Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa

Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa - Chương 153: Thần phục bầy sư thứu! (length: 7882)

Thủ lĩnh sư thứu hiện tại trạng thái thật không tốt!
Nó nhắm mắt lại, toàn thân lông không có một chỗ nào lành lặn, đều bị ngọn lửa đen kịt đốt trụi, thành một con sư thứu trọc lông.
Vẻ ngoài thần vũ vốn có lúc này trở nên cực kỳ khó coi!
Còn mang bộ dạng tức giận nhưng không trút giận được.
"Sẽ không chết chứ?"
Hạ Mộc lo lắng nhìn nó.
Nếu thủ lĩnh sư thứu chết thật, chuyện kia lại khó giải quyết rồi.
Một bên khác đám sư thứu đực lúc này đã bắt đầu mài răng giơ vuốt, chuẩn bị sẵn sàng công kích báo thù cho thủ lĩnh của mình.
Nếu tình hình xấu đi, nhiệm vụ thu phục bầy sư thứu của Hạ Mộc coi như hoàn toàn đổ bể!
Sư thứu cái khi nhìn thấy 'đương gia' của mình thảm trạng như vậy.
Càng trực tiếp rơi nước mắt, nếu không phải vì hắc diễm còn đó, nó đã sớm nhào tới.
Ô... Hắc Viêm hướng Hạ Mộc kêu lên một tiếng nghẹn ngào, sau đó nhấc chân chậm rãi bước tới.
Bỏ qua ánh mắt sói muốn giết người của sư thứu cái, chậm rãi đưa móng vuốt của mình hướng thủ lĩnh sư thứu đang hôn mê.
Nó muốn bồi thêm nhát dao à?
Đương nhiên không phải!
Chỉ thấy khi móng vuốt Hắc Viêm vừa chạm vào hỏa diễm màu đen, ngọn lửa đen cháy hừng hực chậm rãi men theo chân nó lan rộng lên, chẳng mấy chốc, tất cả hắc diễm đang bốc cháy trên người thủ lĩnh sư thứu đều biến mất hoàn toàn.
Gần như là ngay lúc ngọn lửa biến mất, thân thể thủ lĩnh sư thứu lập tức thả lỏng xuống.
Người thuần thú sư chạy đến vội vàng tiến lên kiểm tra.
Đưa ra kết luận là: Chỉ là đau đến ngất đi, không đáng ngại, lập tức sẽ tỉnh lại.
Lúc này Hạ Mộc mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không chết là tốt rồi."
Hắn để sư thứu cái truyền đạt kết quả chẩn đoán, đám sư thứu đực mới tạm thời ngoan ngoãn.
Sau đó, Hạ Mộc mới ngẩng đầu lên, đầy vẻ tán thưởng nhìn về phía Hắc Viêm.
"Ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng!"
"Quá mạnh!"
"Xứng đáng là Hắc Viêm của ta!"
Nghe được Hạ Mộc khen ngợi, đuôi sói phía sau Hắc Viêm lập tức hơi vẫy nhẹ, mắt đều biến thành hình trăng lưỡi liềm.
Trong lòng còn vui hơn so với thực lực của chính mình tăng lên nhiều.
Hắc Viêm cúi đầu xuống, cọ vào ngực Hạ Mộc.
Hạ Mộc bị cọ đến lảo đảo một chút.
Đầu Hắc Viêm bây giờ, gần như đã lớn hơn cả người Hạ Mộc rồi!
"Thật sự là càng ngày càng mạnh!"
Hạ Mộc vui vẻ sờ vào mũi to của Hắc Viêm.
Sau đó lại quen tay gãi cằm của nó, Hắc Viêm lập tức thoải mái rên rỉ, toàn thân bộ lông màu đỏ cũng dần dần xõa ra.
Trở nên mềm mại dễ chịu, xúc cảm còn tốt hơn trước đây.
"Sau lưng còn đau không?"
Hạ Mộc để Hắc Viêm nằm xuống, còn mình thì bò lên lưng nó, kiểm tra vết thương của Hắc Viêm.
Kết quả gỡ lớp lông dày phía sau ra, lại phát hiện vết thương Hắc Viêm đã khép miệng.
Chỉ cần tắm rửa, liền có thể khôi phục vẻ ngoài xinh đẹp rạng ngời.
"Chậc chậc!"
Khả năng tự lành cường đại như vậy, khiến Hạ Mộc không nhịn được âm thầm tặc lưỡi.
Cảm giác bây giờ Hắc Viêm đã không còn thuộc về sinh vật phàm trần nữa rồi.
"Còn có ngọn lửa màu đen kia, tại sao ngươi có thể chủ động thu về được vậy?"
"Chẳng lẽ còn có thể chủ động phun ra?"
Hạ Mộc tự tưởng tượng ra cảnh Hắc Viêm từ trong miệng phun ra ngọn lửa màu đen, sau đó đốt trụi cả Bát Hoang Địa Ngục.
Sói phun lửa!
"Kiểu đó thì quá ngầu rồi!"
Nghe được Hạ Mộc 'tưởng bở', Hắc Viêm lại khẽ lắc đầu.
Hắc diễm của nó chỉ có thể bị động phát động.
Lý do có thể thu hồi được là vì hắc diễm bản thân là năng lượng trong cơ thể nó, mất hết hắc diễm cũng khiến cho thực lực của nó yếu đi.
Còn như 'sói phun lửa' Hạ Mộc nói, hiện tại Hắc Viêm chưa làm được.
Tương lai cũng không rõ ràng.
Gào?
Ngay lúc Hạ Mộc đang nghiên cứu hắc diễm của Hắc Viêm, thủ lĩnh sư thứu đang nằm dưới đất từ từ mở mắt ra.
Sư thứu cái vội vã nhào tới vuốt ve an ủi.
Sau khi hắc diễm biến mất, khả năng tự lành của thủ lĩnh sư thứu bắt đầu vận hành. Vết thương trên người nó cũng đang nhanh chóng khép miệng lại.
Lúc này đã có thể tự do hành động.
Thủ lĩnh sư thứu an ủi sư thứu cái hai tiếng, sau đó nhịn đau đứng dậy.
Vừa định nói gì đó với Hắc Viêm, nó cúi đầu xuống, liền phát hiện bộ lông vũ tuấn dật của mình biến mất không thấy đâu!
Toàn bộ bị trọc lông thay thế.
Bộ dáng của nó bây giờ, có thể nói là cực kỳ xấu xí!
Lông của ta đâu?
Ôi cái đám lông vũ xinh đẹp của ta đâu rồi!
Thủ lĩnh sư thứu hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ.
Đột nhiên nghĩ đến là do hỏa diễm của Hắc Viêm gây ra, lập tức liền phát ra tiếng kêu thảm thiết vô cùng.
Người nghe rơi lệ, người thấy đau lòng!
Đôi mắt ưng của nó gắt gao nhìn về phía Hắc Viêm.
Sau đó mặc cho vẻ mặt vô tội của Hắc Viêm, bất chấp chân trước bị thương, chân bắt đầu dùng sức cào đất!
Không chết không thôi!
Hôm nay tuyệt đối không chết không thôi!
Ngươi đánh ta được, mắng ta được, nhưng tuyệt đối không thể đụng vào bộ lông vũ anh tuấn của ta!
Vèo!
Thủ lĩnh sư thứu đột nhiên xông về phía Hắc Viêm.
"Ngọa Tào!"
Vì sự việc xảy ra quá đột ngột, ai cũng không nghĩ tới thủ lĩnh sư thứu lại đột nhiên phát điên, nó lập tức xông tới trước mặt Hạ Mộc.
Nguy hiểm!
Mắt Hạ Mộc ngay tức khắc trừng lớn.
Nếu bị nó đụng phải một cái, mình tuyệt đối đừng mong bò dậy nổi.
Nhưng khoảng cách này thật sự quá gần!
Ngay cả Hắc Viêm và Đại Mãnh cũng không kịp cứu viện.
Đại Mãnh giận dữ gầm lên một tiếng, vừa định mở huyết mạch thử xem có cứu được Hạ Mộc không, liền thấy đầu óc thủ lĩnh sư thứu đang bị cơn giận làm choáng váng đột nhiên trợn lớn!
Nhìn về phía sau lưng Hạ Mộc giống như nhìn thấy ma, luống cuống tay chân phanh xe!
Móng vuốt còn cào xuống đất tạo ra tia lửa!
Sau đó sau một cú phanh mạnh, thủ lĩnh sư thứu mới miễn cưỡng đứng lại trước mặt Hạ Mộc.
Khoảng cách giữa hai bên không quá một mét!
Chậm phanh lại một chút thôi, tuyệt đối đã tông vào người Hạ Mộc rồi.
"Tình huống thế nào vậy?"
"Nó thấy cái gì?"
Hạ Mộc lúc này mới giật mình lùi về sau một bước, cách xa con sư thứu không có đạo đức này.
Sau đó trong đầu toàn là biểu hiện vừa rồi của thủ lĩnh sư thứu.
Đối phương vì sao bỗng nhiên muốn phanh gấp vậy?
Thu...
Ngay lúc Hạ Mộc đang nghi hoặc, một tiếng kêu non nớt truyền đến từ sau lưng hắn.
Mọi người quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Tiểu Bạch nhún nhảy một cái chạy tới, sau đó vỗ cánh nhỏ, nhảy vào ngực Hạ Mộc, còn tiện thể ngáp một cái thật dài.
Ngáp xong liền bắt đầu cọ lấy ngực Hạ Mộc, điên cuồng nũng nịu.
Thu!
Thu thu!
Ta tỉnh ngủ rồi! Ba ba nhanh chơi với ta chơi với ta chơi với ta!
"Được rồi được rồi!"
Hạ Mộc dở khóc dở cười đè đầu Tiểu Bạch xuống, giả vờ nghiêm khắc nói.
"Không thấy hiện tại thế cục đang rất khẩn trương à?"
"Nhanh đi tìm chú thuần thú sư chơi đi."
Tiểu Bạch lại không chịu buông tha, cứ cọ qua cọ lại trong ngực Hạ Mộc, nhất quyết muốn Hạ Mộc chơi cùng.
"Lại nháo nữa thì đánh vào mông ngóc của ngươi đấy!"
Ngay lúc Hạ Mộc giơ tay lên làm bộ muốn đánh, mới phát hiện xung quanh quỷ dị trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng sấm sét rền vang trên trời.
Hả?
Sao lại yên tĩnh thế này?
Hạ Mộc ngẩng đầu nghi hoặc nhìn một chút.
Liền phát hiện thủ lĩnh sư thứu vừa nãy còn ồn ào đòi báo thù bộ lông, ngoan ngoãn như một con chim cút, dùng tư thế kỳ quái trốn ở đó, không nhúc nhích.
Không chỉ nó, tất cả những con sư thứu khác lúc này cũng đều trong tư thế giống hệt.
Ánh mắt tất cả sư thứu đều đang nhìn Hạ Mộc.
Hay đúng hơn, nhìn Tiểu Bạch trong ngực Hạ Mộc!
Sau này, Hạ Mộc mới biết được, tư thế kỳ quái này của bầy sư thứu có nghĩa là gì.
Là thần phục!
【 Tiểu Bạch 】 【 huyết mạch: Biến dị hoàng gia sư thứu 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận