Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa

Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa - Chương 65: Nhị Cẩu thám hiểm bên trong. . . (length: 7930)

【 tầm bảo trung cấp: Mỗi lần ra ngoài đều mang đến niềm vui bất ngờ 】 Kỹ năng này thuộc loại bị động.
Hoàn toàn dựa vào một luồng cảm giác sâu xa chỉ dẫn Nhị Cẩu thăm dò.
Mà lần này cảm giác đến từ lãnh địa phía nam!
Phía nam có một con sông lớn.
Rộng hai mươi mấy thước.
Từ khi đám ngư nhân rút lui, con sông liền khôi phục lại vẻ bình yên.
Bên kia bờ sông là khu rừng rậm tối tăm dày đặc hơn so với lãnh địa bên này!
Vì không có Sâm Lâm Lang để cưỡi, để vượt qua con sông này, Nhị Cẩu nghĩ đủ mọi cách.
Cuối cùng leo lên một cây đại thụ cao trăm mét rồi đu qua.
Vận động kích thích đến tột độ khiến kỹ năng tầm bảo bị động của Nhị Cẩu bộc phát rõ ràng.
Hắn có thể cảm giác được.
Bên trong rừng rậm phía trước có thứ Hạ Mộc cần!
Nhưng cũng tồn tại nguy hiểm không biết!
Loại nguy hiểm này, thậm chí khiến thần kinh của Nhị Cẩu cũng phải giật giật.
Hiển nhiên là cực kỳ nguy hiểm!
Nhưng điều này cũng không khiến Nhị Cẩu lùi bước.
Từ khoảnh khắc hắn được cường hóa, thức tỉnh kỹ năng tầm bảo, hắn đã sinh ra vì thám hiểm tầm bảo!
Thám hiểm, là thiên tính của Nhị Cẩu!
Tầm bảo, là sứ mệnh của Nhị Cẩu!
Thế là hắn dùng cách thức tương tự trở về lãnh địa, lấy đủ đồ ăn cho ba ngày sau đó, liền dứt khoát kiên quyết bước lên hành trình mạo hiểm này.
Rừng rậm bên kia bờ sông.
Nguy hiểm hơn rất nhiều so với bên lãnh địa!
Mới vừa vào trong, Nhị Cẩu đã bị một con báo châu Mỹ theo dõi.
Cuối cùng rất vất vả mới bỏ trốn được.
Vừa thoát khỏi liền đụng phải một con mèo mặt lớn có hoa văn!
Nếu không phải nhanh chân chạy trốn, Nhị Cẩu có lẽ đã mất mạng ở chỗ này.
Liên tục gặp tình huống nguy hiểm, khiến tính cảnh giác của Nhị Cẩu tăng cao đến mức tột cùng!
Để sống sót trở về.
Hắn bắt đầu cẩn thận hơn trong quá trình di chuyển.
Đến buổi tối, càng trực tiếp dừng bước.
Vì buổi tối rừng rậm sẽ xuất hiện những sinh vật kinh khủng hơn.
Ngay cả con Gấu Mặt Ngắn Khổng Lồ mà hắn từng đối mặt, khí thế cũng không bằng những sinh vật này!
Đối mặt với chúng Nhị Cẩu đến thở cũng khó khăn.
Không dám chủ động đi trêu chọc.
Đợi chúng rời đi, mới dám tiếp tục lên đường.
Việc qua đêm trong rừng rậm không thể nghi ngờ là cực kỳ khó khăn.
Nhiều lần Nhị Cẩu bị đánh thức bởi những âm thanh đột ngột.
Tinh thần lẫn thân thể chịu áp lực gấp đôi, cuối cùng Nhị Cẩu vẫn kiên trì được.
Đến được mục tiêu cuối cùng!
Đó là một cửa hang động rộng hơn ba mét.
Tuy quy mô không bằng hang gấu, nhưng mùi tanh trong đó chỉ có hơn chứ không kém.
Trực giác mách bảo Nhị Cẩu.
Dám đi vào là dám trực tiếp chết ở trong đó!
Cuối cùng, tâm lý muốn sống đã chiến thắng tinh thần tìm đường chết.
Nhị Cẩu nhặt được hai vật bên ngoài hang động, rồi trực tiếp quay về theo đường cũ!
Trên đường vẫn cảm giác đầy rẫy nguy cơ.
Nhưng Nhị Cẩu cảm thấy giác quan của mình càng lúc càng mạnh.
Những nơi cách rất xa cũng có thể phát hiện nguy hiểm, sau đó sớm né tránh.
Điều này khiến hành trình trở về thành trở nên suôn sẻ hơn không ít.
Cuối cùng vào đêm trước khi hết lương thực, Nhị Cẩu đến được khu rừng giáp ranh con sông lớn.
Bên kia sông là nhà.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Nhị Cẩu liền chọn trực tiếp qua sông!
Hắn không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa!
Hắn lại tốn gần nửa ngày, cuối cùng cũng về được lãnh địa.
Nhìn thấy bức tường gỗ dựng đứng trước mắt, lãnh địa quy hoạch chỉnh tề.
Cảm giác an toàn tột độ khiến thần kinh căng thẳng của Nhị Cẩu trực tiếp buông lỏng.
Mắt đảo một vòng, liền ngất xỉu ở cửa lãnh địa.
Cuối cùng vẫn là nông phu phát hiện hắn.
Thấy Nhị Cẩu thảm hại như vậy, liền vội vàng khiêng nó về lãnh địa nghỉ ngơi, sau đó lại lấy thịt và nước để bổ sung thể lực cho hắn.
Thể lực của Nhị Cẩu luôn dao động giữa 0 và 1.
Trong mắt càng giăng đầy tia máu!
"%!# "
Chuyện đầu tiên Nhị Cẩu làm sau khi tỉnh dậy là hỏi thăm lãnh chúa đang ở đâu.
Hắn có tin tốt muốn nói cho Hạ Mộc.
Nông phu lắc đầu: "$!@#"
Hạ Mộc hiện tại không ở trong lãnh địa.
Hắn sáng sớm đã ra ngoài, không biết đi đâu.
Nghe vậy.
Nhị Cẩu đưa vật bảo vệ trong ngực cho nông phu, rồi lết thân thể trở về nhà gỗ, ngả xuống ngủ ngay.
Nông phu ngơ ngác nhìn vật trong tay.
"$!"
Thứ này là...
...
Một bên khác.
Hạ Mộc vừa rời giường, liền đi hỏi người canh gác.
Nhị Cẩu có trở về không.
Biết được nó vẫn chưa về,
Hắn cũng cảm thấy có chút bồn chồn, lo lắng không biết có chuyện gì bất trắc với Nhị Cẩu không.
Hết lần này tới lần khác Hạ Mộc còn không biết rõ đi đâu để tìm kiếm.
Khiến hắn càng thêm bực bội.
Dứt khoát cưỡi Hắc Viêm, kéo theo Đại Mãnh cùng thuần thú sư rồi đi ra cửa.
Sau khi ra cửa thì thẳng hướng Hùng Sơn!
Hắn muốn đến lãnh địa của Sơn Tiêu Hầu Vương phía trước xem thử có gì bên trong.
Tiện thể lên núi giải tỏa tâm trạng.
Đi một mạch đến chân núi Hùng Sơn, Hạ Mộc mới giảm tốc độ.
Sau đó chọn đi bộ lên núi.
Hắn bây giờ không phải dân kỹ thuật nam chỉ số chiến đấu là 5 trong thực tế.
Việc leo núi đối với Hạ Mộc mà nói đã không thành vấn đề.
Leo lên cao khoảng một nghìn mét, con đường lên núi mới đến đoạn cuối.
Lên cao nữa đã là biển mây bao la.
Không còn đường đi lên, hoàn toàn không nhìn thấy điểm đích!
"Núi này rốt cuộc cao bao nhiêu a!"
Hạ Mộc ngẩng đầu nhìn.
Hoàn toàn không nhìn thấy phía trên có gì.
Còn bên tay phải hắn là một cái bệ đá lớn, bị hai khối cự thạch chắn lại, chính giữa lộ ra một khe đá rộng nửa mét.
Khỉ mặt chó có thể leo trèo qua được.
Nhưng Hắc Viêm và các con sói khác thì không.
Rơi xuống từ chỗ cao như vậy cũng không phải chuyện đùa!
Cho nên Sâm Lâm Lang chỉ có thể ở bên ngoài chờ đợi.
Còn Hạ Mộc, Đại Mãnh và thuần thú sư thì đi theo khe đá vào bên trong.
Ban đầu thì cực hẹp, rồi khá hơn.
Đi thêm vài chục bước, bỗng rộng mở!
Đi ra khỏi khe đá, mắt của đám Hạ Mộc sáng rực.
Phóng tầm mắt nhìn về xa là trời xanh mây trắng!
Nhìn xuống thì phía dưới đều bị cây cối cao lớn bao phủ.
Hạ Mộc thậm chí có thể thấy lãnh địa của mình!
Ban đầu hắn còn nghĩ lãnh địa của mình đã đủ lớn, nhưng đặt trong khu rừng rậm bao la không thấy điểm dừng này, hoàn toàn chỉ là hạt cát trong sa mạc!
"Xem ra còn có rất nhiều thứ chờ ta đi thăm dò."
Tâm trạng Hạ Mộc khá hơn một chút.
Hắn bắt đầu đi lại trên bệ đá.
Nơi đây còn lưu lại dấu vết hoạt động của bầy khỉ mặt chó.
Trên vài tảng đá lớn còn có một chút hạt còn sót lại.
Còn ở chỗ bệ đá gần núi, mọc lên một cây cổ thụ đặc biệt thô chắc!
Cây mọc ra từ trong núi.
Toàn thân lại không có màu nâu.
Mà là màu đá thiên thạch trắng!
Cảnh tượng này khơi dậy sự hiếu kỳ của Hạ Mộc.
Hắn bước lên trước vuốt ve thân cây, cảm giác tay truyền đến thật sự không khác gì đá!
Hạ Mộc thử gõ gõ.
Cây phát ra cảm giác vật chất nặng nề.
Rõ ràng cứng rắn hơn so với cây bình thường rất nhiều!
"Đây rốt cuộc là cây gì?"
"Cảm giác so gỗ chắc còn cứng hơn."
Hạ Mộc ra hiệu cho Đại Mãnh thử xem.
Đại Mãnh rút ra chiếc búa đá kẹp bên hông, một nhát chém xuống.
"Coong" một tiếng!
Thân cây bị chém ra một lỗ nhỏ.
Nhưng độ bền của chiếc búa đá cũng trực tiếp giảm đi một nửa!
"Khá lắm!"
"Cứng vậy sao?!"
Hạ Mộc nhướng mày, trong phút chốc nảy sinh hứng thú.
Cây này tuyệt không phải vật phàm!
"Cây này hẳn là nguyên nhân Sơn Tiêu Hầu Vương để làm vườn trái cây cũng như muốn đóng quân ở đây!"
"Đại Mãnh!"
"Chặt cho ta!"
"Đương – Đương – Đương!"...
Bạn cần đăng nhập để bình luận