Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa

Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa - Chương 289: Hạ Mộc mang tới hi vọng! (length: 7673)

"Anh Hạ Mộc ơi, hóa ra anh còn trẻ vậy à, em mới đầu còn tưởng anh là chú cơ đấy!"
"Anh Hạ Mộc ơi, anh đẹp trai thật đấy, cũng chỉ kém em một chút thôi."
"Anh Hạ Mộc ơi, có phải anh biết phép thuật không? Cho em mở mang kiến thức chút đi?"
...
Khóe mặt Hạ Mộc giật giật.
Cậu nhóc này cũng quá nhiều lời!
Cứ líu ríu cả quãng đường, túm lấy Hạ Mộc rồi hăng hái hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, căn bản không chịu dừng lại.
Hoàn toàn không giống một thiếu niên sợ sệt xã hội!
"Nói nữa ta sẽ cho ngươi trải nghiệm cảm giác rơi tự do!"
"A!"
Tô Dương lập tức ngoan ngoãn.
Im thin thít, ngồi ngay ngắn trên lưng ngao hà, nhưng đôi mắt vẫn không ngừng liếc Hạ Mộc, tràn ngập vẻ sùng bái.
"Cuối cùng cũng im lặng..."
Hạ Mộc chỉ cảm thấy lỗ tai dễ chịu hơn nhiều.
Lúc này, trên một con sông ở Sinh Mệnh chi sâm, Hạ Mộc cưỡi Tiểu Bạch, cùng ngao hà màu lam của Tô Dương song song bay lên.
Để chiếu cố tốc độ của ngao hà, Tiểu Bạch chỉ xòe cánh lướt đi.
Nhưng vẫn khiến ngao hà cảm thấy hơi gắng sức.
Mà Tô Dương ở trên lưng ngao hà, lại đưa mắt nhìn Tiểu Bạch đang cõng Hạ Mộc.
"Chậc chậc, đẹp quá đi!"
Dưới ánh mặt trời, lồng ngực đỏ ửng trước ngực Tiểu Bạch lộ ra vô cùng huyền ảo, đôi cánh chim màu trắng hoa lệ càng thêm mềm mại, cùng với thân hình thon dài đặc trưng của sư thứu hoàng gia, tràn đầy sức mạnh và tốc độ.
Thế nào mới là sự kết hợp hoàn hảo giữa 'sức mạnh và tốc độ' đây!
Vẻ ngưỡng mộ lộ rõ trong mắt Tô Dương.
Cậu ta thực sự không nhịn được mà hỏi.
"Anh Hạ Mộc ơi, con thú cưỡi của anh rốt cuộc là giống gì vậy? Em nhìn thế nào cũng giống sư thứu trong truyền thuyết vậy!"
Thu?
Tiểu Bạch nghe vậy, lập tức muốn phản bác.
Nhưng lại bị Hạ Mộc dịu dàng ngăn lại, hắn cười rồi vuốt ve lông vũ của Tiểu Bạch.
"Tiểu Bạch là người nhà của ta."
"Chủng tộc chính xác là sư thứu, nhưng là sư thứu hoàng gia."
Nghe vậy, Tô Dương lập tức xin lỗi Tiểu Bạch.
"Xin lỗi nhé, tại em hỏi!"
"Em còn tưởng nó cũng giống con tôm hùm của em, không có linh trí cơ."
Hạ Mộc liếc nhìn con ngao hà màu lam ngâm hơn nửa thân mình trong nước, cười nói.
"Dù sao cũng là Hải tộc."
"Nếu Hải tộc cấp độ này mà cũng có thể tiến hóa ra linh trí, vậy ngươi chắc cũng không sống lâu trên hải đảo như vậy đâu."
"Anh Hạ Mộc nói đúng lắm!"
Thu, Tiểu Bạch thấy Tô Dương xin lỗi mình, liền rộng lượng tha thứ đối phương.
Sau đó, nàng liền nghe thấy Tô Dương mặt dày dính tới.
Cười hề hề nói: "Đã là người nhà của anh Hạ Mộc, vậy cũng là người nhà của em, sau này em gọi em Bạch nhé! Sao?"
Thu!
Không hay lắm!
Tiểu Bạch tức giận hơi ngẩng đầu.
Rồi khẽ vỗ cánh, bỏ xa Tô Dương về phía sau.
Tiếng cười của Hạ Mộc từ trên người nàng truyền ra.
"Lại đi thêm chút nữa là tới nội địa Tinh Linh tộc rồi, ta chờ ngươi ở phía trước."
"Vâng anh Hạ Mộc!"
Nhìn Tiểu Bạch bay xa phía sau, Tô Dương ngồi trên lưng ngao hà, cười khúc khích.
"Không ngờ anh Hạ Mộc lại dịu dàng thế."
"Vốn còn tưởng rằng loại đại lão này sẽ rất nghiêm túc chứ, anh Hạ Mộc lại bất ngờ rất dễ gần, hehe!"
Schwarzenegger một bên thấy Tô Dương như vậy, một mặt tiếc rèn sắt không thành thép vỗ vai hắn một cái.
"#@$@#!#"
Rõ ràng ta cũng không tệ mà!
Hắn muốn Tô Dương thể hiện chút khí thế lãnh chúa ra, kết quả Tô Dương lại tiếp tục cười ngây ngô.
"Thực lực của chúng ta cũng không tệ mà."
"Nhưng so với anh Hạ Mộc... không, so còn không được!"
"Vừa rồi thực lực của Bạch muội ngươi cũng thấy đấy, căn bản không phải sức người có thể chống lại, sư thứu hoàng gia... đây chính là sư thứu trong truyền thuyết của truyền thuyết đấy!"
"Hơn nữa em không tin thuộc hạ của anh Hạ Mộc chỉ có một mình Bạch muội, chắc chắn còn rất nhiều tộc nhân mạnh mẽ nữa."
"So với họ, chúng ta đây đúng là nhà quê lên tỉnh."
Nghe vậy, Schwarzenegger muốn phản bác, cuối cùng lại chỉ có thể lầm bầm ngậm miệng.
Tô Dương ngẩng đầu.
Tràn ngập mong đợi nhìn bóng hình đang tự do bay lượn trên không trung kia.
"Dù sao em đã quyết rồi, sau này anh Hạ Mộc đi đâu em sẽ đi đó."
"Em nhất định sẽ cố gắng trở thành trợ thủ đắc lực của anh Hạ Mộc!"
Có vài người sinh ra đã có số phụ tá.
Còn Tô Dương, người có chút tự biết mình, đã quyết định sau này sẽ làm người phụ trợ!
"%!@$!"
Schwarzenegger một bên vẫn còn hơi buồn bực.
Thấy vậy, Tô Dương tiếp tục mở miệng, giọng nói khẽ như thoảng qua.
"Lão Thi à, thực ra từ trước đến giờ, em đều đặc biệt bi quan về tương lai của mình, mỗi ngày đều sống qua loa cho xong chuyện, sống một ngày tính một ngày."
"Nếu không phải anh Hạ Mộc cứu chúng ta hai lần trước đó, có lẽ em đã sớm chết ở một cái hoang đảo vô danh nào đó rồi."
"Cuối cùng đến tên cũng chẳng còn!"
Nhớ lại những năm tháng ấy, trong mắt Tô Dương tràn đầy phiền muộn.
Theo lý mà nói, tâm trạng như vậy không nên xuất hiện trên người một thiếu niên mới 17 tuổi, nhưng đây chính là thực tế!
Chỉ có thể nói trò chơi này đã mài giũa quá nhiều tâm tính của thiếu niên!
Ép một cậu con trai vốn không ưu phiền, buộc phải theo con đường trưởng thành.
Mà Schwarzenegger chưa bao giờ thấy lãnh chúa của mình có bộ dạng này, nhất thời nhìn Tô Dương không biết phải nói gì.
Tiếp đó, hắn liền thấy phiền muộn trong mắt Tô Dương biến mất, trở nên tươi sáng như ánh bình minh!
Tô Dương nói:
"Em vốn tưởng rằng những người bị ép tham gia trò chơi này đều giống em, không hề có bất kỳ kỳ vọng gì vào tương lai, nhưng em đã sai rồi."
"Lão Thi à!"
Tô Dương quay đầu nhìn Schwarzenegger, trong mắt rực rỡ tinh thần chờ phân phó!
Cậu ta hưng phấn nói.
"Khi em tận mắt nhìn thấy anh Hạ Mộc, em mới biết mình đã sai, sai hoàn toàn!"
"Hóa ra, thực sự có người đang chơi trò chơi này, đồng thời tận hưởng trò chơi này! Còn tạo ra những mối ràng buộc cảm động lòng người trong trò chơi này!"
"Anh Hạ Mộc..."
"Anh ấy đang thực sự sống trong cái thế giới như vậy!"
Tô Dương nhớ lại ánh mắt khi mới gặp Hạ Mộc, sáng rực rỡ như vậy, chói mắt như vậy!
Một cảm xúc khó hiểu trào lên trong lòng, làm ướt hốc mắt Tô Dương.
Cảm xúc này tên là...
Hy vọng!
Sự xuất hiện của Hạ Mộc, mang đến cho Tô Dương hy vọng, thôi thúc Tô Dương muốn nhìn kỹ về tương lai!
Cậu ta nhìn về phương xa, đuổi theo ánh hy vọng đó.
Giọng nói từ trong cổ họng vang lên!
"Đó nhất định là một tương lai tươi đẹp!"
"Em muốn đi xem, xem một chút cái tương lai tràn đầy hy vọng ấy!"
Tô Dương cúi đầu, đưa tay ra với Schwarzenegger, vẻ mặt tươi cười.
"Cái tương lai đó, lão Thi anh có bằng lòng cùng em đi xem không?"
"@!#! "
Nói nhảm!
Schwarzenegger giơ tay nắm chặt lấy.
Dĩ nhiên là muốn cùng đi xem rồi!
"Ha ha ha ha ha!"
Hai bàn tay siết chặt.
Tiếng cười sang sảng của Tô Dương vang vọng hai bờ suối nhỏ!
Trong tiếng cười tràn đầy khao khát và tự tin vào tương lai!
Khiến cho các tinh linh xinh đẹp đi ngang qua cũng liên tục liếc nhìn cậu ta với ánh mắt hiếu kỳ.
"Tôm tít! Chúng ta đi!"
Tô Dương vỗ vào con ngao hà đang ngồi, hăng hái vung tay.
Lập tức, tốc độ toàn đội đều tăng lên không ít.
Bọn họ dưới sự dẫn dắt của Tô Dương, đuổi theo Hạ Mộc ở phía trước!
"Anh Hạ Mộc!"
"Đợi em chút!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận