Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa

Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa - Chương 294: Hạ Mộc quả nhiên có treo! (length: 8012)

Giữa bầu trời đêm đen kịt.
Một bóng hình quỷ dị vụt qua trong bóng tối.
Gào!
Một tiếng chim ưng kêu vang lên, giọng chủ nhân dường như đang xác nhận điều gì.
Cùng lúc đó, sau khi xác nhận bóng hình kia là ai, trên mặt đất cũng vang lên một tiếng ưng kêu lanh lảnh.
Gào! ! !
Cả hai tiếng gọi kết nối với nhau, xác nhận thân phận của nhau.
Một giây sau, bóng đen liền lao xuống doanh địa, rồi đáp xuống an toàn bên trong doanh địa.
Hạ Mộc vội vàng nghênh đón.
"Thủ lĩnh Sư Thứu, sao ngươi lại đến đây?"
Thủ lĩnh Sư Thứu thấy Hạ Mộc, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, rồi hướng hắn kêu vài tiếng.
Dù không có thuần thú sư phiên dịch, Nhưng Hạ Mộc vẫn có thể thông qua động tác của thủ lĩnh Sư Thứu mà đoán được nó nói gì.
"Ngươi nói ngươi đã quanh quẩn ở đây rất lâu? Vì sao?"
"Có phải lãnh địa đã xảy ra chuyện gì không?"
Thủ lĩnh Sư Thứu gật đầu.
Không chỉ nó, toàn bộ Sư Thứu trên tháp đều bị nó phái ra ngoài, cả ngày đều lảng vảng trong bản đồ này.
Mục đích chính là chờ Hạ Mộc xuất hiện, nói cho Hạ Mộc chuyện lãnh địa bị tập kích.
"Bị tập kích?"
Hạ Mộc nghe xong, liền biết là do Ma tộc.
"Không chỉ thế giới phó bản, mà cả bản đồ lớn cũng xuất hiện ư!"
Chuyện này cũng bình thường.
Dù sao cũng là phiên bản sự kiện lớn, không thể chỉ xuất hiện trong thế giới phó bản, lãnh địa của người chơi trên bản đồ cũng sẽ gặp phải Ma tộc lẻ tẻ tấn công.
Chỉ là số lượng không thể so với thế giới phó bản mà thôi.
Sau khi rõ sự tình, Hạ Mộc tiếp tục hỏi.
"Vậy tình hình lãnh địa thế nào? Có thể giữ vững không?"
Thủ lĩnh Sư Thứu suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.
Những Ma tộc đó còn cách cả trăm mét đã bị bắn chết, căn bản không thể áp sát lãnh địa.
Vậy nên chúng mới ra ngoài tìm Hạ Mộc, lo sợ sau này sẽ xuất hiện xâm lấn quy mô lớn hơn, cần Hạ Mộc mau về chủ trì đại cục.
"Ta hiểu rồi."
Nghe nói lãnh địa không sao, Hạ Mộc thở phào nhẹ nhõm.
Rồi quay đầu nhìn những người còn chưa hồi phục thể lực, nói thẳng.
"Ngươi đi gọi mấy con sư thứu khác về đi."
"Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ về nhà!"
Gào!
Thủ lĩnh Sư Thứu quyết đoán, trực tiếp vỗ cánh bay lên không trung, đi tìm đồng tộc của mình.
Mà nhóm Hạ Mộc cũng vì sự kiện đột ngột này, sau khi ăn tối qua loa thì phải nắm thời gian nghỉ ngơi.
"Nghỉ ngơi nhanh đi."
"Sáng mai còn phải đi đường đấy."
Tô Dương thấy thế, cũng nén lòng hiếu kỳ, đi nghỉ ngơi.
Hắn rất biết nhìn mặt người.
Ngày thứ hai, trời vừa rạng sáng, đội ngũ lại tiếp tục lên đường!
Lần này vì có đường sông nên đội của Tô Dương trực tiếp đi đường thủy, tốc độ cũng không chậm bao nhiêu.
Còn trên trời thì Sư Thứu kỵ sĩ phụ trách dẫn đường cho bọn họ.
Để hướng đi của bọn họ không bị lệch quá nhiều.
Hạ Mộc và những người khác thì cưỡi Sâm Lâm Lang, một đường trèo đèo lội suối, cố gắng đi đường thẳng.
Trên đường gặp dã thú thấy trận chiến này, đã sớm bỏ chạy mất dạng.
Ngay cả những du đãng giả cấp thấp cũng không dám nhìn một cái.
Cuối cùng, Hạ Mộc đuổi kịp trước khi mặt trời lặn, tới khu rừng mà tộc Độc Nhãn Cự Nhân cư ngụ.
"Hả?"
"Nơi này cũng bị tấn công ư? !"
Vừa đến lãnh địa của cự nhân, Hạ Mộc lại thấy trước mắt hoang tàn!
Hàng loạt nhà trên cây bị thiêu rụi, chỉ còn lại cảnh đổ nát.
Mà Cự Nhân tộc trong rừng cũng mất bóng.
Thấy thế sắc mặt Hạ Mộc đại biến!
"Lẽ nào..."
Hắn không dám nghĩ nhiều, vội thúc giục đội ngũ tiến vào lãnh địa.
Qua khỏi rừng cây, bức tường thành cao vút vững chãi liền hiện ra trước mắt, những đầu mâu sắc nhọn của xe bắn đá dưới ánh mặt trời lóe lên ánh lạnh lẽo!
"Cuối cùng cũng đến!"
Hạ Mộc từ xa nhìn lãnh địa của mình.
Sau khi phát hiện tường thành không hề bị hư hại, mới thở phào một hơi.
"Xem ra tình hình không tệ như ta nghĩ."
"Hi vọng Tiếu và mọi người không sao!"
Mà trên tháp canh trong lãnh địa, người bộ lạc phụ trách cảnh giới cũng đồng thời phát hiện ra nhóm của Hạ Mộc.
Kỵ binh lang hắc thiết huyền giáp!
Chỉ có một nhà ấy!
Lãnh chúa đại nhân trở về! ! !
Đinh đinh đinh đinh đinh —— Liên tiếp tiếng chuông vang vọng khắp lãnh địa.
Đại Chùy đang thương lượng với nông phu, tiếp tục mở rộng thêm khu nhà ở, nghe tiếng chuông thì bỗng ngẩng đầu.
Tiếng chuông này... là Hạ Mộc trở về!
Lập tức, cả lãnh địa của Hạ Mộc đều nhộn nhịp.
Như ong vỡ tổ lao về phía cửa lãnh địa, trên mặt ai nấy đều đầy vẻ hưng phấn.
Còn những người bộ lạc mới chiêu mộ lại mặt mày nghi hoặc.
Chuyện gì đây?
Sao lại kích động vậy chứ!
"@! #!"
Thật là lãnh chúa!
Đại Chùy trèo lên tường thành, vừa nhìn thấy bóng dáng đang cưỡi Hắc Viêm thì lập tức vui mừng nhảy dựng lên.
Hắn không để ý đến việc bức tường thành đã cao 10 mét, trực tiếp nhảy xuống.
Rồi chạy như điên về phía Hạ Mộc.
Nông Phu, Quang Đầu Cường và mấy người khác cũng giống như vậy.
Những lão làng của lãnh địa này luôn nhớ nhung Hạ Mộc, Hạ Mộc cuối cùng đã khải hoàn, làm sao bọn họ không xúc động cho được!
Mà Hạ Mộc cũng thế.
Việc mọi người ra nghênh đón làm đáy lòng hắn ấm áp vô cùng.
Đây chính là lãnh địa mà hắn phải bảo vệ mà!
Cuối cùng, hai bên gặp nhau.
Hạ Mộc ôm tất cả mọi người một cái thật lớn, rồi cười ha ha hỏi.
"Sao nào!"
"Ta không có ở đây thời gian này lãnh địa vẫn ổn chứ?"
Nghe vậy, Đại Chùy đập ngực phành phạch rung động.
Quá ổn định!
Mọi người như chúng tinh phủng nguyệt, đón Hạ Mộc vào trong lãnh địa.
Khi nhìn thấy tường thành đã cao 10 mét, Hạ Mộc 'Hố' một tiếng.
"Ghê thật! Tường thành đã cao thế này rồi!"
Hắn ngước nhìn lên, không khỏi cảm thán.
Từ một lãnh địa cũ nát ngày xưa, bây giờ lại có tường thành uy nghi như vậy, thật sự nghĩ lại mà kinh ngạc!
"Đã có dáng dấp của thành trì!"
Hạ Mộc cười khúc khích.
Chờ sự kiện lớn lần này kết thúc, hắn sẽ tìm Thỏ Thập Tam đổi lại bản vẽ hào thành!
Đến lúc đó lãnh địa có thể trực tiếp thăng cấp thành thành trì!
Mà ở một bên, đám người Tô Dương cùng đàn sư thứu ung dung đến chậm, vừa nhìn thấy lãnh địa của Hạ Mộc thì liền ngẩn người.
"Cái kia... Đó chính là lãnh địa của Hạ Mộc ca? !"
"Vì sao lại có tường thành cao như vậy!"
"Còn cái bốn cỗ xe trên tường thành kia là cái gì, không lẽ thật sự là xe bắn đá! ! !"
Tô Dương ra sức dụi dụi mắt mình.
Hoàn toàn không tin một tòa thành trì này lại là thứ mà người chơi có được.
Quá khoa trương!
Khi hắn giàu tài nguyên nhất, lãnh địa của hắn cũng chỉ có một bức tường gỗ vây cao 3 mét, thậm chí tháp canh cũng không có.
Dù vậy, hắn cũng đã an toàn sống đến giờ.
Tô Dương vốn còn có chút tự đắc.
Rốt cuộc phát triển lãnh địa là một việc khó nhất.
Sự trưởng thành của hắn đã dẫn trước rất nhiều người chơi rồi.
Kết quả giờ nhìn lãnh địa của Hạ Mộc, lãnh địa của hắn liền biến thành thôn quê ngay.
Quả thật một trời một vực!
"Kỵ lang Cấm Ma, sư thứu kỵ sĩ, bộ lạc nhân vô địch, bây giờ còn thêm một lãnh địa có quy mô lớn như thành trì..."
Tô Dương vừa gật đầu vừa xác nhận.
"Hạ Mộc ca đúng là có treo!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận