Giải Trí: Mới Vừa Chia Tay Liền Cùng Nữ Minh Tinh Vào Khách Sạn

Chương 671: Hí khúc hiệp hội cảnh khốn khó

**Chương 671: Hội Hí kịch lâm vào cảnh khó khăn**
**Giá sách**
Buổi ghi hình đầu tiên của 《 King of Mask Singer 》 kết thúc thành công tốt đẹp.
Sau khi nhận phỏng vấn xong.
Tô Hà không ở lại xem phần thi đấu của người thua cuộc mà nhờ trợ lý báo với tổ chương trình để về nhà nghỉ ngơi sớm.
Nhưng vừa về đến nhà, hắn đã thấy Tô Tĩnh Quốc dẫn theo Lý Hồng Minh, cha của Lý Giang, từ trong nhà đi ra.
"Cháu chào Lý thúc thúc." Tô Hà vội vàng chào hỏi.
Lý Hồng Minh là hội trưởng Hội Hí kịch, một nhân vật tầm cỡ, có tiếng nói trong giới hí kịch cả nước.
Ông và Tô Tĩnh Quốc là bạn cũ nhiều năm, hơn nữa Tô gia và Lý gia lại là hàng xóm, hai nhà quan hệ rất tốt.
"Tô Hà, lâu rồi không gặp cháu, bây giờ đã thành đại minh tinh rồi." Lý Hồng Minh cười nói.
Rõ ràng là chuyện của Tô Hà đã lan truyền trong giới của thế hệ trước.
Nhưng Tô Hà không ngạc nhiên lắm, dù sao hắn và chị gái Tô Mộc Nghiên từ nhỏ đã bị thế hệ trước coi như tấm gương xấu, từ nhỏ đã được mấy ông bạn già của cha quan tâm.
"Lý thúc thúc quá khen." Tô Hà khiêm tốn nói, "Chú vào nhà ngồi thêm chút nữa đi ạ?"
"Không ngồi đâu, dạo này hiệp hội có cả đống việc." Lý Hồng Minh vỗ vai Tô Hà rồi vội vã rời đi.
"Cháu chào tạm biệt Lý thúc thúc ạ." Tô Hà vẫy tay.
Đợi ông đi khuất.
Tô Hà hiếu kỳ hỏi Tô Tĩnh Quốc: "Lý thúc thúc trông có vẻ vội ạ."
"Có thể không vội được sao, ngành hí kịch những năm gần đây càng ngày càng đi xuống, đừng nói là đoàn kịch tư nhân, ngay cả một vài đoàn kịch lớn cũng sắp không có cơ hội biểu diễn, cứ tiếp tục thế này, còn ai muốn học những thứ này nữa." Tô Tĩnh Quốc lắc đầu thở dài.
Ngành hí kịch truyền thừa đến nay, rất ít người trẻ tuổi thấy hứng thú, rất nhiều loại hình hí kịch nhỏ lẻ thậm chí sắp bị mai một.
Lý Hồng Minh thân là hội trưởng Hội Hí kịch, đương nhiên lo đến sứt đầu mẻ trán.
"Ngành hí kịch t·h·ê th·ảm đến vậy sao?" Tô Hà trầm ngâm.
"Chỉ có thể nói là sở t·h·í·c·h của giới trẻ đã thay đổi, vấn đề của thời đại thôi." Tô Tĩnh Quốc lắc đầu, xoay người đi vào nhà, "Vào nhà đi, ta để cơm cho con rồi."
Thấy vậy, Tô Hà không nói gì thêm, đi theo vào nhà.
...
Về đến nhà.
Thẩm Mạn Phương và Lâm Thanh Mộng đã nóng lòng hỏi Tô Hà về chương trình: "Thế nào, có giành được vị trí quán quân không?"
Lần này Tô Hà về nhà ở là để tiện cho việc ghi hình 《 King of Mask Singer 》.
Tuy rằng hắn không nói với Thẩm Mạn Phương về chuyện này.
Nhưng hôm nay là ngày ghi hình 《 King of Mask Singer 》, hắn lại vừa khéo ra ngoài ghi hình, rõ ràng là hắn đi ghi hình 《 King of Mask Singer 》 rồi.
Hơn nữa Lâm Thanh Mộng biết, Thẩm Mạn Phương hỏi đến thì cô không thể không nói.
"Ừm, quán quân ạ." Tô Hà không giấu giếm.
"Ha ha, con trai của ta giỏi quá!" Thẩm Mạn Phương cười lớn, giơ ngón tay cái lên với Tô Hà, "Con đói bụng không, mẹ đi hâm cơm cho con."
Nói xong, bà trở vào bếp.
Tô Hà nhìn Lâm Thanh Mộng đang tủm tỉm cười, không khỏi hỏi, "Hình như em không ngạc nhiên chút nào."
"Ngạc nhiên gì chứ, anh là Tô Hà, nên giành được quán quân." Khóe miệng Lâm Thanh Mộng hơi nhếch lên, tuy rằng cô tỏ ra bình tĩnh, nhưng sự sùng bái và tự hào trong giọng nói không giấu được.
"Miệng lưỡi ngọt xớt." Tô Hà ghé sát lại nâng cằm cô.
Lâm Thanh Mộng liếc nhìn Tô Tĩnh Quốc đang xem tivi trong phòng k·h·á·c·h, thấy ông không chú ý bên này, lại khiêu khích nhìn Tô Hà, "Sao, anh muốn thử không?"
Tô Hà vốn không sợ, trực tiếp hôn lên môi cô, cười nói: "Người nhà cả, có gì mà không dám."
"Ối chà chà, tôi nói hai người ân ái thế này, hay là cưới nhau sớm đi."
Lúc này, Thẩm Mạn Phương bưng thức ăn từ bếp ra, vừa vặn thấy cảnh này, trêu chọc nói.
Lâm Thanh Mộng nghe vậy mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Cưới... cưới gì chứ?"
"Hai đứa bên nhau lâu như vậy rồi, chưa từng nói đến chuyện này sao?" Thẩm Mạn Phương đặt thức ăn lên bàn, bà vẫn đang tìm cơ hội để nói đến chuyện này.
"Chưa ạ..." Lâm Thanh Mộng lắc đầu.
"Vậy con thấy nhà chúng ta thế nào?" Thẩm Mạn Phương kéo tay Lâm Thanh Mộng hỏi.
Đầu óc Lâm Thanh Mộng có chút mơ hồ, suy nghĩ một lúc cô cười khổ nói: "Con rất t·h·í·c·h, đặc biệt t·h·í·c·h, cảm ơn dì và chú đã cho con cảm nh·ậ·n được cảm giác gia đình."
Cô từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, chỉ có qua phim truyền hình mới hiểu được cảm giác gia đình.
Sau khi ở bên Tô Hà, cô mới cảm nh·ậ·n được thế nào là gia đình.
Thẩm Mạn Phương tuy rằng có phần ghê gớm, nhưng đối xử với cô rất dịu dàng, Tô Tĩnh Quốc ngày thường mặt lạnh, trông rất khó gần, nhưng Lâm Thanh Mộng biết, ông có tính cách của người làm văn học nghệ thuật, đồng thời cũng rất nho nhã, chỉ cần biết cách đối xử với ông, ông còn dễ gần hơn bất kỳ ai.
Thẩm Mạn Phương nghe vậy, nghĩ đến thân thế của Lâm Thanh Mộng thì ánh mắt dịu lại, bà ôm vai Lâm Thanh Mộng: "Nếu con t·h·í·c·h, vậy chúng ta đăng ký kết hôn nhé?"
Lâm Thanh Mộng vội vàng xua tay: "Chờ một chút đã ạ..."
"Sao vậy?" Thẩm Mạn Phương nghi hoặc.
Lúc này, Lâm Thanh Mộng mới ngẩng đầu nhìn Tô Hà, Tô Hà sắc mặt bình tĩnh nhìn cô.
Hai người nhìn nhau.
Lâm Thanh Mộng đột nhiên nở nụ cười: "Con hiểu anh ấy, nên con biết anh ấy nghĩ gì."
Tuy rằng bọn họ chưa từng nói đến chuyện này.
Nhưng Lâm Thanh Mộng hiểu Tô Hà.
Cũng có thể đoán được dự định của Tô Hà.
"Ừm, đợi thêm một chút." Tô Hà cũng cười gật đầu.
Hắn cũng hiểu Lâm Thanh Mộng.
Tuy rằng khoảng thời gian này, Lâm Thanh Mộng luôn ở bên hắn, không đóng phim cũng không tham gia gameshow, nhưng hắn biết Lâm Thanh Mộng mỗi ngày đều đang luyện thanh, mỗi ngày đều đang luyện lời thoại.
Tô Hà có chuyện chưa hoàn thành, cô cũng vậy.
Lâm Thanh Mộng từng là nghệ sĩ đa tài ở cả lĩnh vực âm nhạc và điện ảnh, dù gặp phải chèn ép, cô vẫn kiên trì giấc mơ của mình.
Hắn tin rằng Lâm Thanh Mộng sẽ không từ bỏ những thứ này.
"Không hiểu nổi các người trẻ tuổi nghĩ gì." Thẩm Mạn Phương lắc đầu.
"Nếu con nói, chuyện của người trẻ thì đừng mù quáng dính vào, Tiểu Lâm là đứa bé hiểu chuyện, tự nhiên có sắp xếp của mình, hơn nữa, kết hôn chỉ là hình thức thôi mà..."
Tô Tĩnh Quốc vừa định thuyết giáo thì nh·ậ·n ra ánh mắt Thẩm Mạn Phương có gì đó không đúng, ông vội im miệng tiếp tục xem tivi.
"Ông cái khúc gỗ này thì biết cái gì?" Thẩm Mạn Phương tức giận nói, nói xong bà đi về phía phòng k·h·á·c·h, ngồi xuống bên cạnh Tô Tĩnh Quốc, "Ông giải t·h·í·c·h cho tôi xem, cái gì mà kết hôn chỉ là hình thức, còn mà thôi, cái thằng Tô Hà này chính là di truyền cái gien cảm tình của ông đấy, năm đó nếu không phải tôi chủ động như vậy thì..."
Tô Tĩnh Quốc không ngờ một câu nói của mình lại rước họa vào thân, chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi trên ghế sofa nghe Thẩm Mạn Phương trách mắng.
Còn Tô Hà và Lâm Thanh Mộng đã quá quen với cảnh này.
Hai người đều thầm đồng tình cho Tô Tĩnh Quốc bị vạ lây.
Sau đó Lâm Thanh Mộng ghé vào tai Tô Hà, nhỏ giọng nói: "Anh ghi hình lâu như vậy có mệt không, mau ăn đi, ăn xong về phòng, em xoa bóp cho anh thư giãn."
Nói xong, cô t·r·ả lại cho Tô Hà một cái liếc mắt quyến rũ.
Tô Hà cảm nh·ậ·n được ánh mắt của cô, nhất thời đầu to ra.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận