Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa

Chương 261: Hành khúc, tình huống xấu nhất xuất hiện !

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Nửa đêm cũng không có bất cứ điều gì bất ngờ phát sinh.
Sáng sớm tỉnh lại, Hạ Mộc đi quanh doanh địa, cũng không phát hiện bất cứ điều gì khác thường.
"Xem ra chiến trường này cũng có tác dụng hạn chế."
"Khó trách chỉ cách nhau một đoạn, bên này sinh vật phong phú, bên kia lại hoàn toàn tĩnh mịch."
Ngao ô! Lúc này, Hắc Viêm đi đến bên cạnh Hạ Mộc, dùng đầu lớn cọ xát vào người hắn.
"Chào buổi sáng Hắc Viêm."
Hạ Mộc cười xoa đầu nó.
Hôm nay Hạ Mộc quyết định đi đường trên đất bằng, nên muốn dựa vào Hắc Viêm.
Bây giờ hình thể Hắc Viêm càng ngày càng lớn, đã vượt qua Tiểu Bạch đang ở tuổi thành niên, thực lực cũng ngày càng tăng tiến.
Nhưng Hạ Mộc tin rằng, theo sức mạnh huyết mạch Sư Thứu hoàng gia của Tiểu Bạch tiếp tục thức tỉnh, nó sẽ nhanh chóng đuổi kịp Hắc Viêm.
Điểm này Tiểu Bạch cũng chắc chắn.
Vài phút sau, tất cả mọi người đều tỉnh giấc.
Hạ Mộc vỗ tay.
Lấy ra lượng hải sản lớn đã giao dịch được với số hiệu 682.
"Chuẩn bị ăn điểm tâm!"
Hắn không vội vàng để mọi người đi đường, mà chọn ăn bữa sáng trước rồi tính tiếp.
Nếu không có gì bất ngờ, để xuyên qua chiến trường nữ yêu trong hôm nay, cần phải không ngừng tiến lên, nửa đường có thể xảy ra chiến đấu ác liệt, cho nên nhất định phải sắp xếp món canh kỷ tử hải sản!
Để mọi người giữ được trạng thái tràn đầy sinh lực, mới có thể ứng phó nguy hiểm tốt hơn.
Thế là, từng bát canh kỷ tử hải sản được ăn vào bụng, mỗi người hoặc thú đều được tăng thêm một lớp Buff canh kỷ tử hải sản: Có thể nhanh chóng hồi phục thể lực của người trong bộ lạc, đồng thời khiến cho tinh lực dồi dào Về phần hiệu quả... không cần phải nói nhiều!
Mà có Buff hỗ trợ, tất cả mọi người trở nên phấn khởi.
Nhân cơ hội này, Hạ Mộc trực tiếp leo lên Hắc Viêm, vung tay lên.
"Xuất phát!"
Đội ngũ trùng trùng điệp điệp chính thức tiến vào chiến trường nữ yêu.
Hô!
Mới đi vào, một cơn gió lạnh đã khiến Hạ Mộc rụt cổ lại.
"Sao lại lạnh thế này?"
Hắn nhìn xung quanh, lại chẳng phát hiện thứ gì, chỉ có thể tiếp tục đi tới.
Đội ngũ dàn thành thế tiến công.
Đông Tây Nam Bắc đều có hai kỵ sĩ sói trinh sát cảnh giác, đội sư thứu kỵ sĩ trên trời thì tản ra, thu hết mọi động tĩnh trong vòng mười dặm quanh đội.
Vì hiện tại Tiểu Bạch một mình, nên đặc biệt tự do.
Nó lượn qua lượn lại trên không trung với tốc độ cực nhanh, mọi người thường xuyên nhìn thấy một bóng đỏ trắng từ trên đầu vụt qua, lúc ngẩng đầu lên thì Tiểu Bạch đã đi xa.
"Tiểu Bạch! Đừng có nghịch!"
Hạ Mộc bất đắc dĩ hô lớn.
Hiện tại mọi nguy hiểm đều tiềm ẩn ở một nơi nào đó, không biết sẽ xuất hiện từ đâu.
Tiểu Bạch cũng là một chiến lực quan trọng, không thể xảy ra chuyện gì bất trắc.
Gào!
Nghe thấy tiếng Hạ Mộc gọi, Tiểu Bạch mới thu liễm lại.
Ngoan ngoãn giương cánh lượn trên đầu Hạ Mộc, đôi mắt ưng sắc bén liếc nhìn mọi thứ, bắt lấy bất kỳ nơi nào có thể tiềm ẩn nguy hiểm.
Cứ như vậy, đội ngũ lặng lẽ tiến chậm về trung tâm.
Xung quanh tĩnh lặng.
Trong không khí tràn ngập một sự yên ắng khó tả!
Ngoại trừ cơn gió ban đầu, thì không còn bất kỳ động tĩnh nào, có thể nghe được chỉ là tiếng va chạm của áo giáp, và tiếng bước chân của mọi người.
Thật là ngột ngạt!
"Không thể tiếp tục thế này được."
Hạ Mộc nhìn một lượt từng chiến sĩ.
Tinh lực tràn trề do canh kỷ tử mang lại dường như bị bào mòn gần hết trong hoàn cảnh này.
Một vòng mệt mỏi bắt đầu hiện lên trên khuôn mặt của mọi người.
Hạ Mộc nhận ra tiếp tục như vậy không ổn, đội ngũ rất có thể sẽ mất ý chí chiến đấu trước khi gặp phải chiến đấu!
"Đại Mãnh."
Hạ Mộc ra hiệu cho Đại Mãnh.
Đại Mãnh hiểu ý gật đầu.
Tiếp đó hắn thúc giục Sâm Lâm Lang dưới hông chậm tốc độ, dần dần hòa vào phía sau đội ngũ.
Ngay sau đó, một giọng ngâm cổ xưa vang lên trong đội ngũ.
Chỉ thấy Đại Mãnh cầm ngược Hải Thần Tam Xoa Kích, đứng trên lưng sói bất động, giọng hát có sức cuốn hút vang lên nhanh chóng làm rung động những người trong bộ lạc đang rối loạn xung quanh.
Nghe được tiếng hát, mắt của các thành viên bộ lạc lập tức sáng lên.
Dường như có một sức mạnh thần bí xua tan sự nặng nề.
Tiếp đó có những thành viên bộ lạc khác tham gia ngâm hát.
Một người... hai người... cho đến khi cả đội cùng cất tiếng hợp xướng, tiếng hát thần bí trên vùng đất hoang tàn vang lên, ngay cả Hạ Mộc cũng không kìm được mà rên lên theo.
Theo Đại Mãnh nói, đây là một loại hành khúc.
Luôn tồn tại trong lòng mỗi người bộ lạc.
Nguồn gốc không ai biết, tác dụng cũng không rõ.
Nhưng giờ phút này, khi tất cả mọi người cùng cất tiếng ngâm hát, có một sợi dây vô hình kết nối tinh thần mọi người lại với nhau.
Không khí ngột ngạt ban đầu lập tức tan biến không còn.
Hạ Mộc chớp mắt mấy cái, cảm giác xung quanh đều trở nên tươi sáng hơn!
"Thật kỳ diệu!"
Hạ Mộc vừa ngâm nga, vừa cảm thán trong lòng.
Trò chơi này còn rất nhiều điều thần bí đang chờ hắn khám phá, càng tiếp xúc càng thấy huyền bí!
Người trong bộ lạc như vậy, mà khúc hát cổ xưa này cũng như vậy.
Cứ như vậy, đội ngũ bước đi theo tiếng hành khúc, tiến trên vùng đất hoang tàn trước mắt, mỗi người lại ánh mắt rực sáng, tinh thần đã trở lại.
Thừa dịp thế này, Hạ Mộc ra hiệu cho Hắc Viêm tăng tốc.
Chiến trường nữ yêu này quá mức quỷ dị.
Ở lâu thêm một giây Hạ Mộc đều cảm thấy toàn thân khó chịu!
May mắn là cho đến bây giờ, ngoại trừ không khí ngột ngạt, mối lo lắng của hắn về nguy hiểm tập kích vẫn chưa xảy ra.
Cái gọi là 'nữ yêu' vẫn chưa từng xuất hiện.
"Có lẽ nữ yêu không có ở nhà?"
Hạ Mộc nghĩ như vậy.
Nhưng lại nhắc nhở mọi người lần nữa tăng cao cảnh giác.
Bọn họ bây giờ chuẩn bị đi ngang qua toàn bộ chiến trường nữ yêu, nguy hiểm không thể chỉ đơn giản vậy, nguy cơ lớn hơn vẫn đang ẩn mình, luôn luôn chuẩn bị sẵn sàng mới có thể bình tĩnh đối mặt tất cả.
Sau khi được hành khúc tẩy rửa, áp lực mà môi trường mang đến đã tan biến.
Ánh mắt của mọi người trở nên sắc bén, cảnh giác nhìn xung quanh.
Đồng thời không ngừng tiến bước, tốc độ ngày càng nhanh hơn.
Bởi vì Sâm Lâm Lang đã nhạy bén đánh hơi thấy một luồng khí tức nguy hiểm, đang bao vây toàn bộ đội ngũ.
Ngao ô!
Sự khác thường của Hắc Viêm đã thu hút sự chú ý của Hạ Mộc.
"Có nguy hiểm?"
Hắn nhìn quanh:
"Có thể xác nhận phương hướng nào không?"
Hắc Viêm kêu nhẹ một tiếng.
Tất cả các phương!
"Cái gì?!"
Hạ Mộc giật mình.
Nhưng nhìn đi nhìn lại, hắn không nhìn thấy gì cả!
"Tiểu Bạch!"
Hạ Mộc ngước lên gọi một tiếng.
Tiểu Bạch nhanh chóng xoay một vòng quanh đội, rồi kêu một tiếng đáp lại.
Cũng không phát hiện gì.
"Ngay trên không cũng không phát hiện ra phương hướng kẻ địch?"
Hạ Mộc cau mày.
Hắn không hề nghi ngờ về khứu giác đối với nguy hiểm của Hắc Viêm.
"Kẻ địch chắc chắn là có!"
"Nhưng ngay cả trên không cũng không thấy được, vậy chỉ có một khả năng!"
Khả năng xấu nhất có thể xuất hiện!
Hạ Mộc siết chặt dây cương, đột ngột ngẩng đầu hô lớn.
"Tất cả mọi người mau tiến lên!"
Hắn vỗ vỗ Hắc Viêm, Hắc Viêm lập tức thể hiện dáng người cao lớn, lao nhanh hết tốc lực về phía trước.
Đồng thời một tiếng sói tru vang lên từ miệng nó.
Ngao ô!
Toàn bộ Sâm Lâm Lang trong đội ngũ nghe lệnh, nhanh chóng đuổi theo bước chân của Lang Vương, các kỵ sĩ cũng nắm chặt dây cương, hạ thấp người trên lưng thú cưỡi, giảm thiểu lực cản của gió.
Đội ngũ khổng lồ chạy với tốc độ cực nhanh và ăn ý đáng kinh ngạc, đội hình không hề lộn xộn.
Mặc dù vậy, một cảm giác nguy hiểm vẫn lan tỏa trong lòng Hạ Mộc.
Kẻ địch sắp đến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận