Giải Trí: Mới Vừa Chia Tay Liền Cùng Nữ Minh Tinh Vào Khách Sạn

Chương 298: 《 Tiêu Sầu 》

Chương 298: 《 Tiêu Sầu 》
"Đến rồi đến rồi!"
"Cuối cùng cũng đợi được ca khúc mới của Tinh Hà, có điều nhìn cái tên bài hát này thật phù hợp với câu chuyện lần này."
"Nghe nói cái Trần Dịch này vẫn là một người mới chưa ra mắt, vừa ra mắt bài đầu tiên đã hát ca khúc của Tinh Hà, vận may này quả thực vô địch rồi!"
"Ha ha, chỉ bằng loại tiểu tử vắt mũi chưa sạch này mà xứng so với dân ca vương Ngô Kỳ Ngôn sao?"
"Ta sẽ chờ xem cái Tinh Hà này rốt cuộc có năng lực gì, mà mang theo một người mới đi đối kháng Tố Hà!"
"Đừng đem Trần Dịch so với với Ngô Kỳ Ngôn, Ngô Kỳ Ngôn dù sao cũng là ca sĩ dân ca nổi danh của giới giải trí nội địa, cái Trần Dịch này nổi tiếng trên mạng thì không tính, thậm chí ca sĩ quán bar cũng không phải, trước kia hắn vẫn luôn hát ở ven đường, đặt chung với Ngô Kỳ Ngôn đều là sỉ nhục."
"Người trẻ tuổi hát dân ca, còn tiêu sầu... Đến cả sầu còn không hiểu mà cũng cố nói sầu, đúng không?"
Dân ca quan trọng nhất chính là cảm giác về câu chuyện.
Tình ca nói về cảm tình, dân ca kể chuyện, rock and roll coi trọng bầu không khí.
Mỗi một thể loại có một trọng điểm khác nhau.
Vì lẽ đó ca sĩ dân ca thường mang đến cho người ta một loại cảm giác văn vẻ, bởi vì bất kể là trải qua hay là đi tìm hiểu câu chuyện của họ cũng rất nhiều, mới có thể hát ra loại tiếng ca có thể cảm động lòng người.
Trần Dịch khoảng chừng 20 tuổi, nhìn qua thật thà, chính là một thanh niên bình thường, về ngoại hình khác biệt rất lớn so với ca sĩ dân ca.
Màn hình bình luận của chương trình lần này vẫn luôn không hề yên tĩnh.
Khán giả kỳ này có cả thủy quân, có người hóng chuyện, có fan, cũng không thiếu người qua đường, rất nhiều khán giả bình thường vì không bị ảnh hưởng bởi bình luận nên đều chọn tắt màn hình đi, bởi vì họ không đứng về bên nào cả, họ chỉ đơn thuần đến nghe hát mà thôi.
Mặc kệ vì nguyên nhân gì.
Bình thường chương trình chỉ có mấy trăm ngàn độ hot, hôm nay lại có gần hai ngàn vạn độ hot, mọi người đều đang chăm chú lắng nghe ca khúc mới của Tinh Hà.
Trên sân khấu.
Trần Dịch ôm cây đàn ghita gỗ có chút cũ của mình, ngồi trên ghế, trước mặt đặt một chiếc micro.
Ngón tay hắn khẽ gảy nhẹ lên dây đàn, đàn ghita vẫn luôn là bạn diễn tốt nhất của dân ca, rất nhiều ca sĩ hát dân ca đều thích xem mình là người ngâm thơ du đãng, bên hồ phong cảnh tú lệ, hoặc phố xá sầm uất dòng người tấp nập, chỉ cần có đàn ghita là có thể hát được một bài.
Có điều, khúc nhạc dạo đàn ghita của bài hát này không phải chủ đạo, mà là một loại nhạc khí rất hiếm thấy: kèn harmonica. Kèn harmonica mang theo âm thanh có chút khàn khàn, khiến cho giai điệu tràn ngập cảm giác về câu chuyện.
"Khi người bước vào cuộc vui này, Gồng gánh những mộng tưởng trên vai, Mang mặt nạ rồi lại trang điểm, Chẳng còn ai nhớ đến bộ dạng của ngươi..."
Khi âm thanh của Trần Dịch vang lên, mang theo chút khàn khàn tang thương, mấy vị khách quý tại hiện trường đều ngẩn người một chút.
Bởi vì âm sắc của hắn và tuổi tác khác nhau quá lớn, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Không ai nghĩ tới, chàng trai thoạt nhìn có chút ngại ngùng này, âm thanh lại trầm thấp tang thương đến như vậy.
Mà lời ca miêu tả, càng khiến cho người trung niên tên là Hồ Thụy kia hơi biến sắc mặt, vểnh tai lên chăm chú lắng nghe màn trình diễn của hắn.
Bị âm nhạc cảm hoá, trong đầu của hắn như nhớ lại lúc trước, một mình cõng cây đàn ghita, mang theo giấc mơ tràn đầy phấn khởi đi đến trường hoan này của giới giải trí.
Lúc đó ý chí chiến đấu của hắn sục sôi, tràn ngập sự mong chờ đối với tương lai.
Cùng những người muôn hình muôn vẻ tiếp xúc, giao lưu, mà hắn lại chỉ có thể ngồi ở góc, làm một người trong suốt.
"Hết ba tuần rượu người vẫn ở trong góc nhỏ, Cố chấp hát mãi khúc u sầu, Nghe lời ca chìm vào nơi huyên náo, Ngươi nâng chén rượu tự nhủ với mình..."
Theo Trần Dịch tiếp tục biểu diễn.
Mọi người cũng theo tiếng hát của hắn, tiến vào tình cảnh mà ca khúc miêu tả.
Bài hát này có tính hình tượng cực mạnh, toàn bộ bài hát miêu tả hình ảnh cũng không phức tạp, chỉ là nhân vật chính đi tới trường hoan uống rượu, từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình hắn, hắn cùng người xung quanh hoàn toàn không hợp, trong náo nhiệt huyên náo, một mình cất cao tiếng hát.
Đương nhiên, ca khúc và thơ từ có điểm chung, đó chính là ca khúc đồng dạng có thể sử dụng phép ẩn dụ. Những khung cảnh thoạt nhìn đã quá quen thuộc, khi phối hợp với giai điệu, lại có thể đánh thức những hình ảnh ban đầu trong lòng mọi người.
Sinh hoạt, đương nhiên không thể thiếu những nỗi sầu.
Mà những nỗi sầu này tuy rằng thường bị mọi người chôn sâu tận đáy lòng, nhưng giờ khắc này lại bị tiếng ca đánh thức hết thảy.
Những nỗi sầu này giống như từng ly rượu mạnh, từng ly từng ly khiến người ta say mê.
"Ngoài ý muốn làm cho người ta kinh diễm!"
"Mẹ nó, vừa mở miệng đã muốn quỳ!"
"Đây tuyệt đối là giọng nói sinh ra vì dân ca mà!"
"Nếu Tiết Lương sinh ra vì tình ca, vậy âm sắc của Trần Dịch tuyệt đối là thích hợp nhất với dân ca, hơn nữa hắn không chỉ là một con quái vật âm thuần sắc, trong thanh âm của hắn thật sự có câu chuyện!"
"Bài hát này của Tinh Hà dĩ nhiên cũng viết về rượu, xem ra bài 《 Không Say 》 của Tố Hà có điểm tương đồng!"
"Trùng chủ đề, tình huống như thế lại như mặc trùng áo, ai xấu hổ ai lúng túng..."
"Đến hiện tại, tôi cảm thấy âm sắc của Trần Dịch còn thích hợp hát dân ca hơn cả Ngô Kỳ Ngôn, mặc dù hát kỹ thuật của hắn còn kém một chút, nhưng thắng ở tuổi trẻ còn có không gian trưởng thành rất lớn."
"Ha ha, đừng quá khuếch đại, Trần Dịch chỉ là một ca sĩ lang thang, ngươi đem hắn so với Ngô Kỳ Ngôn, hắn xứng sao?"
"Khi nào thì ca sĩ dựa vào thân phận mà không phải dựa vào giọng hát?"
"Cái Tinh Hà này rõ ràng là đang ăn theo 《 Không Say 》, người ta viết về rượu hắn cũng viết về rượu, có điều hắn thật sự cho rằng bài 《 Tiêu Sầu 》 này có thể vượt qua 《 Không Say 》 sao?"
Không ít khán giả trên màn hình bình luận đều kinh diễm với âm sắc của Trần Dịch, dù sao tiếng nói của hắn và tuổi tác có sự khác biệt rất lớn, nhưng hơi nghe lâu một chút, lại đột nhiên phát hiện âm thanh này rất hợp với khuôn mặt này của hắn.
Trong sự tương phản này, mang đến cho khán giả một cảm giác kinh hỉ không giống nhau.
Có điều, vẫn còn không ít bình luận đặt nghi vấn đối với Trần Dịch và Tinh Hà.
Mà trong những tiếng chất vấn này, cuối cùng cũng nghênh đón phần điệp khúc.
"Một ly kính ánh dương, một ly kính ánh trăng, Dẫn lối ta trở về, sưởi ấm khung cửa hiu hắt, Như thế mới không ngoảnh lại mà ngược gió bay cao, Chẳng sợ mưa giăng trong lòng, sương lấp tầm mắt..."
Trần Dịch cất giọng khàn khàn, trong ánh mắt mang theo sự mê ly, hắn ôm đàn ghita khẽ ngẩng đầu, như là đang giao lưu điều gì đó với vầng thái dương và ánh trăng.
Hai chén rượu này, kính giấc mơ bắt đầu.
Tượng trưng cho giấc mơ bắt đầu: ánh triều dương, cùng với khát vọng trong nội tâm, cùng niềm tin nỗ lực vô số lần bên song cửa sổ dưới ánh trăng, kiên định ngược gió bay lượn.
Từng có chí khí Lăng Vân, quyết tâm trời đất bao la mặc ta vẫy vùng.
Trần Dịch có cảm xúc rất sâu sắc với những điều này.
Hắn cũng từng có đoạn trải qua như vậy, cho rằng chỉ cần nỗ lực, chỉ cần lòng mang giấc mơ thì sẽ không gì có thể ngăn cản được.
Vì lẽ đó khi hắn nhận được bài hát này, còn chưa bắt đầu biểu diễn, chỉ là nhìn mấy câu ca từ này, suýt chút nữa đã rơi lệ đầy mặt.
Đây chính là sức mạnh của văn tự, cũng là sức mạnh của văn hóa.
Trong dòng sông lịch sử, văn tự Hoa quốc giàu có vô số hàm nghĩa, có lúc một đoạn văn, một chữ cũng có thể gợi lên tâm tình từ nội tâm của mọi người.
"Một ly kính cố hương, một ly kính phương xa, Dạy ta lương thiện, thôi thúc ta trưởng thành, Cho nên con đường Nam Bắc từ đó không còn dài đằng đẵng, Linh hồn cũng thôi không lang bạc..."
Hai chén rượu này kính sơ tâm và sự trưởng thành.
Cố hương bảo vệ sơ tâm, phương xa chứa đựng giấc mơ.
Mà trên con đường trưởng thành, có lẽ sẽ mê man, nhưng chỉ cần trong lòng bảo vệ phần lương thiện ban đầu, có sự ràng buộc của người nhà bằng hữu ở cố hương, tự nhiên sẽ có thêm một phần an lòng.
Bốn chén rượu đã kính xong.
Sắc mặt của mọi người tại hiện trường trở nên vô cùng đặc sắc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận