Giải Trí: Mới Vừa Chia Tay Liền Cùng Nữ Minh Tinh Vào Khách Sạn

Chương 29: Sát vách hàng xóm mới

Chương 29: Sát vách hàng xóm mới
Cúp điện thoại.
Không bao lâu sau, "Đại Oan Chủng" đã gửi tài liệu đến.
"《 Tuế Nguyệt Thông Thông 》 nội dung kịch bản đại khái?"
Tô Hà mở tài liệu ra.
Bên trong là giới thiệu tóm tắt nội dung kịch bản điện ảnh, còn có một vài giới thiệu giả thiết nhân vật chính.
"Trong lúc tham gia hôn lễ bạn học cấp ba, nhìn thấy phù dâu ở hiện trường hôn lễ lại là mối tình đầu, sau đó hồi tưởng lại chuyện cũ của hai người thời cấp ba, từ sự mờ mịt, đến những trở ngại vấn đề thực tế, nam chính vì nữ chính từ bỏ việc đi du học nước ngoài, hai người hẹn ước bỏ trốn, nữ chính đột nhiên phát hiện ra bệnh nan y, không đến được điểm hẹn, sau đó bệnh viện lại báo cho nữ chính là báo cáo nhầm, vì hiểu lầm này mà hai người bỏ lỡ mấy năm đẹp nhất…"
Tô Hà ngậm điếu thuốc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quái dị.
Vì có ký ức từ kiếp trước, từ nhỏ hắn đã không thích xem phim truyền hình, vì ngành giải trí thế giới này tuy rằng cũng không tệ, nhưng theo Tô Hà thấy thì những tác phẩm kia đều quá cũ kỹ.
Bất kể là ca khúc hay điện ảnh, Tô Hà đều cảm thấy những tác phẩm ưu tú so với đời này, tùy tiện lấy một cái ra đều là đả kích nghiền ép.
"Thật con mẹ nó cẩu huyết nát bét!"
Tô Hà nhổ nước bọt.
Có điều, với quy mô Tinh Mộng Studio hiện tại, có thể tiếp xúc được loại nát bét này đã là phi thường lợi hại.
Hơn nữa còn là dựa vào hot search của Trương Hiểu Hàm, nhiệt độ hiện tại rất cao, nên điện ảnh mới tìm đến tận cửa.
"Có điều, đúng là có một ca khúc tương đối thích hợp, nhưng nếu bài hát này ra mắt, e là phim sẽ bị dán mác ca khúc xuất thần của phim nát mất?"
Đúng lúc này.
Điện thoại chuyển phát nhanh gọi đến.
Tổng bộ Hoa Nạp ở kinh đô, khi hắn rời Hoa Nạp, một vài thứ bên kia, đều được người đóng gói chuyển phát nhanh đến, không ngờ hiện tại mới gửi đến, phải nói những người ở Hoa Nạp kia làm việc thật chậm.
Vì thang máy cần quẹt thẻ mới lên được, Tô Hà chỉ có thể xuống lầu một chuyến.
Anh bỏ điện thoại vào túi, ngậm thuốc rồi đi ra ngoài.
Vừa mở cửa phòng, anh chợt sững người.
Vì căn hộ đối diện hai năm nay không có người ở, cửa lại mở toang, còn chất mấy thùng giấy, xem ra là vừa mới chuyển từ bên ngoài vào.
"Có hàng xóm sao?"
Tô Hà nhìn vào trong phòng, một cô gái đang quay lưng về phía anh lau sàn nhà.
"Ồ, dáng người không tệ."
Thang máy đến rồi.
Anh bước vào thang máy.
Có hàng xóm thì vô vị rồi, dù sao trước đây hắn tuy ở một mình hai căn hộ, nhưng vẫn hưởng đãi ngộ một người một căn hộ.
Hiện tại có thêm hàng xóm, những khu vực c·ô·ng cộng bên ngoài sẽ không thể tùy tiện bày giày dép linh tinh, dù sao Tô Hà tự nhận mình vẫn có ý thức c·ô·ng dân, việc ảnh hưởng đến người khác thì anh không làm được.
Có điều, cũng may là một cô em, nhìn dáng vẻ lau sàn nhà rất chăm chỉ, chắc hẳn là người thích sạch sẽ, nghĩ kỹ thì cũng rất tốt.
Xuống dưới lầu ký nhận chuyển phát nhanh.
Khi Tô Hà ôm thùng lên lầu, đống thùng giấy ở cửa đối diện đã biến mất, cửa cũng đã đóng.
Vốn Tô Hà còn muốn chào hỏi hàng xóm mới, đành phải chờ khi nào có dịp vậy.
Trở lại trước cửa nhà, cửa vẫn hé mở.
"Ở một mình quen rồi, cái thói x·ấ·u này phải sửa thôi."
Vì bình thường tầng này chỉ có một mình anh, không có thẻ thì người khác cũng không lên được, nên đôi lúc Tô Hà sẽ quên đóng cửa.
Có điều, hiện tại có hàng xóm thì vẫn nên bỏ cái thói x·ấ·u này.
Anh ôm thùng giấy vào nhà, dùng chân đóng cửa phòng lại.
Đặt thùng giấy lên bàn trà, rồi vào tủ lạnh lấy một lon Coca ướp lạnh tu ừng ực mấy ngụm.
Mùa hè ở thành phố Song Khánh vẫn rất nóng, ra ngoài một chuyến là đổ mồ hôi cả người.
Tô Hà dùng kéo cắt mở miệng thùng giấy, bên trong đều là đồ lặt vặt anh để ở văn phòng.
Cốc nước, tai nghe, còn có một ít danh thiếp và một cái máy giữ ẩm.
Đều là đồ lặt vặt chẳng có tác dụng gì.
"Cúp cũng không trả lại cho ta?"
Tô Hà lầm bầm lật tung cái thùng.
Trong hai năm rưỡi ở Hoa Nạp, anh đã đoạt được hai giải Kim Khúc, còn có hơn chục cái giải thưởng khác.
Đương nhiên, anh chưa từng lên sân khấu nhận giải, mà để nghệ sĩ dưới trướng Hoa Nạp giúp nhận những chiếc cúp kia.
Những chiếc cúp này thường được đặt ở văn phòng của anh, đây cũng là thứ anh muốn lấy lại nhất, không ngờ Hoa Nạp lại không gửi cho anh.
Ngay khi Tô Hà chuẩn bị vứt đống đồ lặt vặt vô dụng này vào kho, anh nhìn thấy một khung ảnh ở góc thùng giấy.
Tô Hà ngẩn người, chợt lấy khung ảnh ra.
Đây là ảnh chụp chung của anh và Lý Tuyền.
Trong ảnh, hai người nép vào nhau, Lý Tuyền cười rất ngọt, còn Tô Hà thì nhắm mắt như đang ngủ.
Vì bức ảnh này được chụp trộm khi Tô Hà đang nghỉ ngơi ở văn phòng, Lý Tuyền lẻn đến chụp.
Đối với trò đùa của bạn gái, Tô Hà tự nhiên không hề tức giận, hơn nữa thân phận của hai người đều rất đặc thù, hiếm khi có ảnh chụp chung.
Vì thế Tô Hà đã dùng máy in của c·ô·ng ty in ra, còn mua một cái khung ảnh, đặt trên bàn làm việc.
"Bọn họ không sợ ta tung tấm ảnh này lên sao?"
Nhân viên Hoa Nạp lại dám gửi bức ảnh này cho anh, không sợ cá c·h·ế·t lưới rách, trực tiếp phơi bày tấm ảnh chung này, nói mình chính là bạn trai bí mật của t·h·i·ê·n hậu Lý Tuyền sao?
Sau đó tạo chiêu trò Lý Tuyền và Tố Hà xào couple, đồng thời đang qua lại với mình.
Dư luận này đủ để khiến sự nghiệp của Lý Tuyền bị tổn thương gân cốt.
Đương nhiên, Hoa Nạp đúng là không bị ảnh hưởng quá nhiều, với tư bản trong tay, dù là nghệ sĩ dưới trướng sụp đổ, họ cũng không thiệt hại, vì phí bồi thường vi phạm hợp đồng cũng đủ bù đắp tổn thất.
"Vẫn là nên kết thúc trong êm đẹp đi…" Tô Hà lắc đầu.
Thật sự.
Anh không làm được chuyện như vậy.
Ném khung ảnh vào thùng giấy, Tô Hà châm một điếu thuốc, ôm thùng giấy đi về phía kho chứa đồ.
Tiện tay bỏ thùng giấy vào góc kho.
Tô Hà ngậm thuốc lá trở lại ghế sofa nằm.
"Hệ thống, hiện tại danh vọng riêng của ta có đủ để đổi 《 Năm Tháng Vội Vã 》 chưa?"
【 Keng, 《 Năm Tháng Vội Vã 》 chỉ cần 20 vạn điểm danh vọng. 】
"Đổi cho ta bài 《 Năm Tháng Vội Vã 》!"
Nếu nói ca khúc chủ đề điện ảnh thanh xuân đau đớn thích hợp nhất, thì ngoài 《 Năm Tháng Vội Vã 》 ra không còn gì khác, đặc biệt là những ca khúc về việc gặp lại sau nhiều năm, quả thực là tuyệt phối.
Hơn nữa giọng hát của Trương Hiểu Hàm cũng rất phù hợp với loại ca khúc này.
Sau khi đổi xong, Tô Hà không vội gửi đi, dù sao lần này là viết theo yêu cầu, không thể dùng lý do hàng tồn kho để giải thích, ngày mai gửi cũng được.
Đúng lúc này.
Tô Hà đột nhiên cảm thấy bắp chân mình hơi ngứa, hơn nữa còn hơi ướt át.
Anh sợ hãi bật dậy!
"Meo ~" Không biết từ lúc nào, trên ghế sofa có thêm một con mèo mập ú!
Đang trừng mắt to tròn nhìn anh.
"Mẹ kiếp!"
Tô Hà vội vã xông vào nhà vệ sinh, dùng nước cọ rửa nước dãi mèo trên bắp chân.
Anh là người có thể chất dị ứng, dị ứng với nước bọt, tuy rằng anh cũng rất thích miêu miêu cẩu cẩu các loại thú cưng, nhưng vì những thú cưng này thích liếm chủ nhân, nên vẫn không nuôi.
Tô Hà vừa rửa chân vừa suy nghĩ.
Con mèo mập này trông rất sạch sẽ, không giống mèo hoang, hơn nữa mèo hoang cũng không lên được tầng này của anh.
Chắc là của cô em sát vách nuôi, vừa nãy ra ngoài quên đóng cửa, mèo chạy sang nhà mình rồi?
Vừa giặt xong từ nhà vệ sinh đi ra.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Chắc là phát hiện mèo biến mất, nên tìm đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận