Bắt Đầu Tài Khoản Bị Cướp , Trở Tay Nạp Tiền Một Trăm Vạn

Chương 04: Hài tử nhà ta không khả năng phạm tội

Chương 04: Con nhà ta không thể nào phạm tội
Đông! Đông! Đông!
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Chu Xuân đang rửa rau trong bếp vội vàng nói: "Lão Lưu, có người gõ cửa, ông đi xem một chút."
Lưu Kiến Quốc đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo giấy nghe vậy lười biếng đứng dậy, rất tùy ý đi tới cửa: "Ai vậy?"
Vừa hỏi vừa mở cửa.
Hai người bọn họ đều là lão giáo sư, dạy học cả đời, gia cảnh không tính là đại phú đại quý, nhưng chắc chắn là thuộc dòng dõi thư hương.
Từ nhỏ đối với việc giáo dục con trai, họ chưa từng một khắc lơ là, con trai cũng rất biết điều, luôn luôn là niềm kiêu ngạo của hai người.
Hiện nay càng thi đậu vào trường đại học nổi tiếng trong nước, mỗi khi ra ngoài nói chuyện, bọn họ đều muốn nhắc đến con trai mình.
Cho nên khi Lưu Kiến Quốc mở cửa nhìn thấy mấy vị cảnh sát thì chỉ có chút nghi hoặc: "Hả? Mấy vị đồng chí đây là..."
Lão Trương, hình cảnh cầm đầu, là một lão làng ở huyện Thanh Sơn, nghe vậy cười nói: "Xin hỏi đây có phải là nhà của Lưu Húc không?"
Miệng hỏi nhưng trong lòng Lão Trương vẫn đang lẩm bẩm, hắn là một thâm niên lão hình cảnh, có thể nói loại án kỳ quái nào mà chưa từng gặp qua, nhưng vụ án lần này thật sự là lần đầu gặp!
Nói hắn là trộm cướp, vậy thì tuyệt đối không có vấn đề, hơn nữa còn đạt đến số lượng đặc biệt lớn.
Nhưng, lại cảm thấy rất kỳ quái... Dù sao thì cũng khiến người ta muốn nhổ nước bọt mà lại không nói nên lời.
Chỉ có thể nói một tiếng, tên tiểu tử kia có lẽ nào thiểu năng trí tuệ không!
Lưu Kiến Quốc nghe vậy gật đầu nói: "Đúng là nhà của Lưu Húc, tôi là ba của Lưu Húc, Lưu Kiến Quốc, không biết mấy vị đồng chí tìm Lưu Húc có việc gì không?"
Biết rõ mấy vị này là tìm đến con trai mình, Lưu Kiến Quốc cũng không nghĩ ngợi nhiều, suy cho cùng trong nhận thức của ông, con trai Lưu Húc luôn luôn gắn liền với những từ ngữ như "ngoan ngoãn hiểu chuyện ham học".
Còn như phạm tội?
Hai chữ này căn bản không thể nào cùng con trai mình đặt chung một chỗ...
Đúng lúc này Chu Xuân vừa lau tay vừa đi tới, miệng còn hỏi: "Lão Lưu, rốt cuộc là ai vậy?"
Bất quá khi bà đi đến cạnh cửa, nhìn thấy mấy vị cảnh sát thì cũng đồng dạng nghi hoặc.
Lão Trương cười nói: "Nga là cha mẹ của Lưu Húc à, vậy Lưu Húc có nhà không?"
Lưu Kiến Quốc phu thê hai người liếc nhau nói: "Tiểu Húc không có ở nhà đồng chí, ngài tìm nó có việc gì?"
Cửa nhà hàng xóm đối diện mở ra, trên hành lang cũng có một vài người hàng xóm nhìn sang.
Đây là một khu nhà ở cũ kỹ, bên trong ở đều là những hàng xóm cũ hiểu rõ nhau, ai nấy đều rất quen thuộc.
Thậm chí rất nhiều người còn cùng một đơn vị.
Cho nên khi nhìn thấy trong nhà Lưu Kiến Quốc có cảnh sát đến, mọi người đều đi ra nhìn, có người còn nhiều chuyện hỏi han.
Lão Trương nhìn một chút, vẫn là nói: "Ừm... Có một vài vấn đề muốn hỏi Lưu Húc, hai vị có biết hắn đang ở đâu không?"
Nghe đến đó, trên mặt Lưu Kiến Quốc và phu nhân lập tức lộ vẻ khẩn trương, nói: "Không phải chứ đồng chí, ngài tìm Tiểu Húc rốt cuộc làm gì, sao tự dưng lại muốn hỏi vấn đề."
Lão Trương kinh nghiệm phong phú, nghe vậy cũng không nói thêm gì, chỉ nói: "Hai vị đừng vội, hay là chúng ta vào trong nói chuyện đi."
Trước khi đến, ông đã xem qua những tài liệu này, tự nhiên biết rõ cặp vợ chồng này rất trọng thể diện.
Nhưng mà người là người tốt, cả một đời làm giáo sư.
Dưới tình huống này mà nói thẳng ra, không đề cập tới những việc mật báo, cũng đủ làm cho cặp vợ chồng này mất mặt.
Nhưng Lão Trương lại không ngờ tới, đối với Lưu Kiến Quốc và phu nhân mà nói, Lưu Húc chính là niềm kiêu hãnh của bọn họ!
Mà bây giờ, niềm kiêu hãnh của mình lại bị cảnh sát tìm đến cửa để hỏi chuyện, đây quả thực là vũ nhục đối với niềm kiêu hãnh của bọn họ!
"Không cần đồng chí, ngài tìm Tiểu Húc có chuyện gì cứ nói thẳng, tự dưng lại thế này, người không biết còn tưởng Tiểu Húc nhà tôi phạm tội gì." Chu Xuân lập tức kêu lên.
Ý nghĩ của bà cũng rất đơn giản, giống như rất nhiều người đột nhiên bị cảnh sát mang đi, kỳ thực chỉ là đi hỏi một ít lời, nhưng khi bị đồn ra ngoài, rất nhiều người sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn họ.
Chu Xuân cũng có ý nghĩ như vậy, nhiều hàng xóm như thế, bà phải nói rõ ràng, không thể không minh bạch mà nói muốn tìm con trai bà tra hỏi.
Tự dưng lại bị các người tra hỏi, sau này người khác còn nhìn thế nào!
Lão Trương tự nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của đối phương, chỉ có thể nói: "Lưu lão sư, hay là chúng ta vào trong nói chuyện đi, bà xem tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Trương Thụ Quốc, đội hình cảnh huyện Thanh Sơn, đây là số hiệu cảnh sát của tôi."
Ông vốn không muốn nói gì với Chu Xuân, dính líu đến vấn đề con cái, người mẹ luôn luôn là người dễ xúc động nhất.
Không nói thì còn tốt, vừa nói ra Chu Xuân lập tức nổi trận lôi đình!
"Ý gì? Ngươi có ý gì, ngươi là hình cảnh, con trai ta rốt cuộc làm sao mà ngươi lại muốn hỏi cung, nói rõ ràng ra, hôm nay không nói rõ ràng ta và các ngươi không xong!" Chu Xuân quát lớn.
"Ngươi hôm nay nếu không nói rõ ràng, ta liền đi khiếu nại ngươi, bây giờ còn không giảng pháp luật!"
"Đúng vậy đồng chí, ngài nói xem rốt cuộc là chuyện gì, Tiểu Húc là chúng tôi nhìn nó lớn lên, từ nhỏ đến lớn đều rất ngoan, học hành lại giỏi, bây giờ vừa mới thi đỗ đại học hàng đầu."
"Đồng chí các người có phải có hiểu lầm gì không, Tiểu Húc là đứa trẻ rất ngoan, chỉ biết học hành, sao có thể..."
Hàng xóm cũng bắt đầu giúp đỡ nói chuyện, đương nhiên, có rất nhiều người thật lòng giúp đỡ, có người lại chỉ muốn xem náo nhiệt.
Lão Trương nhìn, trên mặt lại lần nữa lộ vẻ bất đắc dĩ.
Đến phía trước kỳ thực cũng đã dự liệu sẽ không được thuận lợi, hơn nữa các đồng nghiệp ở Kinh Châu thị đã đang trên đường đến.
Vụ án này tuy liên quan đến số tiền lớn, nhưng mức độ nguy hại không lớn, nếu như ông làm hỏng, vậy mới mất mặt.
Cho nên Lão Trương ra hiệu một lần, sau đó liền có người tiến lên lấy ra một tờ giấy.
"Được, vậy tôi nói thẳng, Lưu Húc có dính líu đến trộm cướp, hơn nữa số lượng đặc biệt lớn, đã vi phạm hình pháp, đây là thư thông báo tạm giữ hình sự!"
Đưa thư thông báo tới, ngay sau đó Lão Trương tiếp tục nói: "Cho nên hai vị, còn có các vị khác, nếu như biết rõ Lưu Húc đang ở đâu, vậy xin hãy cho biết."
"Hơn nữa các vị đều là những người có học thức, bao che không báo hoặc là mật báo đều là hành vi trái pháp luật, tin tưởng đều biết hậu quả, tôi sẽ không nói nhiều."
Khi nghe Lão Trương nói, nhìn thấy tấm thư thông báo tạm giữ hình sự, Chu Xuân cảm thấy như sét đánh ngang tai!
Giống như có một đạo sấm sét đột nhiên đánh xuống đầu bà, đem niềm kiêu hãnh, đem niềm kiêu ngạo bấy lâu nay của bà đánh tan tành.
Bà muốn phản bác, muốn nói điều này căn bản là không thể nào, Tiểu Húc ngoan ngoãn, tốt đẹp như thế, sao có thể trộm cướp, trong nhà cũng đâu thiếu tiền tiêu.
Hơn nữa còn là số lượng đặc biệt lớn, vi phạm hình pháp.
Nhưng thư thông báo là thật, trên đó ghi rõ thông tin của Lưu Húc.
Lúc này, nhìn Chu Xuân sắp ngất xỉu, Lưu Kiến Quốc vội vàng đỡ lấy nói: "Sao rồi, không sao chứ, mau lại đây."
"Lão Lưu, Tiểu Húc của chúng ta, Tiểu Húc của chúng ta sao có thể phạm tội chứ..." Chu Xuân sắc mặt mê mang nói.
Những người hàng xóm xung quanh cũng không nói gì, cảnh sát đến cửa, còn mang theo thư thông báo tạm giữ hình sự, vậy thì căn bản không cần nói thêm gì nữa.
Chỉ là có người cũng rất kỳ quái, Lưu Húc thế mà lại đi trộm cướp, mà còn là số lượng đặc biệt lớn!
Bất quá, cũng có một số người trong lòng lại có chút hả hê khó hiểu.
Từ nhỏ đến lớn Lưu Húc đều là con nhà người ta, hiểu chuyện không nói, học tập còn đặc biệt giỏi!
Nhưng nếu chỉ có Lưu Húc ưu tú thì thôi, mấu chốt là cha mẹ hắn còn mỗi ngày đem cái tên này treo trên miệng.
Biết rõ con các người học giỏi, còn ngoan ngoãn hiểu chuyện, vậy thì sao, đó cũng là con nhà các người, có phải con nhà ta đâu.
Đến mức mỗi ngày gặp người liền khoe khoang sao!
Giờ thì hay rồi, Lưu Húc sắp bị bắt, xem các người còn nói gì nữa.
Có ý nghĩ này cũng không có gì lạ, tư duy của con người vốn dĩ rất phức tạp, nếu không thì sao lại có câu "Biết người biết mặt không biết lòng" chứ.
"Được rồi hai vị, vậy Lưu Húc rốt cuộc đang ở đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận