Bắt Đầu Tài Khoản Bị Cướp , Trở Tay Nạp Tiền Một Trăm Vạn
Chương 306: Ài, một bộ thang máy bao nhiêu tiền ấy nhỉ? (cầu nguyệt phiếu)
Chương 306: Ài, một bộ thang máy bao nhiêu tiền ấy nhỉ? (cầu nguyệt phiếu)
Trong hành lang, tất cả mọi người đều im lặng, ngược lại là vị đại mụ mang theo cháu trai kia lại ung dung xem kịch.
Có thể thấy rõ, sau khi Chu Nghị nói xong câu kia, Hạ Tử Yến liền nhìn về phía Vương Vũ Thành bên cạnh, rõ ràng chẳng nói câu nào, nhưng đã biểu thị một loại ý tứ nào đó.
Chỉ có điều, Vương Vũ Thành do dự một lát, vẫn lên tiếng: "Vậy... Chu tổng, hay là anh xem như tôi xin lỗi anh thay cô ấy, cô ấy vừa rồi quả thực là có hơi sốt ruột."
Chu Nghị lắc đầu, vẫn nhìn Hạ Tử Yến như cũ, nói: "Chỉ là nói lời xin lỗi thôi sao, bởi vì đây là camera giám sát do ta lắp đặt, hơn nữa ta cũng không thiếu ai cái gì, không phải nói ta lắp camera, hiện tại cô cần, thì ta phải cung cấp cho cô!"
Thực ra không thể nói như vậy, bởi vì nếu như dính líu đến những vụ việc tương đối nghiêm trọng, tỷ như các vụ án hình sự, cần sự điều tra của các phòng ban liên quan, thì hắn cần thiết phải phối hợp vô điều kiện.
Nhưng mà bây giờ, tạm thời không đề cập đến việc này, thậm chí còn không được tính là một vụ tranh chấp dân sự, cho dù có là tranh chấp dân sự, thì việc ta cung cấp cho ngươi ghi chép từ camera giám sát cũng không phải là nghĩa vụ bắt buộc!
Theo cá nhân hắn mà nói, cảm nhận về người phụ nữ này không được tốt cho lắm, phía trước thì ra giá ngay tại chỗ, hiện tại nói những lời này, lại làm cho người ta có cảm giác, dường như tất cả mọi người đều mắc nợ cô ta vậy.
Xin lỗi, có thể chồng cô sẽ nuông chiều cô bằng mọi cách, nhưng một khi bước ra ngoài xã hội, ta có thể sẽ không nhường nhịn những điều này, chúng ta nên tự lo liệu cho bản thân!
Vương Vũ Thành nghe xong cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, quay đầu nhìn Hạ Tử Yến, anh ta thật sự không biết phải làm thế nào.
Bởi vì anh ta hiểu rất rõ về Hạ Tử Yến, đối phương trước sau vẫn luôn lòng dạ cao ngạo.
Thế nhưng, Hạ Tử Yến thu hồi ánh mắt, vẻ mặt không biểu lộ chút cảm xúc, nhìn Chu Nghị rồi cuối cùng lên tiếng: "Vậy... Chu tổng, tôi thật sự xin lỗi, vừa rồi không nên nói những lời kia."
Cô nương này thế mà thật lòng xin lỗi, vậy thì không có vấn đề gì nữa, Chu Nghị luôn là người nói được làm được, trực tiếp lấy ra đoạn camera giám sát đã được chuẩn bị từ trước.
Hạ Tử Yến cầm lấy điện thoại của Chu Nghị, hướng màn hình về phía đại mụ kia, lúc này mới nói: "Nhìn cho rõ, tôi còn chưa hề động đến một ngón tay của cháu bà, ngược lại là cháu bà trực tiếp đá tôi một cái, đã đủ rõ ràng chưa?"
Đại mụ ngây ra một lúc, có lẽ là không ngờ đối phương thực sự có camera giám sát, cái người này cũng có bệnh thật, lắp camera giám sát ở chỗ này làm gì không biết?
Rồi lại nhìn về phía cháu trai nhỏ ở đằng sau, lúc này nhóc con đã làm ra vẻ mặt bé ngoan.
Người ta thường nói bảy tuổi nhìn ra tính cách, tám tuổi định hình nhân phẩm, câu nói này tuy không có căn cứ khoa học, nhưng mà đôi khi lại rất là chính xác.
Một con người, từ khi bảy, tám tuổi đã có thể nhìn ra được loại tính cách, có người thì rất giỏi lừa người, từ nhỏ đã biết lừa người, có người thì từ nhỏ đã là thật thà, "tám gậy cũng không đánh ra được một cái rắm" là loại đó.
Mà có thể cải biến loại tình huống này, chính là sự giáo dục từ phía sau.
Rất rõ ràng, đại mụ hiện tại rõ ràng là không muốn trách cứ cháu mình.
"Thế không phải cô cũng túm lấy cổ họng nó à, nó còn nhỏ, chỉ là nghịch ngợm một chút, sao cô phải túm lấy cổ họng nó?"
"Có thể là nó ấn tất cả các nút thang máy phía dưới, mới sáng sớm, ai cũng vội đi làm cả!"
"Nó còn bé, cô đã lớn như thế, cô so đo với nó những chuyện này sao? Nói với nó một tiếng, nó sửa là được chứ gì? Vội đi làm thì không thể đi xuống à?"
Mắt thấy Hạ Tử Yến đã tức giận đến mức mặt đỏ bừng, Chu Nghị cũng chỉ biết lắc đầu, lúc này đây, sức chiến đấu của các đại mụ là vô địch thiên hạ, trải qua Hứa Vu Phượng, Chu mỗ nhân đã có kinh nghiệm đầy mình.
Không cần giảng đạo lý, bởi vì ngươi không thể nào nói chuyện đạo lý với họ.
Quả nhiên, hai bên lại một lần nữa ầm ĩ, hơn nữa nhìn tư thế kia, dường như đã có xu hướng động tay động chân.
"Đừng ầm ĩ nữa, tìm quản lý, tôi gọi điện cho quản lý!" Vương Vũ Thành ở bên cạnh kêu lên.
Náo nhiệt, hiện tại là thật sự rất náo nhiệt, chỉ là Chu Nghị đưa mắt nhìn bên cạnh, mặt lộ vẻ cổ quái, vị đại ca hàng xóm bỏ lỡ chuyến xe bus đang xem náo nhiệt đến quên cả trời đất, thật là vui vẻ.
Suy nghĩ một lúc, Chu Nghị vẫn mở lời: "Vậy... huynh đệ, anh trước đây là bởi vì nhóc con này nên lỡ chuyến xe bus phải không?"
Đại ca hàng xóm gật đầu: "Đúng vậy, làm sao?"
Chu Nghị đưa chiếc đồng hồ bốn mươi vạn trên tay ra cho đối phương xem, rồi mới nói: "Thật ra thì không có gì, chỉ là muốn nhắc nhở anh một chút thôi, vì chúng ta là hàng xóm của nhau, hiện tại có lẽ anh đã... trễ giờ làm rồi."
Hả... Hả?
Đại ca vì mải xem náo nhiệt mà kích động đến mức mặt đỏ bừng, đột nhiên ngây ngẩn cả người, nhìn chiếc đồng hồ rồi nói: "9 giờ 30 rồi ư?"
"Đúng."
"Vãi chưởng! ! ! Muộn giờ làm! ! !"
Hai người bên cạnh cũng bừng tỉnh giấc mộng, bao gồm cả Hạ Tử Yến, người đang "hỏi thăm" người nhà của đối phương cùng đại mụ, cũng đột nhiên nhận ra, ban đầu túm cổ nhóc con kia là vì nó làm cho mọi người đi làm muộn.
Nhưng bây giờ, hình như là đã trễ giờ thật rồi...
"Cô đợi đấy, tôi nói cho cô biết, chuyện này còn chưa xong đâu!" Hạ Tử Yến bỏ lại một câu rồi vội vàng đi đợi thang máy.
Vương Vũ Thành theo sát phía sau hình như đang nói điều gì đó, kết quả là trực tiếp bị mắng té tát.
"Anh đừng có đi theo tôi nữa, tôi gặp phải vấn đề anh chẳng giúp được gì cả, còn nói gì nữa? Không muốn sống nữa thì ly hôn đi!"
Phía sau Chu Nghị sờ sờ mũi, không ngờ đang yên đang lành lại lôi cả chuyện ly hôn ra.
Nói đi cũng phải nói lại, cá nhân hắn cho rằng, Vương Vũ Thành và vợ anh ta là Hạ Tử Yến không hợp nhau cho lắm, đến hiện tại, về cơ bản có thể nói rằng đều dựa vào sự nhượng bộ của Vương Vũ Thành để duy trì cuộc hôn nhân này.
Nhưng hôn nhân thì rất dài.
Vì sao chúng ta vẫn luôn nói, trong tình yêu thì phải bình đẳng, tuyệt đối không thể một bên quá mức nhiệt tình, cũng chính là vì hôn nhân là chuyện lâu dài, có thể anh sẽ bỏ ra một năm, hai năm, nhưng liệu anh có thể dùng cả cuộc đời để bỏ ra mà không cầu hồi báo được không?
Mà hôn nhân, cần cả hai người đều phải nhường nhịn, cần hai người cùng bỏ công sức ra thì mới có thể đi đến cuối cùng.
Khó hiểu thật, Chu mỗ nhân lúc này bỗng nghĩ, mình tuyệt đối không thể tìm những cô gái có tính tình không tốt, những cô gái đó, cứ để dành cho những anh chàng có tính cách ôn hòa đi.
Tính cách của mình như vậy, nếu thật sự tìm một người như thế, xác suất rất lớn là mỗi ngày đều cãi nhau.
Chỉ là đột nhiên nhớ tới lời khuyên của Phương đại trạng, nếu như thật sự không tìm được người thích hợp, tìm Chu Hân Nhiên lại khá là hợp, chẳng phải hai người các ngươi đều rất nhiệt tình trong việc "tống tiễn" người ta vào trong hay sao, thật là một sự kết hợp hài hòa.
Chu Hân Nhiên ư... Thôi bỏ đi, cùng với Chu thái điểu không có tiếng nói chung, mà đối phương còn có một biệt danh có thể gọi là "mãnh nam Chu".
Có câu nói không phải nói rất hay sao, chỉ có gọi sai tên chứ không có đặt sai biệt danh.
Cuối cùng, nhìn về phía đại mụ và nhóc con kia, Chu Nghị không nói gì, cũng không cãi nhau, hiện tại hắn căn bản không muốn tranh cãi làm gì.
Đã khuyên can rồi, người ta cũng nói sẽ dạy dỗ con cái đàng hoàng, vậy thì ngươi còn có thể nói gì được nữa.
Ai, nghĩ tới nghĩ lui, hình như chính mình cũng muộn giờ làm rồi.
Một đường xuống lầu, kết quả là ở giữa đường gặp quản lý Hà.
"Cậu hỏi tôi tình hình ở trên lầu? Chính là thằng bé nhà 2002 kia, cứ bấm lung tung các nút thang máy, mà lại còn thích đặt một cái ghế nhỏ chặn cửa thang máy, tóm lại là rất nguy hiểm."
Hà quản lý trước mặt gật gật đầu: "Haiz, Chu tiên sinh, cậu nói xem, những chuyện này, ban quản lý chúng tôi cũng rất là khó xử lý, phiền phức vô cùng, nhóc con nhà kia, không quản, vạn nhất mà xảy ra chuyện gì, thì cũng đều là trách nhiệm của ban quản lý chúng tôi, chúng tôi cũng không thể nào mà canh chừng nó cả ngày được."
Về điểm này thì đúng là vậy, Chu Nghị cũng rất đồng tình, cho dù là khi Tiết quản lý còn đương nhiệm, hắn cũng đồng ý, có rất nhiều chuyện, ban quản lý thực sự không có biện pháp nào để giải quyết.
Suy cho cùng thì không có quyền chấp pháp, anh chỉ có thể đưa ra kiến nghị, còn người ta có nghe hay không, thì đó lại là chuyện của người ta.
Sở dĩ mắng chửi ban quản lý trước đây, thuần túy là do Tiết quản lý và Từ quản lý quá mức buồn nôn, không làm những việc mà con người nên làm.
Bởi vậy Chu Nghị liền nhanh chóng đưa ra đề nghị của hắn.
"Lắp camera giám sát ở tất cả cửa thang máy sao? Như vậy thì không kịp mất, ban quản lý đều có một bản lưu trữ, cho dù ta là quản lý cũng không thể làm loạn."
Hà quản lý có chút do dự, bất quá lại rất nhanh chóng nói: "Nhưng mà lắp trước một hai cái thì vẫn không có vấn đề, giống như anh nói vậy, sống yên ổn phải nghĩ đến những ngày nguy hiểm."
Nói xong chính sự, Chu Nghị đi đến công ty, Hà quản lý bắt đầu lắp đặt camera giám sát.
Chu Nghị đến công ty, theo thường lệ làm xong hết công việc, sau đó cửa phòng làm việc bị gõ vang, Sở Lam bước vào, nhìn Chu Nghị nói:
"Chu tổng, về chuyện tìm nhà mà anh nói với tôi lần trước, tôi đã gửi những tài liệu liên quan đến hòm thư của anh, không biết anh đã xem chưa?"
Đã gửi rồi sao? Chu Nghị vội vàng mở hòm thư ra, lúng túng cười một tiếng: "Chuyện này tôi bận quá nên chưa xem, bây giờ liền xem, bây giờ liền xem."
Mà trong khi Chu Nghị xem tư liệu, Sở Lam liền đem tình huống mà mình gặp phải nói qua một lần, cuối cùng mới hỏi: "Chu tổng, tôi cũng bị bọn họ nói cho mơ hồ, anh nói xem, nếu chúng ta tìm một bên môi giới khác, nếu có thể mua được căn nhà đó với giá rẻ hơn, có bị tính là "nhảy đơn" không?"
Chu Nghị cũng bắt đầu mơ hồ, những quy định dân sự mang tính chuyên nghiệp này, thật sự không phải cứ vỗ đầu một cái là có thể nghĩ ra ngay được.
Suy nghĩ một lát, vẫn là gọi điện cho Phương đại trạng, thuận tiện bật loa ngoài.
Điện thoại reo lên vài tiếng rồi rất nhanh được kết nối, giọng Phương đại trạng vang lên: "Alo Chu Nghị, tìm tôi có việc gì thế, à đúng rồi, liên quan đến câu hỏi lần trước của anh, làm thế nào để giết người mà không vi phạm luật hình sự, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, tôi có mấy phương pháp như sau..."
Sở Lam: "? ? ?"
Lão bản mỗi ngày cùng với vị đại trạng sư kia bàn luận những đề tài k·h·ủ·n·g b·ố như thế này sao?
Có phải là mình đã vào nhầm công ty rồi không, bây giờ mà xin nghỉ việc thì có còn kịp hay không...
Chu Nghị vẻ mặt lúng túng, vội vàng nói: "Phương đại trạng, chỗ tôi bây giờ không được tiện, khụ khụ, có chút việc muốn hỏi anh."
Dù sao cũng là "thần giao cách cảm", Phương đại trạng ở đầu dây bên kia hiểu ngay lập tức, rất nhanh giọng nói liền trở nên nghiêm chỉnh.
Mặc dù lúc nói những lời kia cũng đã rất nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi suýt chút nữa khiến cho Sở Lam cảm thấy hai người này thật sự muốn ra tay làm việc đó.
"Chuyện gì vậy?"
"Là như thế này, gần đây không phải tôi định mua nhà sao, sau đó tìm một bên môi giới, bây giờ bọn họ nói..."
Chủ yếu là liên quan đến những quy định pháp luật về việc "nhảy đơn" khi mua nhà qua môi giới.
Đầu dây bên kia, Phương đại trạng cười nói: "Ha, là vấn đề liên quan đến môi giới à, tôi nói anh nghe nhé, từ sau khi luật dân sự được ban hành, có rất nhiều bên môi giới liền bắt đầu rêu rao những quy định kia, đem hai chữ "nhảy đơn" treo ngay bên miệng, chính là giống như anh nói vậy, chỉ cần dẫn anh đi xem nhà, thì bắt buộc phải mua thông qua họ, nếu không thì chính là "nhảy đơn"."
"Cái này thuần túy là bọn họ suy nghĩ quá nhiều!"
Phương đại trạng hiểu rất rõ định nghĩa ngầm này.
"Cái này thực chất chính là sự khác biệt trong cách hiểu về nghề môi giới giữa bản thân nghề nghiệp này và những người khác, hoặc là chúng ta có thể nói, trong ngành môi giới, rất nhiều người cho rằng thông tin về bất động sản mới là thứ quý giá nhất!"
Phương đại trạng thao thao bất tuyệt, Chu Nghị và Sở Lam đều chăm chú lắng nghe, đây là một bản lĩnh rất cao minh của Phương đại trạng, có thể đem những quy định pháp luật vốn khô khan, khó đọc trở nên sâu sắc nhưng vẫn dễ hiểu.
Đương nhiên, đây cũng là tiêu chuẩn trước sau như một của Phương đại trạng, viết ra một thứ gì đó, thì phải làm cho những người mù kiến thức pháp luật cũng có thể đọc hiểu, đó mới là thứ tốt.
Suy cho cùng thì pháp luật là một thứ hướng đến toàn xã hội, làm ra một đống từ ngữ chuyên ngành thực chất cũng không thể hiện được tính chuyên nghiệp của anh, biến những thứ chuyên môn thành thứ mà người bình thường có thể hiểu được, thì mới gọi là chuyên nghiệp!
Chuyện này liên quan đến bản chất của nghề môi giới, hay nói cách khác, rốt cuộc môi giới phải làm những gì.
Một người môi giới giỏi có thể khiến cho anh cảm thấy hoàn toàn an tâm, không cần phải lo lắng gì cả, tất cả mọi việc đều được họ giải quyết chu toàn.
Đây chính là vấn đề cốt lõi của nghề môi giới, vậy dịch vụ của họ, chỉ đơn thuần là dẫn đi xem nhà thôi sao?
Phải biết rằng, hiện tại những người làm môi giới không chỉ nhìn vào chút phí "chạy chân" của anh, mà đều là dựa vào hoa hồng theo phần trăm.
Bình thường là ba phần trăm hoa hồng, một căn nhà năm trăm vạn, anh tự tính xem số tiền hoa hồng này là bao nhiêu.
Nhiều tiền như vậy, không kiếm được một lần, thì dù là ai cũng sẽ nổi trận lôi đình, không liên quan đến những vấn đề khác, chỉ là vì lợi ích mà thôi.
Nói như vậy không có nghĩa là những người môi giới không thể thu số tiền này, mà là, chỉ dựa vào một chút chênh lệch thông tin, mà muốn kiếm được nhiều tiền như vậy, thì khẳng định là không hợp lý!
Dịch vụ của người môi giới là một chuỗi các dịch vụ bắt đầu từ việc dẫn đi xem nhà, dịch vụ của anh phải đầy đủ, mà mặc cả, đây rõ ràng cũng là một phần của dịch vụ đó.
"Đừng quên rằng, anh là người tiêu dùng, người tiêu dùng có quyền tự do lựa chọn, so sánh giá cả, nhà hàng này bán rẻ hơn, vậy nên tôi chọn nhà hàng này, đây chính là quyền tự do lựa chọn, không ai có thể nói gì anh cả!"
Mà luật dân sự về "nhảy đơn", vì sao lại quy định những điều này, cốt lõi là muốn trừng phạt điều gì, rất đơn giản, chính là trừng phạt hành vi "không thành tín" của người mua nhà!
"Không thành tín?" Chu Nghị có chút mơ hồ, bên cạnh Sở Lam đột nhiên lên tiếng: "Phương lão sư, tôi đại khái đã hiểu ý của anh rồi."
Lúc này thì đến lượt Phương đại trạng ngơ ngác: "Chu Nghị, bên cạnh cậu còn có người phụ nữ khác sao?"
"Là giám đốc quan hệ xã hội mới vào làm của công ty, đang giúp tôi mua nhà, Phương đại trạng anh cứ nói tiếp đi."
"Cái này phải nói đến một câu quen thuộc, "cụ thể vấn đề, cụ thể phân tích", chúng ta nói trong quá trình cung cấp dịch vụ của môi giới, nếu như một người vốn dĩ đã không muốn trả khoản tiền hoa hồng này, lựa chọn phương thức lách qua môi giới để tự mình mua nhà, thì đó chính là "nhảy đơn", không có gì phải bàn cãi."
"Nhưng mà, nếu như anh ta vốn có ý định trả tiền hoa hồng, nhưng lại do người môi giới đầu tiên dẫn đi xem nhà có năng lực không tốt, hoặc là muốn ăn chênh lệch giá các loại nguyên nhân, dẫn đến không thể đạt được mức giá mà anh ta mong muốn, mà người môi giới thứ hai lại có thể làm được, vậy nên anh ta lựa chọn người môi giới thứ hai, trả tiền hoa hồng, thì trong toàn bộ quá trình này, anh ta đã thể hiện sự "thành tín"!"
"Đương nhiên, tôi nói như vậy là chưa rõ ràng, nói theo cách dễ hiểu, thì chính là, đừng bận tâm đến những điều này, chỉ cần anh không phải cố ý tìm đến môi giới mà không muốn trả tiền hoa hồng, thì sẽ không có vấn đề gì cả."
Điện thoại tắt máy, Phương đại trạng cũng không nói thêm một câu nào, Chu Nghị rốt cuộc cũng đã hiểu rõ phần nào.
Mà Sở Lam cũng cảm thấy vấn đề vẫn luôn làm khó mình này, cuối cùng đã có chút sáng tỏ, sự lựa chọn này, về mặt pháp luật, khẳng định là không có vấn đề gì, nếu như cảm thấy người môi giới trước đó đã dẫn mình đi xem nhà cũng vất vả, thì có thể cho họ một chút tiền đi lại, đây là phạm trù thuộc về đạo đức.
Cho dù anh hoàn toàn không cho, thì họ cũng không thể nói gì được.
"Được rồi, Chu tổng, vậy thì tôi yên tâm rồi, căn nhà này, các bên môi giới khác cũng có cung cấp dịch vụ dẫn đi xem, cũng có rất nhiều báo giá, anh xem khi nào có thời gian thì có thể đi xem nhà."
Sở Lam vội vàng rời đi, Chu Nghị hẹn với cô ấy, sáng sớm ngày mai cùng với bên môi giới mới đi xem căn nhà này, thuận tiện bàn bạc giá cả.
Vậy thì bây giờ vẫn là về nhà trước đã, tiện tay chuyển khoản phí tư vấn cho Phương đại trạng.
Một ngày trôi qua rất nhanh, sáng sớm ngày thứ hai, Chu mỗ nhân lại một lần nữa tỉnh dậy từ sớm, bởi vì có người lại gọi điện thoại cho hắn.
"Sở quản lý... À không, Sở giám đốc, mới có mấy giờ vậy, à 8 giờ, cô đến rồi thì cứ lên đi, cái gì? Thang máy không hoạt động?"
Vốn dĩ do phải thức dậy từ rất sớm nên tâm trạng cực kỳ không tốt, Chu mỗ nhân càng thêm bực bội, nhưng mà cơn giận này lại không thể trút lên đầu Sở Lam, vì vậy chỉ đành mặc quần áo tử tế rồi đi lên lầu.
Đương nhiên, máy quay hành động các loại, những thiết bị này đều phải chuẩn bị đầy đủ.
Chỉ là đầu vẫn còn đau nhức, bởi vì đối diện với tình huống này, dường như thật sự không có biện pháp nào đặc biệt tốt cả.
Cho dù hắn Chu mỗ nhân có "hack" đi chăng nữa.
Cho nên, vẫn là phải tìm ban quản lý trước, vừa lên lầu, vừa gọi điện thoại cho Hà quản lý.
Lên đến tầng 21 nhìn xem, quả nhiên, cái ghế nhỏ kia vẫn bị đặt ở đó, dẫn đến thang máy căn bản không thể đóng lại được.
Không nói nhiều lời, xông lên trước rồi bắt đầu gõ cửa, lần này người mở cửa là một người đàn ông trung niên, cũng đang trong trạng thái ngái ngủ, miệng lẩm bẩm: "Ai vậy, mới sáng sớm, có bệnh à, có phải không!"
Tính tình của hắn ta không tốt, tính tình của Chu Nghị lại càng không tốt hơn.
"Cả nhà các người mới có bệnh ấy, có thể để ý một chút đến con cái nhà mình được không, mới sáng sớm, nhà các người có thể dùng thang máy được chắc?" Chu Nghị quát to hơn, vừa nói vừa chỉ về phía cửa thang máy bên cạnh.
Người đàn ông trung niên kia nhìn về phía cửa thang máy, nói: "Thì làm sao, đó có phải do nhà tôi làm đâu."
Mà ở phía sau hắn ta, nhóc con và đại mụ kia cũng đã đi ra.
Ở khu vực cửa thang máy, do thang máy cứ dừng mãi ở tầng 20 không hoạt động, nên cũng có người không ngừng đi tới.
Kết quả là nhìn thấy tình huống này, mọi người bắt đầu chửi rủa "vô đức".
Đương nhiên là cả nhà người đàn ông trung niên kia không cam chịu, liền nhanh chóng chửi lại.
"Là nhà ai làm ra, tôi cũng lười nói, tôi cũng không nói nhiều với anh làm gì, đã thông báo cho ban quản lý, bây giờ tôi liền báo cảnh sát, anh đi mà phân bua với bọn họ." Đối diện với trận chiến này, Chu Nghị nói thẳng.
"Tùy anh báo, con nhà tôi chỉ là nghịch ngợm một chút, thì sao, chẳng lẽ cảnh sát đến còn có thể bắt trẻ con đi được à? Thật nực cười, không phải chỉ là đi thang máy muộn một chút thôi sao, các người đi thang máy bên cạnh không được à?"
Chu Nghị đang định nói gì đó, thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh kỳ lạ, quay đầu nhìn lại, chiếc thang máy vốn dĩ phải vận hành bình thường, không hiểu vì lý do gì đã ngừng hoạt động.
Ngay sau đó, quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên đối diện, dường như tự nhủ: "Ài, một bộ thang máy bao nhiêu tiền ấy nhỉ?"
Trong hành lang, tất cả mọi người đều im lặng, ngược lại là vị đại mụ mang theo cháu trai kia lại ung dung xem kịch.
Có thể thấy rõ, sau khi Chu Nghị nói xong câu kia, Hạ Tử Yến liền nhìn về phía Vương Vũ Thành bên cạnh, rõ ràng chẳng nói câu nào, nhưng đã biểu thị một loại ý tứ nào đó.
Chỉ có điều, Vương Vũ Thành do dự một lát, vẫn lên tiếng: "Vậy... Chu tổng, hay là anh xem như tôi xin lỗi anh thay cô ấy, cô ấy vừa rồi quả thực là có hơi sốt ruột."
Chu Nghị lắc đầu, vẫn nhìn Hạ Tử Yến như cũ, nói: "Chỉ là nói lời xin lỗi thôi sao, bởi vì đây là camera giám sát do ta lắp đặt, hơn nữa ta cũng không thiếu ai cái gì, không phải nói ta lắp camera, hiện tại cô cần, thì ta phải cung cấp cho cô!"
Thực ra không thể nói như vậy, bởi vì nếu như dính líu đến những vụ việc tương đối nghiêm trọng, tỷ như các vụ án hình sự, cần sự điều tra của các phòng ban liên quan, thì hắn cần thiết phải phối hợp vô điều kiện.
Nhưng mà bây giờ, tạm thời không đề cập đến việc này, thậm chí còn không được tính là một vụ tranh chấp dân sự, cho dù có là tranh chấp dân sự, thì việc ta cung cấp cho ngươi ghi chép từ camera giám sát cũng không phải là nghĩa vụ bắt buộc!
Theo cá nhân hắn mà nói, cảm nhận về người phụ nữ này không được tốt cho lắm, phía trước thì ra giá ngay tại chỗ, hiện tại nói những lời này, lại làm cho người ta có cảm giác, dường như tất cả mọi người đều mắc nợ cô ta vậy.
Xin lỗi, có thể chồng cô sẽ nuông chiều cô bằng mọi cách, nhưng một khi bước ra ngoài xã hội, ta có thể sẽ không nhường nhịn những điều này, chúng ta nên tự lo liệu cho bản thân!
Vương Vũ Thành nghe xong cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, quay đầu nhìn Hạ Tử Yến, anh ta thật sự không biết phải làm thế nào.
Bởi vì anh ta hiểu rất rõ về Hạ Tử Yến, đối phương trước sau vẫn luôn lòng dạ cao ngạo.
Thế nhưng, Hạ Tử Yến thu hồi ánh mắt, vẻ mặt không biểu lộ chút cảm xúc, nhìn Chu Nghị rồi cuối cùng lên tiếng: "Vậy... Chu tổng, tôi thật sự xin lỗi, vừa rồi không nên nói những lời kia."
Cô nương này thế mà thật lòng xin lỗi, vậy thì không có vấn đề gì nữa, Chu Nghị luôn là người nói được làm được, trực tiếp lấy ra đoạn camera giám sát đã được chuẩn bị từ trước.
Hạ Tử Yến cầm lấy điện thoại của Chu Nghị, hướng màn hình về phía đại mụ kia, lúc này mới nói: "Nhìn cho rõ, tôi còn chưa hề động đến một ngón tay của cháu bà, ngược lại là cháu bà trực tiếp đá tôi một cái, đã đủ rõ ràng chưa?"
Đại mụ ngây ra một lúc, có lẽ là không ngờ đối phương thực sự có camera giám sát, cái người này cũng có bệnh thật, lắp camera giám sát ở chỗ này làm gì không biết?
Rồi lại nhìn về phía cháu trai nhỏ ở đằng sau, lúc này nhóc con đã làm ra vẻ mặt bé ngoan.
Người ta thường nói bảy tuổi nhìn ra tính cách, tám tuổi định hình nhân phẩm, câu nói này tuy không có căn cứ khoa học, nhưng mà đôi khi lại rất là chính xác.
Một con người, từ khi bảy, tám tuổi đã có thể nhìn ra được loại tính cách, có người thì rất giỏi lừa người, từ nhỏ đã biết lừa người, có người thì từ nhỏ đã là thật thà, "tám gậy cũng không đánh ra được một cái rắm" là loại đó.
Mà có thể cải biến loại tình huống này, chính là sự giáo dục từ phía sau.
Rất rõ ràng, đại mụ hiện tại rõ ràng là không muốn trách cứ cháu mình.
"Thế không phải cô cũng túm lấy cổ họng nó à, nó còn nhỏ, chỉ là nghịch ngợm một chút, sao cô phải túm lấy cổ họng nó?"
"Có thể là nó ấn tất cả các nút thang máy phía dưới, mới sáng sớm, ai cũng vội đi làm cả!"
"Nó còn bé, cô đã lớn như thế, cô so đo với nó những chuyện này sao? Nói với nó một tiếng, nó sửa là được chứ gì? Vội đi làm thì không thể đi xuống à?"
Mắt thấy Hạ Tử Yến đã tức giận đến mức mặt đỏ bừng, Chu Nghị cũng chỉ biết lắc đầu, lúc này đây, sức chiến đấu của các đại mụ là vô địch thiên hạ, trải qua Hứa Vu Phượng, Chu mỗ nhân đã có kinh nghiệm đầy mình.
Không cần giảng đạo lý, bởi vì ngươi không thể nào nói chuyện đạo lý với họ.
Quả nhiên, hai bên lại một lần nữa ầm ĩ, hơn nữa nhìn tư thế kia, dường như đã có xu hướng động tay động chân.
"Đừng ầm ĩ nữa, tìm quản lý, tôi gọi điện cho quản lý!" Vương Vũ Thành ở bên cạnh kêu lên.
Náo nhiệt, hiện tại là thật sự rất náo nhiệt, chỉ là Chu Nghị đưa mắt nhìn bên cạnh, mặt lộ vẻ cổ quái, vị đại ca hàng xóm bỏ lỡ chuyến xe bus đang xem náo nhiệt đến quên cả trời đất, thật là vui vẻ.
Suy nghĩ một lúc, Chu Nghị vẫn mở lời: "Vậy... huynh đệ, anh trước đây là bởi vì nhóc con này nên lỡ chuyến xe bus phải không?"
Đại ca hàng xóm gật đầu: "Đúng vậy, làm sao?"
Chu Nghị đưa chiếc đồng hồ bốn mươi vạn trên tay ra cho đối phương xem, rồi mới nói: "Thật ra thì không có gì, chỉ là muốn nhắc nhở anh một chút thôi, vì chúng ta là hàng xóm của nhau, hiện tại có lẽ anh đã... trễ giờ làm rồi."
Hả... Hả?
Đại ca vì mải xem náo nhiệt mà kích động đến mức mặt đỏ bừng, đột nhiên ngây ngẩn cả người, nhìn chiếc đồng hồ rồi nói: "9 giờ 30 rồi ư?"
"Đúng."
"Vãi chưởng! ! ! Muộn giờ làm! ! !"
Hai người bên cạnh cũng bừng tỉnh giấc mộng, bao gồm cả Hạ Tử Yến, người đang "hỏi thăm" người nhà của đối phương cùng đại mụ, cũng đột nhiên nhận ra, ban đầu túm cổ nhóc con kia là vì nó làm cho mọi người đi làm muộn.
Nhưng bây giờ, hình như là đã trễ giờ thật rồi...
"Cô đợi đấy, tôi nói cho cô biết, chuyện này còn chưa xong đâu!" Hạ Tử Yến bỏ lại một câu rồi vội vàng đi đợi thang máy.
Vương Vũ Thành theo sát phía sau hình như đang nói điều gì đó, kết quả là trực tiếp bị mắng té tát.
"Anh đừng có đi theo tôi nữa, tôi gặp phải vấn đề anh chẳng giúp được gì cả, còn nói gì nữa? Không muốn sống nữa thì ly hôn đi!"
Phía sau Chu Nghị sờ sờ mũi, không ngờ đang yên đang lành lại lôi cả chuyện ly hôn ra.
Nói đi cũng phải nói lại, cá nhân hắn cho rằng, Vương Vũ Thành và vợ anh ta là Hạ Tử Yến không hợp nhau cho lắm, đến hiện tại, về cơ bản có thể nói rằng đều dựa vào sự nhượng bộ của Vương Vũ Thành để duy trì cuộc hôn nhân này.
Nhưng hôn nhân thì rất dài.
Vì sao chúng ta vẫn luôn nói, trong tình yêu thì phải bình đẳng, tuyệt đối không thể một bên quá mức nhiệt tình, cũng chính là vì hôn nhân là chuyện lâu dài, có thể anh sẽ bỏ ra một năm, hai năm, nhưng liệu anh có thể dùng cả cuộc đời để bỏ ra mà không cầu hồi báo được không?
Mà hôn nhân, cần cả hai người đều phải nhường nhịn, cần hai người cùng bỏ công sức ra thì mới có thể đi đến cuối cùng.
Khó hiểu thật, Chu mỗ nhân lúc này bỗng nghĩ, mình tuyệt đối không thể tìm những cô gái có tính tình không tốt, những cô gái đó, cứ để dành cho những anh chàng có tính cách ôn hòa đi.
Tính cách của mình như vậy, nếu thật sự tìm một người như thế, xác suất rất lớn là mỗi ngày đều cãi nhau.
Chỉ là đột nhiên nhớ tới lời khuyên của Phương đại trạng, nếu như thật sự không tìm được người thích hợp, tìm Chu Hân Nhiên lại khá là hợp, chẳng phải hai người các ngươi đều rất nhiệt tình trong việc "tống tiễn" người ta vào trong hay sao, thật là một sự kết hợp hài hòa.
Chu Hân Nhiên ư... Thôi bỏ đi, cùng với Chu thái điểu không có tiếng nói chung, mà đối phương còn có một biệt danh có thể gọi là "mãnh nam Chu".
Có câu nói không phải nói rất hay sao, chỉ có gọi sai tên chứ không có đặt sai biệt danh.
Cuối cùng, nhìn về phía đại mụ và nhóc con kia, Chu Nghị không nói gì, cũng không cãi nhau, hiện tại hắn căn bản không muốn tranh cãi làm gì.
Đã khuyên can rồi, người ta cũng nói sẽ dạy dỗ con cái đàng hoàng, vậy thì ngươi còn có thể nói gì được nữa.
Ai, nghĩ tới nghĩ lui, hình như chính mình cũng muộn giờ làm rồi.
Một đường xuống lầu, kết quả là ở giữa đường gặp quản lý Hà.
"Cậu hỏi tôi tình hình ở trên lầu? Chính là thằng bé nhà 2002 kia, cứ bấm lung tung các nút thang máy, mà lại còn thích đặt một cái ghế nhỏ chặn cửa thang máy, tóm lại là rất nguy hiểm."
Hà quản lý trước mặt gật gật đầu: "Haiz, Chu tiên sinh, cậu nói xem, những chuyện này, ban quản lý chúng tôi cũng rất là khó xử lý, phiền phức vô cùng, nhóc con nhà kia, không quản, vạn nhất mà xảy ra chuyện gì, thì cũng đều là trách nhiệm của ban quản lý chúng tôi, chúng tôi cũng không thể nào mà canh chừng nó cả ngày được."
Về điểm này thì đúng là vậy, Chu Nghị cũng rất đồng tình, cho dù là khi Tiết quản lý còn đương nhiệm, hắn cũng đồng ý, có rất nhiều chuyện, ban quản lý thực sự không có biện pháp nào để giải quyết.
Suy cho cùng thì không có quyền chấp pháp, anh chỉ có thể đưa ra kiến nghị, còn người ta có nghe hay không, thì đó lại là chuyện của người ta.
Sở dĩ mắng chửi ban quản lý trước đây, thuần túy là do Tiết quản lý và Từ quản lý quá mức buồn nôn, không làm những việc mà con người nên làm.
Bởi vậy Chu Nghị liền nhanh chóng đưa ra đề nghị của hắn.
"Lắp camera giám sát ở tất cả cửa thang máy sao? Như vậy thì không kịp mất, ban quản lý đều có một bản lưu trữ, cho dù ta là quản lý cũng không thể làm loạn."
Hà quản lý có chút do dự, bất quá lại rất nhanh chóng nói: "Nhưng mà lắp trước một hai cái thì vẫn không có vấn đề, giống như anh nói vậy, sống yên ổn phải nghĩ đến những ngày nguy hiểm."
Nói xong chính sự, Chu Nghị đi đến công ty, Hà quản lý bắt đầu lắp đặt camera giám sát.
Chu Nghị đến công ty, theo thường lệ làm xong hết công việc, sau đó cửa phòng làm việc bị gõ vang, Sở Lam bước vào, nhìn Chu Nghị nói:
"Chu tổng, về chuyện tìm nhà mà anh nói với tôi lần trước, tôi đã gửi những tài liệu liên quan đến hòm thư của anh, không biết anh đã xem chưa?"
Đã gửi rồi sao? Chu Nghị vội vàng mở hòm thư ra, lúng túng cười một tiếng: "Chuyện này tôi bận quá nên chưa xem, bây giờ liền xem, bây giờ liền xem."
Mà trong khi Chu Nghị xem tư liệu, Sở Lam liền đem tình huống mà mình gặp phải nói qua một lần, cuối cùng mới hỏi: "Chu tổng, tôi cũng bị bọn họ nói cho mơ hồ, anh nói xem, nếu chúng ta tìm một bên môi giới khác, nếu có thể mua được căn nhà đó với giá rẻ hơn, có bị tính là "nhảy đơn" không?"
Chu Nghị cũng bắt đầu mơ hồ, những quy định dân sự mang tính chuyên nghiệp này, thật sự không phải cứ vỗ đầu một cái là có thể nghĩ ra ngay được.
Suy nghĩ một lát, vẫn là gọi điện cho Phương đại trạng, thuận tiện bật loa ngoài.
Điện thoại reo lên vài tiếng rồi rất nhanh được kết nối, giọng Phương đại trạng vang lên: "Alo Chu Nghị, tìm tôi có việc gì thế, à đúng rồi, liên quan đến câu hỏi lần trước của anh, làm thế nào để giết người mà không vi phạm luật hình sự, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, tôi có mấy phương pháp như sau..."
Sở Lam: "? ? ?"
Lão bản mỗi ngày cùng với vị đại trạng sư kia bàn luận những đề tài k·h·ủ·n·g b·ố như thế này sao?
Có phải là mình đã vào nhầm công ty rồi không, bây giờ mà xin nghỉ việc thì có còn kịp hay không...
Chu Nghị vẻ mặt lúng túng, vội vàng nói: "Phương đại trạng, chỗ tôi bây giờ không được tiện, khụ khụ, có chút việc muốn hỏi anh."
Dù sao cũng là "thần giao cách cảm", Phương đại trạng ở đầu dây bên kia hiểu ngay lập tức, rất nhanh giọng nói liền trở nên nghiêm chỉnh.
Mặc dù lúc nói những lời kia cũng đã rất nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi suýt chút nữa khiến cho Sở Lam cảm thấy hai người này thật sự muốn ra tay làm việc đó.
"Chuyện gì vậy?"
"Là như thế này, gần đây không phải tôi định mua nhà sao, sau đó tìm một bên môi giới, bây giờ bọn họ nói..."
Chủ yếu là liên quan đến những quy định pháp luật về việc "nhảy đơn" khi mua nhà qua môi giới.
Đầu dây bên kia, Phương đại trạng cười nói: "Ha, là vấn đề liên quan đến môi giới à, tôi nói anh nghe nhé, từ sau khi luật dân sự được ban hành, có rất nhiều bên môi giới liền bắt đầu rêu rao những quy định kia, đem hai chữ "nhảy đơn" treo ngay bên miệng, chính là giống như anh nói vậy, chỉ cần dẫn anh đi xem nhà, thì bắt buộc phải mua thông qua họ, nếu không thì chính là "nhảy đơn"."
"Cái này thuần túy là bọn họ suy nghĩ quá nhiều!"
Phương đại trạng hiểu rất rõ định nghĩa ngầm này.
"Cái này thực chất chính là sự khác biệt trong cách hiểu về nghề môi giới giữa bản thân nghề nghiệp này và những người khác, hoặc là chúng ta có thể nói, trong ngành môi giới, rất nhiều người cho rằng thông tin về bất động sản mới là thứ quý giá nhất!"
Phương đại trạng thao thao bất tuyệt, Chu Nghị và Sở Lam đều chăm chú lắng nghe, đây là một bản lĩnh rất cao minh của Phương đại trạng, có thể đem những quy định pháp luật vốn khô khan, khó đọc trở nên sâu sắc nhưng vẫn dễ hiểu.
Đương nhiên, đây cũng là tiêu chuẩn trước sau như một của Phương đại trạng, viết ra một thứ gì đó, thì phải làm cho những người mù kiến thức pháp luật cũng có thể đọc hiểu, đó mới là thứ tốt.
Suy cho cùng thì pháp luật là một thứ hướng đến toàn xã hội, làm ra một đống từ ngữ chuyên ngành thực chất cũng không thể hiện được tính chuyên nghiệp của anh, biến những thứ chuyên môn thành thứ mà người bình thường có thể hiểu được, thì mới gọi là chuyên nghiệp!
Chuyện này liên quan đến bản chất của nghề môi giới, hay nói cách khác, rốt cuộc môi giới phải làm những gì.
Một người môi giới giỏi có thể khiến cho anh cảm thấy hoàn toàn an tâm, không cần phải lo lắng gì cả, tất cả mọi việc đều được họ giải quyết chu toàn.
Đây chính là vấn đề cốt lõi của nghề môi giới, vậy dịch vụ của họ, chỉ đơn thuần là dẫn đi xem nhà thôi sao?
Phải biết rằng, hiện tại những người làm môi giới không chỉ nhìn vào chút phí "chạy chân" của anh, mà đều là dựa vào hoa hồng theo phần trăm.
Bình thường là ba phần trăm hoa hồng, một căn nhà năm trăm vạn, anh tự tính xem số tiền hoa hồng này là bao nhiêu.
Nhiều tiền như vậy, không kiếm được một lần, thì dù là ai cũng sẽ nổi trận lôi đình, không liên quan đến những vấn đề khác, chỉ là vì lợi ích mà thôi.
Nói như vậy không có nghĩa là những người môi giới không thể thu số tiền này, mà là, chỉ dựa vào một chút chênh lệch thông tin, mà muốn kiếm được nhiều tiền như vậy, thì khẳng định là không hợp lý!
Dịch vụ của người môi giới là một chuỗi các dịch vụ bắt đầu từ việc dẫn đi xem nhà, dịch vụ của anh phải đầy đủ, mà mặc cả, đây rõ ràng cũng là một phần của dịch vụ đó.
"Đừng quên rằng, anh là người tiêu dùng, người tiêu dùng có quyền tự do lựa chọn, so sánh giá cả, nhà hàng này bán rẻ hơn, vậy nên tôi chọn nhà hàng này, đây chính là quyền tự do lựa chọn, không ai có thể nói gì anh cả!"
Mà luật dân sự về "nhảy đơn", vì sao lại quy định những điều này, cốt lõi là muốn trừng phạt điều gì, rất đơn giản, chính là trừng phạt hành vi "không thành tín" của người mua nhà!
"Không thành tín?" Chu Nghị có chút mơ hồ, bên cạnh Sở Lam đột nhiên lên tiếng: "Phương lão sư, tôi đại khái đã hiểu ý của anh rồi."
Lúc này thì đến lượt Phương đại trạng ngơ ngác: "Chu Nghị, bên cạnh cậu còn có người phụ nữ khác sao?"
"Là giám đốc quan hệ xã hội mới vào làm của công ty, đang giúp tôi mua nhà, Phương đại trạng anh cứ nói tiếp đi."
"Cái này phải nói đến một câu quen thuộc, "cụ thể vấn đề, cụ thể phân tích", chúng ta nói trong quá trình cung cấp dịch vụ của môi giới, nếu như một người vốn dĩ đã không muốn trả khoản tiền hoa hồng này, lựa chọn phương thức lách qua môi giới để tự mình mua nhà, thì đó chính là "nhảy đơn", không có gì phải bàn cãi."
"Nhưng mà, nếu như anh ta vốn có ý định trả tiền hoa hồng, nhưng lại do người môi giới đầu tiên dẫn đi xem nhà có năng lực không tốt, hoặc là muốn ăn chênh lệch giá các loại nguyên nhân, dẫn đến không thể đạt được mức giá mà anh ta mong muốn, mà người môi giới thứ hai lại có thể làm được, vậy nên anh ta lựa chọn người môi giới thứ hai, trả tiền hoa hồng, thì trong toàn bộ quá trình này, anh ta đã thể hiện sự "thành tín"!"
"Đương nhiên, tôi nói như vậy là chưa rõ ràng, nói theo cách dễ hiểu, thì chính là, đừng bận tâm đến những điều này, chỉ cần anh không phải cố ý tìm đến môi giới mà không muốn trả tiền hoa hồng, thì sẽ không có vấn đề gì cả."
Điện thoại tắt máy, Phương đại trạng cũng không nói thêm một câu nào, Chu Nghị rốt cuộc cũng đã hiểu rõ phần nào.
Mà Sở Lam cũng cảm thấy vấn đề vẫn luôn làm khó mình này, cuối cùng đã có chút sáng tỏ, sự lựa chọn này, về mặt pháp luật, khẳng định là không có vấn đề gì, nếu như cảm thấy người môi giới trước đó đã dẫn mình đi xem nhà cũng vất vả, thì có thể cho họ một chút tiền đi lại, đây là phạm trù thuộc về đạo đức.
Cho dù anh hoàn toàn không cho, thì họ cũng không thể nói gì được.
"Được rồi, Chu tổng, vậy thì tôi yên tâm rồi, căn nhà này, các bên môi giới khác cũng có cung cấp dịch vụ dẫn đi xem, cũng có rất nhiều báo giá, anh xem khi nào có thời gian thì có thể đi xem nhà."
Sở Lam vội vàng rời đi, Chu Nghị hẹn với cô ấy, sáng sớm ngày mai cùng với bên môi giới mới đi xem căn nhà này, thuận tiện bàn bạc giá cả.
Vậy thì bây giờ vẫn là về nhà trước đã, tiện tay chuyển khoản phí tư vấn cho Phương đại trạng.
Một ngày trôi qua rất nhanh, sáng sớm ngày thứ hai, Chu mỗ nhân lại một lần nữa tỉnh dậy từ sớm, bởi vì có người lại gọi điện thoại cho hắn.
"Sở quản lý... À không, Sở giám đốc, mới có mấy giờ vậy, à 8 giờ, cô đến rồi thì cứ lên đi, cái gì? Thang máy không hoạt động?"
Vốn dĩ do phải thức dậy từ rất sớm nên tâm trạng cực kỳ không tốt, Chu mỗ nhân càng thêm bực bội, nhưng mà cơn giận này lại không thể trút lên đầu Sở Lam, vì vậy chỉ đành mặc quần áo tử tế rồi đi lên lầu.
Đương nhiên, máy quay hành động các loại, những thiết bị này đều phải chuẩn bị đầy đủ.
Chỉ là đầu vẫn còn đau nhức, bởi vì đối diện với tình huống này, dường như thật sự không có biện pháp nào đặc biệt tốt cả.
Cho dù hắn Chu mỗ nhân có "hack" đi chăng nữa.
Cho nên, vẫn là phải tìm ban quản lý trước, vừa lên lầu, vừa gọi điện thoại cho Hà quản lý.
Lên đến tầng 21 nhìn xem, quả nhiên, cái ghế nhỏ kia vẫn bị đặt ở đó, dẫn đến thang máy căn bản không thể đóng lại được.
Không nói nhiều lời, xông lên trước rồi bắt đầu gõ cửa, lần này người mở cửa là một người đàn ông trung niên, cũng đang trong trạng thái ngái ngủ, miệng lẩm bẩm: "Ai vậy, mới sáng sớm, có bệnh à, có phải không!"
Tính tình của hắn ta không tốt, tính tình của Chu Nghị lại càng không tốt hơn.
"Cả nhà các người mới có bệnh ấy, có thể để ý một chút đến con cái nhà mình được không, mới sáng sớm, nhà các người có thể dùng thang máy được chắc?" Chu Nghị quát to hơn, vừa nói vừa chỉ về phía cửa thang máy bên cạnh.
Người đàn ông trung niên kia nhìn về phía cửa thang máy, nói: "Thì làm sao, đó có phải do nhà tôi làm đâu."
Mà ở phía sau hắn ta, nhóc con và đại mụ kia cũng đã đi ra.
Ở khu vực cửa thang máy, do thang máy cứ dừng mãi ở tầng 20 không hoạt động, nên cũng có người không ngừng đi tới.
Kết quả là nhìn thấy tình huống này, mọi người bắt đầu chửi rủa "vô đức".
Đương nhiên là cả nhà người đàn ông trung niên kia không cam chịu, liền nhanh chóng chửi lại.
"Là nhà ai làm ra, tôi cũng lười nói, tôi cũng không nói nhiều với anh làm gì, đã thông báo cho ban quản lý, bây giờ tôi liền báo cảnh sát, anh đi mà phân bua với bọn họ." Đối diện với trận chiến này, Chu Nghị nói thẳng.
"Tùy anh báo, con nhà tôi chỉ là nghịch ngợm một chút, thì sao, chẳng lẽ cảnh sát đến còn có thể bắt trẻ con đi được à? Thật nực cười, không phải chỉ là đi thang máy muộn một chút thôi sao, các người đi thang máy bên cạnh không được à?"
Chu Nghị đang định nói gì đó, thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh kỳ lạ, quay đầu nhìn lại, chiếc thang máy vốn dĩ phải vận hành bình thường, không hiểu vì lý do gì đã ngừng hoạt động.
Ngay sau đó, quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên đối diện, dường như tự nhủ: "Ài, một bộ thang máy bao nhiêu tiền ấy nhỉ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận