Giải Trí: Mới Vừa Chia Tay Liền Cùng Nữ Minh Tinh Vào Khách Sạn

Chương 210: Ngươi nhường ta làm sao quả vải!

Chương 210: Ngươi bảo ta làm sao mà chịu được!
Hoa Nạp.
Không khí làm việc vốn nghiêm túc, nay tựa như bị phủ lên một tầng sương mù dày đặc.
Đỗ Đức Đào và đám cao quản bộ phận nghệ sĩ mặt mày ủ dột, nặng nề bước ra khỏi phòng họp.
Hoa Nạp giải trí chủ yếu chia làm ba bộ phận: bộ phận nghệ sĩ, ban tuyên truyền và phát triển, và bộ phận vận hành bản quyền.
Mỗi bộ phận đều có một tổng giám đốc phụ trách.
Đỗ Đức Đào, với tư cách tổng giám đốc bộ phận nghệ sĩ, chịu trách nhiệm toàn bộ việc quản lý bộ phận này.
Lần này bị lãnh đạo cấp cao gọi vào phòng họp để họp riêng, chắc hẳn là đã bị phê bình nặng nề.
"Sao mọi người trông có vẻ không vui vậy?"
"Mẹ kiếp, ngươi còn không biết à? Nhà ngươi chưa có mạng à?"
"Tháng này Tố Hà căn bản không thể lật kèo được, Đỗ tổng lại để ban tuyên truyền và phát triển tiêu tốn nhiều tiền tuyên truyền như vậy, e là khó mà ăn nói với cấp trên..."
"Chuyện đó chưa phải là chủ yếu, lần này thua còn làm mất mặt Hoa Nạp, cấp trên chắc không dễ dàng bỏ qua cho Đỗ tổng đâu."
"Nhìn mặt hắn là biết, sắp ngã nhào rồi."
"Hừ, đáng đời, ai bảo hắn..."
"Suỵt... Có những lời không nên nói ra, cẩn thận rước họa vào thân!"
Mọi người chỉ hàn huyên vài câu rồi trở về vị trí làm việc.
Chuyện của cấp lãnh đạo, nhân viên không nên bàn tán.
Lần này Đỗ Đức Đào liều mạng lăng xê cho Tố Hà.
Nếu thắng quán quân thì không sao, nhưng không đoạt được thì ông ta phải gánh trách nhiệm chính.
Dù sao người của ban tuyên truyền và phát triển có lý do để đổ lỗi cho Đỗ Đức Đào.
Sáng nay, cấp trên đã tổ chức cuộc họp, chỉ gọi người của bộ phận nghệ sĩ. Nhìn sắc mặt Đỗ Đức Đào khi bước ra khỏi phòng họp, có lẽ ông ta đã hứng chịu không ít lời mắng.
Tuy nhiên, được chứng kiến lãnh đạo cao cao tại thượng bị mắng cũng coi như mở mang kiến thức.
...
Đỗ Đức Đào trở về văn phòng.
Ngồi xuống ghế, sắc mặt ông ta u ám như nước.
Không lâu sau, có tiếng gõ cửa.
"Vào đi!"
Ông ta trầm giọng nói.
Cửa mở ra, Đỗ Phong và Triệu Hiểu Vân bước vào.
Đỗ Phong mắt thâm quầng, vẻ mặt mệt mỏi.
Tối qua hắn đã dán mắt vào bảng xếp hạng suốt đêm, mong chờ một phép màu xảy ra. Đáng tiếc, hắn trơ mắt nhìn 《Diễn Viên》 và 《Quý Ông》 ngày càng bỏ xa ca khúc 《Quên đi ba》 của mình.
Uất ức dồn nén cùng cảm giác bất lực sâu sắc khiến hắn mất ngủ cả đêm.
Thậm chí, hắn đã đến công ty từ sớm, đầu óc vẫn còn hỗn loạn.
"Chú... Đỗ tổng, cái Tinh Hà này quá ghê tởm, vậy mà hắn cũng có thể lật kèo, con chịu không nổi, để đám thủy quân dìm hắn xuống luôn đi!"
Vừa bước vào, Đỗ Phong đã giận dữ nói.
Hắn thật sự không thể nhịn được cái tên Tinh Hà này.
Nếu không sợ Đỗ Đức Đào trách phạt, sợ danh tiếng bị tổn hại, hắn đã lên Weibo đấu khẩu với Tinh Hà Tiết Lương từ tối qua rồi!
"Câm miệng!" Sắc mặt Đỗ Đức Đào đột ngột sầm xuống, hừ một tiếng, "Đồ bỏ đi, một chút cũng không kiềm chế được, lấy lại lý trí cho ta!"
"Đến lúc này rồi, chú bảo con làm sao mà chịu nổi!!" Đỗ Phong vì quá kích động mà lộ cả giọng địa phương.
"Mấy năm du học ở nước ngoài, ngươi chỉ học được có vậy thôi sao?" Đỗ Đức Đào thất vọng nhìn hắn.
"Không phải con dễ kích động, mà là Đỗ Phong con chưa từng chịu loại khí này, cái thằng Tinh Hà kia có bị bệnh không vậy, sao cứ nhằm vào con, con có thù oán gì với hắn đâu!"
Là người trong cuộc, hắn cảm nhận rõ rệt cảm giác bị cố ý nhắm vào. Giờ đây, còn thêm cả cảm giác bất lực, như ác mộng đeo bám không buông.
Tháng này, Hoa Nạp, một công ty giải trí hàng đầu, đã dốc hết tài nguyên quảng bá mà vẫn bị Tinh Hà vượt mặt, còn vượt tận hai bài, đến vị trí thứ hai cũng không cho hắn.
Nếu Đỗ Phong không nổi điên thì không phải Đỗ Phong!
Hắn tốt nghiệp từ trường danh tiếng ở Mỹ, một du học sinh tài năng về âm nhạc. Sau khi về nước, hắn mang danh một nhà sản xuất âm nhạc vàng, có thể nói là một khởi đầu tốt đẹp nhất.
Một khởi đầu có thể cất cánh bất cứ lúc nào.
Nhưng ai ngờ, hắn còn chưa kịp cất cánh đã bị người ta dẫm dưới chân, còn giẫm liên tiếp hai lần.
Ai rơi vào hoàn cảnh đó mà không bực tức?
"Thôi được rồi, bớt giận đi, bụng ta còn đầy tức đây này!"
Đỗ Đức Đào trầm giọng nói.
Đỗ Phong lúc này mới nhớ ra Đỗ Đức Đào vừa họp với cấp trên vào sáng nay. Hắn hít sâu một hơi, hỏi Đỗ Đức Đào, "Cấp trên nói gì?"
"Còn nói gì nữa, chẳng phải cho rằng ta quyết định sai lầm, bắt ta tự bỏ tiền túi bù đắp thiệt hại cho công ty." Đỗ Đức Đào chỉ tay vào ghế sofa.
Đỗ Phong kéo Triệu Hiểu Vân, mặt mày rạng rỡ, cùng nhau ngồi xuống ghế sofa.
Đỗ Đức Đào ngồi đối diện hai người, "Lần này coi như lỗ lớn rồi."
Cấp trên xử phạt ông ta rất đơn giản. Ban tuyên truyền và phát triển đã chi gần 30 triệu tệ phí quảng bá, ca khúc kiếm được hơn 20 triệu, công ty lỗ khoảng năm triệu tệ.
Vì Đỗ Đức Đào trước đó đã lập cam kết với cấp trên là phải giành vị trí số một, nếu không sẽ tự chịu mọi tổn thất, giờ ông ta chỉ có thể thực hiện cam kết đó.
"Công ty vô tình quá vậy?" Đỗ Phong vội nói.
Dưới góc độ của hắn, thành công hay thất bại là chuyện bình thường đối với công ty. Đặc biệt là khi tranh bảng xếp hạng, đừng nói trong nước, ngay cả ở nước ngoài, để tranh giành vị trí cũng phải tốn rất nhiều tiền.
"Mất tiền vẫn là chuyện nhỏ, chỉ là để trả lời cấp quản lý thôi. Chủ yếu là cháu mười hai lần liền thua hai trận, ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của Tố Hà."
Đỗ Đức Đào hít sâu một hơi. Vài triệu tệ, ông ta xót thật, nhưng chỉ cần Đỗ Phong trở thành thần khúc, đến lúc đó báo đáp khó mà định giá được.
Đến lúc đó, đừng nói lợi nhuận về tiền bạc, địa vị của hai chú cháu ông ta trong công ty cũng sẽ tăng theo.
"Vì vậy, con mới nói muốn có mười hai lần liền thắng thì phải giải quyết cái tên Tinh Hà kia trước đã!" Đỗ Phong vừa nhắc đến cái tên này là sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi.
"Điều quan trọng hiện tại không phải là giải quyết Tinh Hà, mà là duy trì hình tượng của cháu trước công chúng." Đỗ Đức Đào lắc đầu.
"Đã thua hai lần rồi, danh tiếng nhất định sẽ bị tổn hại." Đỗ Phong nói.
"Không phải là không thể bù đắp." Đỗ Đức Đào cười lắc đầu, rồi nhìn về phía Triệu Hiểu Vân.
Cảm nhận được ánh mắt của Đỗ Đức Đào, sắc mặt Triệu Hiểu Vân đột ngột thay đổi: "Đỗ tổng..."
Cô không phải kẻ ngốc, Đỗ Đức Đào gọi cô đến đây, còn để cô nghe những chuyện không nên biết, chắc chắn là muốn cô làm gì đó.
"Hiểu Vân, cháu là một ca sĩ rất tiềm năng. Lần này phải ủy khuất cháu một chút, đi thu hút hỏa lực. Ta, Đỗ Đức Đào, hứa rằng sau khi chuyện này qua, nhất định sẽ dốc toàn lực bồi dưỡng cháu."
Đỗ Đức Đào nói với giọng ôn hòa, tiện thể vẽ cho Triệu Hiểu Vân một chiếc bánh.
"Đỗ tổng sắp xếp, cháu chắc chắn tuân theo..." Triệu Hiểu Vân cười gượng gạo. Cô có thể đoán được phần nào sắp xếp của Đỗ Đức Đào.
Tương tự như việc thua cuộc trong 《Tối Cường Nữ Âm》 trước đây, dùng thủy quân đánh lạc hướng, để cô, một ca sĩ, gánh tội thay, nhằm cứu vãn phần nào hình tượng của Tố Hà trong lòng công chúng.
"Vậy còn Tinh Hà thì cứ bỏ qua như vậy sao?" Đỗ Phong vội hỏi.
"Đương nhiên không thể bỏ qua, nhưng Tinh Hà hiện đang nổi như cồn, hơn nữa người này xuất hiện đột ngột, khó tìm cớ để nhắm vào, vì vậy chúng ta phải chọn chiến thuật vòng vo." Khóe miệng Đỗ Đức Đào hơi nhếch lên.
"Vòng vo?" Đỗ Phong không hiểu.
"Đây là tài liệu mà ta đã cho người điều tra về Tiết Lương, làm một thông cáo thị trường, cháu có thể xem qua." Đỗ Đức Đào nói, cầm điện thoại lên gửi cho Đỗ Phong một tập tin.
《Loại hề không có tôn nghiêm, không có đạo đức, chỉ biết nịnh bợ mọi người, cũng xứng để các ngươi sùng bái sao?》
Nhìn thấy tiêu đề bài viết, Đỗ Phong nhướng mày, hứng thú mở ra xem.
Càng đọc, nụ cười trên mặt hắn càng rạng rỡ hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận