Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa

Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa - Chương 91: Lãnh chúa cho ta túi! Nhét hay không nhét! (length: 7916)

Trận công thành chiến kết thúc.
Hạ Mộc bắt đầu phái người dọn dẹp chiến trường.
Hắn đưa tay nhìn mọi người thu thập thi thể heo rừng, lẩm nhẩm "Phân giải".
Đống lớn thi thể liền trực tiếp biến mất tại chỗ.
Hóa thành từng đơn vị thịt, ngay ngắn xếp chồng lên nhau ở đó.
"Trò chơi đúng là có điểm này hay."
"Phân giải trong chớp mắt!"
"Không cần lo lắng thi thể sẽ thành ổ muỗi."
Hơn nữa máu thấm trên mặt đất sẽ tự động biến mất vào ngày hôm sau, thậm chí không ảnh hưởng đến cây cỏ sinh trưởng!
Quá tiện lợi!
Sau khi dọn dẹp chiến trường sạch sẽ, Hạ Mộc có trong tay mười mấy vạn đơn vị thịt heo rừng!
Thịt heo rừng có tác dụng bổ ngũ tạng, nhuận da, khử gió giải độc.
Chất thịt cũng đặc biệt tốt.
Nhưng Hạ Mộc không giữ hết.
Mà là chia một nửa số lượng, đưa cho Tiếu thủ lĩnh, để nó mang về tộc rừng cây.
Lần công thành này đám cự nhân rừng cây đã xuất lực quá lớn.
Đây là chiến lợi phẩm mà bọn hắn xứng đáng có được.
Cũng không thể để người ta đi tay không về, như vậy thật không hay!
Có đi có lại thì mới có lợi cho việc hợp tác phát triển lâu dài.
Tiếu cũng hiểu rõ điều này.
Nên không cự tuyệt hảo ý của Hạ Mộc.
Nhưng hắn vẫn trả lại một nửa thịt heo rừng.
"Với tốc độ phát triển lãnh địa của ngươi, ta nghĩ ngươi sẽ cần chúng hơn."
Hạ Mộc suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
"Được."
"Tối nay Tiếu thủ lĩnh cứ cho các chiến sĩ ở lại chỗ ta nhé, tối có tiệc ăn mừng, các chiến sĩ quý tộc nhất định phải đến tham gia đó!"
"Được thôi!"
Mắt Tiếu sáng lên.
Tham gia tiệc tối có thể thắt chặt tình hữu nghị giữa hai tộc chiến sĩ.
Chắc chắn không phải vì thèm ớt bột nên mới đồng ý!
Mà sau những trận chiến ác liệt, hầu như chiến sĩ nào cũng bị giảm thể lực.
Đến cả Đại Mãnh.
Lúc này cũng đang ngồi nghỉ ngơi.
Tuy lần này hắn không mở huyết mạch, nhưng vẫn chiến đấu rất sướng!
Giết đến điên cuồng!
Dĩ nhiên, Đại Mãnh dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng là thân thể phàm tục.
Nên khi bị heo rừng bao vây, trên người có không ít vết thương!
Có một vài vết thương đã được tự lành chữa trị.
Có vài vết thương sâu, bây giờ vẫn đang chảy máu.
"Vẫn nên cẩn thận thì hơn."
"Bị thương nhiều quá, để lại nội thương cũng không tốt."
Hạ Mộc đi đến.
Trong tay cầm băng vải.
Rồi đích thân băng bó vết thương trên người cho Đại Mãnh.
"%# "
Đại Mãnh cười ngây ngô, ngoan ngoãn ngồi đó.
Mặc cho Hạ Mộc giày vò.
Rất nhanh, Hạ Mộc liền băng bó cả nửa người Đại Mãnh, chỉ để hở mỗi cái đầu ra ngoài.
Không phải kỹ thuật của hắn kém.
Mà là vết thương của hắn thực sự quá nhiều!
Hạ Mộc dứt khoát băng bó toàn bộ, cho khỏi sót vết nào.
Đại Mãnh bị quấn thành cái bánh.
Nhưng hắn không hề khó chịu.
Ngược lại còn đắc ý nháy mắt với đám người Đại Chùy bên cạnh.
Nhìn kìa!
Lãnh chúa băng bó cho ta đấy!
Có ghen tị không!
"..."
Đại Chùy liền dùng ánh mắt oán trách nhìn Hạ Mộc, rồi nâng cánh tay đang bị thương lên, ra hiệu là vết thương của mình cũng không ít.
Nông Phu còn lén đẩy vết thương sắp lành của mình ra.
Khi thấy máu chảy ra, liền đưa cho Hạ Mộc xem.
A!
Hạ Mộc lập tức dở khóc dở cười.
"Có cần thiết không vậy?"
"Chỉ là băng bó vết thương thôi, cứ như đang phát thưởng vậy."
"Hì hì."
Mặt mọi người dày lên mà chen đến.
Ai nấy đều đưa chỗ bị thương cho Hạ Mộc xem.
Hạ Mộc tuy có chút cạn lời, nhưng vẫn giúp mọi người băng bó vết thương.
"Giới hạn lần này thôi đấy nhé!"
"Lần sau bị thương nữa thì tự băng đi, người lớn rồi mà băng bó vết thương cũng không biết?"
"Không thấy mất mặt à?"
Mọi người quây quanh Hạ Mộc một vòng.
Vừa nghe Hạ Mộc lải nhải, vừa cười toe toét.
Từ xa, Hồng cũng nhìn thấy cảnh này.
Hắn xoa xoa người, rụt rè đến trước mặt thủ lĩnh của mình.
Thử đem vết thương trên lưng đưa cho Tiếu thủ lĩnh xem.
Kết quả giây sau, một bàn tay to rộng một mét liền vỗ vào chỗ vết thương của Hồng.
Bốp!
Tê ——!
Hồng đau hít một hơi khí lạnh.
Nghiêng đầu, thấy Tiếu đang cười híp mắt nhìn hắn.
"Thôi, đừng giả bộ."
"Với khả năng tự lành của tộc ta, vết thương nhỏ này sớm đã khỏi."
Mà vết thương của Hồng quả thật không chảy máu nữa.
"Ủ rũ..."
Nhưng Hồng vẫn cúi gằm mặt xuống.
Thấy nó có chút tủi thân, Tiếu không còn cách nào khác là xoa đầu mái tóc xanh của nó.
"Được được."
"Về ta sẽ băng bó cho ngươi."
Hồng lúc này mới toe toét cười.
Rồi vui vẻ đi tìm Đại Mãnh chơi.
Tiếu lắc đầu.
Nhìn sự tương tác giữa Hạ Mộc và tộc nhân, tự hỏi liệu mình có nên học theo.
"Làm vậy chắc các chiến sĩ sẽ vui hơn..."
...
Buổi tối.
Trăng sáng vằng vặc.
Chiếu sáng lãnh địa Hạ Mộc như ban ngày.
Trên quảng trường có lửa trại, những đống lửa lớn đang cháy rực, khiến không khí xung quanh vô cùng náo nhiệt!
"Ùm à!"
"$!@!"
Sau khi ăn no nê, Đại Mãnh liền cùng Hồng nắm chặt tay nhau.
Đây là Hạ Mộc dạy.
Nếu không, hai tên này luận bàn động tĩnh lớn quá, dễ làm hỏng đồ vật khác trong lãnh địa.
Các chiến sĩ hai tộc thì ở một bên, thi nhau cổ vũ cho hai người.
Đến cả Tiếu cũng không nhịn được tham gia.
Một tay cầm đùi heo nướng rắc đầy ớt bột, tay kia thì vẫy vẫy về phía Hồng.
"Mạnh lên!"
"Nhanh lên, dùng sức lên!"
Hạ Mộc: "..."
Hắn thấy Tiếu đúng là càng già càng dẻo dai.
Nhiều ớt bột như vậy, đến cả hắn còn thấy hơi không chịu được.
Hạ Mộc hữu nghị nhắc nhở Tiếu.
"Ăn ít thôi, không thì ngày mai ông sẽ hối hận đó!"
"Hối hận?"
Tiếu cắn một miếng thịt nướng thật lớn, vẻ mặt không hiểu gì cả.
Khóe miệng Hạ Mộc giật giật.
"Không sao, ông cứ ăn đi."
Thấy không khí hòa thuận, Hạ Mộc liền an tâm.
Một mình dựa vào Hắc Viêm.
Bắt đầu tổng kết lại trận chiến hôm nay.
Ngoài việc thu hoạch mười mấy vạn đơn vị thịt, còn kiếm được mười đồng tiền khu vực mà hắn luôn mong ngóng.
Cộng thêm lúc trước, hắn có tổng cộng ba mươi đồng tiền khu vực.
"Gần thêm chút nữa, gần đủ năm mươi rồi, có thể triệu hồi Thỏ Thập Tam."
"Rồi giao dịch thứ mình cần."
"Hơn nữa sinh mệnh tinh hoa cũng tích trữ nhiều rồi, sắp đủ điều kiện xây điện chính rồi."
Yêu cầu tài nguyên chính để xây điện chính.
Ngoài 100 sinh mệnh tinh hoa ra, còn có ba tài nguyên quý hiếm.
Dã tính chi tâm, cao sơn chi nham và ngạnh mộc chi linh.
Hai thứ đầu Hạ Mộc đã có.
Chỉ còn thiếu ngạnh mộc chi linh.
"Ngạnh mộc chi linh, nhìn tên thì chắc ở khu rừng gỗ chắc rồi!"
Hạ Mộc dự định sau khi đổi vũ khí với Thỏ Thập Tam xong sẽ đi sâu vào khu rừng gỗ chắc xem sao, xem có thể tìm thấy ngạnh mộc chi linh không.
"Nếu có thể tìm thấy thật."
"Vậy cái điện chính này cũng nên xây rồi."
Điện chính mang lại buff lợi nhuận chính rất mạnh.
Có thể tăng tốc độ phát triển lãnh địa lên một bậc!
Hạ Mộc đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Xây sớm ngày nào thì hưởng lợi sớm ngày đó.
"Quyết định vậy đi."
Sau khi lập xong kế hoạch, Hạ Mộc đứng dậy, tìm Tiếu đang hăng say xem náo nhiệt.
"Nói chuyện về con tê giác trắng lớn kia được không?"
"Ta định hai ngày nữa đi săn nó."
"Ừm?"
Tiếu chớp mắt mấy cái...
Bạn cần đăng nhập để bình luận