Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa

Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa - Chương 182: Chủ động xuất kích! (length: 7916)

"Đã không có người chơi khác may mắn còn sống sót?"
"Sự kiện công thành của dã man nhân?"
Liên tiếp ba tiếng thông báo, khiến Hạ Mộc trực tiếp sững sờ tại chỗ, biểu cảm thay đổi đột ngột.
Việc hệ thống thông báo như vậy, cực kỳ rõ ràng lần này công thành không phải chuyện nhỏ nhặt.
"Xảy ra chuyện gì?"
Tiếu thấy sắc mặt Hạ Mộc bỗng nhiên biến đổi, cũng ý thức được có chuyện sắp xảy ra, liền vội hỏi.
Hạ Mộc hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh lại.
"Cụ thể ta không biết rõ."
"Nhưng có thể xác nhận là, có một đội quân dã man nhân, muốn sau ba ngày sẽ công kích lãnh địa của ta."
"Đối phương là ai, có bao nhiêu người, thực lực thế nào, ta cũng không biết."
". . ."
Vẻ mặt Tiếu cũng trở nên ngưng trọng.
Anh ta trịnh trọng mở miệng nói: "Bọn ta tộc Lâm có thể làm gì?"
Anh ta không dự định bỏ qua sự kiện lần này.
Từ lúc quyết định cùng Hạ Mộc chuyển đi, điều đó có nghĩa là tộc Độc Nhãn Khổng Lồ Rừng Rậm đã hoàn toàn gắn liền với lãnh địa của Hạ Mộc.
Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục!
Hạ Mộc gật đầu.
"Đương nhiên!"
"Ta cần các ngươi có khả năng thông hiểu rừng rậm, để giúp ta điều tra tình báo."
Bởi vì mọi thứ về địch nhân đều chưa rõ, Hạ Mộc cần phải tận dụng hết tất cả tài nguyên để dò xét tình hình.
Như những gì anh ta vẫn luôn nói.
Chiến tranh là cuộc chiến của thông tin!
Hệ thống đã thông báo như vậy, địch nhân lần này e rằng không thể khinh thường!
"Không thành vấn đề."
Tiếu hào hứng đáp ứng.
Nhưng để tránh Hạ Mộc thất vọng, anh ta vẫn nói "Chỉ cần có rừng rậm, ta sẽ có thể biết trước được sự tồn tại của đối phương, nhưng nếu đối phương không xuất hiện từ trong rừng rậm, thì ta e rằng..."
"Ta hiểu."
Hạ Mộc đương nhiên biết năng lực hạn chế của tộc Tùng Lâm.
Dù sao thì bản đồ trong trò chơi quá mức lộn xộn, nơi nơi kết nối là một vùng rừng lớn, lại có nơi không phải rừng, mà là những rừng đá lộn xộn, vách núi dựng đứng.
Do vậy Hạ Mộc sẽ không đặt toàn bộ hy vọng lên Tiếu.
Tình thế chiến sự khẩn cấp, Hạ Mộc trực tiếp đứng dậy cáo từ.
"Vậy bên này ta giao cho ngươi."
"Ta cần lập tức quay về, để tộc nhân của ta chuẩn bị trước khi chiến đấu."
"Nếu có bất kỳ bất trắc nào xảy ra, ngươi hãy cho người báo cho ta, ta sẽ lập tức phái người đến giúp ngươi."
"Được!"
Hạ Mộc không quan tâm việc mình vẫn còn trong lãnh địa của tộc Tùng Lâm, anh ta huýt sáo, gọi Tiểu Bạch đang bay lượn xung quanh.
Gào!
Thân hình cao lớn đáp xuống lãnh địa, nhấc lên bụi đất mù mịt.
Hạ Mộc nhảy lên lưng nó, khi bụi đất vừa tan thì bóng dáng của anh ta đã hóa thành một điểm sáng, biến mất ở chân trời.
"Thật là tốc độ đáng sợ!"
Tiếu nhìn theo hướng Hạ Mộc biến mất lẩm bẩm.
Rồi anh ta chợt định thần lại, vẻ mặt trầm xuống, cây gậy chống trong tay đột ngột cắm xuống.
Bịch!
Một luồng uy áp mạnh mẽ theo tiếng của Tiếu truyền ra.
"Ục ục! ! !"
...
Năm phút sau, Hạ Mộc đã cưỡi Tiểu Bạch về đến lãnh địa.
Khi đi ngang qua tháp canh, anh ta hô lớn về phía lính canh ở trên.
"Báo động! Kéo còi báo động!"
Vù ——!
Bóng dáng Tiểu Bạch lao vút qua tháp canh.
Ngay sau đó, tiếng cảnh báo vang vọng khắp lãnh địa phát ra từ tháp canh, khiến tất cả tộc nhân đang làm việc đều dừng tay, khuôn mặt nghiêm túc nhìn về phía tháp canh.
Bọn họ hiểu rõ ý nghĩa của âm thanh này.
Chiến tranh, sắp đến!
Nhưng, kẻ địch là ai?
Hạ Mộc để Tiểu Bạch đưa mình đến đại điện, rồi sử dụng chức năng gọi tập hợp trong đại điện, âm thanh vang lên ngay lập tức, bao trùm toàn bộ không gian lãnh địa.
"Ta là lãnh chúa của các ngươi, Hạ Mộc!"
"Ba ngày sau, sẽ có kẻ địch tấn công lãnh địa của chúng ta!"
"Trừ khu chăn nuôi, tất cả mọi người dừng công việc lại, chờ sự sắp xếp của ta."
"Tất cả tộc nhân từ cấp đội trưởng trở lên, lập tức đến đại điện tập hợp!"
"Tất cả tộc nhân từ cấp đội trưởng trở lên, lập tức đến đại điện tập hợp!"
Vừa dứt lời, từng bóng người lần lượt xuất hiện từ các nơi trong lãnh địa, mỗi người cưỡi sư thứu của mình, bay về phía đại điện.
"@$!"
Đại Mãnh đến đầu tiên.
Khi anh ta vừa thấy Hạ Mộc vội vã trở về, anh ta đã ý thức được có chuyện chẳng lành, liền đi theo Hạ Mộc đến đại điện trước.
Trong đại điện, Hạ Mộc ngồi trên ghế thủ lĩnh, ánh mắt nghiêm trọng.
Vật trang trí ngũ quang thập sắc sau lưng phát ra từng đợt hào quang, khiến anh ta lúc này trông bớt đi vài phần ôn hòa, mà tăng thêm chút uy nghiêm!
Thấy Đại Mãnh đến, Hạ Mộc gật đầu với anh ta.
"Ngồi xuống trước đi."
"Có chuyện gì ta sẽ giải thích cùng mọi người khi những người khác đến."
Đại Mãnh lập tức ngồi xếp bằng xuống vị trí đầu tiên bên phải Hạ Mộc.
Người thứ hai đến là Đại Chùy.
Anh ta chào hỏi Hạ Mộc xong liền ngồi xuống chỗ đầu tiên bên trái của Hạ Mộc, còn nháy mắt với Đại Mãnh.
Đại Mãnh không phản ứng, mà nhìn Hạ Mộc, cố gắng suy đoán từ biểu cảm của Hạ Mộc xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà khiến Hạ Mộc huy động gấp gáp như vậy.
Và anh ta chẳng suy đoán được gì cả.
Tiếp đó... tiếng bước chân không ngừng vang lên từ bên ngoài đại điện, những người còn lại cũng lần lượt đi vào.
Họ tự tìm vị trí ngồi xuống.
Nông phu, phu xe, Quang Đầu Cường, Dịch, thuần thú sư, thợ mỏ, Tường Sắt.
Ngay cả vợ chồng thủ lĩnh sư thứu cũng tới.
Thân hình khổng lồ của chúng chiếm cứ một góc đại điện, yên tĩnh ngồi xổm ở đó.
Hạ Mộc cực kỳ kinh ngạc khi thấy chúng tới.
Khi ánh mắt của anh ta chạm phải ánh mắt của thủ lĩnh sư thứu, đối phương gật đầu với anh ta một cái, rồi kiêu ngạo quay mặt đi chỗ khác.
Đây là cách mà thủ lĩnh sư thứu biểu lộ lập trường của mình.
Đã gia nhập lãnh địa của Hạ Mộc, thì tộc chúng đương nhiên cũng phải ra tay giúp đỡ.
Việc quay mặt đi sau đó hoàn toàn là tính khí kiêu căng của thủ lĩnh sư thứu.
"Thật là..."
Hạ Mộc lắc đầu, khẽ cười.
Sau đó anh ta nhìn khắp đại điện.
Những người nên đến cơ hồ đều đã đến, chỉ còn thiếu một người.
"Nhị Cẩu đâu?"
Đại Chùy: "@#!"
Nhị Cẩu sáng nay lại ra ngoài dò xét.
Hạ Mộc lấy bản đồ ra xem vị trí của Nhị Cẩu, phát hiện anh ta không gặp nguy hiểm gì, nên không nói gì thêm.
"Vậy thì kệ hắn."
Hạ Mộc khoát tay, nhìn mọi người nói nghiêm túc.
"Ta gọi các ngươi đến đây lần này là vì ba ngày sau, sẽ có dã man nhân đến công thành."
"Ta không biết đối phương đến từ đâu, thực lực như thế nào!"
"Nhưng ta có thể khẳng định là đối phương rất mạnh!"
"Có lẽ còn mạnh hơn lần dã thú công thành trước kia!"
"Do vậy, ta thấy chúng ta không thể cứ ngồi chờ ở trong lãnh địa, đợi chúng đánh tới tận cửa, như vậy thì quá bị động!"
"Lần này..."
"Ta quyết định chủ động xuất kích!"
Hạ Mộc đập mạnh tay xuống mặt bàn trước mặt, tiếng vang lên dứt khoát.
Dù rằng ra khỏi lãnh địa sẽ mất đi rất nhiều gia trì, nhưng hiện tại trong tay anh ta, trên thì có đội kỵ sĩ sư thứu, dưới thì có đội kỵ binh Sâm Lâm Lang, không có lý do gì lại rụt đầu lại trong lãnh địa chờ chết!
"Các ngươi thấy thế nào?"
Trong thế giới của người bộ lạc, không có từ sợ hãi.
Nghe Hạ Mộc quyết định chủ động xuất kích, họ đều xắn tay áo, hăng hái hô hào.
Làm!
Làm là xong!
"Tốt!"
Hạ Mộc cười lớn đứng lên.
Nhờ vào công năng tỉnh thần của 【Ngũ Quang Thập Sắc】 phía sau lưng, đầu óc minh mẫn đưa ra từng mệnh lệnh.
Đại chiến sắp bùng nổ!
Toàn bộ lãnh địa của Hạ Mộc cũng bắt đầu vận hành!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận