Giải Trí: Mới Vừa Chia Tay Liền Cùng Nữ Minh Tinh Vào Khách Sạn

Chương 237: Dị ứng.

**Chương 237: Dị ứng**
Thành phố Song Khánh.
Một khách sạn sang trọng.
Lý Tuyền ngồi trên ghế sofa, xoa xoa vầng trán đau nhức.
"Là ông chủ Tinh Mộng Studio từ chối ngươi?" Nàng trầm giọng hỏi.
"Lúc ta đến, ông chủ của công ty không có ở đó, chỉ có hai ba người. Sau khi trợ lý của ông chủ kia liên hệ thì đưa ra câu trả lời chắc chắn với ta." Trợ lý Trịnh Phương đáp.
Ngừng một lát, nàng tiếp tục: "Tuyền tỷ, Tinh Mộng Studio quá nhỏ bé, chỉ như một cái xưởng da nhỏ thôi. Với thân phận và danh tiếng nhà sản xuất âm nhạc kim bài của tỷ, tỷ muốn chọn công ty nào chẳng được, ta cảm thấy không cần thiết phải làm riêng ca khúc ở loại phòng làm việc này."
"Ngươi sai rồi. Tinh Mộng Studio lớn hay nhỏ không quan trọng, thực lực của Tinh Hà mới là mấu chốt." Lý Tuyền lắc đầu.
Nàng tìm Tinh Hà, chứ không phải Tinh Mộng Studio.
Hơn nữa, tháng này dường như Tinh Hà đã m·ấ·t đà tăng trưởng, hơn nửa tháng rồi vẫn chưa có ca khúc mới nào ra mắt.
Lý Tuyền thậm chí đang suy đoán liệu Tinh Hà có phải đã dùng hết những ca khúc hay rồi, không còn chút cảm hứng nào nữa.
Vì vậy, nàng c·ấ·p thiết muốn có được một bài hát hay với tính lan tỏa lớn như "Diễn Viên" hay "Bong Bóng".
"Xem ra, chỉ có thể tự mình đi một chuyến." Lý Tuyền trầm ngâm nói.
"Tuyền tỷ, ta không khuyên tỷ làm vậy, như thế sẽ bại lộ thân phận của tỷ, quá nguy hiểm!" Trịnh Phương vội vàng can ngăn: "Dù sao thì Tinh Hà cũng không hợp với Hoa Nạp..."
"Thân phận thật của ta không quan trọng, bởi vì chỉ cần ta hát bài hát này, Tinh Mộng bên kia nhất định sẽ biết là ta mua. Chi bằng tự mình đi liên hệ để thể hiện thành ý. Và chỉ cần hợp đồng không phải do ta ký, Hoa Nạp cũng khó mà tìm đến ta được." Lý Tuyền cười nói.
Loại hợp đồng này rất phổ biến trong giới làm việc.
Thậm chí, rất nhiều minh tinh lưu lượng đi theo con đường sáng tác, khi không tự viết được ca khúc sẽ tìm người khác mua ca. Chuyện này rất nguy hiểm, người bán có thể v·i ph·ạ·m hợp đồng, nhưng chỉ cần vi phạm hợp đồng có thể đ·á·n·h đổi bằng nguy hiểm tương đương thì vẫn đáng để mạo hiểm.
Mà Lý Tuyền bán đứt toàn bộ bản quyền chỉ vì sợ bị Hoa Nạp, hay đúng hơn là Đỗ Phong biết chuyện nàng tìm Tinh Hà viết ca.
Cho nên khi ký hợp đồng, nàng sẽ sắp xếp cho một nhà sản xuất mà nàng tin tưởng ký với Tinh Mộng.
Như vậy có thể đảm bảo không có sơ hở nào.
Dù Tinh Mộng v·i ph·ạ·m hợp đồng để lộ chuyện này ra, thì cũng chỉ là nàng nhờ nhà sản xuất kia mua ca của Tinh Hà. Lý Tuyền thân là ca sĩ hoàn toàn có thể nói mình không biết gì, như vậy sẽ không bị ảnh hưởng.
"Nhưng hiện tại trêи mạпg đồn ầm lên là Tinh Hà đã hết thời. Mấy năm nay có không ít nhà sản xuất chỉ như phù dung sớm nở, nhưng phần lớn chỉ pнát hỏa với mấy bài đầu, sau đó thì hết nhiệt. Cái tên Tinh Hà này có đáng để Tuyền tỷ tự mình đi tìm không?" Trịnh Phương không hiểu.
"Chỉ cần hắn có thể viết ra một bài như "Diễn Viên", cái gì cũng đáng giá. Đỗ Phong đi một nước cờ sai rồi. Vốn dĩ ta cho rằng có Hoa Nạp hỗ trợ, hắn có thể giúp ta tiến thêm một bước nữa, nhưng đột nhiên xuất hiện một Tinh Hà, khiến ta cảm thấy bất an. Tìm Tinh Hà không phải chỉ để hát ca khúc của hắn bây giờ, mà là để tạo thêm một lớp bảo đảm cho tương lai, chí ít cũng có thêm một lá bài tẩy."
Lúc trước nàng chọn Đỗ Phong vì xem trọng tài năng âm nhạc của đối phương, lại thêm bối cảnh của Đỗ Đức Đào.
Thế nhưng ba tháng trôi qua, Đỗ Phong hoàn toàn khác với những gì nàng tưởng tượng. Sau khi hắn có được thân phận của Tố Hà, không những không tiếp tục phát huy khả năng áp chế trên bảng xếp hạng, mà trái lại vẫn bị người khác chèn ép.
Lý Tuyền cảm thấy Đỗ Phong không đáng tin.
Nàng luôn muốn có thêm một lớp bảo đảm, một lá bài tẩy.
Có cần dùng lá bài này hay không là một chuyện khác, nhưng nhất định phải có.
Thậm chí sau này nàng rời khỏi Hoa Nạp, đến một công ty khác, cũng có thể dựa vào bài hát này để bắt đầu lại từ đầu!
"Ta hiểu rồi." Trịnh Phương gật đầu, "Thực ra, sau sự kiện chia tay Tô Hà lần trước, ta thấy Tuyền tỷ có hơi sốt ruột. Dù sao thì anh ta vẫn còn tài năng, dù bị Hoa Nạp chèn ép, thậm chí có thể thay một thân phận khác để tiếp tục nâng đỡ tỷ..."
Bình thường trợ lý không dám bàn luận những chuyện này, nhưng Trịnh Phương là người thân tín của Lý Tuyền. Lúc chia tay, Lý Tuyền cũng đã bàn bạc với cô, coi như là người tham mưu cho Lý Tuyền.
Nghe Trịnh Phương nhắc đến cái tên kia, Lý Tuyền hơi sững sờ, rồi lắc đầu: "Cô cho rằng Đỗ Đức Đào của Hoa Nạp là kẻ ngốc sao? Nếu lúc đó ta không chia tay Tô Hà, có lẽ đã bị đóng băng hoặc thậm chí là phong sát trên toàn ngành rồi. Bị Hoa Nạp chèn ép, ca của hắn hay đến mấy thì có ích gì?"
Trịnh Phương há miệng, cuối cùng vẫn gật đầu: "Vậy ta đi liên hệ với ông chủ Tinh Mộng."
"Trước tiên đừng nói chuyện mua ca, lấy danh nghĩa của ta hẹn một cuộc gặp mặt."
"Được rồi."
...
Thành phố Song Khánh.
Tô Hà từ phim trường trở về.
Hắn đeo khẩu trang, tựa người vào ghế sofa thẫn thờ.
"Tô Hà, em mua thuốc dị ứng cho anh, còn có một ít trái cây."
Lâm Thanh Mộng từ ngoài bước vào, xách túi đặt lên bàn trà.
"Haizz..."
Tô Hà thở dài.
"Chỉ là dị ứng thôi mà, có phải lấy m·ạпg anh đâu." Lâm Thanh Mộng ngồi xuống cạnh Tô Hà, tức giận nói.
"Em không hiểu." Tô Hà lắc đầu, lại thở dài, "Ngày mai là Trυпg thυ rồi, buổi tối anh phải về nhà. Mọi người trong nhà đều biết anh bị dị ứng với nước bọt, vậy anh phải giải thích thế nào đây?"
Đã một thời gian không bị dị ứng, lúc đóng phim lại quá căng thẳng nên hắn quên mất chuyện này.
Bây giờ miệng đỏ một vòng chưa nói, còn cmn phải về nhà nữa. Quan trọng nhất là cả nhà đều biết hắn bị dị ứng với nước bọt.
Thật là một cảnh tượпg xấu hổ quy mô lớn...
"Anh phải về nhà à?" Lâm Thanh Mộng khựng lại.
"Đúng vậy, em có việc gì sao?" Thấy vẻ mặt của cô, Tô Hà nghi ngờ hỏi.
"Ngày mai em muốn đến cô nhi viện tặng đồ, vốn định rủ anh đi cùng." Lâm Thanh Mộng cười nói.
Cô từ nhỏ đã lớn lên trong cô nhi viện.
Những người lớn lên ở cô nhi viện như cô đều sẽ đóng góp một phần cho viện, huống chi Lâm Thanh Mộng còn sống khá giả hơn. Những năm qua, cô thường xuyên quyên tiền, tặng vật tư cho viện.
"Ừm... Để lần sau đi, anh đã hứa với bố mẹ là Trυпg thυ này nhất định phải về."
Lần trước mẹ đã gọi điện thoại, ra lệnh bắt buộc hắn phải về.
Ngày mai là Trυпg thυ, chị gái Tô Mộc Nghiên đã về từ hôm qua. Hắn đã mua vé máy bay lúc 8 giờ tối.
"Vâng, anh cứ bận việc của mình đi, em đi nấu cơm trước."
Lâm Thanh Mộng gật đầu cười, rồi đứng dậy đi vào bếp.
Lúc này.
Điện thoại di động của Tô Hà vang lên.
"Mẫu hậu đại nhân."
"Con 8 giờ tối cất cánh đúng không?"
Tô Hà sửng sốt: "Ai nói với mẹ?"
"Đương nhiên là Tiểu Nghiên rồi, còn ai nữa. Lần trước mẹ nói trong nhà có một cô nương xinh đẹp đó con còn nhớ chứ? Mẹ bảo cô ấy đến đón con ở sân bay, xe Cullinan màu trắng, biển số xe là..."
"Mẹ, mẹ làm gì thế!"
Tô Hà lập tức đau đầu.
Hắn quên mất còn vụ này.
"Sao, không qua lại cũng có thể quen biết nhau một chút mà, con sợ người ta ăn thịt con à?" Thẩm Mạn Phương tức giận nói.
Tô Hà liếc nhìn phòng bếp, nhỏ giọng nói: "Mẹ, thực ra con có bạn gái rồi, mẹ đừng tự tiện giới thiệu cho con, con sợ bạn gái con biết sẽ tức giận!"
"Đừng giở trò này ra, con với Lý Tuyền chia tay lâu rồi, không gạt được mẹ đâu." Thẩm Mạn Phương hừ một tiếng.
"Không phải Lý Tuyền, gần đây con mới có bạn gái!" Tô Hà vội nói.
Thẩm Mạn Phương im lặng vài giây: "Mẹ không tin, con chứng minh thế nào?"
"Thật mà, chờ con về con sẽ chứng minh cho mẹ thấy!"
Tô Hà đột nhiên cảm thấy, dị ứng chẳng phải là bằng chứng tốt nhất sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận