Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa

Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa - Chương 206: Cấm ma khắc ấn! Thần khí chọn chủ? (length: 8072)

Vù vù!
Sóng nước lại một lần nữa trào lên.
Phất qua người Đại Mãnh từ phía sau, trước ngực hắn máu tươi róc rách chảy ra không ngừng, cuối cùng cũng dừng lại!
Cả thân thể nóng hổi của hắn đã khôi phục lại độ ấm bình thường.
"Hô..."
Đại Mãnh thở đều trở lại bình thường, lông mày cũng giãn ra.
Tác dụng phụ vậy mà ngay tại giờ phút này xuống đến mức thấp nhất!
"Không sao rồi!"
"Đại Mãnh, ngươi không sao rồi!"
Trong tiếng Hạ Mộc vui đến phát khóc, âm thanh nhắc nhở của hệ thống tuy muộn nhưng vẫn đến.
【 đinh ——】 【 chúc mừng người chơi Hạ Mộc thông qua khảo nghiệm của Điện Hải Thần, thành công vượt ải di tích cấp 5—— đảo Kim Ngân thất lạc 】 【 Phần thưởng thông qua khảo nghiệm của Điện Hải Thần: 'Chúc phúc sức mạnh Hải Thần' lần hai 】 【 Chúc phúc sức mạnh Hải Thần: Chữa trị thân thể người được chúc phúc, đồng thời giao cho người được chúc phúc một Buff chính diện 'tương tác sức mạnh đại dương' (tổng thời gian câu cá hoặc bắt cá thường sẽ thu hoạch được tương đối lớn) 】 Đáng tiếc Hạ Mộc không phải dân câu cá chuyên nghiệp, nếu không chắc chắn sẽ vui mừng phát điên tại chỗ.
Phần thưởng tiếp theo, mới là thứ thật sự khiến Hạ Mộc động lòng.
【 Phần thưởng vượt ải di tích: Tinh hoa sinh mệnh *2000, tiền tệ khu vực *1000, bản vẽ khắc ấn cấm ma *1, bản đồ kho báu 'Điện Hải Thần' *1, lượng lớn tài nguyên (chờ rút)】 Khắc ấn cấm ma: Sau khi khắc lên khắc ấn cấm ma cho trang bị sẽ miễn nhiễm 90% sát thương phép thuật, có giới hạn tối đa.
Bản đồ kho báu Điện Hải Thần: Vị trí tồn tại kho báu thực sự của Điện Hải Thần.
"Ngọa Tào!"
Phần thưởng phong phú như vậy khiến Hạ Mộc ngây người tại chỗ.
Trên mặt không biết nên thể hiện biểu cảm gì.
Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, hắn đã trải qua cả buồn bã lẫn vui mừng tột độ, trái tim nhỏ nhất thời có chút không chịu nổi.
Hạ Mộc ngồi xuống đất một lúc lâu mới hoàn hồn lại.
Trên mặt khi đó mới lộ ra nụ cười ngây ngô.
"Thảo nào Thỏ Thập Tam nói trong di tích có thể thu được một lượng lớn tiền tệ, quả nhiên nàng không lừa ta!"
"Di tích cấp 5 một lần có thể đạt được 1000 tiền tệ khu vực, nói cách khác, chỉ cần đi 5000 lần di tích cấp 5 là ta đã có 5 triệu tiền tệ, đủ để chuộc thân cho Thỏ Thập Tam!"
"Hơn nữa có 5 triệu này, thực lực của ta chắc chắn sẽ tăng lên đến một mức khó tin!"
"Đến lúc đó..."
"Sẽ không bao giờ để Đại Mãnh phải gặp nguy hiểm như hôm nay nữa!"
Hạ Mộc đột nhiên nắm chặt nắm đấm.
Khi vừa nhận thức được lúc Đại Mãnh suýt nữa không qua khỏi, trong lòng hắn tràn ngập tự trách và hối hận.
Nếu như hắn có chút dùng, đã không đến mức để Đại Mãnh một mình chiến đấu hăng say, đến cuối cùng sắp chết!
Một khắc này, Hạ Mộc phẫn nộ vì sự vô dụng của chính mình, cái cảm giác bất lực nhìn hảo huynh đệ của mình sắp chết ngay trước mắt mà mình lại không thể làm gì, khắc sâu vào trong lòng hắn.
"Mạnh lên!"
"Nhất định phải mạnh lên!"
Hạ Mộc không muốn lại vô lực như vậy nữa.
Hắn cúi đầu nhìn vào bản vẽ 'Khắc ấn cấm ma' trong tay.
"Miễn nhiễm 90% sát thương phép thuật à... Đồ tốt đấy!"
Hạ Mộc lẩm bẩm.
Sau khi xác nhận trạng thái của Đại Mãnh đang nhanh chóng chuyển biến tốt, hắn khoanh chân cúi đầu bắt đầu suy tư.
Bên trong đấu trường đã trở lại bình lặng.
Trên đỉnh Điện Hải Thần, cây kích ba chĩa uy vũ kia ánh lên lam quang trong suốt, tần suất nhấp nháy dường như tương ứng với tần suất hô hấp của Đại Mãnh đang hôn mê.
Vù vù hô vù vù hút...
Một hồi lâu sau, Hạ Mộc mới hoàn hồn từ trong suy nghĩ sâu xa.
Tiếp đó hắn thấy Đại Mãnh đã tỉnh lại, đang nằm dưới đất, nở nụ cười ngây ngô với hắn.
"Còn cười!"
Hạ Mộc vừa cười vừa mắng, kéo hắn dậy.
Dặn dò: "Sau này đừng liều mạng như vậy, biết chưa!"
"Đánh không lại thì còn có thể chạy chứ! Ai nói là không thể chạy đâu!"
"Hắc hắc."
Đại Mãnh gãi đầu, nghe Hạ Mộc cằn nhằn, nụ cười trên mặt rõ ràng đang nói.
Ta biết sai rồi, lần sau còn dám!
"Haizz..."
Hạ Mộc ôm trán thở dài.
Biết Đại Mãnh căn bản không nghe lọt tai.
Hắn thực sự xem trọng tính mạng của Hạ Mộc hơn cả mạng của mình!
Muốn giết Hạ Mộc, trước hết phải giết chết Đại Mãnh!
"Thôi đi, dù sao lần sau sẽ không xuất hiện tình huống này nữa."
Hạ Mộc khoát tay kết thúc nhắc nhở.
Tiếp đó đi về phía trước, cũng chính là hướng về phía lối vào Điện Hải Thần.
"Đi thôi."
"Dịch bọn họ chắc là đang chờ nóng ruột lắm rồi."
"Ai!"
Đại Mãnh lên tiếng, vội vàng đuổi theo bước chân của Hạ Mộc.
Lúc này thân thể của hắn đã khôi phục được bảy tám phần.
Hạ Mộc thấy thế, trong miệng tặc lưỡi: "Hiệu quả trị liệu của sức mạnh Hải Thần này cũng quá đỉnh rồi!"
"Chỉ tiếc vũ khí của ngươi."
Theo Đại Mãnh đánh bại bạo long khát máu, xác của con bạo long đó tự động biến mất trong không trung, chỉ còn lại sừng tê trường thương nứt toác nằm yên tĩnh trong vũng máu.
Sau khi trải qua trận quyết đấu quyết liệt với bạo long, cây thương này đã hỏng hoàn toàn.
Đại Mãnh cũng chỉ tiện tay vứt nó vào chỗ đó.
Trong mắt hắn, vũ khí gãy cũng giống như phế phẩm.
Không cần thì thôi!
Hạ Mộc tuy tiếc nuối nhưng không có ý định nhặt lại.
Vũ khí đặc biệt này không thể sửa chữa được.
Cho dù có thể sửa, cái giá phải trả còn đáng giá hơn bản thân vũ khí.
"Thôi vậy."
"Lần sau ta sẽ tìm cho ngươi một cái vũ khí tốt hơn."
Đại Mãnh nhún vai, tỏ vẻ không quan trọng.
Lúc này, hắn cảm nhận được một nguồn sức mạnh không ngừng trào lên từ sâu trong huyết mạch, dần dần vượt qua cả mức sức mạnh trước kia của hắn!
Mỗi lần trải qua huyết chiến, thực lực của Đại Mãnh đều sẽ mạnh lên.
Thời khắc sinh tử luôn chứa đựng cả nỗi kinh hoàng lớn lao lẫn thu hoạch to lớn!
Huyết mạch cuồng chiến sĩ là cứ không ngừng trưởng thành trong khoảnh khắc sinh tử!
Sau trận chiến có thể nói suýt chết lần này, Đại Mãnh không thể tưởng tượng nổi mình sẽ mạnh lên đến mức nào.
Có lẽ... đến khi đó chính mình không cần vũ khí nữa.
Mỗi một bộ phận trên cơ thể còn mạnh hơn cả vũ khí!
Và ngay khi hai người bước ra khỏi đấu trường, chậm rãi tiến về phía cổng Điện Hải Thần, cái cổng truyền tống hình xoáy nước xanh lam cao ba mét, một tiếng rung ông ông chợt vang lên từ phía trên đầu bọn họ.
Ông ông ông ông ông ông!
Âm thanh ông ông càng lúc càng lớn, thu hút sự chú ý của Hạ Mộc và Đại Mãnh.
"Đó là cái gì?"
Hạ Mộc ngẩng đầu lên nhìn.
Phát hiện ra âm thanh là từ trên cây kích ba chĩa trên đỉnh Điện Hải Thần truyền đến!
Còn Đại Mãnh lúc này thì lại cảm thấy một cảm giác kỳ lạ.
Giống như... cây kích ba chĩa kia đang kêu gọi hắn vậy!
Ầm!
Ngay khi hai người còn nghi hoặc, cây kích ba chĩa cắm trên đỉnh Điện Hải Thần bỗng nhiên tự rút ra, rồi lao thẳng đến chỗ Đại Mãnh.
"Cẩn thận!"
Hạ Mộc vội vàng muốn đẩy Đại Mãnh ra.
Nhưng lại phát hiện Đại Mãnh bất động, mà ngược lại nghiêng đầu, kỳ lạ nhìn cây kích ba chĩa đang bay đến trên không trung.
Vù vù!
Và cây kích ba chĩa kia cũng dừng lại vào giây phút cuối cùng.
Thần kỳ trôi lơ lửng trước mặt Đại Mãnh, nhấp nhô lên xuống, toàn thân tản ra ánh sáng xanh nhạt như màu nước biển!
Cảnh tượng mang đậm cảm giác thần thánh này khiến Hạ Mộc trợn tròn mắt, thốt lên.
"Thần khí nhận chủ?!"
Cảnh tượng trước mắt giống hệt như hình ảnh thần khí có linh, tự động nhận chủ mà Hạ Mộc từng thấy trong tiểu thuyết.
Nhận thức được điều này, Hạ Mộc hưng phấn hô lên.
"Đại Mãnh! Cầm lấy nó đi!"
Thế là, Đại Mãnh không còn lưỡng lự trước lời kêu gọi của cây kích ba chĩa, giơ tay ra nắm lấy!
Vù vù!!!
Bàn tay to vừa chạm vào cây kích, tiếng ong ong liền tăng lên lớn nhất!
Vô hạn ánh sáng xanh biển nháy mắt bao phủ toàn bộ Điện Hải Thần.
Ầm ầm!
Điện Hải Thần và cả di tích Atlantis, đều bắt đầu rung chuyển điên cuồng!
"Ngọa Tào! Muốn sập rồi!"
"Đại Mãnh mau chạy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận