Giải Trí: Mới Vừa Chia Tay Liền Cùng Nữ Minh Tinh Vào Khách Sạn

Chương 505: Hắn dĩ nhiên dự đoán lưu lượng phấn dự đoán!

**Chương 505: Hắn lại còn đoán trước cả lưu lượng fan dự đoán!**
"Hắn thậm chí còn chèn quảng cáo..."
Nhìn bóng lưng tiêu sái rời đi của Tô Hà, Ngô Thắng kinh ngạc thốt lên.
Tô Hà này so với hắn tưởng tượng còn lợi hại hơn, không chỉ tự mình tạo ra một đống tiết tấu, cuối cùng còn tranh thủ quảng cáo cho bộ phim mới của mình.
Việc này còn điên cuồng hơn cả việc hắn công kích mấy tên tiểu thịt tươi trong chương trình trước kia.
Dù sao lúc đó hắn tham gia chương trình phát sóng lại, hắn mắng đã miệng nhưng cũng bị tổ chương trình cắt đi. Mặc dù cuối cùng có một ít khán giả lén quay lại rồi truyền lên mạng, nhưng ảnh hưởng cũng không lớn.
Còn Tô Hà thì khác, hiện tại đang là phát sóng trực tiếp, mà hắn vẫn dám làm như vậy, Ngô Thắng thật sự khâm phục hắn từ tận đáy lòng.
"Tô Hà lão sư thật soái a!" Chúc Vân Khê hai tay chắp trước cằm, trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái.
"Cách làm ngu xuẩn." Dương Phong thân là một lưu lượng minh tinh, bị Tô Hà "tấn công diện rộng", đương nhiên sắc mặt không thể nào tốt được.
"Hắn biết mình không thể đợi được đến lúc đó trong chương trình, nên cho mình một cơ hội rời đi có mặt mũi. Tuy rằng thông minh, nhưng vô dụng thôi."
Chu Thiên khoanh chân, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
Tô Hà lúc rời đi còn chỉ đích danh hắn, hơn nữa còn công khai biểu thị bản thân hắn không đáng để ý. Lưu lượng minh tinh coi trọng nhất là mặt mũi, đương nhiên hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.
Hơn nữa, thân là siêu cấp đỉnh lưu của Thần Ảnh giải trí, Chu Thiên biết nhiều tin tức hơn.
Lý do mà tứ đại công ty giải trí đến giờ vẫn chưa có động thái gì là vì muốn vắt kiệt giá trị cuối cùng của hắn trong chương trình.
Hiện tại Tô Hà ra tay trước, đương nhiên tứ đại công ty giải trí sẽ không bỏ qua.
Quan trọng nhất là, khi rút khỏi chương trình, Tô Hà còn công khai "khịa" tất cả các lưu lượng minh tinh, bây giờ hắn có thể coi là công địch của giới "phạn quyển" (fan cuồng).
"Còn có thể thao tác như vậy á?"
"Ghê thật... Hắn lại còn đoán trước cả lưu lượng fan dự đoán!"
"Hắn sắp đi rồi còn tự mình tạo hai cái tiết tấu, ta thật sự khóc mất!"
"Mấy người cho rằng câu nói "fan không muốn tạo tiết tấu thì người dẫn chương trình sẽ tự tạo" của Tô Hà chỉ là nói suông thôi hả?"
"Tô Hà đây là đắc tội hết tất cả đám diễn viên lưu lượng rồi?"
"Thật là quá hung hăng!"
"Thoải mái thì có thoải mái, nhưng kết cục sẽ như thế nào?"
Màn hình tràn ngập những dòng bình luận điên cuồng.
Lần này Tô Hà không chỉ đơn giản là tuyên bố rút khỏi chương trình, hắn lúc rút lui còn tự rước họa vào thân.
Không chỉ đắc tội tổ chương trình, mà còn trực tiếp "khịa" tất cả lưu lượng minh tinh.
Người chủ trì cầm lại micro, "Haha, hãy cùng vỗ tay tạm biệt Tô Hà lão sư. Sau một đoạn nhạc ngắn, chúng ta sẽ tiếp tục với phần Từ khóa..."
Trải qua màn náo loạn của Tô Hà, có lẽ người chủ trì bình thường đã không thể tiếp tục chủ trì được nữa, nhưng năng lực của cô không tệ, rất nhanh đã điều chỉnh lại trạng thái.
Tuy nhiên, khán giả lại không có tâm trạng quan tâm đến chương trình, tất cả đều đang bàn tán về chuyện của Tô Hà.
Việc rút khỏi chương trình là rất bình thường, dù sao Tô Hà cũng đã giải thích rằng anh không phải tuyển thủ thường trú.
Nhưng đến khi anh "khịa" tất cả các lưu lượng minh tinh, dù lời nói có uyển chuyển, ai cũng có thể nghe ra cái cảm giác "Ta không nhắm vào ai, ta chỉ nói những người đang ngồi đều là rác rưởi" đó.
Ngô Thắng chỉ công kích một lưu lượng minh tinh mà bao nhiêu năm vẫn không có vai diễn nào ra hồn, còn Tô Hà trực tiếp "khịa" hết tất cả lưu lượng minh tinh, lá gan của hắn cũng quá lớn!
...
Hậu trường chương trình.
Tô Hà không rời đi ngay.
Bởi vì anh còn vài việc chưa làm xong.
Chương trình vẫn đang tiếp tục.
Điện thoại của Tô Hà đột nhiên vang lên.
Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, thì ra là chị gái Tô Mộc Nghiên gọi đến.
"Tô tổng tìm ta có việc gì vậy?" Nghe máy xong, Tô Hà trêu chọc.
Tô Mộc Nghiên đang điều hành Tinh Thần Hoạt Hình, công ty mới thành lập mấy tháng đã nổi tiếng nhờ "Thiếu Niên Ca Hành", Tô Mộc Nghiên cũng thu hút được rất nhiều fan trong giới anime.
"Thằng nhóc kia, có phải ngươi muốn ăn đòn không hả? Vừa trêu chọc nhiều lưu lượng minh tinh như vậy, bây giờ lại đến trêu chọc ta phải không?" Tô Mộc Nghiên nghiến răng nói.
Tô Hà vẫn còn hơi e ngại người chị bạo lực này, dù sao Tô Mộc Nghiên từ nhỏ đã luyện tập võ thuật truyền thống, dòng máu đó áp chế hắn nên hắn không dám tiếp tục trêu chọc, vội vàng lảng sang chuyện khác, "Tỷ à, tỷ ruột của em ơi, em sai rồi, mà chị cũng xem chương trình của em sao?"
"Đương nhiên rồi, ta biết ngay ngươi sẽ làm chuyện gì mà, quả nhiên không làm ta thất vọng." Tô Mộc Nghiên nói đến đây, giọng điệu mang theo sự hưng phấn.
"Chị gọi điện thoại đến không phải chỉ để nói cái này chứ?" Tô Hà bĩu môi.
"Tất nhiên là không phải, phim điện ảnh hoạt hình sắp hoàn thành rồi, ca khúc chủ đề mà ngươi hứa đâu?" Tô Mộc Nghiên vội vàng nói.
Phim điện ảnh hoạt hình đã đến giai đoạn kết thúc, tiếp theo là tuyên truyền và liên hệ với các rạp chiếu phim để xác định lịch chiếu.
"À, chuyện này." Lúc này Tô Hà mới nhớ ra chuyện phim điện ảnh hoạt hình, vội vàng đảm bảo, "Em sẽ lập tức để ca sĩ thu âm cho chị!"
"Vậy còn tạm được." Tô Mộc Nghiên lập tức tươi rói hẳn lên.
Dừng một chút, cô lại nói, "Hiện tại công ty đã mở rộng thêm khá nhiều nhân viên, ta muốn làm thêm một vài dự án nữa, ngươi có kịch bản nào hay không?"
Tinh Thần Giải Trí đang phát triển, Tinh Thần Hoạt Hình cũng vậy.
Hiện tại, Tinh Thần Hoạt Hình dựa vào "Thiếu Niên Ca Hành" để gây dựng tên tuổi. Phim điện ảnh lại sắp được chiếu, tiền đồ phát triển sau này hoàn toàn tươi sáng.
Đương nhiên, cần nhiều tác phẩm hơn để ổn định thị trường.
Sau khi suy tư, Tô Hà gật đầu nói, "Chị à, chị có hứng thú với thị trường dành cho trẻ em không?"
"Thị trường trẻ em?" Tô Mộc Nghiên kinh ngạc, "Ý ngươi là phim hoạt hình?"
Phim hoạt hình và anime có sự khác biệt rất lớn. Phim hoạt hình chú trọng hơn vào việc vừa học vừa chơi, phù hợp với nhiều đối tượng, đặc biệt là trẻ em, trong khi anime phù hợp với phần lớn người lớn.
"Không sai, phim hoạt hình. Nếu muốn phát triển lớn mạnh, không thể thiếu thị trường trẻ em được." Tô Hà cười nói.
Thị trường anime không lớn, dù phát triển lâu như vậy, so với điện ảnh và âm nhạc vẫn là thị trường nhỏ. Nhưng nếu nắm bắt thị trường trẻ em, Tinh Thần Hoạt Hình sẽ có bước tiến dài.
"Ta nghe theo ngươi." Tô Mộc Nghiên là một người rất thẳng thắn.
Có một đứa em trai thông minh tài giỏi, cô sẽ không cân nhắc nhiều về những chuyện này, cô có sự tin tưởng tuyệt đối vào phán đoán của Tô Hà.
"Được, có kịch bản em sẽ gửi cho chị."
Tô Hà nói xong.
Hai chị em trò chuyện vài câu rồi cúp máy.
Lúc này.
Chương trình đã kết thúc.
Các tuyển thủ đều trở lại phòng nghỉ.
Khi thấy Tô Hà vẫn còn ở đó, tất cả đều sững sờ.
"Sao vậy, Tô Hà lão sư vừa nãy trên sân khấu uy phong như vậy, bây giờ hối hận rồi à?" Dương Phong cho rằng Tô Hà đang do dự có nên đi hay không, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Nhưng Tô Hà căn bản không để ý đến hắn, mà đi đến trước mặt Thẩm Thường Phong.
"Tôi đang thiếu một vai nam thứ trong phim mới, có hứng thú không?"
Anh đã điều tra về Thẩm Thường Phong, diễn viên gạo cội này không ký hợp đồng với công ty nào, trước đây anh cũng đã được xem qua kỹ năng diễn xuất của ông, Tô Hà rất hài lòng.
Thẩm Thường Phong nghe vậy đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hỏi, "Nhân vật gì?"
"Thái giám." Tô Hà khẽ cười nói.
Thẩm Thường Phong lại lần nữa sững sờ, nhìn thẳng vào Tô Hà, "Ngươi chắc chắn là vai nam thứ?"
Ông không quan tâm Tô Hà vừa nãy đã đắc tội ai, cũng không để ý bộ phim này có nổi tiếng hay không.
"Đương nhiên, có rất nhiều cảnh." Tô Hà gật đầu.
"Tôi đồng ý!" Thẩm Thường Phong vội vàng nói, có lẽ vì quá kích động mà giọng nói cũng run rẩy.
"Haha, Thẩm lão sư cần suy nghĩ kỹ, dù là vai nam thứ, nhưng không biết bộ phim này có thể phát sóng thuận lợi hay không đâu."
Dương Phong thâm trầm lên tiếng.
Nhưng hắn thấy cả hai đều không để ý đến hắn, nụ cười trên mặt hắn cứng đờ, sau đó dần trở nên âm trầm, cuối cùng trong ánh mắt của người khác lóe lên một tia lúng túng.
Bốp!
Tô Hà tùy tiện vỗ một tiếng trước mặt.
"Sao phòng nghỉ lại có ruồi thế này."
Nói xong.
Anh mặc kệ ánh mắt hận muốn giết người của Dương Phong, cười ha ha rồi rời khỏi phòng nghỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận