Giải Trí: Mới Vừa Chia Tay Liền Cùng Nữ Minh Tinh Vào Khách Sạn

Chương 232: Chúng ta tranh thủ sớm một chút quá, mặt sau còn có một hồi cảnh hôn nhau đây!

Chương 232: Chúng ta cố gắng xong sớm, phía sau còn có một cảnh hôn nhau đấy!
Tháng này, Tinh Hà ngoại trừ một bài 《 Cao Thượng 》 thì không còn động tĩnh gì nữa.
Nhưng vì danh tiếng của Tinh Hà đang rất cao, ngay cả Hoa Nạp Tố Hà cũng phải tạm thời tránh mũi nhọn, các ca sĩ đỉnh lưu của công ty khác cũng không chuẩn bị ca khúc mới.
Chỉ có một vài ca sĩ nhất tuyến hoặc siêu nhất tuyến tuyên bố ca khúc mới.
Chỉ cần không phải vì tranh vị trí số một trên bảng xếp hạng thì không cần để ý đến thời điểm phát hành ca khúc.
Trong giới.
Trong nhóm ca sĩ.
"Tình hình thế nào rồi, nửa tháng trôi qua mà vẫn chưa có ca khúc mới?"
"Tiên sư nó, Tinh Hà này sao đột nhiên lại 'nuy' vậy?"
"Rốt cuộc là có ra nữa hay không đây, dù ra người thứ hai ta cũng có thể chấp nhận được, chỉ sợ ta vừa mới phát ca thì hắn cũng phát theo... "
"Ai nói không phải chứ, lúc trước không để ý đến hắn thì hắn thỉnh thoảng lại làm cho một phen k·i·n·h h·ã·i, hiện tại cả giới đều đang chú ý đến Tinh Hà này, hắn đột nhiên giả c·hết!"
"Thật là giày vò cmn, rốt cuộc là còn phát ca nữa hay không!"
"Ta cảm thấy nếu đến cuối tháng mà vẫn chưa phát ca thì Tinh Hà này có khả năng cao là hết thời rồi. Dù sao chỉ cần là người bình thường, sẽ thừa dịp nhiệt độ đang cao để phát thêm vài bài."
"Chẳng lẽ Tinh Hà này lại là kiểu phù dung sớm nở tối tàn sao?"
Trong giới âm nhạc Trung Quốc đã từng xuất hiện không ít nhân vật t·h·iê·n tài, những người này trong một thời gian ngắn ra mấy bài ca khúc gây sốt trên m·ạ·ng, nhưng sau đó lại dần dần trở về bình lặng.
Loại nhà sản xuất phù dung sớm nở tối tàn này quá nhiều rồi.
Tuy Tinh Hà mới chỉ nửa tháng không phát ca, nhưng trước đó tốc độ ra ca của hắn quá nhanh, nên khiến người ta cảm thấy hắn đã dùng hết sức, gặp phải bình cảnh.
Vì vậy, tr·ê·n m·ạ·ng đã xuất hiện không ít lời giải t·h·í·c·h về việc hết thời.
# Liệu Tinh Hà có thể k·é·o d·à·i sự th·ố·n·g trị bảng xếp hạng của mình? # Thậm chí đã có không ít chủ đề liên quan đến vấn đề này leo lên hot search Weibo.
Người vui nhất dĩ nhiên là fan của Tố Hà và Lâm Khải.
Nếu Tinh Hà hết sạch sức lực thì bọn họ sẽ hoàn toàn lấy lại thể diện.
...
Đoàn làm phim.
Địa điểm quay chụp.
Lâm Thanh Mộng cầm điện thoại di động xem mấy tin tức giải trí gần đây.
"Những người này thật biết não bổ..." Thấy những suy đoán về Tô Hà tr·ê·n m·ạ·ng, nàng không khỏi bĩu môi.
Khoảng thời gian này ngày nào cũng đóng phim, giới âm nhạc cũng không có chương trình hay ho gì, nên việc Tô Hà không phát ca khúc mới cũng là điều bình thường.
"Có sự quan tâm mới có nhiệt độ, đây coi như là chuyện tốt. Hơn nữa Trần Dịch khác với Tiết Lương, anh ta coi như là người ngoài giới, không có cơ sở nhiệt độ. Cậu dùng tiền để đẩy chủ đề này lên cao hơn nữa, như vậy tháng sau Trần Dịch phát ca khúc mới mới có sự quan tâm."
Tô Hà vặn nắp chai nước khoáng ướp lạnh đưa cho Lâm Thanh Mộng.
Thời tiết tháng chín vẫn còn rất nóng bức. Dạo này mọi người đều dốc hết sức, nhưng trời nóng thế này vẫn rất mệt. May là trong phim đều là trang phục mùa hè.
"Vậy được không, vậy tớ báo cho A Kiều thúc đẩy tin tức." Lâm Thanh Mộng sững sờ một chút, rồi chợt phản ứng lại.
Đúng thật, Trần Dịch không tham gia chương trình tạp kỹ nào để lộ mặt, lại là một người mới vừa bước chân vào giới, nếu không dựa vào sự quan tâm của Tô Hà thì rất khó có nhiệt độ.
Cũng may là Hoa Nạp Tố Hà đã báo trước tháng sau sẽ phát hành dân d·a·o, loại nhiệt độ này thực sự quá t·h·í·c·h hợp với Trần Dịch.
"Đúng rồi, hôm qua A Kiều nói trên WeChat là có người tìm cậu viết ca, nhưng tớ từ chối rồi." Lâm Thanh Mộng nhìn lại lịch sử trò chuyện với A Kiều, mới nhớ ra chuyện này.
"Viết ca?" Tô Hà ngẩn người.
"Giá đặt hàng cũng không thấp đâu, trả thẳng ba triệu, nhưng yêu cầu là ca khúc phải có khả năng nắm giữ vị trí thứ hai trên bảng xếp hạng." Lâm Thanh Mộng cười giải t·h·í·c·h.
"Ba triệu mà cũng từ chối, đây đâu phải là tính cách của cậu?" Tô Hà nhíu mày.
"A Kiều nói người kia muốn sở hữu bản quyền, thậm chí còn không để lại tác quyền cho cậu. Tương đương với việc dùng tiền để mua một ca khúc. Tuy rằng trước mắt thì có vẻ là k·iế·m lời, nhưng về lâu dài thì một ca khúc của cậu k·iế·m được chắc chắn không chỉ ba triệu. Hơn nữa đến tác quyền cũng không cho, tớ cho rằng đây là đang làm n·h·ụ·c cậu."
Lâm Thanh Mộng rất nghiêm túc nói.
Theo cô, tác quyền là tôn nghiêm cuối cùng của một nhà sản xuất.
Dù cho là trong các c·ô·ng ty lớn, bản quyền ca khúc bị công ty nắm giữ, nhưng bình thường vẫn sẽ để lại tên của tác giả gốc. Dù sao nghề này dựa vào danh tiếng, danh tiếng càng lớn thì giá trị bản thân càng cao.
Loại hành vi trực tiếp dùng tiền mua ca khúc mà không để lại gì cả này, nếu là người mới bình thường thì x·á·c thực cầu còn không được, nhưng Tô Hà lại là nhà sản xuất vừa nắm giữ quán quân bảng xếp hạng hai tháng liền, vậy thì có hơi sỉ n·h·ụ·c người.
"Cậu bảo A Kiều c·ô·ng bố, nếu muốn tìm Tinh Hà viết ca thì chỉ cho phép bản quyền biểu diễn, hơn nữa còn phải để Tinh Hà tự chọn ca sĩ."
Tô Hà cảm thấy vậy đi, để phòng ngừa loại nghiệp vụ vô ích này ngày càng nhiều, thì trực tiếp p·h·át cái thông báo cho tốt hơn. Dù sao theo danh tiếng của hắn ngày càng lớn, đơn đặt hàng chắc chắn cũng sẽ ngày càng nhiều.
"Được, tớ lập tức bảo A Kiều p·h·át thông báo." Lâm Thanh Mộng gật đầu đồng ý.
"Mọi người chuẩn bị một chút, hôm nay tuồng kịch quan trọng nhất bắt đầu rồi!"
Lúc này Lam Dương chuẩn bị khởi c·ô·ng.
Mọi người lại lần nữa lên xe.
Nửa tháng nay, cảnh nam nữ chính đã quay gần xong, hiện tại đã đến giai đoạn kết thúc, còn sót lại mấy cảnh quan trọng, cần phải đặc biệt chú trọng.
Ví dụ như hôm nay quay cảnh nam nữ chính tranh nhau nồi áp suất tr·ê·n xe buýt, cảnh Đào Ánh Hồng bị đ·â·m d·a·o. Đoạn này yêu cầu diễn xuất rất cao, nên Lam Dương để đến sau cùng mới quay.
Ngay sau đoạn này là cảnh tiếp theo, nam nữ chính sau khi trải qua tuần hoàn tiếp theo, lại lần nữa đi cướp nồi áp suất. Nam chính trong tình thế cấp bách đã đ·âm c·hết Đào Ánh Hồng, lôi k·é·o nữ chính xuống xe.
Hai đoạn này đặt cạnh nhau, đòi hỏi rất cao về diễn xuất.
Đối với cả nam nữ chính, Đào Ánh Hồng và các diễn viên phụ đều là một thử thách lớn.
"Ha ha, Tô Hà, lần này chắc chắn cậu không thể diễn một lần ăn ngay được đâu!" Giọng Lam Dương đầy phấn khích.
Nửa tháng nay, bất kể là Lam Dương hay những người khác trong đoàn làm phim, từ việc ban đầu cảm thấy Tô Hà là người mới, cần phải quan tâm đến cậu, dần dần biến thành việc Tô Hà là một diễn viên t·h·iê·n tài, nên chăm sóc đến những người khác trong đoàn, cho đến hiện tại mọi người đều có cùng suy nghĩ với Lam Dương, chỉ muốn xem Tô Hà mắc lỗi.
Có thể mắc lỗi một lần! Chỉ một lần thôi! Một lần là được rồi!!
Mấy cảnh quay hôm nay, e là ảnh đế đến rồi cũng sẽ mắc lỗi vài lần. Đây có lẽ là cơ hội tốt nhất để mọi người được thấy Tô Hà mắc lỗi.
"Các người bị làm sao vậy, điểm quan tâm thật kỳ quái..." Tô Hà bất đắc dĩ buông tay.
"Thật... tớ cũng muốn thấy cậu mắc lỗi một lần." Lâm Thanh Mộng vẻ mặt có chút u oán.
Lịch trình tâm lý của cô cũng giống như những người khác trong đoàn làm phim, ban đầu còn muốn quan tâm đến Tô Hà, ai ngờ Tô Hà lần đầu diễn xuất đã quá mạnh mẽ, bất kể là về lời thoại hay diễn xuất đều không thể chê vào đâu được, đến nỗi khi diễn đối diện với anh, áp lực quá lớn, bởi vì anh mãi mãi không phạm sai lầm.
"Tớ đâu thể cố ý mắc lỗi được chứ..." Tô Hà ôm trán cười khổ nói.
"Đừng, chúng tớ xem chính là cực hạn của cậu, cố ý mắc lỗi thì không có ý nghĩa gì." Lam Dương vội vàng nói.
Diễn xuất của Tô Hà đã sớm được mọi người công nhận, mọi người muốn xem anh mắc lỗi là muốn thấy cực hạn diễn xuất của anh ở đâu, chứ không phải muốn nhìn thấy anh mắc lỗi rồi cười nhạo anh, như vậy thì không có ý nghĩa gì.
"Cực hạn?" Tô Hà nghe vậy, nở một nụ cười quái dị.
Bật hack thì làm sao có cực hạn được chứ...
"Được rồi, không nói nhiều lời nữa, hôm nay cảnh quay này mọi người chú ý nhé, chúng ta cố gắng xong sớm, phía sau còn có một cảnh hôn nhau đấy!"
Lam Dương nói rồi vỗ vai Tô Hà, nở một nụ cười đầy ý vị.
Tô Hà k·é·o k·é·o khóe miệng, liếc nhìn Lâm Thanh Mộng bên cạnh. Người sau lộ vẻ e thẹn của t·h·iếu nữ, không biết là thật hay là diễn, dậm chân đi về chỗ của mình.
Những người khác trong đoàn làm phim cũng ồn ào theo.
"Không phải cảnh hôn nhau có mỗi vài giây thôi sao?" Tô Hà tức giận nói.
"Không được, biên tập kịch bản đã ghi rõ là hôn nồng nhiệt!" Lam Dương từ chối dứt khoát, thậm chí còn lôi cả biên kịch ra.
Tô Hà nghe vậy thì sững sờ.
Trong kịch bản viết là nhất định phải hôn nồng nhiệt sao?
Chính mình tự đào cái hố to như vậy à...
Bạn cần đăng nhập để bình luận