Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa

Bộ Lạc Cầu Sinh: Bộ Lạc Của Ta Có Thể Vô Hạn Cường Hóa - Chương 102: Thỏ nhĩ nương (hôm nay canh năm! Có đồ! ) (length: 8427)

"Làm rơi đồ?"
Hạ Mộc ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên ra được thành phẩm vũ khí.
"Du đãng giả nổ, chất lượng hẳn là sẽ không quá kém chứ?"
"Nhận lấy!"
Trong lòng Hạ Mộc thầm nghĩ.
Sau một khắc, trong tay liền hiện ra một cây trường thương!
Thân thương dài gần bốn mét!
Đầu thương có vân tay sừng tê màu trắng.
Nhìn qua liền bén hơn lưỡi mâu của bộ lạc nhiều!
"Ngọa Tào. Thật nặng!"
Hạ Mộc nắm chặt thân thương.
Chỉ có thể miễn cưỡng giơ trường thương sừng tê lên.
Đây là hắn đã từng cường hóa thân thể, nếu là trước kia thì tuyệt đối không nâng nổi.
"Ừm!"
"Cái này trọng lượng Đại Mãnh dùng chắc vừa!"
Hạ Mộc rất hài lòng với cây trường thương này.
Vừa nãy cảnh Đại Mãnh từng quyền đập chết Bạch Tê, hắn nhìn thôi đã thấy tốn sức rồi.
Hiện tại cuối cùng cũng có vũ khí tiện tay.
Chiến lực của Đại Mãnh, cũng có thể phát huy hết.
Hạ Mộc đưa trường thương cho người khác.
Còn mình thì tiện tay phân giải thi thể Bạch Tê.
Thu được gần 2000 đơn vị thịt độc, cùng 【 chiến lợi phẩm - sừng dài Bạch Tê 】.
Còn có hiệu quả đặc biệt.
Đặt sừng dài ở cổng lãnh địa, có thể chấn nhiếp kẻ địch xung quanh.
Mà trong tay Hạ Mộc đã có hai thứ tương tự.
Một cái là tay gấu của Cự Hình Đoản Diện Hùng, một cái là chân nhện của Tà Nhãn Tri Chu.
Hiện tại lại thêm cái sừng dài Bạch Tê.
"Lần này càng lúc càng giống bộ lạc nguyên thủy."
Hạ Mộc cười.
Sai người mang sừng dài lên phía sau, rồi trở về thành.
Để ăn mừng săn bắn Bạch Tê thành công.
Yến tiệc tự nhiên không thể thiếu.
Cái này đã trở thành thói quen ở lãnh địa Hạ Mộc.
Tuy đồ ăn không quá phong phú, nhưng mỗi lần yến tiệc, với bất cứ người nào trong bộ lạc mà nói, đều là khoảnh khắc đặc biệt vui vẻ đáng quý.
Đại Mãnh cũng không có gì đáng ngại.
Sau khi ngủ mê một buổi chiều, thể lực đã hồi phục đầy đủ.
Ngửi thấy mùi thịt nướng liền đi ra, đến bên cạnh Hạ Mộc ngồi xuống.
"Đỡ hơn chưa?"
Đại Mãnh gật đầu.
Ngoại trừ bắp thịt còn hơi đau nhức, những cái khác không sao.
Lúc này Hạ Mộc mới yên lòng.
Cười vỗ vai hắn, rồi phẩy tay về phía bên.
"Vừa hay ngươi tỉnh."
"Nhìn thử cái này xem, có vừa tay không."
Trong ánh mắt nghi ngờ của Đại Mãnh, Đại Chùy mang cây trường thương sừng tê tới.
Vũ khí?!
Vẻ kinh hỉ hiện lên trên mặt Đại Mãnh.
Hắn nắm chặt thân thương nhận lấy, cảm giác trĩu nặng rất chân thực.
Không nhẹ không nặng!
Trọng lượng này vừa đúng với hắn!
Nhìn lại đầu thương, độ bén cũng làm Đại Mãnh rất hài lòng.
Nếu đi săn Bạch Tê mà có thương này.
Hắn căn bản không cần dùng nắm đấm từng quyền đập chết nó.
Một thương là đủ!
Đại Mãnh lập tức thích cây trường thương này không rời tay.
Đồ tốt a!
Hắn nhìn về phía Hạ Mộc.
"$?"
"Đúng, tặng ngươi."
Trong lãnh địa không ai thích hợp cầm cây thương này hơn Đại Mãnh.
Đại Mãnh nhếch mép cười.
Cầm thương đứng dậy.
Không màng bắp thịt đau nhức, liền múa ngay tại chỗ.
Hắn không biết thương thuật gì.
Chỉ đơn giản cắm, đâm, xoạc.
Trường thương liền được Đại Mãnh múa ra thương hoa!
Vù vù vù vù!
Ngọn lửa bập bùng trong đống lửa trại trước mặt, cũng bị nó kéo theo gió ép chơi đến sáng tắt không thôi!
Đại Mãnh còn dùng tấm chắn gỗ Hạ Mộc làm thử một chút.
Phốc ——!
Một thương xuống, tấm chắn gỗ trực tiếp bị thủng một lỗ lớn!
Độ sắc bén đúng là bỏ xa mâu của bộ lạc hơn mười con phố!
Thoải mái!
Đại Mãnh càng múa càng hăng.
Tuy là bước chân có chút lộn xộn, nhưng mỗi thương đều mang gió, có vẻ đẹp về thị giác!
Xem như cho bữa tiệc này thêm phần hứng thú đặc biệt!
Mọi người một bên hoan hô.
Từ đáy lòng cảm thấy cao hứng khi Đại Mãnh có vũ khí vừa tay!
Dĩ nhiên, đáy mắt mọi người không hề che giấu vẻ thèm muốn, cũng bị Hạ Mộc thu hết vào mắt.
Ai mà không muốn có vũ khí tốt chứ!
Phải biết mỗi ngày họ phải đối mặt đều là lũ quái vật hung ác.
Mâu của bộ lạc chính xác là không đủ dùng rồi.
Không phá được giáp thì thôi.
Mỗi khi tới thời điểm quan trọng thì sẽ bị nứt, khiến cho tâm tình hưng phấn cũng đột ngột tụt xuống!
Hơn nữa lần tới họ phải đối mặt, lại không biết là thứ gì khủng bố.
Họ cũng muốn chiến đấu!
Cũng muốn góp một phần sức cho lãnh địa!
Không thể cứ để Đại Mãnh gánh hết ở phía trước được chứ?
Như thế có thích đáng không!
Người khác tuy là không nói, nhưng phần tâm tư này, Hạ Mộc vẫn luôn hiểu rõ.
Mà với tư cách là lãnh chúa, hắn tự nhiên phải đáp ứng nguyện vọng của tộc nhân.
Bên cạnh đống lửa.
Hạ Mộc tính toán tài nguyên mình đang có.
"Tinh hoa sinh mệnh đã phá trăm."
"Điều kiện xây dựng chủ điện, còn thiếu một tài nguyên 【 ngạnh mộc chi linh 】."
"Quan trọng nhất là tiền tệ khu vực!"
Trải qua một khoảng thời gian tích lũy, tiền tệ khu vực trong tay Hạ Mộc đã lên đến 40 đồng!
Số lượng này đã đạt yêu cầu của hắn.
"Bước tiếp theo có thể triệu hồi Thỏ Thập Tam tới trước."
"Sau đó ở chỗ nàng, đổi thứ ta muốn."
Vừa nghĩ đến những bản kế hoạch chế tạo kia Hạ Mộc đã thấy nóng lòng.
Toàn là bảo bối a!
Hạ Mộc vuốt ve chiếc ốc biển nhỏ trên cổ, dự định ngày mai sẽ triệu hồi Thỏ Thập Tam tới.
"Tiện thể hỏi thăm một chút tin tức."
Vừa nghĩ đến nàng thỏ tai ưu nhã, hắn lại không nhịn được cười.
"Ta tiêu tiền, cũng không thể không cho ta chút gì được!"
. . .
A Xì!
Ở một khu vực xa xôi khác, Thỏ Thập Tam hắt hơi một cái, như có cảm giác ngước nhìn trời xa.
Sau đó mới thu hồi tầm mắt.
Nhìn về phía người chơi trước mặt.
Trong mắt long lanh như hồng ngọc, hiện lên ý cười.
Nàng duy trì tư thế tao nhã tiếp tục dò hỏi.
"Vị lãnh chúa tôn kính, xin hỏi ngài đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Bản kế hoạch chế tạo 【 yên cưỡi lợn rừng 】 này, hiện đang giảm giá giới hạn thời gian chỉ còn 1 đồng tiền khu vực nha!"
"Nắm bắt thời cơ, mất rồi sẽ không quay lại đâu!"
"... "
Trong tiếng nói đầy dẫn dụ ngọt ngào của Thỏ Thập Tam, người chơi kia cuối cùng vẫn quyết định dùng toàn bộ gia sản của mình, để mua bản vẽ trước mặt.
Giao dịch thành công.
"Cảm ơn đã ghé thăm."
Thỏ Thập Tam duyên dáng cúi đầu với người chơi.
Rồi sau đó xoay người một cái biến mất tại chỗ.
Lần sau xuất hiện, đã nhẹ nhàng ngồi trên một rìa vách đá.
Từng cơn gió lướt qua làm áo choàng của Thỏ Thập Tam tung bay, để lộ gương mặt tinh xảo, cùng hai chiếc tai thỏ xù rũ xuống tự nhiên.
"Lạp lạp lạp..."
"Lại kiếm được tiền lẻ rồi!"
(~ ̄▽ ̄)~ Mắt Thỏ Thập Tam cong cong như vầng trăng khuyết, vui vẻ cười.
Tay tung đồng tiền khu vực vừa kiếm được.
Rồi sau đó ném vào chiếc túi tiền kẹp bên hông.
Những đồng tiền va chạm nhau.
Phát ra âm thanh leng keng, vô cùng dễ nghe êm tai.
Nơi đó chứa tất cả những gì nàng kiếm được từ khoảng thời gian này.
Tổng cộng 7 đồng tiền khu vực.
"Không dễ dàng không dễ dàng a..."
Thỏ Thập Tam sờ vào túi tiền, tâm tình càng thêm vui vẻ.
Nàng ngồi bên rìa vực, hai chân rủ xuống thích thú đung đưa, hai chiếc tai thỏ màu trắng lẫn trong mái tóc trắng, tùy ý bay lượn theo gió.
"Chỉ là tiến độ hơi chậm."
"Ca ca bên kia đã sắp vượt qua ta rồi..."
Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu Thỏ Thập Tam bất giác hiện ra hình bóng của một người giàu có nào đó.
"Lại nói Hạ Mộc đại nhân dạo này thế nào nhỉ?"
Đối với Hạ Mộc người chơi đặc biệt này, Thỏ Thập Tam rất quan tâm.
Thậm chí còn giao 【 ốc biển triệu hoán 】 cho đối phương.
Nếu không phải còn công việc, nàng nhất định phải đến xem thử tình huống phát triển của Hạ Mộc thế nào rồi.
"Chắc là không quá tệ đâu?"
"Dù sao... Cũng là người chơi được vị kia đối đãi đặc biệt mà."
"Thật đúng là hiếm thấy!"
"Hay là đi thăm thú một chuyến xem sao nhỉ?"
Đúng lúc Thỏ Thập Tam nghĩ vậy, chiếc ốc biển trắng quấn trên cổ tay nàng bỗng nhiên phát sáng.
Có người đang triệu hồi nàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận