Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa

Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa - Chương 323: Kỳ tích tốc độ! (length: 7727)

"Đại ca đang làm gì vậy?"
"Ghê thật! Nhanh như máy xúc... Không, tốc độ đào kinh khủng quá!"
Giữa những tiếng kinh hô của người chơi, dưới chân tường thành trước cổng chính lãnh địa Hạ Mộc, vô số bụi đất bắt đầu bay mù mịt!
50 tên người bộ lạc, dưới ảnh hưởng của kỹ năng hào quang, bung hết công suất.
Còn kinh khủng hơn cả chế độ 996, mở ra chế độ 000!
Mặt đất bắt đầu lún xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy được, chưa đầy 2 phút đã đào xong một cái hố to sâu 7 mét.
Những chiếc xẻng sắt trong tay các đại chùy đều vung đến tóe cả đốm lửa nhỏ.
Đất vừa xúc lên chưa kịp rơi xuống đã bị lớp đất mới giã xuống, cuối cùng tan thành mây khói giữa không trung.
"..."
Trên tường thành, Hạ Mộc không nhịn được ngó đầu nhìn xuống một chút.
Ngay lập tức bị tro bụi hắt vào đến híp cả mắt.
"Ngọa Tào!"
Có thể làm hắn đang ở trên tường thành cao mười mét bị cay mắt, mấy tên đại chùy này thật đúng là làm việc hăng say a!
"Chẳng lẽ hắn thật định đào xong trong vòng nửa canh giờ?"
Thỏ Thập Tam bên cạnh cũng hứng thú nhìn cảnh tượng này.
Nàng phát hiện không chỉ Hạ Mộc đặc biệt, những người bộ lạc dưới tay Hạ Mộc cũng đặc biệt nốt.
Thỏ Thập Tam quay đầu nhìn Hạ Mộc.
Ừm... Người đàn ông bí ẩn!
Hạ Mộc nhận thấy ánh mắt của Thỏ Thập Tam, quay sang hỏi.
"Ngươi giờ nhàn rỗi sao?"
"Chiến công còn lại ta định tích góp lại để đổi thứ lớn, tạm thời không cần giao dịch, hay là ngươi đi lo việc trước đi?"
Hắn theo bản năng nghĩ rằng Thỏ Thập Tam lúc này hẳn rất bận mới phải.
Dù sao có hơn hai trăm người chơi trải qua vòng chiến đầu tiên, ai nấy trong tay đều có rất nhiều tiền, sẽ cấp thiết cần thương nhân lưu lạc nâng cao chiến lực.
Không ngờ Thỏ Thập Tam nghe vậy lại bĩu môi bất mãn.
"Đại nhân Hạ Mộc đang muốn đuổi ta đi sao?"
˃̣̣̥᷄-˂̣̣̥᷅ "Không... Không có mà!"
Thấy nàng bộ dạng sắp khóc, Hạ Mộc vội vàng giải thích.
"Chỉ là nói bây giờ mọi người đều có tiền trong tay, chắc là rất cần thương nhân đến thôi."
"Bản thể của ngươi ở đây không sao chứ?"
Bộ dạng luống cuống của Hạ Mộc làm Thỏ Thập Tam nín khóc mỉm cười.
"Đương nhiên là không sao mà"
"Phân thân hệ thống phái tới, cũng đủ đáp ứng mọi nhu cầu của những người chơi khác rồi, với lại đồ vật cũng đều giá giống nhau."
"Hơn nữa giao dịch với bọn họ ta lại không được chia phần trăm."
"Ta chỉ muốn chờ ở bên cạnh đại nhân Hạ Mộc thôi..."
Câu cuối cùng Thỏ Thập Tam nói rất nhỏ.
Nhưng vẫn bị Hạ Mộc nhạy bén bắt được, trong lòng bỗng thấy ấm áp.
"Vậy ngươi cứ ở bên cạnh ta nhé, không cần đi đâu cả!"
"Như vậy cũng tốt, đợi ta kiếm được chiến công, là có thể đổi với ngươi bất cứ lúc nào, không cần phải triệu hoán."
"Vâng"
Thỏ Thập Tam vui vẻ tai thỏ rung rinh.
Chỉ là được chờ ở cạnh hắn, cũng đủ làm nàng cảm thấy vui sướng rồi.
Mà Hạ Mộc không nói ra còn có một câu.
Hắn cũng thích cái cảm giác Thỏ Thập Tam ở bên cạnh.
Bàn tay to úp một cái, đúng là cái túi giữ ấm tay bé nhỏ mềm mại ấm áp!
Hỏi thử thằng đàn ông nào có thể cự tuyệt sự dụ hoặc này?!
Căn bản là không thể cự tuyệt được mà!
Ngay lúc Hạ Mộc một bên sờ thỏ, một bên chờ đợi hào nước thành hình, Tô Dương và Trương Cảnh đã đi mà quay lại, một lần nữa về đến trên tường thành.
Nghe được tiếng động sau lưng, Hạ Mộc dừng tay lại, Thỏ Thập Tam cũng một lần nữa đội chiếc mũ trùm màu xám nhạt lên.
Che đi mái tóc trắng như tuyết cùng đôi tai thỏ.
Ngoại trừ Hạ Mộc ra, nàng không muốn để bất cứ người chơi nào nhìn thấy chân dung của mình.
Nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn sát sao, đứng cạnh nhau ở trên tường thành, cùng nhìn xuống phía dưới nơi tro bụi đang cuồn cuộn.
Tô Dương vừa bước lên tường thành, lập tức bị Thỏ Thập Tam thu hút sự chú ý.
Lời khâm phục từ xa đã truyền vào tai Hạ Mộc.
"Oa!! Ta còn nói sao đại ca Hạ Mộc lại không đi cùng chúng ta tìm thương nhân lưu lạc chứ!"
"Hóa ra đại ca Hạ Mộc ở đây cũng có một phân thân thương nhân! Không hổ là đại ca Hạ Mộc! Đại ca Hạ Mộc, ngươi là thần tượng vĩnh viễn của ta!"
Tô Dương đi tới, đánh giá trang phục của Thỏ Thập Tam.
Lầm tưởng Thỏ Thập Tam này cũng giống như bên ngoài, là một phân thân thương nhân lưu lạc.
Nhất thời lòng kính trọng với Hạ Mộc giống như sóng sông cuồn cuộn liên miên không dứt!
"Đây chính là đãi ngộ của người chơi số một ư?"
"Dĩ nhiên có thể có thương nhân phân thân chuyên biệt, quá thèm muốn!"
Tô Dương ở bên cạnh nhất kinh nhất sạ.
Hạ Mộc cũng không muốn giải thích, chỉ muốn để hắn yên tĩnh một lát.
"Không thì ném ngươi xuống hố cho rồi!"
"Ưm..."
Tô Dương nhìn xuống phía dưới, lập tức ngậm miệng.
Cái hố sâu bảy mét vẫn rất có lực uy hiếp!
Ngược lại, Trương Cảnh đứng bên cạnh nhìn dáng đứng của Hạ Mộc và Thỏ Thập Tam lại có chút suy nghĩ.
Trong ấn tượng của hắn.
Thương nhân lưu lạc đều là những kẻ cực kỳ lạnh lùng!
Khi người chơi cần thì xuất hiện, một khi giao dịch xong lại sẽ lập tức biến mất, căn bản không thèm nói với người chơi một câu thứ hai.
Lại càng không cần phải nói là đứng gần người chơi như thế này!
'Lẽ nào thật sự như Tô Dương nói, là đặc quyền riêng của người chơi số một?' 'Hay là...' Vì vấn đề tuổi tác, khiến cho những chuyện Trương Cảnh gặp đều vô ý thức suy nghĩ rất nhiều.
Nhưng dòng suy tư của hắn nhanh chóng bị Tô Dương đánh tan.
"Ta nói này! Đại ca Hạ Mộc đây định làm gì vậy?"
"Sao lại phải đào hào sâu như vậy ở dưới tường thành vậy?"
Tô Dương đứng ở chỗ hổng trên đầu tường, không quan tâm đến tro bụi tạt vào mặt, một bộ dáng sợ hãi thán phục nhìn xuống phía dưới những người đang đào đất giống máy xúc kia.
Trương Cảnh cũng bị thu hút sự chú ý, bước tới thăm dò nhìn ra ngoài.
Nhưng chỉ nhìn được hai giây đã phải rút đầu về.
Không có cách nào, quá sặc!
Sau đó hắn chậm rãi nói: "Tiểu Hạ Tử đây là muốn xây hào nước bao quanh thành đây mà."
Kinh nghiệm từng trải giúp Trương Cảnh liếc mắt liền nhận ra Hạ Mộc đang xây dựng cái gì.
Hào nước!
Nhưng điều làm hắn thấy kỳ lạ là liệu có kịp không?
Vòng công kích tiếp theo của ma tộc sẽ đến sau 37 phút nữa.
Dù hiện tại bắt đầu xây thì cũng phải mất một thời gian dài?
Nếu không thể xây xong trước khi vòng tiến công tiếp theo đến, vậy thì việc xây hào nước cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"Hào nước?"
"Dĩ nhiên là hào nước!"
Tô Dương bên cạnh cũng không ngu, lập tức phản ứng lại, mắt đầy hâm mộ nhìn cái hào lũy đang dần thành hình phía dưới.
"Nếu lãnh địa của ta cũng có hào nước thì tốt quá..."
"Không đúng, hình như lãnh địa của ta còn chưa xứng được gọi là thành nhỉ, hay là nên gọi là hào lũy bảo vệ thôn?"
Hạ Mộc xem thường cái kiểu khoe mẽ của Tô Dương, hướng Trương Cảnh vẫn còn đang nghi ngờ mà cười một cách bí ẩn.
"Lão ngài cứ nhìn kỹ đi!"
"Nhìn xem cái gì gọi là tốc độ Hoa Hạ!"
Nếu người khác mà tự tin như vậy, có lẽ Trương Cảnh sẽ không thèm quan tâm.
Nhưng nếu là Hạ Mộc...
"Vậy ta rửa mắt chờ xem!"
Thế là, trong sự chú ý của ba người, cái hào lũy dưới chân tường thành bắt đầu mở rộng ra với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được!
Những chiếc xẻng sắt đào đất được đổi đi đổi lại hết lượt này đến lượt khác.
Cuối cùng, vào lúc vòng tiến công thứ hai của Ma tộc bắt đầu đếm ngược 5 phút, một cái hào nước dài 200 mét, rộng 10 mét, sâu 7 mét đã chính thức hoàn thành!
"Cmn! Cái tốc độ gì vậy trời?!"
Trương Cảnh lại một lần nữa được tận mắt chứng kiến sự khác biệt giữa game và hiện thực.
"Tốc độ kỳ tích!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận