Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa

Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa - Chương 308: Kính già yêu trẻ Hạ Mộc? (length: 8169)

"Đó là cái gì vậy?"
"Xe bắn tên? ! Đồ chơi này là thứ mà người chơi có thể sở hữu sao!"
"Ta đã nói rồi, đây chắc chắn là thành trì của NPC mà!"
Nhìn thấy thứ đồ sộ xuất hiện trên tường thành, tất cả người chơi đều lạnh cả da đầu.
Mũi tên khổng lồ sắc nhọn kia còn lớn hơn cả đầu người!
Cảm giác áp bức ngập tràn từ thân nỏ khiến các người chơi run lên vì lạnh.
"Cái này mẹ nó là của người chơi á?"
Dưới chân thành, người chơi bị Phá Thần Nỏ chĩa vào điên cuồng gào thét trong lòng, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Sợ rằng chỉ giây sau thôi, cây nỏ khổng lồ sẽ cắm thẳng vào người hắn!
Ở khoảng cách này, dù hắn muốn thả bộ lạc của mình ra cũng không có cơ hội.
Quá gần!
"Uy uy uy!"
"Ta chỉ thả một cái lãnh địa thôi mà, có cần dùng loại vũ khí phòng thành này chỉ vào không?"
"Ta phạm thiên điều chắc!"
Người chơi nuốt một ngụm nước bọt, muốn giãy giụa một chút.
Nhưng thứ đáp lại hắn là tiếng dây cung kéo căng.
Răng rắc!
"Sai sai sai! !"
Người chơi kia lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống đất, điên cuồng nhận sai.
Thấy vậy, lính gác mặc giáp đen mới mở miệng lần nữa.
"#!@# "
Rời khỏi thành trì!
"Vâng vâng vâng!"
Người chơi kia lập tức giơ hai tay lên, rời khỏi khu vực gần lãnh địa Hạ Mộc.
Mãi đến khi hắn ra đến cách xa cả trăm mét, Phá Thần Nỏ trên tường thành mới chậm rãi thu lại, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lũ lính gác mặc giáp đen tiếp tục tuần tra trên tường thành.
"..."
Đội hình người chơi một mảnh tĩnh lặng như tờ.
Các người chơi nhìn nhau, nửa ngày cũng không thốt lên được lời nào.
"Thôi, vẫn nên đi tìm chỗ khác phòng thủ vậy."
"Đúng vậy đúng vậy, chỗ này rộng lớn như vậy, áp lực phòng thủ chủ yếu còn bị cái thành trì này gánh chịu, cũng coi như là chuyện tốt."
Tuy không thể đóng quân phòng thủ gần thành trì quả thực đáng tiếc.
Nhưng các người chơi sau khi thấy được sự mạnh mẽ và thực lực của lính gác mặc giáp đen, liền lũ lượt chọn tuỳ tâm.
Dù sao thì lỗ hổng tường cây vẫn còn rất lớn.
Cho dù đem toàn bộ lãnh địa của bọn họ đặt xuống thì vẫn còn dư sức.
Đáng nhắc đến là.
Số lượng người chơi còn lại ở khu vực 1314 hiện tại là 213 người.
Trong đó chỉ có 89 người đi về phía lỗ hổng bên phải, còn lại đều bị hệ thống tự động phân đến chỗ lỗ hổng bên trái để phòng thủ.
Và theo chân những người chơi còn lại đến, các người chơi tự phát hợp thành từng đội.
Bọn họ đặt các lãnh địa của mình song song.
Dự định cùng nhau liên hợp phòng thủ.
Trong tình cảnh này, chỉ có đoàn kết mới có thể tối đa hóa lợi nhuận.
Cũng có những người chơi mới đến, liếc mắt liền thấy tòa thành trì to lớn ở trung tâm, cũng thắc mắc giống như nhóm người chơi đầu tiên.
"Đó có phải là thành trì của NPC không vậy?"
"Chẳng lẽ không nên dựa vào nó để phòng thủ sao?"
Lúc này có những người chơi nhiệt tình đứng ra phổ cập kiến thức.
"Tuyệt đối không nên tới gần!"
"Gần thành trì đó người chơi không được đặt lãnh địa!"
Nghe vậy, một người chơi có thứ tự xếp hạng khá cao tự tin thực lực cường đại, nhìn kỹ bãi đất trống bên trái lãnh địa Hạ Mộc liền tiến đến.
Kết quả vừa mới đến gần năm mươi mét, liền bị Phá Thần Nỏ theo dõi.
"Ngọa Tào!"
Hắn sợ hãi đến nỗi chân lập tức đứng giữa không trung.
Những người chơi khác xem náo nhiệt cũng đều lạnh cả da đầu.
Miệng thì ngọa tào ngọa tào, đặc biệt chấn kinh trước sự xuất hiện của chiếc xe bắn tên khổng lồ!
Trong đó có một người chơi nhận ra thân phận của xe bắn tên.
"Đây chẳng phải là [xe bắn tên khổng lồ] thành phẩm mà thương nhân lang thang bán đó sao? ! Thật sự có người chơi mua được à? ? ?"
Hắn từng nhìn thấy bản kế hoạch này ở chỗ Thỏ Thập Tam.
Lúc đó hắn đã thích mê mệt rồi!
Nếu như có thể sở hữu loại vũ khí phòng thủ lợi hại này, chẳng phải hắn sẽ trực tiếp vô địch sao!
Kết quả hỏi giá xong, liền lập tức từ bỏ ý định.
Giá đó thì có bán hắn đi cũng không đủ tiền mua!
Và khi chiếc xe bắn tên khổng lồ mà người chơi này tha thiết mơ ước xuất hiện trên tường thành của người chơi khác, hắn cảm thấy giấc mộng của mình đã tỉnh.
Qua chiến dịch này, tất cả người chơi đều hiểu thành trì này là dạng quái vật gì.
Cái này hoàn toàn không phải đồ của cùng một thời đại với bọn họ!
Không còn người chơi nào đến gần thành trì này để tự rước họa nữa.
Bọn họ ngoan ngoãn đặt lãnh địa của mình ở chỗ khác, rồi còn phải thỉnh thoảng nhìn lại tòa thành trì đứng lặng trên sườn núi, hiếu kỳ xem cái tên biến thái này từ đâu chui ra.
Tình huống này kéo dài một lúc lâu, mãi đến khi một lão nhân xuất hiện.
Sột soạt!
Một con mèo lớn mặt hoa từ trong bụi cỏ thò đầu ra, trên lưng lão nhân lập tức nhìn thấy lỗ hổng ở trung tâm, tòa thành trì lớn kia trên dốc núi.
"Tiểu tử Hạ Mộc nói chỉ cần ta đến thì sẽ biết cái nào là lãnh địa của hắn."
"Có lẽ thành trì này chính là của hắn rồi."
"Tặc tặc tặc!"
Nhìn thành trì này so với lãnh địa của những người chơi bên cạnh mà có thể được gọi là hùng vĩ.
Dù cho là số hiệu 019 từng trải và biết rộng, cũng không kìm được cảm thán một tiếng.
"Lại nắm giữ thực lực đến mức này. . ."
"Quả là nhân trung long phượng a!"
Ông nhẹ nhàng vỗ vỗ lão hỏa kế đang ngồi dưới, chậm rãi hướng về phía thành trì mà đi tới.
Thấy thế, lập tức có người chơi tiến lên ngăn lại.
"Ai ai ai!"
"Lão gia tử đừng qua đó, người ta không cho người chơi an trí lãnh địa ở gần đó."
Người chơi bên cạnh thấy vậy cũng nhao nhao lên tiếng.
Rốt cuộc thì trong trò chơi này, người già như số hiệu 019 còn sống quá ít quá ít!
Quả thực là dạng phượng mao lân giác!
Bọn họ sợ lão già này quá cố chấp, cuối cùng lại xung đột với chủ thành trì.
Tuy các người chơi thích xem náo nhiệt, nhưng cũng không muốn vào lúc này mất đi một người đồng đội.
Không ai là kẻ ngốc cả.
Lão nhân nào mà sống đến giờ này ở cái tuổi này thì chắc chắn là người có năng lực cả, đến lúc phòng thủ biết đâu chừng mình còn phải dựa vào người ta giúp đỡ.
Vì thế nên thiện ý nhắc nhở một câu cũng sẽ không thiệt đi đâu.
Đối diện với những lời nhắc nhở của mọi người, số hiệu 019 cười hiền lành một tiếng.
"Không sao đâu."
"Ta đi thử xem."
"Biết đâu người ta thấy ta là lão nhân gia, lại cho ta an trí lãnh địa thì sao, ha ha."
Nói xong, ông liền mặc kệ những lời khuyên ngăn của mọi người, cưỡi báo tuyết chậm rãi đi về phía thành trì.
"..."
Những người chơi còn lại nhìn nhau, cũng không nói gì thêm.
Hảo ngôn khó khuyên chết tiệt quỷ.
Nếu đối phương không nghe thì bọn họ cũng không thèm khuyên nữa.
"Thôi vậy, mấy lão già này ai nấy cũng cố chấp cả."
"Chắc thấy cái xe bắn tên đó xong cũng tự động ngoan ngoãn lại thôi."
"Thật sự mà nói, đến giờ ta vẫn không thể tin được đây là lãnh địa của một người chơi nào đó. . . ."
"Chắc chủ thành trì này không nỡ công kích một ông lão chứ nhỉ?"
Nghĩ như vậy, nhưng mọi người vẫn không nhịn được đưa ánh mắt về phía số hiệu 019, vừa chuẩn bị thủ tục phòng thủ, vừa nghĩ xem kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.
Chẳng lẽ chủ thành trì sẽ gây sự với ông lão này sao? !
Theo chân số hiệu 019 càng ngày càng đến gần tường thành, càng ngày càng nhiều ánh mắt tụ tập tới.
Có lo lắng, có hả hê, cũng có lạnh nhạt.
Mãi đến khi lính gác giáp đen quen thuộc lại xuất hiện trên tường thành, thì tâm tình trong ánh mắt của tất cả người chơi mới một lần nữa trở nên nhất trí.
Trong ngưng trọng lại mang theo một chút hưng phấn.
Tiếp đó liền lại trở nên có chút kỳ quái.
"Sao chiếc xe bắn tên kia vẫn chưa xuất hiện vậy?"
Màn tiếp theo diễn ra càng làm các người chơi lộ ra vẻ mặt 'Da đen hoài nghi jpg'.
Chỉ thấy số hiệu 019 cứ như vậy dưới sự quan sát của lính gác, một đường cưỡi báo tuyết đi thẳng đến dưới cổng thành.
Ngay sau đó, cánh cổng thành dày nặng liền từ từ mở ra trong âm thanh kẹt kẹt nặng nề.
"Cửa mở?"
"Cửa vậy mà lại mở! !"
"Chẳng lẽ chủ thành trì này là hạng người thật sự kính già yêu trẻ? ! !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận