Giải Trí: Mới Vừa Chia Tay Liền Cùng Nữ Minh Tinh Vào Khách Sạn

Chương 246: Ta hội trưởng phụ thân dĩ nhiên là cái lão lục?

Chương 246: Cha ta, vị hội trưởng, hóa ra là một "lão lục"?
"Tô Hà, ngươi định làm thế nào?"
Trong thính phòng, Lý Giang nhìn phòng phát sóng trực tiếp chỉ có mấy vạn người theo dõi, lác đác vài bình luận đều nói tiết mục tẻ nhạt, hoặc là vì Lý Thi Dao cổ vũ, sắc mặt có chút nghiêm nghị.
Vốn dĩ nhiệt độ của giới văn hóa không cao, dù bọn họ đã dùng mấy nghệ sĩ của Tinh Mộng để tuyên truyền, mọi người thấy cũng không hứng thú vào xem, dù sao khu nhan sắc có nhiều cô nàng xinh tươi uốn éo mông như vậy, ai thèm xem "chi, hồ, giả, dã" chứ?
Vì vậy, Lý Giang không biết Tô Hà tự tin như vậy từ đâu ra.
"Đừng nóng vội, hiện tại chưa phải lúc." Tô Hà lắc đầu nói.
Thấy Lý Giang vẫn đầy vẻ nghi hoặc.
Hắn không nhịn được cười một tiếng, hỏi: "Ngươi nghĩ rằng khi thi đối đáp, chúng ta đối xử với Trương Chí như vậy, chờ đến phần tự do khiêu chiến, hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?"
Lý Giang trầm ngâm nói: "Ý ngươi là, Trương Chí sẽ nhằm vào chúng ta trong tiết mục?"
"Là nhằm vào ta." Tô Hà nhìn về phía Trương Chí đang vùi đầu trả lời câu hỏi, cười nói: "Ngươi nói không sai, loại hình phát sóng trực tiếp văn hóa căn bản không hấp dẫn người trẻ tuổi, nhưng nếu tiết mục có những màn đối đáp nảy lửa, vậy lại là chuyện khác. Việc một tài tử được giới chuyên môn công nhận đấu câu đối với người thường, rất có sức hút chứ?"
"Mẹ nó, đừng nói ngươi định đồng ý đấu với hắn!" Lý Giang kinh hãi nói.
"Tại sao lại không?" Tô Hà buông tay.
Tô Hà hiểu rõ ý đồ của Trương Xuân Lai, gã muốn cái vị trí hội trưởng kia mà.
Dù Tô Hà không xung đột với Trương Chí trong phần thi đối đáp, ở phần tự do khiêu chiến, Trương Chí e là vẫn sẽ khiêu chiến hắn.
Gã muốn dẫm đạp mình, làm suy yếu danh vọng của Tô Tĩnh Quốc trong hiệp hội văn học, đồng thời nâng cao danh vọng của cha con gã trong hiệp hội, để Trương Xuân Lai có thêm chút vốn liếng khi làm giám khảo bầu hội trưởng.
Mà đối với những động thái này của Trương Xuân Lai, Tô Tĩnh Quốc luôn tỏ ra khó chống đỡ, thậm chí có vẻ bị Trương Xuân Lai dắt mũi.
Nhưng xuất phát từ sự hiểu biết về người cha già này, ông có thể ngồi trên cái vị trí hội trưởng này, sao có thể vô năng đến vậy?
Từ việc ông bày đủ trò để mình nhất định phải về vào dịp Trung thu.
Đến việc hôm qua ông tâm sự thẳng thắn với mình nhiều như vậy.
Rồi cả việc ông muốn mình nhất định phải đến tham gia hội thơ từ.
Tuy rằng nhìn qua có vẻ không được hết sức, nhưng vừa nãy khi Tô Hà muốn giúp ông, ông đã không từ chối một cách mạnh mẽ, chỉ từ chối một lần rồi sau đó im lặng.
Khi đó Tô Hà gần như đã kết luận, lão già này nhất định đang kìm nén một ý đồ xấu xa nào đó.
"Ngươi còn biết đối câu đối?" Tô Mộc Nghiên cuối cùng cũng nghe rõ hai người đang nói gì, không khỏi kinh ngạc nói.
"Biết sơ sơ." Tô Hà gật đầu.
"Lại biết sơ sơ à..." Tô Mộc Nghiên cạn lời.
Không khoe khoang thì không phải là anh em tốt!
...
Trải qua phần thi trả lời kịch liệt.
Thứ tự cuối cùng cũng xuất hiện.
Người thứ nhất, Trương Chí, đối đáp đúng hết tất cả, tuy rằng ở một bức câu đối có chút tỳ vết, nhưng tổng thành tích của gã tốt nhất.
Ngoài dự đoán của mọi người, người thứ hai không phải Lý Thi Dao có nhân khí cao nhất, mà là chàng trai trẻ tên Đỗ Hoa Xuân kia, hắn đối đáp đúng bảy đạo câu đối.
Lý Thi Dao chỉ đối đáp đúng sáu đạo.
"Chúc mừng lão Trương, câu đối của thằng nhóc Trương Chí này e là sắp đuổi kịp ông rồi chứ?"
"Hổ phụ sinh hổ tử, không hổ là con trai lão Trương!"
"Lợi hại!"
Mấy vị phó hội trưởng của hiệp hội đều chắp tay chúc mừng Trương Xuân Lai.
"Ha ha, thằng nhóc này lại giỏi câu đối đến vậy, ta cũng rất kinh ngạc!" Trương Xuân Lai khiêm tốn nói, nhưng trên mặt lại nở nụ cười rạng rỡ.
Sau đó, gã lại có chút đắc ý liếc nhìn Tô Tĩnh Quốc.
Thấy Tô Tĩnh Quốc vẫn mặt không cảm xúc, vẻ mặt nặng nề, gã càng đắc ý hơn, quay sang nhìn Lý Thương Lan nói: "Lần này, cô bé Dao Dao nhà cô hình như phát huy hơi thất thường."
"Thành tích này rất tốt rồi, Dao Dao vốn không giỏi câu đối, thế mạnh của con bé là thơ từ." Lý Thương Lan cười lắc đầu.
"Nói cũng phải, mảng thơ từ thì Trương Chí nhà ta không đuổi kịp Dao Dao, lát nữa là đến lúc Dao Dao thể hiện rồi." Trương Xuân Lai cười ha ha.
"Chuyện này chưa chắc đã nói được, hôm nay có nhiều người trẻ tuổi đến, biết đâu có ai đó giấu nghề thì sao." Lý Thương Lan khiêm tốn nói.
"Đúng là cũng không nói trước được." Trương Xuân Lai cũng gật đầu, nhưng giọng điệu lại không mấy để ý.
Hai người nói chuyện, gần như cùng lúc đó nhìn về phía hội trưởng Tô Tĩnh Quốc.
Trước đây vào lúc này, khi thế hệ trẻ có khiêu chiến, Tô Tĩnh Quốc còn có thể dựa vào trình độ câu đối của mình để tạo tiếng vang, nhưng lần này tất cả đều là người trẻ tuổi thể hiện, Tô Tĩnh Quốc thậm chí không có tâm trạng chuẩn bị câu đối.
Lần này ảnh hưởng đến ông hơi lớn.
Nhưng Tô Tĩnh Quốc càng bị ảnh hưởng, Trương Xuân Lai lại càng hài lòng, dù sao gã muốn tận dụng mọi biện pháp để tích lũy danh vọng cho mình, làm hao mòn danh vọng của Tô Tĩnh Quốc.
Khu vực người trẻ tuổi.
Trương Chí tươi cười, thu quạt giấy lại, chắp tay với mọi người: "Ha ha, đa tạ các vị!"
"Chúc mừng cậu." Lý Thi Dao cười nói, nhưng cô không hề nhụt chí sau thất bại, như Lý Thương Lan nói, sân nhà của cô là phần thi thơ từ lát nữa.
"Tài nữ Lý Thi Dao lại thua, ta không phục."
"Trương Chí là cái quái gì, nghe còn chưa từng nghe tới, cũng có thể thắng Dao Dao nhà ta?"
"Không hiểu thì đừng nói bậy, Trương Chí này câu đối trong giới trẻ hầu như không có đối thủ."
"Người này đúng là có chút tài, vừa nãy gã đối đáp phi thường chỉnh chu."
Trong những bình luận lác đác, phần lớn đều là fan của Lý Thi Dao, vì vậy mọi người tự nhiên ủng hộ Lý Thi Dao hơn, nhưng sau khi có người giới thiệu thân phận của Trương Chí, mọi người cũng có cái nhìn mới về Trương Chí.
"Hãy dùng tràng pháo tay để chúc mừng Trương Chí giành được vị trí số một trong phần thi câu đối!"
Người chủ trì nói xong, mọi người cũng đồng loạt vỗ tay.
"Tiếp theo, sẽ đến phần tự do khiêu chiến, mọi người có thể tùy ý chọn đối thủ để so tài câu đối lẫn nhau..."
Người chủ trì nói về quy tắc thi đấu.
Mà Trương Chí lại hướng mắt về phía Tô Hà.
Trong mắt gã mang theo một tia giễu cợt.
"Tôi muốn khiêu chiến con trai hội trưởng Tô, Tô Hà!" Gã chỉ vào Tô Hà ở khu vực khán giả, lớn tiếng nói.
Nhất thời thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
"Tô Hà là ai?"
"Con trai hội trưởng, sao lại ngồi ở khu vực khán giả?"
"Mẹ nó, con trai Tô hội trưởng lại đến rồi?"
Trên sân, những người nghe nói qua về Tô Tĩnh Quốc nhất thời xôn xao.
"Tô Hà?"
Ngay cả Lý Thi Dao cũng kinh ngạc nhìn Trương Chí, rồi nhìn về hướng ngón tay gã chỉ, vì Tô Hà đeo khẩu trang, người đầu tiên cô nhận ra là Tô Mộc Nghiên và Lý Giang ở bên cạnh.
Giới văn học không lớn, hơn nữa khi còn bé mọi người đều cùng nhau chơi đùa, nên vẫn có thể nhận ra.
Có điều, từ khi anh em Tô gia không phát triển trong giới văn học nữa, quan hệ của mọi người cũng trở nên xa cách.
Thỉnh thoảng nghe đến cũng đều là từ miệng cha cô, Lý Thương Lan, nói anh em Tô gia sống không phấn chấn thế nào, không ngờ anh em Tô gia cũng đến hiện trường hội thơ từ Trung thu.
"Tô Hà không phải người của hiệp hội." Tô Tĩnh Quốc lại nhíu mày, trầm giọng nói với Trương Chí.
"Nhưng trong quy tắc của chúng ta ghi rõ ai cũng có thể khiêu chiến, nếu cậu ta sợ thì hoàn toàn có thể từ chối." Trương Xuân Lai cười ha ha.
"Hóa ra đây chính là ý đồ của các ngươi, cố ý kích ta để ta mang Tô Hà đến." Tô Tĩnh Quốc hít sâu một hơi nhìn Trương Xuân Lai.
"Hội trưởng, ông nói quá lời rồi, chỉ là luận bàn giữa tiểu bối thôi mà, vả lại, chúng ta những người lớn tuổi này lâu rồi chưa gặp Tô Hà, chẳng lẽ không được nhớ nhung cậu ta sao?" Trương Xuân Lai vội vàng lắc đầu.
Tô Tĩnh Quốc hừ một tiếng, không để ý nữa.
"Tô Hà, cậu có dám chấp nhận lời khiêu chiến của tôi không?" Lúc này, Trương Chí mở quạt giấy trong tay ra, tiếp tục hùng hổ dọa người nói.
Hiện trường hoàn toàn im lặng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tô Hà bị Trương Chí chỉ vào.
Vừa nãy Trương Chí giành vị trí số một về câu đối, chỉ cần không phải kẻ ngốc đều sẽ từ chối lời khiêu chiến của gã.
Dù sao, ai cũng không muốn bị ngược, đây hoàn toàn là một lời khiêu chiến không có bất ngờ.
"Sao tự nhiên thấy hơi sợ xã hội." Bị mọi người nhìn kỹ, Tô Hà có chút không được tự nhiên nhún vai, nhếch miệng cười nhạt, ghé vào tai Lý Giang nói: "Lát nữa bảo Trần Kỳ đăng Weibo đi, những người khác không cần đăng, càng đăng dễ lộ thân phận Tinh Hà của ta."
"Không thành vấn đề, tôi liên hệ Lâm Thanh Mộng." Lý Giang cười hì hì.
Tô Hà gật đầu.
Lúc này mới đứng dậy dưới ánh mắt của mọi người, đầu tiên hắn nhìn về phía Tô Tĩnh Quốc ở đằng xa, lúc này Tô Tĩnh Quốc cũng đang nhìn hắn, cau mày.
Tô Hà bĩu môi.
Ai có thể ngờ được một vị hội trưởng hiệp hội văn học lại là một "lão lục"?
Chuyện này mà truyền ra thì người khác còn tin được không?
Có điều, hành động của lão già này cũng quá hạn chế, chỉ có mỗi động tác cau mày này, có thời gian nên dạy ông ta vài thứ về biểu cảm...
Sau khi nhổ nước bọt trong lòng xong.
Tô Hà ngẩng đầu nhìn kỹ Trương Chí đang đầy vẻ đắc ý.
Khẽ cười nói: "Ta chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận