Giải Trí: Mới Vừa Chia Tay Liền Cùng Nữ Minh Tinh Vào Khách Sạn

Chương 87: 《 Bí Mật Của Tôi 》

**Chương 87: 《Bí Mật Của Tôi》**
Khúc nhạc dạo với âm thanh hòa hợp thêm vào tiếng dương cầm.
Mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng thoải mái.
Bởi vì Trần Kỳ có độ nổi tiếng cao trong chương trình, nên kỳ này hoàn toàn khác với những mong đợi của kỳ trước. Kỳ trước tổ chương trình không hề dành cho nàng bất kỳ sân khấu và ánh đèn bố trí nào.
Nhưng kỳ này không chỉ cho rất nhiều trang trí sân khấu, còn có thêm hai bạn nhảy phụ họa.
Chuyên viên ánh sáng cũng căn cứ vào bầu không khí ca khúc, tận tình hỗ trợ về thiết bị ánh sáng.
Đã có kinh nghiệm biểu diễn hát một lần ở sân khấu lớn như thế này, lần này Trần Kỳ hoàn toàn không còn chút cảm giác căng thẳng nào, nàng tự tin đứng dưới ánh đèn sân khấu, mắt nhìn thẳng phía trước.
Thật ra, ánh đèn trên sân khấu rất chói mắt, thông thường không thể nhìn rõ khán phòng, nhưng vẫn có thể thấy những tấm bảng đèn cổ vũ của khán giả.
Phía dưới ngồi phần lớn là fan của Triệu Hiểu Vân hoặc Chu Thiên Thiên, thấy các nàng có nhiều fan ủng hộ như vậy ở dưới đài, Trần Kỳ không khỏi hâm mộ.
Nhưng nàng tin tưởng, một ngày nào đó, chính mình cũng sẽ có fan đến hiện trường, giơ cao bảng cổ vũ nghe chính mình hát.
"Gần đây vẫn rất tốt bụng tình, Không biết nguyên nhân gì, Ta hiện tại cái này một loại tâm tình, Ta muốn hát cho ngươi nghe. . ."
Tiếng đàn dương cầm, phối hợp với giọng hát đặc biệt và cách phát âm của Trần Kỳ, mang đến cho người nghe một cảm giác vô cùng thoải mái.
Bài hát này rất đơn giản, thuần túy miêu tả tâm tư thầm mến của một cô gái trong một bài tình ca.
Hơn nữa không phải kiểu bầu không khí bi thương, mà là dùng một cách nhẹ nhàng, ngọt ngào thổ lộ, biểu hiện ra sự cẩn thận từng li từng tí và những toan tính nhỏ nhặt của cô gái.
Rất đậm chất t·h·iếu nữ.
Cũng rất phù hợp để Trần Kỳ biểu diễn bây giờ.
"Nhìn ngoài cửa sổ tiểu Tinh Tinh, Trong lòng nghĩ bí m·ậ·t của ta, Có tính hay không yêu ta không quá chắc chắn, Ta chỉ biết ta đang nhớ ngươi. . ."
Ánh đèn trên sân khấu từ từ chuyển sang màu hồng nhạt của t·h·iếu nữ.
Ban đầu tổ chương trình cảm thấy, nên để Trần Kỳ mặc một chiếc váy xòe kiểu t·h·iếu nữ, như vậy mới có thể phối hợp tốt hơn với sân khấu, nhưng Trần Kỳ từ chối, nàng vẫn t·h·í·c·h bộ áo da quần da kia.
Nhưng từ buổi biểu diễn trực tiếp mà nói, lại có một cảm giác đặc biệt khác lạ.
Cũng rất t·h·í·c·h hợp với sân khấu này.
Khán giả dưới đài cũng dần bị giọng ca của nàng thu hút, dù cho bọn họ không phải fan của Trần Kỳ, đến hiện trường xem loại tiết mục này, nếu như biểu hiện thực sự rất tốt, phần lớn mọi người cũng sẽ ủng hộ bằng cách lắc lư tấm bảng cổ vũ trong tay.
Đoạn chủ ca từ từ hát xong, hiện trường tràn ngập một bầu không khí ngọt ngào và t·h·iếu nữ.
Ngay khoảnh khắc tiến vào đoạn điệp khúc, nhịp t·r·ố·ng và những nhạc cụ khác đột nhiên vang lên.
Lập tức đẩy bầu không khí hiện trường lên một cao trào nhỏ.
"Giữa chúng ta khoảng cách thật giống hốt xa lại hốt gần, Ngươi rõ ràng không ở bên cạnh ta ta nhưng cảm thấy rất thân, ha~ có một loại cảm giác ta muốn nói minh, Trong lòng ta bí m·ậ·t, là ngươi cho ngọt ngào. . ."
Lại là một bài ca khúc rất dễ nghe.
Tại khu vực ghế ban giám khảo.
Khóe miệng Lâm Tĩnh Nhã không tự chủ nở một nụ cười nhạt.
Sau khi trải qua chương trình lần trước, nàng đã tìm hiểu một chút về cái người Tinh Hà này.
Nghe lại những ca khúc trước đây của hắn, càng nghe nàng càng cảm thấy hứng thú với Tinh Hà.
Bởi vì, bất kể là từ 《Giấc Mơ Ban Đầu》 hay 《Năm Tháng Vội Vã》 và những ca khúc khác.
Giai điệu của mỗi bài đều vô cùng êm tai, Lâm Tĩnh Nhã cảm thấy, nếu như nàng viết ra những bài ca này, thậm chí có cơ hội tranh giành vị trí số một trên bảng xếp hạng những ca khúc hot hàng tháng.
Nhưng Tinh Hà này cũng rất lợi h·ạ·i, trong tình huống không có danh tiếng gì, hơn nữa ca sĩ cũng không có tên tuổi, vậy mà mỗi bài đều có thể chiếm vị trí số một trên bảng xếp hạng ca khúc mới, đây đối với một người mới mà nói, căn bản là chuyện không thể nào.
"Một nhà sản xuất rất có linh tính, hắn biết rõ công chúng t·h·í·c·h gì, hơn nữa gu âm nhạc của hắn rất phù hợp thị trường, mỗi bài đều có tiềm năng bùng nổ lớn." Lâm Tĩnh Nhã đánh giá Tinh Hà trong lòng.
Một bên Chu Đào cười lắc đầu.
Hắn vốn cho rằng, kỳ này Trần Kỳ sẽ chọn một bài có những đoạn cao âm, hoặc là loại ca khúc tình cảm tan nát cõi lòng, nhưng hắn vạn lần không ngờ, Trần Kỳ lại hát một bài ca ngọt ngào.
Tuy rằng đoạn điệp khúc cũng có chút độ khó, nhưng dưới cái nhìn của hắn thì còn kém xa.
Xem ra, Trần Kỳ này không tiến xa được.
Nghĩ đến đây, lòng Chu Đào ung dung hơn không ít.
Khoảng thời gian này Trần Kỳ dựa vào việc tranh luận với hắn mà rất nổi tr·ê·n m·ạ·n·g, Chu Đào cảm thấy Trần Kỳ đang ăn theo độ hot của ca vương như hắn, trong lòng tự nhiên có chút khó chịu.
Nếu có thể loại bỏ cô ta, vậy những sự chú ý này đều sẽ quay trở lại với hắn, đến thời điểm đó hắn mới là người có lợi nhất.
"Giữa chúng ta khoảng cách thật giống một chút tới gần, Có phải là ngươi đối với ta cũng có một loại đặc t·h·ù cảm tình, ha~ ta do dự có muốn hay không nói cho ngươi, Trong lòng ta bí m·ậ·t là ta thật giống yêu t·h·í·c·h ngươi. . ."
Th·e·o tiết tấu nhẹ nhàng, rõ ràng của đoạn điệp khúc.
Rất nhiều khán giả đã giơ tấm bảng cổ vũ trong tay, lắc lư theo tiết tấu âm nhạc.
Trần Kỳ cũng càng hát càng tự tin, hát ra phong cách của riêng nàng.
Nàng bắt đầu tận hưởng sân khấu biểu diễn.
Tuy rằng vì t·h·iếu kinh nghiệm sân khấu, nàng không thể biểu hiện nhiều động tác mang tính cá nhân như Lương Vũ Đình, nhưng nàng đang dần dần tìm cảm giác, tìm phong cách đ·ộ·c nhất của mình.
Và khán giả cũng dần dần t·h·í·c·h ứng với phong cách sân khấu của nàng. Ban đầu có vài người không quen với cách phát âm và giọng mũi đặc trưng của nàng, nhưng sau khi nghe quen lại p·h·át hiện nó có điểm đặc biệt, vừa nghe liền biết là nàng.
Về điểm này, Trần Kỳ cũng nghĩ đến việc thay đổi.
Nhưng Tô Hà lại nói với nàng rằng, điều quan trọng nhất của một ca sĩ là phải có phong cách của riêng mình, bất kể là phong cách sân khấu hay âm sắc hoặc giọng hát, có đặc sắc mới có thể khiến khán giả nhớ rõ.
Đây không phải là t·h·iếu sót của Trần Kỳ, mà là phong cách cá nhân của Trần Kỳ, kiểu vừa nghe là có thể nhận ra nhãn mác cá nhân.
Vì vậy, Trần Kỳ cũng không cố gắng thay đổi, vẫn cứ hát như vậy.
"Ban đêm bồi tiếp âm thanh của ta, Coi như sa cũng êm tai, Này một loại mệt mỏi âm thanh, Là ôn nhu nhất chứng minh. . ."
Lần thứ hai hát đoạn chủ ca, cảm xúc rõ ràng so với lần đầu tiên phong phú hơn.
Hơn nữa phần lớn khán giả cũng đã nhập tâm.
Bắt đầu thưởng thức loại cảm xúc thầm mến thuộc về t·h·iếu nữ.
Đặc biệt có một vài nữ khán giả đi xem cùng bạn, vừa nghe ca, vừa dùng ánh mắt liếc trộm bạn bên cạnh.
Màn hình bình luận không biết từ lúc nào đã bắt đầu biến thành bức tường thổ lộ đặc sắc đầy nội dung.
"Trần Tĩnh Vũ, ta yêu t·h·í·c·h ngươi!"
"Thằng ngốc kia, ngươi không biết ta vẫn luôn thầm mến ngươi sao?"
"Chỉ muốn ở bên tiểu Lý, vĩnh viễn vĩnh viễn."
"Bí m·ậ·t của ta chính là yêu t·h·í·c·h ngươi, nhưng ta sợ sau khi thổ lộ thì đến bạn bè cũng không làm được. . ."
"Hi vọng ngươi có thể nhìn thấy, người kia, ta yêu t·h·í·c·h ngươi!"
"Nguyên ca, nhìn thấy thì về nhớ mang bao t·h·u·ố·c lá."
". . ."
Có lẽ đây chính là bản chất nhu nhược của con người, ngoài đời thì dạ dạ vâng vâng, nhưng tr·ê·n m·ạ·n·g thì cái gì cũng dám nói.
Nhưng chuyện tình cảm ai có thể nói rõ, trong lòng rất nhiều người đều thầm mến một người, có người biết rõ mình không có cơ hội, có người lại sợ sau khi thổ lộ thì đến bạn bè cũng không làm được.
Muốn bước ra bước đi kia, thực sự cần rất nhiều dũng khí.
Vì vậy, bài hát 《Bí Mật Của Tôi》 của Trần Kỳ đã biểu diễn được tâm tình mà rất nhiều người hằng mong ước.
. . .
Ps: 《Bí Mật Của Tôi》nhạc gốc: Đặng T·ử Kỳ, từ: Đặng T·ử Kỳ, khúc: Đặng T·ử
Bạn cần đăng nhập để bình luận