Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa

Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa - Chương 60: Muốn bỏ đói ta kế thừa ta vương vị? (length: 8221)

Gió nhẹ thổi qua ngọn cây.
Rừng rậm xanh um tươi tốt lộ ra sinh cơ bừng bừng.
Chim xẹt qua trời cao, hóa thành một đường vòng cung duyên dáng rơi vào trên cây.
Tại bên này!
Tiểu Lan hướng Hạ Mộc phát ra nhắc nhở.
Sau một khắc, rừng cây dưới thân nó liền bị một con khỉ mặt chó cường tráng mạnh mẽ va chạm, cành cây bị đụng vỡ thành mảnh nhỏ, tung tóe bốn phía.
Tiểu Lan vội vỗ cánh né tránh "đạn lạc".
Tiếp đó liên tục phát ra tiếng kêu.
Chi!
Con khỉ mặt chó đang chạy trốn ngẩng đầu, nhìn Tiểu Lan đang không ngừng kêu to trên đỉnh đầu mình.
Một đôi mắt khỉ hiện lên sự phẫn nộ.
Nó rốt cuộc biết tại sao mình không cắt đuôi được Hạ Mộc!
Thì ra một mực là cái vật nhỏ này gây ra!
Tiểu Lan thấy ánh mắt phẫn nộ của khỉ mặt chó, kêu lớn tiếng hơn.
Để ngươi ném trái cây vào ta!
Tây a!
Chi chi chi chi! !
Khỉ mặt chó càng phẫn nộ.
Muốn đánh Tiểu Lan xuống trước, nhưng lại quay đầu nhìn một chút, thấy bóng dáng đám người Hạ Mộc đuổi theo không bỏ.
Chỉ có thể gầm lên một tiếng tiếp tục chạy trốn.
"Bên này, đuổi kịp!"
Tầm mắt của Hạ Mộc một mực dán vào lưng con khỉ mặt chó.
Tốc độ của khỉ mặt chó trong rừng rậm thật sự rất nhanh!
Vừa rồi nếu không có Tiểu Lan nhắc nhở, hắn suýt chút nữa đã mất dấu.
Nó trốn, hắn đuổi!
Nó có chạy đằng trời!
Bên cạnh không ngừng bay qua những mũi giáo sắc bén.
Mỗi lần đều khiến khỉ mặt chó cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Cũng may thân pháp của nó linh hoạt, mỗi lần đều có thể né tránh.
Theo mọi người cách Hùng sơn càng ngày càng gần, cuộc chiến đuổi bắt này cũng dần hạ màn.
Chi!
Thấy mình sắp về đến nhà, trên mặt khỉ mặt chó lộ ra nét mừng.
Quay đầu lại hướng về Hạ Mộc lộ ra một ánh mắt khiêu khích.
Bắt không được ta phải không?
Chờ ta về đến nhà liền để lão đại đến chơi chết các ngươi!
Nó vừa định gầm lên một tiếng để giải tỏa sự khó chịu trong lòng.
Lại bị một mũi giáo dài sượt qua da đầu dọa cho phải im bặt.
Chỉ có thể tiếp tục cắm đầu chạy trốn.
Đối mặt với cảnh tượng như vậy, ánh mắt Hạ Mộc lại bình thường.
"Tiếp tục đuổi."
Mọi người tiếp tục theo sau lưng khỉ mặt chó.
Đến địa điểm cách bìa rừng một trăm mét, Hạ Mộc mới kéo dây cương dừng lại.
Không phải không đuổi kịp.
Mà là không cần thiết phải đuổi theo nữa.
Khỉ mặt chó cũng phát hiện đám người Hạ Mộc không đuổi nữa.
Nó vừa lay động, vừa nghiêng đầu nhìn lại.
Trên mặt rõ ràng hơi nghi hoặc một chút.
Đây là buông tha sao?
Tiếp đó khi nó nhìn về phía Hạ Mộc, Hạ Mộc lại tốt bụng chỉ chỉ phía sau khỉ mặt chó.
Khỉ mặt chó đầu óc vẫn còn chưa tỉnh.
Vừa định quay đầu lại, liền nghe bên tai có âm thanh xé gió chớp nhoáng.
Vút!
Ngay sau đó là tiếng lợi khí đâm vào thân thể trầm đục.
Phốc xì —— Một luồng lực lượng khổng lồ đâm vào cơ thể khỉ mặt chó, triệt tiêu quán tính lao về phía trước của nó, khiến cho thân hình to lớn của nó một thoáng đứng giữa không trung, rồi sau đó hai tay liền buông lỏng dây leo, ngã xuống đất.
Lúc nào? !
Ánh mắt của khỉ mặt chó kinh ngạc cùng nghi hoặc.
Sao nó lại trúng chiêu?
Thân thể khỉ mặt chó xoay chuyển vô lực trên không trung.
Đến khoảnh khắc cuối cùng khi rơi xuống mặt đất, khỉ mặt chó mới nhìn thấy bóng người đang đợi sẵn ở bìa rừng, nó mới hiểu được tất cả.
Thì ra kết cục của nó ngay từ đầu đã được định trước.
Chi. . . . .
Đại vương. . . Vĩnh biệt!
Cuối cùng, con khỉ mặt chó dẫn đầu không cam tâm nhắm mắt.
Cộc cộc cộc —— Hạ Mộc cưỡi Hắc Viêm đứng cạnh thi thể khỉ mặt chó.
Biểu cảm trên mặt không chút gợn sóng.
Như sơn tiêu đã suy tính xong.
Kết quả của nó ngay từ đầu đã được viết ra.
Trước khi cuộc săn bắt này bắt đầu, Hạ Mộc đã sắp xếp xong hết thảy.
Bao gồm cả màn chặn giết cuối cùng này.
Đã sớm có người chờ ở bìa rừng.
"Làm rất tốt."
"Về nhà sẽ có thêm đồ ăn!"
Hạ Mộc vỗ vỗ những người đồng đội đã chặn giết khỉ mặt chó, cười khích lệ nói.
Sau đó liền bắt đầu dọn dẹp chiến trường.
"Các ngươi dọn dẹp một chút dấu vết chiến đấu."
"Ta đi phân giải thi thể."
Dọn dẹp dấu vết đối với đội săn bắn mà nói dễ như trở bàn tay.
Rất nhanh liền dọn dẹp xong.
Phía sau Hạ Mộc liền bắt đầu đi đường cũ về, đem những thi thể khỉ mặt chó kia lần lượt phân giải.
Trong đó có hai con giả chết.
Muốn đợi sau khi đám người Hạ Mộc rời đi sẽ bỏ chạy.
Kết quả bị Dịch cho hai mũi tên xuyên tim mà chết.
Trận tập kích chiến này đại thắng lợi, không một con khỉ mặt chó nào chạy thoát!
Hạ Mộc còn thu hoạch được hai mộc chi tâm.
"Lần này nhà gỗ có thể nâng cấp rồi."
"Hoàn mỹ!"
Hôm nay thu hoạch còn phong phú hơn so với tưởng tượng của hắn.
Đặc biệt là con khỉ mặt chó cuối cùng bị giết kia, tuyệt đối có thể xem như là cánh tay đắc lực của Sơn Tiêu Hầu Vương.
Lần này, hắn trực tiếp khiến thực lực đàn khỉ giảm mạnh!
"Về nhà!"
"Khải hoàn!"
Hắc Viêm tru lên một tiếng.
Mọi người liền hướng về lãnh địa chạy đi.
Đến khi bọn họ trở về đến lãnh địa thì trời đã tối hẳn.
Trải qua một ngày cần cù vất vả.
Tài nguyên cơ sở của lãnh địa cũng khôi phục được một chút.
"Thế nào?"
"Nhị Cẩu về chưa?"
Hạ Mộc lại hỏi lần nữa.
Đáng tiếc người bộ lạc trên tháp canh lại lắc đầu.
"Vẫn chưa về sao?"
Hạ Mộc nhíu mày.
Tin Nhị Cẩu vẫn chưa về, làm cho sự vui sướng vì cuộc tập kích thành công hôm nay của hắn bị tách ra.
Đã hai ngày rồi!
Nhị Cẩu ngay cả tin tức cũng không truyền về.
Điều này khiến Hạ Mộc một lần nữa cảm nhận được tính hạn chế của thời đại này.
"Thảo nào người xưa nói đánh trận là đánh chiến tin tức đây..."
"Cái này nếu như không có phương thức liên lạc, thì có khi người mất như thế nào cũng không biết!"
Bây giờ Hạ Mộc lo lắng cũng không có ích gì.
Hắn chỉ có thể nén suy nghĩ xuống đáy lòng.
"Lần sau phải hỏi Thỏ Thập Tam xem có đạo cụ truyền tin tương tự không, nếu không cái này khó chấp nhận quá!"
"Dù sao cũng là game, chắc là sẽ có chứ..."
Hạ Mộc sờ vào ốc biển trên cổ.
Nhớ đến Thỏ Thập Tam ưu nhã.
Hắn luôn cảm thấy vị thương nhân lang thang thần bí kia không đơn giản như vậy.
Đáng tiếc thực lực lãnh địa của hắn còn chưa đủ, nếu không hẳn là có thể khiến đối phương tiết lộ thêm một chút tin tức đi ra.
"Thôi, đi ăn cơm."
Hạ Mộc gọi Đại Mãnh tới.
Để nó tổ chức người bắt đầu nấu ăn.
Hạ Mộc nuôi dưỡng mấy người làm thịt nướng giỏi, bản thân hắn đã không tự mình xuống bếp nữa.
Sau khi cơm nước xong, hắn liền đi đến trước nhà gỗ.
Mộc chi tâm đã đủ rồi.
Nhà gỗ trung cấp có thể nâng cấp.
"Nâng cấp!"
Ầm ầm —— Nhà gỗ rung chuyển một hồi, sau đó thể tích lớn gấp đôi so với căn bên cạnh!
Hiện tại có thể ở được 25 người.
Hơn nữa không gian vẫn còn dư!
Độ thoải mái cùng lực phòng ngự cũng tăng lên đáng kể.
Giai đoạn một bên dưới nhà gỗ chính là phòng sắt.
Cần một lượng lớn thỏi sắt, Hạ Mộc tạm thời chưa nghĩ đến chuyện nâng cấp nữa.
Chuẩn bị nâng cấp hết mấy căn nhà hiện có lên thành nhà gỗ cao cấp sau hãy nói.
"Cũng là lúc tự thiết kế một phòng riêng cho mình rồi."
Hạ Mộc mở chế độ kiến trúc.
Quy hoạch một gian phòng khoảng 20 mét vuông ở phía trong cùng của nhà gỗ.
Tiếp đó bắt đầu thiết kế tỉ mỉ.
Hắn muốn thiết kế căn phòng này giống với căn phòng mà hắn ở ngoài đời thực.
Như vậy có thể để chất lượng giấc ngủ của Hạ Mộc tốt hơn.
"Chỗ này làm một cái bàn, phải có cửa sổ chứ, không thì khó chịu quá..."
. .
Mà ngay khi Hạ Mộc đang thiết kế phòng.
Ở một bên khác trên Hùng Sơn, lại truyền đến một tiếng gầm thét lớn!
Ầm!
Sơn Tiêu Hầu Vương tức giận đập hai tay xuống đất!
Vết thương trên mặt nó đã khép lại, lộ ra đặc biệt dữ tợn dưới vẻ mặt giận dữ!
Hống! ! !
Bầy khỉ mặt chó xung quanh gầm lên hỏi thăm.
Tại sao những con khỉ ra ngoài kiếm ăn vẫn chưa quay lại?
Có chút đồ như vậy đủ cho ai ăn chứ!
Có phải muốn bỏ đói ta để kế thừa ngôi vương của ta không vậy!
Cả đêm.
Trên Hùng Sơn không lúc nào yên tĩnh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận