Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa

Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa - Chương 130: Mãnh hổ giường há lại cho người khác ngủ say! (length: 7786)

Yếu ớt người run rẩy!
Kẻ mạnh thì nhốn nháo!
Mà âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên lần nữa, trực tiếp đốt cháy bầu không khí lên đến đỉnh điểm!
【 Đinh ——】 【Nhắc nhở hữu nghị: Sau khi đánh bại người chơi khác, sẽ thừa kế toàn bộ di sản của người chơi đó, bao gồm tài nguyên, kiến trúc, bản thiết kế, nhân khẩu bộ lạc, v.v..., như vậy các ngươi sẽ có thể sinh tồn tốt hơn, cuối cùng trở về hiện thực】 "Nhắc nhở hữu nghị?"
"Đi cái nhắc nhở hữu nghị của ngươi!"
Sắc mặt Hạ Mộc vô cùng khó coi.
Hắn không lo lắng lãnh địa của mình sẽ bị người chơi khác tấn công.
Mà là cách làm của hệ thống như vậy, không thể nghi ngờ là đã triệt để phá nát thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan mà các người chơi đã xây dựng từ nhỏ đến lớn trong hiện thực!
Nó muốn giải phóng hoàn toàn mặt tối nhất trong nhân tính!
Nói là nhắc nhở hữu nghị.
Chi bằng nói nó mở ra chiếc chìa khóa cuối cùng của ác ma trong lòng mọi người!
Từ đó.
Xâm lược người chơi khác không còn là 'Mạnh được yếu thua' mà trở thành lý do 'Để sống sót tốt hơn' nghe càng chính đáng hơn!
"Xem xong trò hề trước khi chết của nhân loại, giờ lại muốn xem nhân loại tự giết lẫn nhau ư?"
"Ha!"
Hạ Mộc khẽ cười.
Là tiếng cười phẫn nộ và bất đắc dĩ.
"Thật là ác thú vị..."
Đối mặt với âm mưu trắng trợn này, Hạ Mộc không có chút biện pháp nào.
Không còn pháp luật.
Đạo đức cũng đã trở thành một trò cười.
Hạ Mộc là may mắn.
Hắn có bảng cường hóa hỗ trợ, nên không phải trải qua quá nhiều khổ cực.
Còn khi một người bình thường phải trải qua cận kề cái chết vì khát! Chết vì đói! Bị dã thú sống nuốt ăn!
Không ai dám cam đoan tinh thần của mình có còn bình thường không.
Đa phần có lẽ đã điên rồi!
Giống như số hiệu 889, đã bắt đầu mài dao xoèn xoẹt nhắm vào người chơi khác, hiện tượng này đang lan tràn như virus trong nhóm người chơi.
Thân phận sói hoặc là dê.
Hình như giờ khắc này đã được công bố?
...
Hạ Mộc đứng trên bình đài.
Gió nhẹ thổi qua, hắn nhìn về phía khu rừng Hắc Sâm Lâm xa xăm, nhớ tới một đạo luật.
Luật Rừng Đen.
Vũ trụ tựa như một khu Rừng Đen, mỗi nền văn minh đều là thợ săn mang súng, ban đầu bọn họ không biết sự tồn tại của nhau, nhưng một khi phát hiện ra đối phương, từ tự vệ, cách làm lý tính nhất là tiêu diệt đối phương.
Trong khu rừng này, bất cứ ai cũng coi người khác là Địa Ngục.
Là nguồn gốc của uy hiếp vĩnh hằng!
Là kẻ cướp đoạt tài nguyên vĩnh hằng!
Quy tắc này giải thích rất rõ hiện trạng của người chơi hiện tại.
Mỗi người chơi đều không biết, người chơi khác mà mình đang đối mặt là sói hay dê.
Hoặc là sói đội lốt cừu!
Cho nên không có người chơi nào dễ dàng tin tưởng người chơi khác.
Hạ Mộc cũng vậy.
Sự cám dỗ thừa kế toàn bộ di sản thực sự quá lớn, hắn không thể làm ngơ người chơi khác.
Biết người biết mặt khó biết lòng!
Nhưng không tin tưởng, không có nghĩa là không tiếp xúc.
Chỗ ngủ của hổ, sao cho kẻ khác ngủ say!
Hạ Mộc nhìn con số '12' trên bản đồ chiến tranh, quyết định ra tay trước chiếm lợi thế!
Hắn chuẩn bị tận dụng khả năng cơ động của Sâm Lâm Lang.
Ưu tiên đi thăm dò hết bản đồ xung quanh!
Cũng chính là tục xưng 'Mở bản đồ'.
Nắm giữ tầm nhìn, liền đại biểu việc vĩnh viễn chiếm ưu thế!
Hạ Mộc sẽ không đem quyền chủ động đặt trong tay người chơi khác.
Còn việc sau khi phát hiện lãnh địa người chơi khác, sẽ cướp đoạt hay buông tha, hắn vẫn chưa quyết định.
"Trước hết mở bản đồ rồi tính."
"Vừa vặn xem xét tình hình phát triển của người chơi khác."
Hạ Mộc thu bản đồ lại.
Thông qua thông tin thu thập được trong kênh khu vực, hắn biết được mình vẫn đang bị hệ thống đặc biệt đối đãi, chứ không hề bị bỏ mặc.
Số lượng người chơi trong khu vực đã cho thấy điều đó.
Người chơi khác nhiều nhất chỉ có 3 người trong cùng một khu vực.
Mà ở chỗ Hạ Mộc, con số đó trực tiếp lên tới 12!
Sự cạnh tranh khốc liệt có thể hình dung được!
Để cân bằng, diện tích khu vực của hắn cũng lớn đến đáng sợ!
Ít nhất, trong phạm vi Hạ Mộc đã thăm dò trước mắt, hắn không hề thấy bóng dáng hoạt động của người chơi khác.
"Vậy thì chỉ có thể ở xa hơn!"
Hạ Mộc trầm ngâm một chút.
Đưa mắt về phía Hùng sơn.
Hùng sơn rất gần với lãnh địa của hắn, nhưng Hạ Mộc chưa từng qua bên kia ngọn núi, một vùng đen ngòm trên bản đồ.
Nếu có người chơi, khả năng cao nhất là ở bên kia.
Nhưng nhìn một lát, Hạ Mộc lại thu ánh mắt về.
"Không được, Hùng sơn không thích hợp."
Không có gì khác.
Quá cao!
Muốn leo qua Hùng sơn hoặc đi vòng quanh, sẽ tốn quá nhiều thời gian, hoàn toàn không đáng.
Hơn nữa hiện giờ sư thứu đang chiếm giữ trên Hùng sơn.
Muốn vượt qua chắc chắn sẽ bị sư thứu tấn công, không được lợi gì.
Hạ Mộc lại nhìn về phía bắc lãnh địa.
Nơi đó có một đồng cỏ lớn và đầm lầy.
Vượt qua đầm lầy, là khu Mê Vụ sâm lâm luôn được bao phủ bởi khí tím, vô cùng nguy hiểm!
Cho dù là thực lực của Hạ Mộc hiện tại.
Hắn cũng không dám đặt chân vào Mê Vụ sâm lâm một bước.
Nơi đó có đại khủng bố!
Vì thế, càng không có khả năng có người chơi sẽ sinh tồn trong Mê Vụ sâm lâm.
Thế là.
Hạ Mộc lại đưa mắt xuống phía nam lãnh địa.
Nơi đó là rừng cây của tộc Cự Nhân, trong đó có rất nhiều mãnh thú, còn có những kẻ du đãng nguy hiểm hơn.
Không ai có thể sống sót qua ngày thứ hai ở đó!
"Vậy thì chỉ còn lại một nơi."
Rừng Gỗ Chắc!
"Lần trước Nhị Cẩu hình như từng xuyên qua rừng Gỗ Chắc, không biết tình hình thế nào."
Hạ Mộc gọi Nhị Cẩu đến.
Nhị Cẩu hồi tưởng lại một chút rồi nói.
"% @! # "
Lúc đầu sau khi vượt qua rừng Gỗ Chắc, hắn không thể tiếp tục đi tiếp, giống như có một bức tường khí cản trở vậy.
Lúc đó hắn mải mang tin tức về cho Hạ Mộc nên quên mất việc này.
"Xem ra bức tường khí đó chính là thứ phong tỏa khu vực."
"Bây giờ có lẽ đã biến mất..."
Hạ Mộc do dự một lát.
Cuối cùng quyết định mục tiêu là rừng Gỗ Chắc.
Rất có thể người chơi khác sẽ xuất hiện trong khu vực này!
"Tiếp theo là làm sao để mở bản đồ."
"Điều quan trọng nhất khi mở bản đồ là khả năng cơ động, tốc độ phải nhanh hơn! Còn cần có một khả năng tự vệ nhất định."
"Tốc độ chậm chắc chắn không được."
Ví dụ như con sói béo của Thuần thú sư.
"Cho nên nhất định phải mang theo Nhị Cẩu, tốc độ của hắn là nhanh nhất trong lãnh địa."
"Thứ yếu là Đại Mãnh, để đảm bảo chiến lực."
"Về phần những người khác..."
Ngay lúc Hạ Mộc sắp xếp thành viên mở bản đồ thì số hiệu 682 tìm đến.
"Đại lão đại lão! Có đó không?"
"Ở đây."
Số hiệu 682 tỏ ra rất hưng phấn.
"Khu vực quả nhiên bắt đầu mở khóa! Bên ta có hai người chơi cơ! Còn đại lão thì sao?"
Hạ Mộc: "12 người."
"..."
Số hiệu 682 mắt trợn to: "Đại lão đúng là đại lão, náo nhiệt thật đấy!"
Hạ Mộc đột nhiên nhớ tới chỗ ở của số hiệu 682, hỏi.
"Mà này, chẳng phải ngươi ở môi trường đảo ư?"
"Chẳng lẽ đến giờ ngươi vẫn chưa thăm dò xong đảo của mình? Hay là đảo lớn quá?"
"Đương nhiên thăm dò xong rồi."
Số hiệu 682 tựa vào người Hạ Mộc, xem ra cũng coi như thoải mái.
Trước khi cập nhật phiên bản, hắn đã thăm dò đảo của mình một lượt, một vùng sáng rực trên bản đồ chiến tranh.
"Vậy sao ngươi lại gặp người chơi khác?"
"Lái thuyền?"
Số hiệu 682: "Không phải, là..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận