Bắt Đầu Tài Khoản Bị Cướp , Trở Tay Nạp Tiền Một Trăm Vạn

Chương 53: Hắc, cái này không phải khéo! (hai hợp một)

**Chương 53: Hắc, trùng hợp thật! (Hai trong một)**
Nếu đối phương không phải người thân thích, Chu Nghị thật sự muốn nói một câu: "Không đi làm thì làm sao!"
Vì cái gì bọn họ luôn cho rằng đi làm là tốt, vì cái gì lại cảm thấy chúng ta không đi làm thì sẽ không vui.
À đúng rồi, ở đây phải gọi là đi làm công!
Đùa à, thử hỏi những người có mặt ở đây, nếu không phải cuộc sống bức bách, có ai thật lòng thích đi làm công!
Ở nhà chơi game, lướt video, xem đọc tiểu thuyết, rảnh rỗi thì tìm mấy người bạn uống chút rượu, ngắm cảnh núi non, cuộc sống tự tại tiêu diêu, như vậy không tốt sao?
Cần phải đi làm, đi chịu đựng sự khó chịu từ người lãnh đạo này, người lãnh đạo kia mới là cuộc sống sao?
Đừng nói đến những người có nhiều nhà mà vẫn đi làm, đó không phải là đi làm, đó là hưởng thụ cuộc sống, bởi vì họ không thích thì có thể tùy thời sa thải ông chủ...
Một công ty nọ, có cô lao công lo lắng công ty đóng cửa, thậm chí còn bỏ tiền ra giúp đỡ công ty, đó mới là cuộc sống...
Chu Nghị có thể tin rằng, vị biểu ca này của mình là nghe được người ta nói, biết rõ mình từ chức làm cái gì đó tự do, nhưng mà lại không biết rõ mình đã có nhà...
Hơn nữa giữa người thân, qua lại với nhau cũng rất ít, ngươi cũng không biết đối phương là thuộc loại "thấy ngươi sống không tốt hắn liền rất vui vẻ" hay là "thấy ngươi sống không tốt hắn rất lo lắng".
Đừng cảm thấy kỳ quái, có một số người thân, đặc biệt là những người ban đầu nghèo khó giống như ngươi, thấy ngươi sống tốt, thì quả thực còn khó chịu hơn so với việc kẻ thù của mình sống tốt.
Lòng người, chính là kỳ quái như vậy...
Cho nên Chu Nghị cũng chỉ cười cười nói: "Công ty trước kia tăng ca quá nhiều, làm nghề tự do xác thực không ổn định, nhưng mà tự do, chủ yếu là còn trẻ."
Chu Nghị cũng không có nói gì về chuyện nhà cửa, từ nhỏ Chu Nghị đã được cha mẹ dạy rằng, trước mặt bạn bè, hoặc là người thân, không nên nói mình kiếm được bao nhiêu tiền, bởi vì không cần thiết phải thế.
Cuộc sống của ngươi ra sao, trong lòng ngươi biết rõ là được.
Nói ra sẽ khiến ngươi tạm thời vui vẻ một chút, nhưng về sau phiền phức, cũng sẽ càng nhiều.
Cho nên Chu Nghị liền cười ha hả ứng phó.
"Chính vì là người trẻ tuổi, nên mới cần phải chịu khổ một chút, đừng sợ, đây đều là kinh nghiệm sống của ngươi, ngươi xem ta lúc đầu đại học còn chưa học xong, liền trực tiếp ra ngoài, phấn đấu đến bây giờ, ngươi xem ta chẳng phải cũng mua được nhà rồi sao!"
Biểu ca đã bắt đầu, mặc dù anh ta không lớn hơn Chu Nghị mấy tuổi, nhưng mà người ta ra đời sớm.
Bất quá nói đến đây Chu Nghị đã biết rõ đây là vị nào, hồi còn học đại học, năm nào nghỉ hè về anh ta cũng đều nói với Chu Nghị những điều này.
Hiện tại những người không học đại học có cảm giác rất phức tạp đối với sinh viên đại học!
Một mặt thì cảm thấy bọn họ là sinh viên đại học, nhưng cũng chỉ thế thôi, một mặt khác thì lại mười phần xem thường sinh viên đại học, cho rằng họ cái gì cũng không hiểu, ra trường rồi chẳng phải để người chưa học hết đại học như anh ta chỉ dạy sao.
Sau đó sẽ nảy sinh một loại tâm lý, học đại học cũng chỉ vậy thôi, ngươi xem ta không học đại học, ta vẫn là sư phụ của hắn...
Biểu ca của Chu Nghị đại khái là có tâm tình như vậy, tự xưng là so với Chu Nghị đã "lăn lộn" trong xã hội thêm hai năm, cho nên tất nhiên là có thể dạy dỗ cậu.
Đặc biệt là khi nghe đối phương hiện tại thế mà lại không có công việc thì càng hăng hái...
Hai người cứ thế tán gẫu "khí thế ngất trời", Chu Nghị cảm thấy mình có chút chịu không nổi.
Vừa hay lúc này mẹ Chu từ trong phòng bếp đi ra, rất là nhiệt tình nói: "Ài Học Thành, đến rồi à, đang nói chuyện gì thế."
Biểu ca nghe nói vội vàng đứng dậy nói: "Thím, không có gì, chỉ nói chuyện với Tiểu Nghị về việc nó từ chức, kỳ thực thím cũng phải dạy bảo nó, công việc này vẫn rất quan trọng..."
Mẹ Chu cười cười rất tùy ý nói: "Không sao, Tiểu Nghị bây giờ cũng là người lớn rồi, có suy nghĩ của riêng mình, với lại cái nghề tự do này cũng rất kiếm tiền."
Dừng một chút, mẹ Chu tiếp tục nói: "Tiểu Nghị hiện tại đã tự mua nhà ở Kinh Châu rồi, ta và chú các ngươi có giúp được gì đâu."
Đúng vậy, Chu Nghị nhìn trời, ban đầu mình không có ý định nói, kết quả bị mẹ mình nói hết.
Bất quá cũng không quan trọng, cha mẹ giáo dục là một chuyện, nhưng mà ngươi phải nghĩ đến một điểm khác, làm mẹ ai cũng đều mong con mình tốt.
Cho nên thường xuyên sẽ có rất nhiều cha mẹ khoe con, ngươi khen con họ sẽ còn tốt hơn là khen họ.
Chu Nghị dựa vào "bản lĩnh của mình mua nhà", chuyện như vậy, mẹ Chu hận không thể trong vòng một ngày để cho những người xung quanh đều biết, con nhà bà, vừa tốt nghiệp một năm liền mua nhà!
Chuyện này một chút cũng không mâu thuẫn.
Biểu ca đang bưng chén trà chuẩn bị uống, thoáng một cái liền sửng sốt.
"Thím, thím nói gì? Tiểu Nghị mua nhà ở Kinh Châu rồi?"
Chủ yếu là vì anh ta vừa nói chuyện mình phấn đấu bao nhiêu năm cuối cùng cũng mua được nhà, nhưng một cái là Lâm Thành, một cái là Kinh Châu, căn bản không thể so sánh được!
Kinh Châu là trung tâm của cả tỉnh Hán Đông, còn Lâm Thành, là nơi nghèo khó của tỉnh Hán Đông...
"Đúng vậy, nó còn mua trả góp nữa chứ, haizz, ta và chú các ngươi phấn đấu cả đời, không bằng Tiểu Nghị phấn đấu một năm." Mẹ Chu cười cảm thán nói.
Nhìn thì là cảm thán, nhưng Chu Nghị không nhịn được lại muốn ngẩng đầu nhìn trời, mẹ ơi, đầu của mẹ hận không thể ngẩng lên đến tận trời rồi!
"À, trả góp, tốt, tốt." Biểu ca gượng cười nói tiếp: "Hiện tại làm nghề tự do kiếm tiền tốt như vậy sao, không tệ."
"Thôi các con tiếp tục ngồi đi, ta đi nấu cơm."
Mẹ Chu trở lại phòng bếp, còn lại trong phòng khách mấy người Chu Nghị càng thêm khó xử.
Biểu ca nhiệt tình uống nước để che giấu sự lúng túng, Chu Nghị cũng không biết nói gì.
Vừa vặn, lúc này có điện thoại, Chu Nghị như trút được gánh nặng, vội vàng đứng dậy đi nghe máy.
Nhìn số điện thoại, hóa ra là luật sư Phương.
"Alo Chu Nghị, vụ án lao động tranh chấp của cậu, sơ thẩm sắp mở phiên tòa, bây giờ muốn bắt đầu hòa giải, ý của cậu thế nào?" Luật sư Phương hỏi trong điện thoại.
Vụ án lao động tranh chấp... Chu Nghị nghe nói còn sửng sốt một chút, thời gian trôi qua thật lâu, cậu suýt quên mình còn có vụ án này.
Đương nhiên là có thể là do chưa trả tiền đi... Ai biết được.
Hơn nữa đây mới là sơ thẩm, sơ thẩm xong đến kháng án thì là nhị thẩm, nhị thẩm xong đến cưỡng chế chấp hành lại là phiền phức, thậm chí có thể nói, có kiện tụng, chung thẩm phán quyết xong, thì vạn lý trường chinh mới bắt đầu bước đầu tiên...
Kinh nghiệm này đại khái chỉ có những người kiện tụng đến giai đoạn cưỡng chế chấp hành mới hiểu được.
Thật sự không phải là nói trước đó xin phong tỏa, sau đó thắng kiện vài phút liền đem tiền của người khác từ trong tài khoản chấp hành xong...
Nếu dễ dàng như vậy, thì sẽ không tồn tại vấn đề khó khăn trong chấp hành.
"Hòa giải hay sơ thẩm tôi không đến được, anh cứ nói với bọn họ, muốn bồi thường theo yêu cầu của chúng ta thì tiếp tục kiện tụng, yêu cầu của tôi chỉ có vậy." Chu Nghị trả lời.
"Vậy thì được."
Tùy tiện nói chuyện với luật sư Phương thêm vài câu, sau đó cúp điện thoại, đang chuẩn bị suy nghĩ nên nói chuyện thế nào với biểu ca, thì chợt nghe tiếng trẻ con khóc.
Chu Nghị nhanh chóng chạy tới, liền thấy nhóc con nhà biểu ca đang ở bên cạnh đàn dương cầm gào khóc.
"Sao thế này, làm sao vậy, Hiên Hiên sao rồi?" Mẹ Chu trong phòng bếp cũng nhanh chóng chạy ra, lo lắng nói: "Va vào đâu rồi? Hay là đập vào tay rồi?"
Hai vợ chồng biểu ca đã không ngừng dỗ con, Chu Nghị lên trước nhìn chiếc đàn dương cầm, lập tức sửng sốt.
Bởi vì giờ khắc này trên đàn dương cầm có một chút nước đọng, ngửi thử thì thấy mùi vị này có chút quen thuộc, hình như là đồ uống sữa bò gì đó!
Có người đổ đồ uống vào đàn dương cầm?
Trong phòng này người lớn không thể nhàm chán như vậy, vậy thì chỉ có nhóc con nghịch ngợm kia.
Do dự một chút, Chu Nghị vẫn lên tiếng.
"Biểu ca, các anh xem cái này... Hình như Hiên Hiên đổ đồ uống vào đàn dương cầm rồi!"
Chị dâu đang dỗ con nghe nói đứng dậy đi tới, nhìn nhìn nói: "Không thể nào, Hiên Hiên bình thường rất ngoan, làm sao có thể đổ đồ uống vào đàn dương cầm..."
Vừa nói xong, nhóc con bên kia khóc càng lớn tiếng, chị dâu vội vàng đi qua ôm con an ủi: "Không sao đâu Hiên Hiên không sao, mẹ ở đây."
Chu Nghị có chút bất đắc dĩ: "Chị dâu, vừa rồi chỉ có Hiên Hiên ở đây chơi, em đang nghe điện thoại, vậy thì phải có người đổ nước chứ, không thể tự nhiên xuất hiện những thứ này được."
Thực ra vì đây là người thân nên khó nói, nếu không Chu Nghị thật sự muốn hỏi chị dâu này, không phải là con, chẳng lẽ là hai người lớn các người?
Mặc dù Chu Nghị đã cố gắng nói nhẹ nhàng, nhưng rất rõ ràng, chị dâu kia không hài lòng.
"Tiểu Nghị, em nói vậy là oan uổng người khác rồi, Hiên Hiên đi đâu tìm được đồ uống, có lẽ là có sẵn từ trước rồi cũng không chừng, sao cứ nhất định là Hiên Hiên nhà chị làm chứ."
Lời nói có phần cứng rắn, biểu ca bên cạnh vội vàng kéo tay, kết quả bị hất ra.
"Anh đừng có kéo em, Hiên Hiên ngoan thế này, anh cứ để nó bị oan uổng thế à!"
Chu Nghị nghe nói có chút bất lực nói: "Chị dâu, chị đến xem một chút, đồ uống này rõ ràng là mới đổ vào, chưa được bao lâu, nếu là có từ trước, thì chắc chắn không giống như bây giờ."
"Chiếc đàn dương cầm này là mẹ em yêu quý nhất, trước kia rất khó khăn mới được bố em sửa lại..."
Chị dâu hai người qua đến nhìn, quả thực đúng như Chu Nghị nói, những vết tích đồ uống kia nhìn là biết mới đổ vào không lâu.
"Còn nữa biểu ca, anh xem trong túi quần của Hiên Hiên, đó có phải là cái bình Ưu Toan Nhũ không."
Biểu ca nghe nói lật ra xem, quả nhiên, một cái bình Ưu Toan Nhũ nhỏ ở trong túi quần của con trai mình.
Chu Nghị lắc đầu, chị dâu này vừa rồi ôm nhóc con, làm sao có thể không nhìn thấy thứ này, vậy mà còn ở đây cố cãi với mình.
Hiện tại chứng cứ đã bày ra trước mặt, biểu ca chỉ có thể nói: "Thím, cây đàn dương cầm này bị đổ sữa bò vào có sao không? Cháu thấy cũng không nhiều lắm."
Mẹ Chu mặc dù đau lòng, nhưng dù sao cũng là người thân, chỉ có thể nói: "Không có gì lớn, chờ xong việc thì lau chùi bên trong là được."
"Vậy thì tốt rồi, vậy thím, còn Tiểu Nghị, bọn cháu về trước đây."
Đàn dương cầm không phải là của mình, cho nên Chu Nghị không có ý định nói thêm gì nữa, nhưng nghe đến đây thì có chút không nhịn được.
Cũng không biết có phải là do hệ thống ảnh hưởng đến tính cách của mình hay không, có lẽ là nhìn thấy nhóc con kia được ôm xong đột nhiên không khóc nữa, mà còn nhăn mặt.
Cho nên Chu Nghị trực tiếp nói: "Biểu ca, anh chờ một chút, lau chùi gì đó thì không sao, nhưng mà Hiên Hiên làm sai chuyện này, ít nhất phải để nó xin lỗi."
Nói xong Chu Nghị nhìn về phía nhóc con nói: "Hiên Hiên, nghe rõ chưa, xin lỗi bà cô của cháu đi, cháu làm hỏng đàn dương cầm của bà ấy rồi biết không?"
Chỉ là nói lời xin lỗi, Chu Nghị cảm thấy đây không phải là chuyện gì to tát, suy cho cùng trẻ con cần phải giáo dục tốt, bọn chúng giống như một tờ giấy trắng, muốn sau này tam quan chính trực, ít nhất phải để chúng hiểu rõ sai lầm.
Mà không phải là rõ ràng làm chuyện xấu mà còn nhăn mặt!
Nhưng mà nhóc con không nói một câu nào, nhìn Chu Nghị, đột nhiên lại bắt đầu khóc lớn.
Con khóc, biểu ca và chị dâu lại nhanh chóng bắt đầu dỗ dành, biểu ca lên tiếng nói: "Tiểu Nghị, hay là thôi đi, Hiên Hiên nó đang sợ hãi đấy."
Sợ hãi? Nhìn nhóc con gào khóc nửa ngày nhưng không có một giọt nước mắt nào, đây gọi là sợ hãi?
"Biểu ca, các anh không thể nuông chiều con quá, phạm sai lầm thì phải giáo dục một chút, nếu không sau này..."
Kết quả lời này vừa nói ra chị dâu liền không hài lòng: "Không phải chứ Tiểu Nghị, có cần thiết phải thế không, Hiên Hiên mới mấy tuổi, nó còn là một đứa trẻ con, chuyện sau này thì sau này hẵng nói."
"Hơn nữa Hiên Hiên ngày thường rất ngoan, cũng chỉ là hôm nay phạm sai lầm, sao cần phải làm quá lên như vậy!"
"Ngoan nào Hiên Hiên, đừng khóc, không có gì đâu, có phải chỉ đổ một chút đồ thôi mà..."
Chu Nghị lại thở dài, cậu cảm thấy huyết áp của mình lại tăng cao!
Nhóc con này tạm thời không nói, nhưng dáng vẻ của chị dâu này, khiến cậu mơ hồ có cảm giác nhìn thấy Hứa đại mụ lúc trẻ!
Cho nên không nhịn được, lên tiếng nói: "Chị dâu, em làm quá chỗ nào, đàn dương cầm này là thứ mẹ em yêu quý nhất, là bố em rất vất vả mới sửa được!"
"Hiện tại mang đi lau chùi một lần, tốn không ít tiền, cái này không nói làm gì, để Hiên Hiên nói lời xin lỗi, nhận lỗi, cái này có vấn đề gì sao?"
"Ô hay, em nói thế chẳng phải là muốn tiền sao, còn nói cái gì mà để Hiên Hiên xin lỗi..."
Chu Nghị: "..." Ta nhịn, đây là người thân, ta nhịn...
"Im miệng!" Biểu ca quát vợ một tiếng, lại nhìn mẹ Chu nói: "Thím, thật sự ngại quá..."
Mẹ Chu xua tay: "Không sao không sao, Tiểu Nghị, con cũng đừng nói nữa, đều là người thân cả."
Nói xong, biểu ca và chị dâu mang con rời đi, Chu Nghị tiến lên nói: "Mẹ, bọn họ cái này..."
"Còn có thể thế nào, nó gọi ta là thím, con có thể cãi nhau với nó, ta là trưởng bối còn có thể cãi nhau sao, thôi bỏ đi, bớt gây chuyện, chiều con đi tìm người lau chùi đi."
Chu Nghị gật gật đầu, chuyện như vậy cậu cũng không biết nói gì, vì chuyện này mà trở mặt, thật sự không đáng.
Ăn cơm xong, Chu Nghị trực tiếp tìm người đem đàn dương cầm đưa lên xe, đi thẳng đến phố bán nhạc cụ của thành phố Lâm Thành.
Trên con phố này chuyên bán nhạc cụ, mà Chu Nghị có một người bạn quen có cửa hàng ở đây.
Đồng thời đối phương cũng có một tay nghề sửa chữa nhạc cụ rất giỏi.
Dừng xe, dỡ đàn dương cầm xuống, người bạn đã sớm gọi điện thoại ra, nhìn thấy Chu Nghị liền cười nói: "Đến rồi à, đi vào trong trước đi."
Chu Nghị gật gật đầu, đang định gọi người đem đàn dương cầm vào trong, thì đột nhiên nghe thấy phía trước truyền đến tiếng tranh cãi ầm ĩ.
"Chuyện gì xảy ra ở đằng kia vậy? Sao lại ầm ĩ lên rồi?" Chu Nghị tò mò nói.
"Đằng kia à, chiều nay có một gia đình mang con đến đây xem đồ, kết quả, đứa bé kia thừa dịp người lớn không chú ý, chạy vào trong gian hàng, đổ một lon cola vào trong một cây đàn dương cầm, cây đàn dương cầm đó là loại nhạc cụ quý hiếm, giá trị hơn một trăm vạn tệ đấy!"
Cái gì? Chu Nghị cảm thấy chuyện này có chút quen tai, bảo bạn mình cứ bận việc trước, bản thân tiến lại gần xem thử, ồ, trùng hợp thật, đây chẳng phải là gia đình biểu ca sao!
...
Thành phố Kinh Châu, công ty cũ của Chu Nghị.
Chủ nhiệm Vương nhìn pháp vụ trước mặt nói: "Sơ thẩm sắp bắt đầu rồi, gửi văn bản luật sư cho Chu Nghị, nói với cậu ta, nếu không rút đơn kiện, chúng ta sẽ kiện ngược lại cậu ta, khi còn làm việc, vì lý do cá nhân, đã gây ra tổn thất cho công ty!"
Nhìn pháp vụ rời đi, sắc mặt chủ nhiệm Vương mới dịu đi một chút, một Chu Nghị từ chức đối với hắn mà nói thật sự không là gì, nhưng chủ nhiệm Vương chỉ cảm thấy khó chịu!
Đối phương dám đi theo con đường trọng tài kiện tụng, đối với hắn mà nói chính là khiêu khích!
Bạn cần đăng nhập để bình luận