Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa

Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa - Chương 63: Có treo! Có treo a! (length: 8120)

Ầm!
Hắc Viêm bị đánh bay ngược ra ngoài, mạnh mẽ đập vào một thân cây.
Cây đại thụ hai người ôm bị đánh gãy ngang.
"Hắc Viêm!"
Hạ Mộc vội vã chạy tới.
Kiểm tra vết thương cho Hắc Viêm.
"Thế nào? Không sao chứ!"
Hắc Viêm rên lên một tiếng.
Nó cố gắng đứng dậy, rung bộ lông màu đỏ sậm, biểu thị mình không sao.
Vừa rồi nó đã hứng chịu cú đấm mạnh của Hầu Vương ngay phút cuối.
Hắc Viêm đã dùng lưng của mình cản một nhịp.
Đầu và lưng là phần cứng rắn nhất trên cơ thể sói.
Vì vậy nó chỉ bị đau lưng một chút thôi.
"Vậy thì tốt."
Hạ Mộc nhẹ nhõm thở ra.
Hầu Vương ở xa thấy mình vừa đánh trúng đối thủ thì phấn khích đập ngực.
Hống hống!
Đây là cái giá phải trả khi chọc giận ta!
Tiếp theo, khi nó đang cao hứng, Đại Mãnh nắm thời cơ, trực tiếp đâm nó một mâu.
Mâu cắm vào mười centimet thì bị cơ bắp của nó kẹp lại.
Đại Mãnh tiếp tục dùng sức.
Rắc!
Cây mâu gãy làm đôi!
Hống!
Hầu Vương đau đớn hét lớn một tiếng, tay phải đột nhiên vung ra phía sau.
Lại trượt mất.
Đại Mãnh đã nhận ra có gì đó không ổn trước khi mâu gãy, nhanh chóng né tránh.
Nắm đấm của Hầu Vương vung sượt qua mặt hắn.
Áp lực lớn khiến tóc và quần áo hắn bay tứ tung!
Quá nguy hiểm!
Vẻ mặt Đại Mãnh trở nên nghiêm túc hơn.
Ngao ô! ! !
Hắc Viêm thấy chiến hữu lâm nguy, lập tức xông lên, tham gia chiến đấu một lần nữa.
Cùng Đại Mãnh thay nhau ghìm chân Hầu Vương.
Những người còn lại sau khi giải quyết xong đối thủ, liền vây quanh chiến trường.
Vũ khí của họ gây ra áp lực rất lớn cho Hầu Vương!
Nhưng mối đe dọa thật sự đến từ ba xạ thủ của bộ lạc ở phía xa đang giương cung cài tên.
Mũi tên sắc nhọn luôn nhắm vào chỗ hiểm của Hầu Vương.
Nó phải bỏ ra rất nhiều tâm sức để phòng bị mũi tên có thể xuất hiện bất cứ lúc nào!
Sự phối hợp của Đại Mãnh và Hắc Viêm ngày càng ăn ý hơn.
Một người ghìm chân trực diện, một người tấn công phía sau.
Chẳng mấy chốc, Hầu Vương đã có thêm mấy vết thương sâu trên người.
Hống! !
Cảm giác đau đớn kích thích thần kinh của Hầu Vương.
Khiến nó không thể không tập trung đối phó với một người một sói.
Áp lực của cả hai đột nhiên tăng mạnh.
Nhiều lần tình thế vô cùng nguy hiểm!
Hạ Mộc thấy vậy liền chỉ huy từ bên cạnh.
"Cứ vây quanh nó như thế!"
"Tạo cơ hội cho cung tiễn thủ!"
"Có cơ hội thì cho ta bắn vào mắt khỉ!"
"Rõ!"
"Chính là lúc này!"
Hắn biết Hầu Vương hiểu được lời hắn nói.
Vì vậy cố tình nói lớn tiếng.
Sơn Tiêu Hầu Vương nghe xong thì vô thức nhìn về phía xạ thủ ở xa.
Kết quả một giây sau lại bị một cây mâu đâm vào người.
Rắc!
Cây mâu lại một lần nữa nứt toác.
Lần này là do Đại Mãnh cố tình làm gãy.
Máu đỏ không ngừng chảy ra từ vết thương, làm Hầu Vương hao tổn sức lực.
Hắc Viêm ở bên cạnh cũng không rảnh rỗi.
Nó làm theo Hạ Mộc chỉ, cắn vào bắp chân của Hầu Vương.
Chỉ nghe răng rắc một tiếng.
Đùi phải của Hầu Vương mất kiểm soát và quỵ xuống!
Lực cắn đáng sợ của Hắc Viêm đã cắn đứt gân bắp của nó!
Đùi phải của Hầu Vương bây giờ đã hoàn toàn mất lực!
Nó đau đớn vung Vương Bát Quyền.
Mỗi cú đấm đều sượt qua đầu Hắc Viêm và Đại Mãnh.
Cả hai ghi nhớ lời Hạ Mộc dặn, không hề lơ là dù Hầu Vương bị thương, vẫn luôn tập trung đối phó với các đòn tấn công của nó.
Ngay lúc Hầu Vương điên cuồng tấn công Đại Mãnh và Hắc Viêm, Hạ Mộc đột ngột hạ tay xuống.
Vút vút vút!
Ba mũi tên đồng loạt bay ra.
Khi Hầu Vương phát hiện thì đã muộn.
Nó cố hết sức bắt được một mũi tên, nhưng hai mũi tên còn lại trực tiếp phá vỡ lớp phòng thủ của nó.
Một mũi trúng mi tâm.
Một mũi găm sâu vào hốc mắt trái của nó!
Hầu Vương phải chịu những vết thương nghiêm trọng chưa từng có!
Hống! ! !
Tiếng gầm kinh thiên động địa phát ra từ miệng nó, sự áp bức khiến Đại Mãnh và Hắc Viêm phải lùi lại hai bước.
Chỉ thấy Hầu Vương đưa tay nắm chặt mũi tên cắm vào mắt trái.
Sau đó đột ngột giật mạnh!
Máu văng tung tóe!
Nhãn cầu mắt trái của nó cùng với mũi tên bị nó miễn cưỡng rút ra!
Hạ Mộc nhìn mà da đầu tê dại.
Sau khi rút ra, Hầu Vương hung tợn ném mũi tên vào miệng, nhai vài cái rồi nuốt cả mũi tên lẫn mắt.
Mắt phải còn lại đã đỏ rực một màu!
Nó dừng tấn công, đứng im tại chỗ, những người còn lại cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chiến trường đột nhiên chìm vào tĩnh lặng một cách quỷ dị.
Hầu Vương cứ thế trợn mắt độc nhãn, đảo mắt nhìn khắp nơi.
Đập vào mắt toàn là xác khỉ mặt chó ngã xuống.
Một nỗi bi thương dâng lên trong lòng Hầu Vương.
Sau đó bị sự điên cuồng và giận dữ vô tận thay thế.
Hống! ! ! ! !
Hầu Vương lần nữa ngửa mặt lên trời thét dài.
Cái chân phải vốn đã mất lực dường như đã chịu đựng được một cách kỳ diệu.
Nó cúi đầu xuống, ánh mắt khóa chặt Hạ Mộc.
Tên loài người này!
Chính là kẻ cầm đầu tiêu diệt bộ tộc của nó!
Hôm nay dù liều mạng nó cũng phải xé tên loài người này thành mảnh nhỏ!
Rầm —— Hầu Vương đột nhiên dùng sức nhảy lên!
Nó nhảy ra khỏi vòng vây của Đại Mãnh và Hắc Viêm.
Sau khi tiếp đất, nó lao về phía Hạ Mộc không chút chần chừ!
Khí thế của nó như một chiếc xe tăng chạy với tốc độ ba trăm mã, không khí xung quanh bị nó ép nén tạo thành một luồng gió mạnh!
Sự bộc phát của Hầu Vương quá đột ngột và dữ dội.
Những người còn lại đều không kịp phản ứng.
Chỉ có Đại Mãnh và Hắc Viêm lập tức hành động ngăn cản.
Đại Mãnh ném cây mâu của bộ lạc mạnh mẽ đâm vào lưng Hầu Vương, nhưng nó trực tiếp làm ngơ.
Hắc Viêm nhảy lên lưng Hầu Vương điên cuồng cắn xé, cũng bị nó hất văng ra.
Giờ phút này.
Hầu Vương chỉ một lòng lao về phía Hạ Mộc!
Trong mắt nó, giờ đây chỉ còn lại bóng dáng Hạ Mộc!
Giết Hạ Mộc!
Đó là chấp niệm của Hầu Vương!
Vút vút vút!
Xạ thủ ở xa cuối cùng cũng bắn mũi tên chặn lại, từng mũi đều nhắm vào chỗ hiểm của Hầu Vương.
Nhưng Hầu Vương chỉ dùng một cánh tay che trước mặt.
Mũi tên găm vào cánh tay nó không đau không ngứa.
Tốc độ xung phong của nó không hề bị ảnh hưởng chút nào!
Ngược lại, vì khoảng cách đến Hạ Mộc ngày càng gần mà nó còn tăng tốc!
Chỉ trong chớp mắt.
Nó đã đến vị trí mười mét trước mặt Hạ Mộc.
Khoảng cách này đã nằm trong phạm vi tấn công của Hầu Vương!
Nhìn thấy kẻ thù diệt tộc gần trong gang tấc, Hầu Vương dường như đã thấy được khoảnh khắc một cú đấm của nó có thể làm nổ tung tên loài người này!
Thật sự sẽ làm nó hả hê!
Nghĩ đến việc có thể đánh chết Hạ Mộc, Hầu Vương chỉ cảm thấy cuộc đời khỉ của nó không còn gì phải tiếc.
Đi chết đi!
Loài người!
Kèm theo tiếng hét dài, tay phải của Hầu Vương đột nhiên đấm xuống Hạ Mộc!
Nắm đấm khổng lồ còn lớn hơn nửa người của Hạ Mộc!
Nếu bị đánh trúng, dù cho thân thể của Hạ Mộc có cường hóa gấp đôi, cũng không còn cơ hội sống sót!
Nhưng khi đối diện với tuyệt cảnh như vậy, Hạ Mộc lại thong thả thở dài.
"Bản thị đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp a..."
Hắn vung tay.
Cả người đột ngột bay về phía sau!
Cảnh tượng quái dị này khiến mắt Hầu Vương lộ vẻ kinh hãi.
Nó chỉ có thể trơ mắt nhìn nắm đấm của mình chỉ sượt qua mặt Hạ Mộc, vạch ra hai vệt máu, sau đó đấm xuống mặt đất.
Đá vụn bắn tung tóe!
Nhưng nỗi nghi hoặc trong lòng Hầu Vương thì như nước sông cuộn trào.
Không phải!
Có gian lận! !
Thế này thì chơi thế nào? !
Bạn cần đăng nhập để bình luận