinh Hà, Trần Vân Phương nói nếu Tinh Hà không thể tiếp tục ở Tinh Thần giải trí, có thể chuyển sang công ty khác bất cứ lúc nào. Lúc đó Triệu Thanh Dương lại nói Tinh Hà không thể rời Tinh Thần giải trí.
Nhất thời, điều đó khơi gợi sự hiếu kỳ của Trần Vân Phương.
Hiện tại biết thân phận thật sự của Tinh Hà, nàng cuối cùng đã hiểu rõ.
Hội trưởng hiệp hội văn học là cha hắn, vị nữ tổng giám đốc bá đạo của Ưu Hóa Võng là mẹ hắn, vậy thì có thể giải thích tại sao Tô Hà căn bản không thiếu tiền, không thể vì lợi ích mà rời Tinh Thần giải trí.
Quan trọng nhất là, thân phận này của Tô Hà cho thấy thiên phú quá mức thái quá, đặc biệt trong lĩnh vực văn học. Dù bề ngoài không gia nhập giới văn học, nhưng Tô Hà tuyệt đối là sự tồn tại chói mắt nhất, thậm chí trong lòng giới trẻ, vị trí của hắn vượt qua cả cha mình là Tô Tĩnh Quốc.
Cho nên nàng cho rằng, người như Tô Hà không thể bị hình thức áp bức.
Tô Hà nghe vậy ngẩn người, chợt cười nói: "Ta với Triệu Thanh Dương lão sư xác thực từng gặp mặt một lần, ông ấy biết thân phận của ta."
Năm đó Tô Hà còn ở Hoa Nạp đã gặp Triệu Thanh Dương một lần, khi đó Tô Hà mới vào nghề không lâu. Trong ấn tượng của hắn, vị lão tiền bối này có khí chất rất nho nhã, không giống kiểu khúc thần đứng trên đỉnh cao của âm nhạc tiếng Trung, mà giống một ông cụ đánh Thái Cực quyền trong công viên hơn.
"Thực ra trong sáu vị khúc thần, Triệu Thanh Dương lão sư xem trọng cậu nhất. Lúc trước mọi người đang xem kịch hay, là ông ấy đề nghị chúng ta cùng mời cậu tranh bảng, hơn nữa ta cảm thấy ông ấy đoán được tứ đại giải trí sẽ chèn ép các cậu. Đề nghị này nhìn như đang nịnh bợ tứ đại giải trí, thực chất là dựa vào mối quan hệ của chúng ta với chính phủ, để cậu liên hệ với chính phủ. Và chúng ta đều rất muốn thấy âm nhạc tiếng Trung có thêm một khúc thần."
Trần Vân Phương giải thích, dừng một chút nàng lại nói thêm: "Đương nhiên, Quách Phong là ngoại lệ."
Nhắc đến cái tên này, mặt Trần Vân Phương lộ vẻ khó chịu.
"Trần tỷ với Quách Phong có quen biết?" Tô Hà trố mắt nhìn, đây là lần thứ hai hắn nghe Trần Vân Phương nhắc đến Quách Phong.
Hắn với Quách Phong không quen, lần duy nhất gặp mặt cũng là khi trước đó giành 12 quán quân liên tiếp, bị ông ta cho cắt đứt. Nhưng đối với thất bại lần đó, Tô Hà không để trong lòng, thậm chí còn muốn cảm ơn Quách Phong, nếu không hắn còn không có cơ hội rút lui khỏi Hoa Nạp một cách êm thấm.
"Đúng là không có quan hệ gì, người này tư tưởng có vấn đề, luôn mang một cảm giác cao cao tại thượng, ta rất không ưa." Trần Vân Phương lắc đầu.
Thậm chí đôi lúc nàng cảm thấy đầu óc Quách Phong có vấn đề, dù sao người bình thường đều biết giao tiếp với người khác, đặc biệt với những người cùng thế hệ, sẽ khiêm tốn một chút. Nhưng Quách Phong chỉ cần mở miệng là có mùi vị cao cao tại thượng.
"Vậy à..." Tô Hà gật đầu.
"Đúng rồi, ta đột nhiên nhớ ra một chuyện." Trần Vân Phương nhìn về phía Tô Hà.
"Chuyện gì?"
"Lần trước cậu không phải để lão Vương cầm vị trí thứ ba sao, mọi người đều thấy bình thường, chỉ có Quách Phong là giễu cợt mãi thôi. Hơn nữa hắn thắng cậu một lần mà khoe khoang cả đời, vì vậy tháng sau mong cậu cho hắn nếm thử cảm giác đó, tỷ tỷ đã chuẩn bị ảnh chụp màn hình rồi, đợi hắn thua sẽ đăng lên Weibo!" Trần Vân Phương cười hì hì.
"Chị tin tưởng em có thể thắng ông ta đến vậy sao?" Tô Hà nhìn người phụ nữ đột nhiên trở nên xấu bụng này, bất đắc dĩ hỏi.
"Đương nhiên, nhiệt độ và danh tiếng hiện tại của cậu trừ Triệu Thanh Dương ra, người khác không phải là đối thủ. Vì vậy việc cướp hai vị trí đầu của nhạc phim điện ảnh đối với cậu chắc không khó chứ?" Trần Vân Phương không hẳn là khen Tô Hà, mà nàng thật sự nghĩ vậy, trong lòng nàng, Quách Phong với Tô Hà căn bản không có cách nào so sánh.
"Tôi cố hết sức." Tô Hà cười nói.
Nghe đến việc Quách Phong thắng hắn một lần mà khoe khoang cả đời, hắn đã hiểu rõ con người của Quách Phong là như thế nào. Hiện tại người chị Trần Vân Phương mới nhận của hắn lại ghét ông ta đến vậy, Tô Hà đương nhiên phải chuẩn bị cho ông ta một vài kinh hỉ.
"Cậu nhóc này, khi làm diễn viên thì cuồng lắm, sao đến viết nhạc lại khiêm tốn thế." Dù mới gặp Tô Hà lần đầu, Trần Vân Phương cơ bản đã thăm dò được tính cách đối phương.
"Trần tỷ hiểu lầm tôi rồi, thực ra tôi là người rất ngại ngùng." Tô Hà đưa ra đánh giá về bản thân.
"Ừm, cũng như tôi là người ôn nhu vậy." Trần Vân Phương gật gật đầu.
Trương Tư Triết đứng bên cạnh nghe hai người "dối trá" tự giới thiệu bản thân, vẻ khinh thường sắp tràn lên tận trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận