Bắt Đầu Tài Khoản Bị Cướp , Trở Tay Nạp Tiền Một Trăm Vạn

Chương 89: Người nào đem ta xe làm cái này dạng!

Chương 89: Kẻ nào đem xe ta làm ra nông nỗi này!
Lần trước nhận được mười vạn tiền thưởng, lần này Chu Nghị đã bắt đầu ảo tưởng đến một trăm vạn!
Con người chung quy là người, cần phải có mộng tưởng, mà hệ thống nhà và xe đã nhắc nhở qua, không cho phép bán ra.
Đương nhiên, muốn bán cũng được, hệ thống sẽ không ngăn cản, nhưng nếu sau khi bán xảy ra vấn đề gì, hệ thống tuyên bố sẽ không chịu trách nhiệm.
Cho nên Chu Nghị cũng chỉ có thể nghĩ đến việc kiếm thêm chút tiền, như vậy hắn cũng có thể trở thành một kẻ có tiền!
Chỉ tiếc, hệ thống có lẽ cảm thấy một người có quá nhiều tiền cũng không tốt, phần thưởng lần này vẫn như cũ là mười vạn đồng.
Bất quá có một điểm đáng chú ý, Chu Nghị nhìn thấy ở phía dưới giao diện đơn sơ tột cùng kia, tiến độ đã đạt 4/5!
Nói cách khác, chỉ cần hoàn thành thêm một sự kiện nữa, liền có thể thỏa mãn tiêu chuẩn.
Hắn Chu Nghị vốn là một người chơi game kỳ cựu, tình huống này quá quen thuộc, ít nhất sau khi đạt 5/5, phần thưởng nhận được chắc chắn sẽ rất không tồi!
Chu mỗ nhân trong lòng đang nghĩ đến ngày trở thành kẻ có tiền, Linh tỷ không có kháng cáo trực tiếp tại tòa.
Quản hắn làm gì, ngược lại cho dù có kiện tụng, phí luật sư cũng do hệ thống chi trả, không quan trọng.
"Đi thôi Phương đại trạng, về thôi!"
Chu Nghị gọi một tiếng liền định bỏ đi, lại nhìn thấy Chu Hân Nhiên đi tới, thế là Chu mỗ nhân vừa bước chân ra lại rụt trở về.
Chỉ tiếc khoảng cách hơi xa, hai người nói chuyện âm thanh cũng nhỏ, cho nên không có nghe rõ rốt cuộc nói những gì.
Thôi không quan tâm những chuyện đó nữa, về nhà trước đã.
Về đến nhà đỗ xe xong, lần này đỗ ngay ngắn, lại còn đem cọc đỗ xe ở vị trí đỗ xe bên cạnh nâng lên hết, ta là người có quy củ, chỉ là các ngươi không thể đỗ xe lung tung!
Khóa kỹ xe cũng không vội lên lầu, ngược lại trở về cũng không có việc gì, Chu Nghị nghĩ đi dạo một chút trong khu dân cư.
Vừa đi dạo vừa nghịch điện thoại, so với hôm qua, trong nhóm chủ sở hữu, những lời oán trách về việc quản lý thu phí bừa bãi ngày càng nhiều.
"Cái giá này hơi quá đáng, nhà chúng ta sáu miệng ăn, miễn phí cho một người, vậy coi như làm thẻ cho năm người, cũng phải mất một ngàn đồng, mấu chốt là hắn còn thu hàng năm!"
"Ai, cho nên rốt cuộc nên làm thế nào đây, năm nay phí quản lý cũng sắp thu, ta thật sự không muốn nộp tiền cho nhà hắn, ngươi nhìn rác rưởi và c·ẩ·u thỉ kia xem!"
"Còn có mấy bảo an ở cửa kia, từng người cứ như thể là chúng ta nợ tiền bọn hắn vậy."
Mọi người đều oán trách, nhưng lại không ai có thể đưa ra biện pháp giải quyết!
Nhóm chủ sở hữu dường như trở thành nơi trút bỏ những cảm xúc tiêu cực.
Chu Nghị đã bắt đầu do dự xem có nên trực tiếp chặn nhóm này hay không, thì đối diện bắt gặp Tiểu Từ cô nương.
Hiện tại đã quen với cô nương này, cho nên Chu Nghị liền hỏi: "Ngươi đi đâu mà chạy gấp thế?"
Tiểu Từ cô nương nhìn thấy Chu Nghị, liền chặn lại nói: "Đại ca? Thật trùng hợp, không đúng, anh nhìn chỗ kia kìa, không ổn rồi!"
Có lẽ là do quá gấp gáp, nên lời nói ra không được mạch lạc, nhưng Chu Nghị nhìn theo ánh mắt đối phương liền thấy, cách đó không xa ở tầng mười mấy của tòa nhà số sáu, một cửa sổ đã bốc lên khói đen!
"Cái này là, cháy sao?" Chu Nghị lên tiếng.
"Đúng vậy đại ca, cháy rồi, đó là nhà hàng xóm của ta, không biết vì sao lại bốc cháy, trong nhà hắn cũng không biết có người hay không."
Cháy, đây không phải là chuyện nhỏ!
Xã hội hiện đại tại sao luôn cường điệu về hỏa hoạn, cũng bởi vì tính nguy hại của nó rất lớn!
Rất nhiều người cho rằng chỉ cần chạy ra hành lang là không sao, đám cháy kia lẽ nào còn có thể đốt xuyên tường hay sao.
Đúng vậy, nói thì nói như thế không sai, thế nhưng trên thực tế, thứ đáng sợ nhất trong hỏa hoạn không phải nhiệt độ cao và lửa thiêu đốt, thật ra, nếu đến tình trạng đó, cửa nhà bạn đã biến dạng, sờ vào phỏng tay.
Thứ mà trong hỏa hoạn dễ dàng bị bỏ qua chính là khói!
Trong nhà ở xã hội hiện đại có quá nhiều vật liệu dễ cháy, sau khi cháy, làn khói đặc kia có thể làm bạn không thở nổi.
Thậm chí có người trực tiếp ngất đi.
Mà bây giờ, không biết bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì, báo cháy là lựa chọn tốt nhất!
Chu Nghị đang định gọi điện thoại, Tiểu Từ cô nương tiện thể nói: "Đã báo cảnh rồi đại ca, xe cứu hỏa đang trên đường đến, chúng ta ra cổng chờ."
Thấy đối phương nói như vậy, Chu Nghị liền cất điện thoại di động xuống, đi thẳng đến cổng khu dân cư.
Kết quả còn chưa đến nơi đã thấy chỗ này tụ tập đầy người.
Có người đang không ngừng lớn tiếng tranh cãi.
Bất quá Chu Nghị liếc mắt một cái liền phát hiện chiếc xe cứu hỏa màu đỏ ấm áp kia.
"Xe đã đến rồi sao? Vì sao không nhanh chóng vào trong, còn ở cổng làm gì."
Chu Nghị tiến lại gần, Tiểu Từ cô nương vội vàng theo sau.
"Anh mau mở cửa ra đi, anh có biết bên trong xảy ra chuyện gì không, bên trong đang cháy, đây là xe cứu hỏa!" Có người ở đó kêu lên.
Còn có chiến sĩ phòng cháy cũng đang thúc giục, nhưng người bảo an có chút xa lạ ở cổng lại nói: "Các người gấp cái gì, quản lý của chúng tôi có quy định, xe bên ngoài muốn vào phải báo cáo với lãnh đạo!"
Chu Nghị đã kinh ngạc đến ngây người, đây là loại người cực phẩm nào vậy, bên trong đã nguy cấp mà ngươi còn ở đây nói cái gì mà báo cáo với lãnh đạo?
Lúc này hắn thậm chí không màng đến những thứ khác, trực tiếp lên tiếng: "Anh làm gì vậy, mau mở cửa ra, chuyện gấp, bên trong cần cứu người, còn báo cáo với lãnh đạo nào nữa, chờ xong rồi nói!"
Thế nhưng bảo an vẫn do dự, Chu Nghị thật sự không nhịn được: "Đầu óc anh có vấn đề phải không, tôi nói cho anh biết, anh mà không mở cửa hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!"
"Chúng tôi đều đã báo cảnh rồi, cản trở cứu hỏa cứu viện, anh sẽ bị bắt, đến lúc đó lãnh đạo các anh cũng phải chịu trách nhiệm!"
"Anh còn mắng tôi nữa thử xem, nói lại lần nữa, tôi không quản chuyện của các anh, ngược lại lãnh đạo đã nói cần phải báo cáo, tôi đang gọi điện thoại đây, nhưng hiện tại gọi không được, các anh phải đợi một lát."
"Mà tôi cũng không có chìa khóa, cần phải điều khiển từ phòng điều khiển mới nhấc được thanh chắn lên."
Bởi vì Chu Nghị là người nói lớn tiếng nhất, khí thế cũng lớn nhất, cho nên lúc này rất nhiều người đều nhìn hắn.
Chu Nghị căn bản không do dự, đi đến phía trước trực tiếp đưa tay ra dùng sức nhấc lên!
Là hắn sai, lúc này không nên nói nhảm với đối phương, trực tiếp kiên quyết nâng thanh chắn lên mới đúng.
Rầm! Thanh chắn xe kia trực tiếp bị Chu Nghị làm gãy, sau đó dựng thẳng lên.
"Anh làm gì? Anh làm cái gì vậy, anh đứng lại đó cho tôi!"
Không những là bảo an, những chủ sở hữu xung quanh vây xem đều kinh ngạc, bởi vì trên bảng hiệu ở cổng có viết: Làm hỏng thanh chắn xe bồi thường ba ngàn đồng.
Ba ngàn đồng này đối với người bình thường mà nói không phải dễ dàng vứt đi, mà chủ yếu là vì bên trong cháy không biết là nhà ai, cho nên mọi người còn do dự.
Lúc này thấy Chu Nghị đem thanh chắn nâng lên, mấy người đàn ông nhanh chóng lên trước hỗ trợ, mọi người cùng nhau mở nó ra hoàn toàn.
Bảo an tiến lên một cái túm lấy Chu Nghị định quát tháo, lại bị Chu Nghị hất ra!
"Đừng động vào tôi, nhìn anh là người mới không nhận ra tôi, tôi hiện tại lười nói nhảm với anh, cút xa một chút!"
Vừa nói vừa hướng về phía xe cứu hỏa gọi: "Đồng chí, mau vào đi, bên trong không biết tình hình thế nào!"
Hiển nhiên xe cứu hỏa đã tiến vào khu dân cư, Chu Nghị hất bảo an ra rồi đi vào bên trong.
Xe cứu hỏa có kích thước lớn, trong khu dân cư xác thực chỗ đỗ xe không được rộng rãi, trên đường cũng không ít xe đỗ lại.
Khi xe cứu hỏa còn ở bên ngoài, đã có người bắt đầu gọi điện thoại, bảo những chủ xe kia nhanh chóng đến di chuyển xe.
Có người ở trong khu dân cư nhanh chóng chạy tới di chuyển xe, nhưng một lúc vẫn còn một số chủ xe chưa đến, thậm chí có người trực tiếp kêu gào, nói đừng động vào xe của hắn!
"Làm sao bây giờ?" Có người hỏi.
Mắt thấy khói đen từ cửa sổ kia càng đậm, Chu Nghị cũng không do dự, tiến lên quát: "Lên đây mấy người đàn ông, cùng tôi dời xe đi!"
"Đừng lo chuyện gì va đập, nếu có ai kiếm chuyện, tôi chịu trách nhiệm!"
Hắn biết, thời khắc nguy cấp này, cần thiết phải có người đứng ra.
Dù sao cũng là trực tiếp lật xe để nhường không gian cho xe cứu hỏa, cho nên khẳng định có người nghĩ lỡ như có va chạm gì, chủ xe kia sẽ gây phiền phức.
Không nên cảm thấy kỳ quái, mặc dù người ta đỗ xe ở lối đi phòng cháy, mặc dù người ta cản trở cứu hỏa, nhưng nếu các ngươi làm hỏng xe của người ta, người ta sẽ tìm đến các ngươi gây phiền phức...
Vì vậy, Chu Nghị vừa lên tiếng, rất nhanh liền có người tiến lên hỗ trợ.
Lật đổ mấy chiếc xe, nhưng đến đoạn đường cuối cùng, quá hẹp, căn bản không có không gian.
Cuối cùng chiến sĩ phòng cháy trực tiếp lái xe vào, lúc khẩn cấp không quản được nhiều như vậy.
Mắt thấy xe cứu hỏa cuối cùng cũng vào được, bắt đầu dập lửa, Chu Nghị mới cảm thấy hơi buông lỏng một chút, thở hổn hển.
Tiểu Từ cô nương ở ngay phía sau hắn, lúc này chặn lại nói: "Đại ca, nghỉ ngơi một chút đi, xe cứu hỏa đã vào rồi, chắc là không có việc gì lớn, người nhà hắn dự đoán là không có ở nhà."
Chỉ cần người không có việc gì, những thứ khác đều tốt.
Chu Nghị gật gật đầu, nhận lấy chai nước từ đối phương uống mấy ngụm.
Vừa rồi một loạt động tác đều như làm theo bản năng.
Bởi vì Chu Nghị rất rõ ràng, hắn hiện tại không hề sợ phiền phức.
Tại sao mọi người rõ ràng cảm thấy mình đúng lý mà vẫn sợ phiền phức, vẫn là bởi vì có người không nói lý với bạn, chỉ cần hắn quấn lấy bạn, bất kể thế nào cũng sẽ làm bạn tốn thời gian và công sức.
Nhưng Chu Nghị không sợ!
Có tiền, mà hắn lại rất nhàn, nhàn đến mức không có việc gì làm...
Đúng lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói: "Anh đứng lại đó cho tôi, chạy đi đâu, tôi nói cho anh biết, thanh chắn xe bị làm gãy anh phải bồi thường!"
Hả? Chu Nghị quay đầu lại, phát hiện là bảo an cản đường lúc trước, giờ phút này đang tức giận gào thét, miệng còn không ngừng lẩm bẩm.
"Anh nói cái gì? Bảo tôi bồi thường? Không vấn đề, anh có thể gọi điện thoại hỏi lãnh đạo của anh xem, xem có phải tôi bồi thường không, chặn đường xe cứu hỏa, anh cũng thật là nhân tài!"
Hắn căn bản lười nói chuyện với đối phương, bởi vì không biết vị này suy nghĩ thế nào.
Nói hắn không có trách nhiệm thì hắn quả thực không thể có trách nhiệm hơn, nhưng mà nói hắn có trách nhiệm thì... lại giống như một kẻ ngốc, cái gì cũng không hiểu.
Không cho xe vào, cũng không có nghĩa là không cho xe đặc chủng vào!
Phòng cháy, cấp cứu các loại, những xe này, chỉ cần có việc, đều ở vị trí ưu tiên hàng đầu, chỗ nào cũng có thể đi được!
Quản lý này thật là tìm được bảo an tốt, Chu Nghị nghi ngờ có phải những bảo an này ngày thường cáo mượn oai hùm quen rồi, nghe có vẻ như canh giữ cửa lớn, liền thật sự cho rằng bọn họ có thể chặn tất cả các xe.
Mà lúc này, sau lưng lại vang lên từng đợt tiếng tranh cãi.
"Ai vậy, đây là ai làm xe của ta ra nông nỗi này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận