Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa

Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa - Chương 126: Vận rủi vận rủi mau tránh ra! (length: 7780)

"Được, ta đã biết."
Trao đổi xong tình báo phía sau, Hạ Mộc liền chuẩn bị đi đường cũ trở về.
Nhưng làm sao an toàn trở về thành vấn đề.
"Với vận may hiện tại của ta, cảm giác mà xui xẻo giữa đường là chuyện rất bình thường."
Hạ Mộc lộ ra vẻ mặt nhức nhối.
Phất tay đẩy con ruồi nhỏ trực tiếp muốn bay vào miệng hắn ra, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài.
"Cứ ở mãi chỗ này cũng không phải là cách."
"Xem ra chỉ có thể cẩn thận một chút."
"Đại Mãnh! Hắc Viêm! Chuẩn bị xong chưa?"
Đại Mãnh mặt mày lạnh tanh, cực kỳ nghiêm túc gật đầu.
Hắc Viêm lại xoay xoay cái đuôi của mình, con ngươi sói dựng thẳng lên.
Nó không muốn lại có phân chim dính trên đuôi mình nữa!
"Đi thôi."
Hai người hai thú toàn lực ứng phó hướng lãnh địa đi tới.
Trên đường đi cực kỳ cẩn thận!
Vừa có chút gió thổi cỏ lay, liền sẽ lập tức nhìn lại.
Cứ như chim sợ cành cong.
Nhưng mà dù bọn hắn có cẩn thận như vậy, Hạ Mộc vẫn là bị một gốc cây nhỏ không đáng chú ý làm rách đầu gối một lớp da!
Hắc Viêm càng đang chạy trốn bị mất một bộ phận móng vuốt.
Diễn tả hết sức hoàn hảo hai chữ xui xẻo!
Càng tệ hơn chính là, trở lại lãnh địa phía sau Hạ Mộc chợt phát hiện, vết thương trên cánh tay mình cũng không có chuyển biến tốt, ngược lại bị nhiễm trùng!
Đây là tình huống xấu nhất trong rừng!
Có khả năng dẫn đến cánh tay của Hạ Mộc bị tổn hại vĩnh viễn!
Mà với vận may hiện tại của hắn, Hạ Mộc cảm thấy khả năng này sẽ bị khuếch đại vô hạn.
"Thảo!"
Đau đớn khiến Hạ Mộc không nhịn được buông lời thô tục.
Người đã xui xẻo thì thật khiến người ta bực mình.
"Chết tiệt sư thứu!"
"Coi như có phân giải cũng chỉ cho một chút thịt, cái đồ gì khác cũng không có, quá keo kiệt!"
"Không phải là vì nguyên nhân vận may chứ?"
Hạ Mộc nghiêm trọng hoài nghi!
Mà lập tức nhiệm vụ quan trọng nhất, chính là chăm sóc vết thương bị nhiễm trùng.
Vì thế, Hạ Mộc lại một lần nữa tìm tới số hiệu 019 thỉnh giáo biện pháp xử lý vết thương nhiễm trùng như thế nào.
Trải qua số hiệu 019 đích thân hướng dẫn, Hạ Mộc luống cuống tay chân một hồi, mới xử lý vết thương trọn vẹn.
Để bày tỏ lòng cảm kích, Hạ Mộc giao dịch cho số hiệu 019 mười cái mâu sắt.
Sự xuất hiện của mâu sắt đối với người chơi bình thường tuyệt đối là sự nghiền ép vượt thời đại.
Vì thế số hiệu 019 đặc biệt kinh ngạc.
"Có mâu sắt mà ngươi vẫn thường xuyên bị thương?"
"Xem ra tình cảnh bên ngươi cũng không tốt lắm."
"Cũng tạm, chỉ là gần đây hơi xui xẻo mà thôi."
Hạ Mộc đã vô lực mắng chửi.
Vết thương bị nhiễm trùng khiến hắn cảm thấy đầu óc có chút mơ màng, như muốn ngất đi.
Sau khi nói chuyện vài câu với số hiệu 019, Hạ Mộc liền hầm canh thảo dược, uống vào rồi về phòng nghỉ ngơi.
Nơi ở của hắn lúc này đã được sửa tốt.
Giống y hệt như trước.
"Có chuyện gì đợi ta tỉnh lại rồi nói, ta ngủ một lát trước."
Kỳ quái là, trải qua cuộc chiến ngày hôm qua, gần như tất cả mọi người trong bộ lạc đều bị thương, có mấy người còn bị thương nặng gấp mấy lần so với Hạ Mộc!
Nhưng trong nhiều người như vậy, chỉ có mỗi Hạ Mộc bị nhiễm trùng vết thương.
"Không ngờ cuối cùng chỉ có mình ta bị thương vậy! ?"
Khi Hạ Mộc tỉnh dậy biết được chuyện này, trực tiếp muốn nổi điên.
Đại Mãnh gãi gãi đầu.
"#! @ "
"Ngươi nói còn có một người nữa? Ai?"
Nghe Đại Mãnh nói còn có một người cũng cực kỳ xui xẻo, Hạ Mộc lập tức thấy cân bằng trong lòng.
Mà người này chính là Nhị Cẩu.
Nhìn Nhị Cẩu nằm trên giường, vì sáng sớm xuống giường quá sức, vặn đến eo mà không nhúc nhích được, Hạ Mộc không nhịn được cười lớn.
"Ha ha ha!"
"Thì ra chỉ có mình ngươi với ta xui xẻo à?"
"$ @! #!"
Nhị Cẩu khóc không ra nước mắt.
Bộ dáng này của hắn trong thời gian ngắn chắc chắn không đứng dậy được.
Tác dụng phụ của việc tiêu hao ba ngày vận may, đến quá nhanh quá mạnh, khiến Nhị Cẩu không có một chút phòng bị.
Thảo nào lúc trước lãnh chúa không cho hắn dùng tùy tiện 【vận may phủ xuống】.
Nhị Cẩu cảm giác nếu mình dùng thêm lần nữa, có khi sẽ ngay tại chỗ chết một cách kỳ lạ!
"#!"
Hắn kêu meo!
Không muốn dùng nữa!
Một cái kích động, đầu ngón chân của Nhị Cẩu bất cẩn đập vào chân giường, đau đến mức hắn hít một hơi lạnh.
Mà Hạ Mộc nhìn thấy cảnh tượng này, lần nữa cười không nhịn được.
"Ha ha ha ha!"
Tách —— Kết quả cằm của hắn bị trật khớp.
""
"..."
Nhị Cẩu: Cười đi! Sao không cười? Là không thích cười à?
Hai người xui xẻo cùng cực lập tức mắt lớn trừng mắt nhỏ, không gian yên tĩnh một mảnh!
Không ai dám động đậy nữa.
Sau khi tìm Đại Mãnh nhận lại cằm, Hạ Mộc liền nhốt mình trực tiếp vào trong chủ điện.
"Mấy người làm gì thì làm đi!"
"Chỉ cần trời không có sập xuống, thì không ai được tìm ta!"
Hắn trực tiếp hạ mệnh lệnh chết, dự định mấy ngày này bế quan một chút.
Xui xẻo sẽ lây lan.
Hắn sợ mình ảnh hưởng đến vận may của tộc nhân khác, dẫn đến chuyện còn không tốt sẽ xảy ra.
Về phần Nhị Cẩu. . .
Hạ Mộc để đại chùy cố ý tạo cho hắn một phòng đơn.
Trực tiếp tiến hành cách ly trị liệu.
Tiếp đó, ngày thứ hai phòng đơn đã sập.
Nguyên nhân là gỗ ván dùng xây nhà có mối mọt.
May mắn chỉ là nhà gỗ, Nhị Cẩu cũng không bị thương.
"Cả mối cũng có à?"
"Xem ra giống loài đúng là càng ngày càng phong phú!"
Hạ Mộc nghe tiếng Đại Mãnh la lớn dưới lầu báo cáo, vẻ mặt không biết nói sao cho phải.
Nhị Cẩu so với hắn xui xẻo hơn nhiều.
Hắn nhiều nhất chỉ là ăn đồ cắn phải lưỡi, cắn đến răng mà thôi.
Nhị Cẩu trực tiếp bị nhà đè!
"Hóa ra hắn mới là người đen đủi thật sự!"
"Đại Mãnh, ngươi bảo người khác đừng tới gần Nhị Cẩu, tối nay cứ để nó tự trải chăn đệm ngủ dưới đất đi."
Hạ Mộc không tin.
Chẳng lẽ còn có thiên thạch nện trúng Nhị Cẩu?
Thiên thạch thì ngược lại không có.
Nhưng có muỗi!
Không biết sao, buổi tối đốt thảo dược đuổi muỗi được một nửa.
Tắt!
Lít nha lít nhít muỗi, trực tiếp cắn cho Nhị Cẩu tỉnh giấc!
Muỗi trong rừng rậm độc tính rất lớn!
Vì thế khi Nhị Cẩu xuất hiện trước mặt mọi người lần nữa, cả đầu đều bị cắn thành đầu heo, nhìn hết sức khôi hài.
Hạ Mộc biết chuyện này, không dám làm ra nhiều biểu cảm.
Chỉ có thể cười thầm trong lòng.
Sau khi cười xong, liền để Đại Mãnh mài thảo dược đuổi muỗi thành bột, bảo Nhị Cẩu tự bôi lên mấy chỗ bị sưng tấy.
Không phải độc tính quá mạnh, Hạ Mộc sợ Nhị Cẩu bị cắn thành ngốc.
Vấn đề muỗi giải quyết.
Nhưng Nhị Cẩu lại không dám đi ngủ nữa.
Trực tiếp mắc phải PTSD (rối loạn căng thẳng sau sang chấn), hắn định sẽ cố vượt qua mấy ngày này rồi tính!
Mà vận may của hắn với Hạ Mộc.
Cuối cùng đến ngày thứ tư mới có chuyển biến tốt.
"Ơ?"
"Ăn đồ không cắn vào đầu lưỡi? Uống nước không bị sặc? Ăn trái cây ăn không được. . ."
"Tốt, vẫn có thể ăn vào."
Nhìn sâu bọ to từ quả táo trong tay chui ra, Hạ Mộc vẫn cười.
"Không phải sau khi ăn mới phát hiện là chuyện tốt rồi!"
"Xui xẻo cuối cùng muốn rời xa mình rồi à?"
Mặc dù như vậy, Hạ Mộc vẫn là ở nhà thêm một ngày, mới dám bước ra khỏi chủ điện.
Sau một ngày sinh hoạt thường nhật.
Hắn mới xác nhận vận may của mình cuối cùng đã khôi phục bình thường.
Nhớ lại những chuyện đã gặp trong mấy ngày này, Hạ Mộc liền hoảng sợ một trận.
"Kỹ năng của Nhị Cẩu dùng tốt đúng là tốt, nhưng sau này không phải vạn bất đắc dĩ, thì thật không thể dùng lại nữa!"
Nhị Cẩu ngồi bên cạnh hắn, mặt đầy tán đồng!
Xui xẻo xui xẻo mau tránh ra!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận