Giải Trí: Mới Vừa Chia Tay Liền Cùng Nữ Minh Tinh Vào Khách Sạn

Chương 81: Thực ta cũng không phải cảm thấy rất hứng thú.

Chương 81: Thật ra ta cũng không cảm thấy hứng thú lắm.
11 giờ đêm.
Vì Tô Mộc Nghiên không về nên rất nhiều công nhân cũng ở lại công ty. Nơi làm việc chính là vậy, khi lãnh đạo còn đó thì không ai dám về trước, dù Tô Mộc Nghiên không hề ép buộc nhân viên tăng ca, nhưng các quản lý dự án vẫn nán lại.
Đợi Tô Mộc Nghiên từ văn phòng bước ra lần nữa, nàng thấy mấy quản lý của tổ hai đang nhìn mình, không khỏi ngạc nhiên cười: "Mọi người vẫn chưa về sao?"
"Lãnh đạo còn tăng ca, chúng tôi cũng phải hăng hái lên chứ." Ngụy Khôn, người phụ trách bộ phận kế hoạch cười hề hề.
"Xí, ta có bắt ai phải hăng hái đâu, mọi người làm xong việc thì lúc nào tan tầm cũng được mà." Tô Mộc Nghiên bực mình nói.
Bản thân nàng luôn có tâm thái này, cũng yêu cầu cấp dưới như vậy. Có việc thì gắng sức làm, xong việc thì nghỉ ngơi, tốt hơn hẳn kiểu nhất định phải đúng giờ tan tầm rồi làm việc cầm chừng.
"Sao hôm nay Tô tổng giám đốc về muộn vậy?" Ngụy Khôn hỏi.
Trong mắt mọi người, Tô Mộc Nghiên rất hiếm khi tăng ca.
"Đọc được một kịch bản hay, mải mê quá nên quên cả giờ." Tô Mộc Nghiên cười đáp.
"Có kịch bản nào mà khiến giám đốc quên cả thời gian sao?"
"Lại có kịch bản mới à, có thể khiến Tô tổng giám đốc mê mẩn vậy thì ít nhất cũng phải thuộc hàng best-seller chứ nhỉ?" Mọi người nhất thời hào hứng.
"Không phải IP lớn gì đâu, chỉ là một kịch bản gốc thôi." Tô Mộc Nghiên xua tay.
Nhưng theo con mắt nhà nghề của nàng, "Thiếu Niên Ca Hành" hoàn toàn có thể sánh ngang với sách bán chạy trên thị trường.
Thậm chí ở phương diện khắc họa nhân vật chính và mức độ nhiệt huyết của nhóm nhân vật chính còn đáng giá để chuyển thể hoạt hình hơn những loại sách đại nam chủ!
"Gốc... Gốc?"
"Kịch bản gốc hơi mạo hiểm đấy..."
Nghe vậy, mọi người nhất thời mất hứng.
"Giám đốc, kịch bản gốc rủi ro lớn quá, mà tổ hai chúng ta không gánh nổi đâu. Hơn nữa thời nay ai còn làm gốc nữa, người có năng lực thì đi viết sách hết rồi..." Ngụy Khôn vội nói, "Nói chung tôi không đồng ý dùng kịch bản gốc."
Hiện tại, tổ hai còn có thể an ổn nhờ vào việc "ăn theo" những tác phẩm cũ. Nếu mạo hiểm tìm kịch bản gốc, thành công thì tốt, thất bại thì thật sự bị đám người tổ một lật ngược tình thế.
Ngụy Khôn thuộc phái bảo thủ, hắn thấy rằng không nên mạo hiểm như vậy.
"Đã có mặt đông đủ thì chúng ta vào phòng họp, họp nhanh một chút, mọi người xem kịch bản rồi bàn về chuyện hậu kỳ." Tô Mộc Nghiên đột nhiên vỗ tay, rồi nói, "Lát nữa tan họp, tôi bao ăn khuya!"
Vốn dĩ nghe thấy phải tăng ca muộn thế này, ai nấy đều mặt mày cay đắng, nhưng khi nghe Tô Mộc Nghiên nói bao ăn khuya, mọi người nhất thời hoan hô!
"Xem ra, Tô tổng giám đốc nghiêm túc rồi." Ngụy Khôn cười khổ.
...
Phòng họp.
Tô Mộc Nghiên bật máy chiếu.
Sau đó đưa kịch bản "Thiếu Niên Ca Hành" mà Lý Giang đưa cho lên máy chiếu.
"Mọi người xem trước ba tập, rồi chúng ta thảo luận sau." Tô Mộc Nghiên ngồi vào vị trí chủ tọa, nói lớn với mọi người.
"Giám đốc..." Ngụy Khôn định nói gì đó.
Nhưng Tô Mộc Nghiên ngắt lời: "Xem xong rồi nói."
Hắn đành bất đắc dĩ gật đầu.
Mọi người đều là dân chuyên nghiệp trong ngành, xem kịch bản rất nhanh, chỉ mất mười mấy phút là xem xong ba tập đầu.
"Thiếu Niên Ca Hành" bắt đầu từ việc Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt rời Tuyết Lạc sơn trang, sau đó gặp gỡ Đường Liên, cùng nhau đến sòng bạc mỹ nhân trang, Tiêu Sắt và nam tử tóc trắng đánh cược sinh tử.
Ba tập đầu kết thúc ngay ở đoạn Tiêu Sắt sắp "bức ép" người khác.
Khiến mọi người không kịp chuẩn bị!
"Giám đốc, tiếp theo đâu, mau chiếu kịch bản tiếp theo đi!"
"Mẹ nó, cái kiểu ngắt chương này ác thật!"
"Tôi muốn xem tiếp, tôi muốn xem Tiêu Sắt trang bức!"
Mọi người nhất thời sốt ruột.
Cái cảm giác bị ngắt chương giữa chừng chỉ có khi đọc truyện mới có. Cứ kẹt ở đoạn cao trào khiến người ta bứt rứt khó chịu!
"Ha ha, mọi người đừng nóng vội, chúng ta thảo luận nội dung trước đã." Thấy mọi người lo lắng, Tô Mộc Nghiên thấy hơi buồn cười.
"Nội dung hay mà, võ hiệp và tiên hiệp luôn là hai thể loại hàng đầu hiện nay. Xem ba tập đầu thì thấy bộ này rất hấp dẫn."
"Trong quan tài vàng rốt cuộc có gì?"
"Đúng vậy, trong quan tài có gì vậy ạ? Giám đốc không cho xem tiếp thì tối nay tôi mất ngủ mất!"
Mọi người sốt sắng muốn biết nội dung tiếp theo, không tài nào tập trung thảo luận nội dung được.
"Ngụy Khôn, anh thấy kịch bản gốc này thế nào?" Tô Mộc Nghiên nhìn Ngụy Khôn, cố ý nhấn mạnh hai chữ "gốc".
"Cũng... Tạm được." Ngụy Khôn ấp úng, không thể không nói, nội dung này rất cuốn hút, thậm chí hơn cả mấy truyện mạng của các đại thần có số lượng người đặt mua năm sáu vạn.
Tuy hắn thuộc phái bảo thủ, nhưng lại rất nóng tính, ghét nhất cái kiểu ngắt chương!
Trong đầu hắn bây giờ chỉ toàn là câu hỏi: "Trong quan tài vàng có gì?"
Nhưng lần này là Tô Mộc Nghiên cố ý dừng lại ở tập ba nên hắn không dám chửi bậy.
"Chỉ là tạm được thôi à..." Tô Mộc Nghiên cười như không cười.
"Mới xem ba tập thôi, phải xem tiếp mới kết luận được." Ngụy Khôn mạnh miệng.
Lúc này.
Đồng nghiệp của hắn đã không thể chờ đợi được nữa.
Tất cả đều bảo Tô Mộc Nghiên chiếu tiếp nội dung.
"Thôi được rồi, thấy mọi người sốt sắng thế này thì không họp hành gì được nữa." Tô Mộc Nghiên cố nén cười, rồi nhìn Ngụy Khôn, cười như không cười nói, "Ngụy Khôn, giao lại cho anh đó, ai hứng thú thì cứ xem tiếp. Tôi về trước đây. Lát nữa đi ăn khuya nhớ gửi hóa đơn lên nhóm, tôi trả lại cho mọi người."
Nói rồi nàng đứng dậy.
Nghe vậy, Ngụy Khôn có chút lúng túng, dù sao vừa nãy chính hắn còn nghi ngờ kịch bản gốc, giờ lại khen hay thì hơi khó xử: "Thật ra tôi cũng không thấy hứng thú lắm."
Tô Mộc Nghiên không nói gì thêm, chào mọi người rồi rời khỏi phòng họp.
"Nhanh, Ngụy Khôn, chiếu tiếp đi!"
"Lẹ lên, đừng để mất mặt chứ, có gì đâu, tôi muốn xem trong quan tài vàng có gì!"
"Tôi muốn xem Tiêu lão bản trang bức!"
Mọi người thúc giục Ngụy Khôn.
Tuy Ngụy Khôn mạnh miệng, nhưng trong lòng đã sớm nóng như lửa đốt. Thấy mọi người cho mình bậc thang xuống thì hắn lập tức chạy đến máy chiếu, chuẩn bị mở tập tiếp theo.
Ai ngờ.
Khóe mắt hắn liếc thấy Tô Mộc Nghiên đang khoanh tay trước ngực, tựa vào khung cửa cười như không cười nhìn hắn.
Ngụy Khôn nắm chặt chuột, tay hơi run, mặt già đỏ lên, không biết làm sao.
"Tôi quên lấy túi." Tô Mộc Nghiên cong mắt cười, đi đến chỗ ngồi, lấy túi xách bên cạnh, rồi trừng mắt nhìn Ngụy Khôn.
Người sau lộ ra nụ cười vô cùng xấu hổ.
Đợi Tô Mộc Nghiên rời đi lần nữa.
Ngụy Khôn rốt cục không nhịn được nữa, vội vã bấm vào tập tiếp theo.
Đêm đã khuya.
Đêm nay các quản lý tổ hai của Ảo Tưởng Hoạt Hình đều phải tăng ca kịch liệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận