Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa

Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa - Chương 11: Bốc lên hồng quang đại nhãn! (length: 7905)

【 Chỉ cần sống sót trong thời tiết khắc nghiệt, liền có thể nhận được phần thưởng hệ thống! 】 Hạ Mộc cho là như vậy.
Nếu không.
Đối mặt đủ loại thời tiết khắc nghiệt, người chơi căn bản không thể tiếp tục sinh tồn.
Không có một chút không gian sống sót nào!
Người chơi nếu đều chết hết, vậy trò chơi này còn tiếp tục thế nào?
Hạ Mộc ngẩng đầu nhìn lên trời.
Vị Ma Thần vô danh kia, chắc cũng không muốn trò chơi của mình kết thúc qua loa như vậy chứ.
Vở kịch hay vừa mới mở màn, sao có thể kết thúc như vậy được!
"Vậy phần thưởng của ta đâu?"
Hạ Mộc nghĩ đến mình.
Đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa thấy hiện tượng kiểu "cho không" nào cả.
Đồ ăn là Đại Mãnh đi săn.
Gỗ chắc là Nhị Cẩu tìm được.
Mọi thứ đều tự cung tự cấp.
Mà điều duy nhất khác thường, là những sinh vật vô danh xuất hiện đêm qua!
Nhưng sao có thể coi là "cho không" được!
Rõ ràng là tăng độ khó sinh tồn lên mới đúng chứ!
"Chẳng lẽ Ma Thần thấy ta sống quá dễ dàng, cố ý thêm độ khó cho ta?"
Mặt Hạ Mộc tối sầm.
Đường đường Ma Thần hẳn không nhỏ mọn đến thế chứ!
Nghĩ mãi không ra, hắn dứt khoát không nghĩ nữa.
"Được rồi!"
"Mặc kệ hắn là yêu ma quỷ quái gì, việc ta cần làm là tiếp tục củng cố lãnh địa của mình, sau đó..."
"Binh đến tướng đỡ! Nước đến đất ngăn!"
Sau khi quyết tâm, Hạ Mộc kết thúc cuộc trò chuyện với số hiệu 682.
Bắt đầu chuyên tâm mài giáo bộ lạc.
Hôm nay thấy Đại Mãnh dùng giáo như lao, Hạ Mộc quyết định làm trước một mớ giáo.
Đổi hình thức tác chiến thành đánh xa.
Như vậy không những giảm đáng kể tỷ lệ thương vong mà còn có thể ra đòn phủ đầu!
"Dùng sức người bộ lạc, dù không bằng Đại Mãnh thì cũng có thể thiện xạ."
"Không chuyển sang đánh xa thì chẳng phải lãng phí à!"
Sau khi mài xong 20 cây giáo, Hạ Mộc dừng lại.
Không phải vì mệt, mà vì Nhị Cẩu đã về.
Thể lực gần như cạn kiệt!
"Sao rồi? Có gì hay không?"
Hạ Mộc vội vàng ra đón.
Chỉ thấy Nhị Cẩu thở hổn hển, lấy ra một bản thiết kế từ trong ngực.
【 Tường gỗ: Có khả năng phòng ngự tương đối cao. Vật liệu: 0/5 gỗ thường, 0/2 dây thừng 】 (nhắc nhở: Có thể dùng gỗ chắc thay thế gỗ thường, sẽ tăng cường đáng kể lực phòng ngự của tường gỗ) "Nhị Cẩu!"
"Thần ơi!"
Hạ Mộc cảm thấy hôm nay là ngày may mắn của mình!
Tin tốt liên tiếp đến!
Hắn mới vừa chê hàng rào phòng ngự kém thì Nhị Cẩu đã tìm cho hắn bản thiết kế 【 tường gỗ 】.
Lần này không phải lo phòng ngự lãnh địa nữa rồi!
"Nào! Nhị Cẩu!"
"Ăn đi!"
Hắn đưa thịt nướng và canh hải sản đã chuẩn bị sẵn cho Nhị Cẩu.
Sau đó trực tiếp mở giao diện xây dựng.
Đầu tiên, hắn thay thế vật liệu gỗ thường bằng gỗ chắc cho căn nhà tranh cao cấp hiện tại.
Lập tức căn phòng trở nên kiên cố hơn!
Mưa lớn hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến người ở trong.
Tiếp đó, Hạ Mộc xây thêm một căn nhà tranh sơ cấp mới bên cạnh nhà tranh cũ, song song với nhau.
Để cho người mới đến ở.
Cuối cùng, hắn thay thế hàng rào vây quanh lãnh địa bằng tường gỗ mới theo bản thiết kế.
Hệ thống hiện thông báo:
【 Có sử dụng gỗ chắc để xây dựng không 】 Hạ Mộc chọn Có.
Các đường nét kiến trúc lớn hiện ra trước mắt Hạ Mộc.
Chỉ chờ mưa tạnh, búa lớn có thể bắt đầu công trình!
Hạ Mộc đánh giá một chút.
Hoàn thành hết chỗ này sẽ tiêu hao hết 800 đơn vị gỗ chắc.
Còn về các vật liệu còn lại.
Hắn quyết định dùng để mài giáo bộ lạc!
Cung bộ lạc vì không có bản thiết kế nên Hạ Mộc chưa tính chế tạo.
Chờ sau này có thì làm cũng không muộn.
"Vũ khí, đương nhiên là càng nhiều càng tốt!"
Hỏa lực mạnh sẽ đè bẹp hết mọi sợ hãi.
Đến khi giáo bộ lạc chất đầy xó nhà tranh, Hạ Mộc mới chịu dừng tay.
Hắn hài lòng vỗ tay.
"Lần này chắc là đủ dùng rồi."
Lúc này trời đã tối.
Hạ Mộc cho tất cả mọi người đi ngủ luôn.
"Ngủ đến sáng sớm rồi dậy."
"Đề phòng bất cứ lúc nào có thể bị tấn công, mọi người chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!"
Đại Mãnh và những người khác đều hiểu ý Hạ Mộc.
Tất cả đều gật đầu một cách nghiêm túc.
Rồi sau đó nằm xuống ngủ.
Nông phu hôm nay không tiêu hao nhiều thể lực nên Hạ Mộc giao cho nông phu nhiệm vụ cảnh giới.
Còn hắn thì tranh thủ ngủ bù.
Theo suy tính của Hạ Mộc.
Ngày đầu đối phương sẽ phái trinh sát, ngày thứ hai sẽ thăm dò tấn công.
Vì vậy, hắn cần duy trì đầy đủ tinh lực để đối mặt tất cả.
"Khò!"
Trong chốc lát, trong nhà lá đã vang lên tiếng ngáy hết đợt này đến đợt khác.
Nông phu thì đứng gác ở cửa ra vào.
Nhìn xung quanh lãnh địa.
Mưa lớn càng lúc càng nặng, rất nhanh đã che khuất tầm mắt của hắn.
...
Mấy tiếng sau.
Cách lãnh địa của Hạ Mộc về phía nam bảy trăm mét.
Vì mưa lớn liên miên mấy ngày, con suối nhỏ ban đầu đã mở rộng thành một dòng sông đục ngầu rộng vài mét!
Mưa rơi xuống mặt sông, tạo nên từng đợt sóng gợn.
Ục ục ục —— Vô số bong bóng khí xuất hiện trên mặt sông.
Ngay sau đó, một cái đầu cá to lớn phá mặt sông, lộ ra khuôn mặt cá được nhân cách hóa!
Đôi mắt cá to bằng nắm tay phát ra ánh sáng đỏ quỷ dị.
Nó nhanh chóng bơi vào bờ.
Đến khi đứng thẳng ở bờ, toàn bộ diện mạo của nó mới lộ rõ dưới trời mưa.
Đầu cá!
Thân người!
Nói là: Ngư nhân!
Ngư nhân có làn da màu xanh lam, thân hình khom xuống, không có tóc, cao khoảng 1m6, trên mặt ngoài hai con mắt cá ra, chỉ còn một cái miệng rộng ngang đầu.
Vô số răng nanh sắc bén san sát trong miệng, trông rất đáng sợ!
Tứ chi có màng.
Trong tay còn cầm một cái gậy gỗ.
Và sau khi ngư nhân đầu tiên lên bờ, mặt sông phía sau nó bắt đầu sủi vô số bong bóng khí!
Từng cái đầu cá như măng mọc sau mưa trồi lên!
Lúc nhúc kín cả mặt sông!
Không đếm xuể.
Chúng lên bờ rồi đứng yên ở đó chờ đợi.
Nơi sâu dưới đáy sông hình như vẫn còn thứ gì đó.
"Ục ục ục——"
Đến khi tiếng kêu vang lên, đội ngũ ngư nhân mới tách ra hai mươi tên, chậm rãi nhưng chắc chắn tiến về phía lãnh địa của Hạ Mộc.
...
"%! @#"
Nông phu đang cảnh giới hình như đã phát hiện ra gì đó.
Ngay trước khi hắn kịp lên tiếng, tất cả mọi người đã bật dậy.
Nhanh chóng cầm giáo bộ lạc bên cạnh.
Hạ Mộc cũng vậy.
"Sao vậy?"
Nông phu chỉ ra xa, ra hiệu có vật gì đó trong mưa.
Hạ Mộc tập trung nhìn.
Rồi kinh ngạc nhận ra mưa đã không lớn như vậy nữa.
Đã ở mức độ có thể miễn cưỡng ra ngoài được.
"Chẳng lẽ là lũ quái vật này gây ra?"
Mưa lớn và bóng tối che khuất tầm mắt, Hạ Mộc không đoán được đó là cái gì, nhưng từng cặp mắt đỏ rực kia quá quỷ dị.
Đối phương đang từ từ tiến về phía lãnh địa.
Giống loài không rõ!
Thực lực không rõ!
"@#!"
Hạ Mộc còn đang suy tư, Đại Mãnh cũng có chút sốt ruột.
Hắn chỉ ra ngoài, giơ giáo trong tay lên, làm động tác như muốn ném.
Hạ Mộc: "Ý ngươi là cho nó ăn giáo à?"
Đại Mãnh gật đầu.
Ra tay trước thì chiếm thế chủ động!
Mặc kệ đối phương là gì, một giáo này xuống cũng có thể phân tích được chút gì.
Hạ Mộc rất tán thành.
"Được!"
"Vậy thì cho bọn nó ăn giáo luôn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận