Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa

Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa - Chương 117: Trò chơi phát phúc lợi? (length: 7773)

"Trong mơ cũng muốn có một cái ban công nhỏ ở phòng ngủ."
"Không ngờ, vậy mà lại thực hiện được trong trò chơi."
Lầu hai.
Hạ Mộc đứng ở ban công, thu hết toàn bộ diện mạo lãnh địa vào mắt.
Ở khu trồng trọt, nông phu khom lưng chăm chỉ làm việc.
Ở khu nuôi trồng, thuần thú sư đang bắt sói con cho bú.
Ở sân huấn luyện, dịch đứng chính giữa giương cung cài tên, mỗi mũi tên một nhịp.
Nhìn xa hơn một chút, là cảnh Đại Chùy và các tộc nhân đang đinh đinh đang đang xây tường đá.
Rồi hướng tầm mắt ra xa hơn chút nữa.
Sẽ thấy bên ngoài lãnh địa, cây cối cao lớn liên tục đổ xuống không ngừng.
Đó là động tĩnh của đám người khổng lồ đang mở đường trong rừng cây.
"Chỗ này xem ra cũng không tệ!"
Hạ Mộc rất hài lòng với nơi ở của tộc trưởng này.
Trong lãnh địa dù có chuyện gì xảy ra, ở chỗ này hắn đều có thể nhìn rõ mồn một.
"Chỉ là phòng có hơi đơn giản."
Hạ Mộc quay đầu nhìn vào trong phòng.
Phòng ngủ của tộc trưởng bày biện vô cùng đơn giản.
Chỉ có một chiếc giường gỗ và một cái bàn gỗ, toát lên vẻ đẹp giản lược.
[Có muốn phục chế bố trí phòng ngủ?] "Được."
Sau một khắc, căn phòng của Hạ Mộc trở nên ấm áp.
Ở chỗ này ấm vào mùa đông mát vào mùa hè.
Thật sự thoải mái hơn căn nhà trước kia không ít.
Trên bàn gỗ, trưng bày một tấm da dê giống như bản đồ.
Hạ Mộc mở tấm da dê ra.
Trên đó vẽ theo hình thức 2D, sao chép lại toàn bộ diện mạo lãnh địa của Hạ Mộc.
Vị trí của mỗi người trong bộ lạc cũng hiện rõ mồn một.
Kể cả những tộc nhân ở bên ngoài lãnh địa.
Đại Mãnh đang đi săn trong rừng rậm phía tây lãnh địa, những người thợ mỏ ở trong hầm khai thác quặng, đội vận chuyển đi đi lại lại giữa hai nơi, Hạ Mộc đều có thể nhìn thấy vị trí cụ thể của họ.
"Tiện quá!"
"Thỏ Thập Tam quả nhiên không lừa ta!"
Hạ Mộc rất vui mừng.
Có thứ này, hắn không cần lo lắng tộc nhân bị lạc.
Chủ yếu là Nhị Cẩu.
Gã này rất thích mạo hiểm!
Hạ Mộc thu tấm da dê lại, gõ gõ vào lòng bàn tay.
"Đáng tiếc không thể mang theo bên mình."
Hệ thống nhắc nhở, tấm da dê chỉ có thể sử dụng trong nơi ở của tộc trưởng, không thể rời khỏi khu vực này.
Nếu không Hạ Mộc nhất định sẽ mang theo nó mỗi ngày.
Tiện thể kiểm soát vị trí của tộc nhân theo thời gian thực.
Không phải lo lắng họ lười biếng, người trong bộ lạc không có khái niệm lười biếng.
Mà là lo lắng bọn họ gặp phải bất trắc gì.
Mình sẽ kịp thời qua hỗ trợ.
"Trò chơi này càng ngày càng thấy nguy hiểm."
"Ta cũng phải luôn trong tư thế sẵn sàng!"
Sau khi điện chính hoàn thành xây dựng, công trình lớn còn lại chỉ là thay đổi hệ thống phòng ngự của lãnh địa.
Ngoài ra thì không còn gì nữa.
Hạ Mộc vừa chờ đợi dã thú tấn công thành, vừa thu thập tin tức trong group chat.
Tuy phiên bản của hắn khác biệt so với người chơi khác.
Nhưng cũng có thể phát hiện một vài điều liên quan từ những trải nghiệm của người chơi khác.
Tiện thể xem có thể nhặt được kỳ vật nào không.
Ngay hai ngày trước khi dã thú tấn công thành, một thông tin khiến Hạ Mộc chú ý.
"Hôm nay ta chiêu mộ được một người bộ lạc có chút đặc biệt, lại kèm theo dòng đốn củi sơ cấp, hơn nữa nhìn thực lực cũng mạnh!"
"Trùng hợp thế, ta cũng vậy! Nhưng kỹ năng của ta là săn bắn sơ cấp, một chốc liền cho ta 50 đơn vị thịt! Mạnh quá! Cảm giác mạnh hơn công cụ mấy lần!"
"Ta là vận chuyển sơ cấp, cái thể lực này cũng quá trâu bò!"
Một câu kích thích cả đám người!
Tất cả người chơi ngầm nhận thấy, hôm nay người bộ lạc chiêu mộ được đều có một người là đặc biệt.
Người bộ lạc đặc biệt này sinh ra đã có kỹ năng.
Đồng thời, thực lực cũng rõ ràng mạnh hơn người bộ lạc bình thường một bậc!
"Chẳng lẽ là game thấy có lỗi, cố ý ban thưởng cho chúng ta?"
"Cũng là chuyện tốt! Có người bộ lạc đặc biệt này, ngày mốt dã thú công thành ta sẽ càng có nắm chắc!"
"Chính xác!"
Thấy đến đây, lông mày Hạ Mộc nhíu lại.
Hệ thống thấy có lỗi?
Thưởng cho mỗi người chơi một người bộ lạc đặc biệt?
Vậy tại sao hắn không có!
Cái gì? Trong bộ lạc của hắn có nhiều người bộ lạc đặc biệt rồi ư?
Vậy cũng không phải là vấn đề!
Nhưng sự tình khác thường ắt có yêu ma.
Hạ Mộc luôn cảm thấy có điểm không ổn.
Hệ thống đó đâu có tốt lành gì!
Không thể nào tự nhiên phát phúc lợi cho người chơi, lại còn là phúc lợi dành cho tất cả mọi người.
Phải biết toàn bộ trò chơi, không ai hiểu rõ giá trị của người bộ lạc đặc biệt bằng Hạ Mộc!
Sức mạnh của người đó không chỉ là mạnh hơn một chút so với người bộ lạc bình thường!
Nhất là về mặt trí thông minh.
Gần như không có khác biệt so với người bình thường.
"Nếu thực sự chỉ là phần thưởng, vậy sự giúp ích dành cho người chơi quá lớn."
Hạ Mộc lắc đầu.
Hiện tại thông tin quá ít, hắn cũng không thể phân tích được gì.
Chỉ có thể dằn nó xuống đáy lòng, âm thầm theo dõi diễn biến.
Hiện tại điều quan trọng nhất vẫn là dã thú công thành sắp đến.
Trước sức mạnh của du đãng giả, có thêm một người bộ lạc đặc biệt thì cũng không tác dụng gì lớn.
Vẫn là phải kiểm tra tổng thể thực lực của người chơi.
"Hy vọng thực sự chỉ là phần thưởng mà thôi..."
...
Bộ lạc số 889.
Nhìn người bộ lạc tráng kiện cao gần ba mét trước mặt, số 889 nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn cũng chiêu mộ được một người bộ lạc đặc biệt.
Có kỹ năng săn bắn sơ cấp.
"WOW, cái thân hình này có thể đấm chết ta một phát mất?!"
Số 889 đi vòng quanh người bộ lạc này đánh giá hai vòng.
Rồi đưa tay lên so với nắm đấm của đối phương, quả đấm đó còn to hơn đầu hắn!
Hắn bĩu môi tặc lưỡi.
"Đáng tiếc."
"Dù mạnh đến mấy thì cũng chỉ là thân trâu ngựa!"
Ba!
Số 889 vung roi dài, phát ra một tiếng vang!
Ra lệnh.
"Đi, cho ta giết hai con sư tử mang về!"
Người bộ lạc kia nhìn chúa đất của mình, sau đó giơ tay ra.
"@!"
Số 889 không hiểu cũng hiểu ý hắn.
"Ngươi muốn vũ khí à?"
Người bộ lạc gật đầu.
Không có vũ khí, năng lực của hắn sẽ bị hạn chế rất lớn, đi săn sư tử chắc chắn sẽ bị thương.
Nhưng số 889 lại vui mừng.
"Được đấy! Ngươi lại còn biết cần vũ khí!"
"Thông minh như vậy?"
Quá rõ ràng, trí khôn của người bộ lạc này vượt quá dự đoán của số 889.
Nhưng ngay sau đó mặt hắn liền trở nên hung ác.
"Muốn vũ khí hả?"
"Không có!"
"Vũ khí của ông đây dùng để chống dã thú tấn công thành!"
"Ngươi mạnh như vậy, chắc chắn có thể tay không giết sư tử đúng không?"
"Mau đi đi! Cho ta xem thực lực của ngươi nào!"
Thấy người bộ lạc đứng tại chỗ không nhúc nhích, số 889 vung roi lên.
Một vết máu hiện lên trên người người bộ lạc.
"Thấy không!"
"Không đi thì đây là kết cục!"
Số 889 mang theo nụ cười bệnh hoạn trên mặt, cực kỳ hưởng thụ cảm giác chà đạp kẻ mạnh hơn mình!
Công cụ nhân phía trước không có trí thông minh, bắt nạt cũng không có ý nghĩa.
Bây giờ có thêm một người có trí thông minh.
Vậy không thể thoả mãn nhu cầu của mình sao?!
Bị quất một roi, người bộ lạc không nói gì.
Lặng lẽ quay người rời khỏi lãnh địa.
Thấy vậy, số 889 càng cười ngông cuồng hơn.
"Dù mạnh đến đâu vẫn phải nghe lệnh của ông đây? Ha ha ha ha ha!"
Hắn không hề chú ý tới.
Trong mắt người bộ lạc kia trước khi đi, mang theo một tia thất vọng nhàn nhạt.
Người như vậy, thật sự xứng làm lãnh chúa sao?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận