Giải Trí: Mới Vừa Chia Tay Liền Cùng Nữ Minh Tinh Vào Khách Sạn

Chương 412: Công ty tình hình

Chương 412: Tình hình công ty
Ăn cơm xong, Lâm Thanh Mộng còn muốn rửa chén, nhưng bị Tô Hà kéo đến ghế sofa xem TV, mà việc rửa chén đương nhiên do Tô Hà đảm nhận.
Hai người ở bên nhau lâu như vậy, vẫn luôn là Lâm Thanh Mộng nấu cơm, Tô Hà rửa chén, hơn nữa nàng lần đầu đến Tô gia, Tô Hà không muốn để nàng phải làm việc nhà.
Nhìn hai người hiểu ý thu dọn bàn, dọn dẹp bát đũa.
Thẩm Mạn Phương trong mắt tràn đầy ý cười.
"Đây mới là mùi vị của gia đình." Nàng nói, vô tình hay cố ý nhìn về phía Tô Tĩnh Quốc đang ngồi trên ghế sofa.
Người sau cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, cúi đầu lướt điện thoại di động không nói gì.
"Thế nào, đối với con dâu này còn hài lòng chứ?" Thẩm Mạn Phương đi đến ngồi cạnh Tô Tĩnh Quốc, ghé sát lại nhỏ giọng hỏi.
"Ta có hài lòng hay không thì có quan trọng không?" Tô Tĩnh Quốc bực dọc nói.
Trong nhà này, tuy rằng nàng có thể phát biểu ý kiến, nhưng cũng chỉ là một vài việc liên quan đến sự nghiệp của hắn mà thôi, còn lại đều do Thẩm Mạn Phương quyết định.
"Đương nhiên quan trọng, ngươi là cha của Tô Hà, ai yêu đương mà không mong cha mẹ mình chấp thuận?" Thẩm Mạn Phương liếc nhìn ông một cái.
"Mới tiếp xúc một chút như vậy, làm sao mà thấy được gì." Tô Tĩnh Quốc để điện thoại di động xuống, liếc nhìn về phía bếp.
"Ông đúng là khó tính, người ta Tiểu Lâm nào là mua quà, nào là nấu ăn ngon, ông còn muốn thế nào nữa?" Thẩm Mạn Phương nói.
"Ta chỉ nói thật thôi." Tô Tĩnh Quốc buông tay.
"Ta không quan tâm ông nghĩ gì, ngược lại ta vô cùng tán thành con dâu này, dẹp ngay cái thành kiến của ông đối với nữ minh tinh đi." Giọng Thẩm Mạn Phương mang theo cảnh cáo.
"Ta có thành kiến gì chứ?" Tô Tĩnh Quốc hừ một tiếng.
"Ông tự biết." Thẩm Mạn Phương nói.
Lúc này, bà thấy Tô Mộc Nghiên đang ngồi bên cạnh cắn hạt dưa, cười tủm tỉm nhìn các bà.
Thẩm Mạn Phương trừng mắt nhìn cô một cái, "Nhìn cái gì, em trai con đã có bạn gái rồi, còn con thì sao?"
Tô Mộc Nghiên không ngờ ăn dưa lại bị ăn trúng mình, nụ cười trên khuôn mặt xinh xắn nhất thời cứng lại, "Con vừa không có trách nhiệm nối dõi tông đường Tô gia, yêu đương làm gì?"
"Chẳng lẽ con muốn độc thân cả đời à?" Thẩm Mạn Phương nói, "Trước con xem phim truyền hình, chẳng phải nói rất thích trẻ con sao?"
"Không được sao?" Tô Mộc Nghiên cắn hạt dưa, hơi nhướng mày, "Trẻ con cũng có thể là cháu trai mà, đến lúc đó cô đây dẫn nó xem hoạt hình, chơi cos..."
Tô Mộc Nghiên càng nói càng hăng say, nhưng khi cô nói đến chơi cos, lại bị Tô Tĩnh Quốc cắt ngang, "Con bôi bác thì thôi đi, còn muốn lôi kéo người khác à!"
Ông vẫn còn ý kiến về nghề nghiệp của Tô Mộc Nghiên.
Không chỉ ông, mà cả những người trong hiệp hội văn học, đều cảm thấy việc Tô Mộc Nghiên ăn mặc kỳ dị đi tham gia các loại sự kiện là không làm việc đàng hoàng.
"Xì, đồ cổ hủ biết cái gì." Tô Mộc Nghiên nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Con nói cái gì!" Tô Tĩnh Quốc vừa định nổi giận, liền bị Thẩm Mạn Phương ngăn lại.
Đúng lúc này, Lâm Thanh Mộng từ bếp đi ra, "Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
"Đang nói chuyện con cái của cô với Tô Hà đấy, hai đứa định khi nào kết hôn?" Tô Mộc Nghiên vội vàng đứng lên, kéo Lâm Thanh Mộng ngồi xuống bên cạnh mình.
"Hả?" Lâm Thanh Mộng nghe vậy thì sững sờ, cô với Tô Hà vốn chỉ là giả vờ, tự nhiên không biết trả lời câu hỏi này thế nào, "Cái này... phải hỏi Tô Hà chứ?"
"Tiểu Lâm, đừng nghe cái con bé chết tiệt kia nói linh tinh, nó vốn là cái đứa tính khí thất thường, hai đứa cứ nói chuyện đi, tôi đi xem Tô Hà rửa bát sạch chưa."
Thẩm Mạn Phương nói xong, lại liếc mắt cảnh cáo Tô Tĩnh Quốc và Tô Mộc Nghiên, rồi mới đứng dậy đi về phía bếp.
Bà đi vào bếp.
Nhìn Tô Hà đang phân loại bát đũa đã rửa sạch bày ra.
Nhìn dáng vẻ thành thạo của Tô Hà, trong lòng bà đột nhiên cảm thấy hơi phức tạp.
Phải biết, Tô Hà trước đây ở nhà chưa bao giờ làm việc nhà, việc hắn có thể làm được thành thạo như vậy, nhìn là biết không phải mới làm ngày một ngày hai.
"Con trai đúng là lớn rồi." Thẩm Mạn Phương khẽ cười nói.
"Chẳng phải trong mắt mẹ chúng con mãi mãi vẫn là trẻ con thôi sao?" Nghe Thẩm Mạn Phương nói vậy, Tô Hà đột nhiên cười nói.
"Có lớn như thế đấy à..." Thẩm Mạn Phương bực bội nói.
Tô Hà lắc đầu, hắn đem hết bát đũa bỏ vào ngăn kéo, sau đó dùng khăn lau tay, "Nghe nói công ty mẹ gặp sự cố?"
Thẩm Mạn Phương hơi sững sờ, "Tiểu Nghiên nói?"
Tô Hà không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn bà.
"Không phải chuyện gì lớn, chuyện mời người đại diện thôi, trước đây trang web của chúng ta vẫn luôn mời Ngụy Việt Dân làm đại diện, nhưng hiện tại họ nhận đại diện cho Bách Thương Võng, nên không gia hạn hợp đồng với chúng ta nữa." Thẩm Mạn Phương nói.
Ngụy Việt Dân là một ngôi sao hạng A lâu năm của làng giải trí nội địa, độ nổi tiếng của anh ở Hoa Quốc chắc chắn là hàng quốc dân, cái loại hàng quốc dân này không phải là mấy đỉnh lưu hỗn tạp gì, mà là thế hệ minh tinh trước dựa vào danh tiếng tích lũy mà có được.
Mà Ưu Hóa Võng của Thẩm Mạn Phương, thuộc về nền tảng thương mại điện tử, việc xem Ngụy Việt Dân loại này phát ngôn chắc chắn là phù hợp nhất.
Nhưng, người phát ngôn đã hợp tác từ trước, lại bị nền tảng khác đào đi.
Ưu Hóa Võng trong thời gian ngắn lại không tìm được người có thể thay thế.
Nếu việc thiếu người đại diện lộ ra ngoài, nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc chiếm lĩnh thị trường, đó mới là điều Thẩm Mạn Phương lo lắng nhất.
"Tuy con trai tôi là đại minh tinh, đáng tiếc không thích hợp làm đại diện." Thẩm Mạn Phương nhìn Tô Hà, thở dài.
Tô Hà bây giờ tuy rất nổi, nhưng đó chỉ là nổi tiếng về mặt dư luận thôi, bản thân độ nhận diện của hắn trong nước căn bản không đạt tới yêu cầu của công ty.
Hơn nữa Tô Hà vẫn luôn đi theo con đường dư luận này, người vướng vào dư luận càng không thích hợp làm đại diện cho nền tảng thương mại điện tử.
Vì vậy, Thẩm Mạn Phương chỉ có thể tìm những ngôi sao hạng A như Ngụy Việt Dân, đáng tiếc là những ngôi sao hạng A hiện nay đều có đại diện, hơn nữa đều là đại diện độc quyền, bà thật sự không tìm được ứng cử viên phù hợp.
"Chỉ có chuyện này thôi sao?" Tô Hà cười nói.
"Con có cách?" Thẩm Mạn Phương ngẩn người.
Tô Hà vừa muốn nói gì đó.
"Ở nhà trước tiên không bàn công việc." Thẩm Mạn Phương liếc nhìn điện thoại di động, 《 Thiếu Niên Ca Hành 》 đã ra tập mới, bà kéo Tô Hà ra ngoài, "Tiểu Nghiên mau bật hoạt hình lên, đuổi lâu như vậy cuối cùng cũng đến đại kết cục rồi!"
Đợi Tô Hà và mọi người đi ra phòng khách, Tô Mộc Nghiên mới mở Hoa Mạn Võng, sau đó chiếu điện thoại lên TV.
Làm xong những việc này, Tô Mộc Nghiên đột nhiên đứng dậy, "Cái đó... Con đột nhiên buồn ngủ, con đi ngủ trước đây, mọi người cứ từ từ nói chuyện."
Tô Hà cũng đứng dậy, "Con còn có việc..."
"Cả hai đứa ngồi xuống cho lão nương! !" Thẩm Mạn Phương thấy vậy, vỗ mạnh xuống sofa.
Tô Mộc Nghiên và Tô Hà nhất thời mềm nhũn chân, ngồi xuống.
Bà nhìn về phía Tô Mộc Nghiên: "Ngủ gì mà ngủ, ngủ cả ngày rồi."
Lại nhìn về phía Tô Hà: "Cuối năm rồi, con trai bồi mẹ xem TV cũng không được sao?"
Hai người bị nói đến á khẩu không trả lời được.
Chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa chờ đợi hoạt hình phát sóng.
Lâm Thanh Mộng thấy địa vị của Thẩm Mạn Phương trong gia đình, nhất thời nảy sinh lòng kính trọng, cô xích lại gần Tô Hà, tìm tư thế thoải mái xem TV.
Tô Tĩnh Quốc vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không nói gì.
Chỉ có hai tỷ đệ Tô Hà như ngồi trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
...
Ps: Đi bệnh viện nên trễ, tối nay còn một chương nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận