Bắt Đầu Tài Khoản Bị Cướp , Trở Tay Nạp Tiền Một Trăm Vạn

Chương 50: Không có so sánh liền không có tổn thương!

**Chương 50: Không có so sánh thì không có tổn thương!**
Thời gian đã về chiều, lúc này, trong nhà Hứa Vu Phượng đang bàn bạc xem nên làm thế nào.
"Mẹ, có phải cái gã tên Chu Nghị kia đã bỏ tiền ra, thuê hết mấy căn nhà xung quanh chúng ta rồi không, sau đó còn trả tiền cho mấy nhà hàng xóm tìm chỗ ở mới nữa? Còn là khách sạn năm sao? Mẹ kiếp, hắn ta không phải bị bệnh đấy chứ!" Triệu Tấn không nhịn được mà buông lời tục tĩu.
Mấu chốt là bỏ ra nhiều tiền như vậy, chỉ để cho nhà hắn buổi tối không ngủ ngon giấc.
Điều này khiến Triệu Tấn hoài nghi, không biết có phải mạch não của Chu Nghị có chút không bình thường hay không...
"Vậy bên quản lý tài sản khu dân cư bọn họ đâu, nói thế nào?" Triệu Tấn lại hỏi.
Hứa Vu Phượng nghe xong rất bất mãn nói: "Trông cậy vào bọn họ? Bên quản lý tài sản kia thu tiền thì nhanh nhảu, đến khi cần bọn họ làm việc thì lại đủ kiểu thoái thác, cứ nói là phải từ từ."
Dừng một chút, Hứa Vu Phượng lại nói: "Hôm nay ta đã trèo lên tầng thượng định nhảy lầu, như vậy mới ép được bọn họ tiếp tục liên hệ với mấy người kia."
"Chỉ cần để bọn họ trở về mở cửa, chúng ta vào trong đó không phải là có chứng cứ hết cả sao."
Nghe vậy Triệu Tấn cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, đáng tiếc Liễu nãi nãi lại chạy tới tận Tam Á, nếu không thì, Liễu nãi nãi nhất định có thể quay về."
Hứa Vu Phượng vẫn có chút đắc ý, bà ta làm loạn ở chỗ quản lý tài sản cả một ngày, cuối cùng cũng có tác dụng.
Mấy người kia chỉ sợ gây chuyện, về điểm này bà ta rất tự tin.
Nhóm các bà các thím này hay nhảy múa ở sân bóng rổ quảng trường gần tiểu khu, đám nhóc choai choai trước đây còn nói không cho các bà nhảy, kết quả thì sao, cuối cùng còn không phải xám xịt rời đi.
Chỗ đó bây giờ chính là địa bàn của các bà, khóa luôn cả khung bóng rổ!
"Quản lý tài sản nói Chu Nghị đã chặn hết bọn họ rồi, chỉ cần gọi điện thoại tới nói là quản lý tài sản, liền trực tiếp cúp máy chặn số, không thèm do dự."
"Nhưng mấy người khác thì vẫn ổn, trừ Liễu nãi nãi chạy tới Tam Á, còn lại đều ở thành phố Kinh Châu cả."
"Bọn họ ở bên ngoài, chỗ ở cũng không giống nhau."
Đương nhiên là không giống nhau, có nhiều người Chu Nghị trực tiếp cho tiền để tự bọn họ tìm nhà, có người thì Chu Nghị tìm cho khách sạn, để bọn họ thích ở đâu thì ở.
Hơn nữa những người này sau này chắc chắn còn quay lại tiểu khu, cho nên quản lý tài sản gọi điện tới bọn họ chắc chắn sẽ nghe máy.
"Cho nên còn phải xem tiến độ của quản lý tài sản, không còn sớm nữa, Duệ Duệ, mau đi ngủ đi."
Gây chuyện cả một ngày Hứa Vu Phượng cũng mệt mỏi, nằm trên giường liền bắt đầu mơ màng, thế nhưng, ngay khi bà ta sắp ngủ, bên tai lại vang lên âm thanh.
"Chúng ta cùng nhau học tiếng mèo kêu, cùng nhau meo meo meo meo meo meo..."
Hứa đại mụ: "Ta *&% $#! ! !"
Cùng lúc đó, trong nhà ở Lâm Thành, Chu Nghị đã nằm trong phòng ngủ nhỏ của mình, chìm vào giấc mộng đẹp, đi ngủ, chính là thư thái như vậy, xã hội, chính là hài hòa như thế.
Ngủ một giấc đến sáng.
Người ta thường nói trẻ trung không biết quý giấc ngủ, già đến nhìn trời không rơi lệ.
Giấc ngủ quan trọng bao nhiêu, điều này ai cũng rõ, mà ngủ một giấc thật ngon, tự nhiên tỉnh dậy, tinh thần sau khi thức dậy cực kỳ sảng khoái, loại cảm giác đó thật dễ chịu!
"Tiểu Nghị, mau ăn cơm đi." Mẹ Chu Nghị ở bên ngoài gọi nói: "Vừa hay hôm qua con về, hôm nay biểu ca con dẫn con của hắn tới, mau lên!"
"Đến đây ạ." Chu Nghị vừa mặc quần áo vừa nói: "Đúng rồi mẹ, là biểu ca nào của con vậy?"
Bên nội ngoại của cha mẹ, anh chị em họ thực sự quá nhiều, chưa kể đến những người anh chị em không cùng huyết thống của cha mẹ, riêng ba Chu đã có bốn người chị gái, thêm hai người em trai...
Mà mẹ Chu cũng không kém cạnh, cũng có tới bảy anh chị em.
Lại thêm những người họ hàng không cùng huyết thống, cả một đống người thân... Chu Nghị từ nhỏ đến lớn đừng nói là cùng thế hệ với hắn, ngay cả người lớn hắn cũng chưa nhận mặt hết được.
Khi thì cô cô này, bác bác nọ, lúc thì cậu cậu kia, dì dì này.
Quan trọng nhất là, mỗi lần có họ hàng tới, cha mẹ đều bắt hắn gọi.
Thật đáng thương cho Chu đồng học thuở nhỏ, mỗi lần có họ hàng đến cửa đều trừng đôi mắt to ngây thơ nhìn đối phương, hắn thực sự không biết rõ người họ hàng kia là ai...
Có lẽ lần trước đã cố gắng ghi nhớ, thế nhưng dần dần lại quên mất...
Sau đó mẹ Chu liền nói: "Con sao đến cậu/chú/bác đến cũng không gọi, sao lại không lễ phép như vậy chứ, mau gọi đi."
Xong lại bồi thêm một câu: "Con xem đứa trẻ này, chẳng thích nói chuyện gì cả."
Người họ hàng sẽ xua tay nói: "Không sao không sao, Tiểu Nghị lớn thế này rồi, hồi nhỏ ta còn bế con suốt, thời gian trôi qua thật nhanh a..."
Hai bên người lớn cảm thán một phen, sau đó liền bảo Chu Nghị dẫn em họ hay anh họ gì đó của hắn đi chơi.
Vốn đã không quen với mấy đứa nhóc, thì dẫn đi chơi kiểu gì...
Lên đại học về nhà ít hơn, nhưng vẫn phải trải qua những chuyện như vậy.
Chỉ có điều bây giờ đã đến thế hệ của hắn, những người kết hôn sớm đều đã có con, mỗi lần chỉ cần thoáng qua một năm, thật sự là không đếm hết được bao nhiêu đứa trẻ...
Thế là Chu Nghị mỗi lần đều duy trì mỉm cười, mặc dù hắn căn bản không nhớ nổi cái đứa bé gọi là "Cẩu Đản" hay là "Xú Xú" kia rốt cuộc là con nhà ai...
Cho nên bây giờ Chu Nghị đã rút kinh nghiệm, mỗi lần chỉ cần có họ hàng tới, hắn đều nhất định phải hỏi rõ mẹ hắn, đến là ai, người lớn là ai, con cái tên gì.
"Đến là lão Tứ nhà tam biểu thúc của con, con xem, con cái gì cũng không biết, con nhìn xem con người ta đã sắp đi học, con thì..."
Nghe mẹ hắn lại quen thói kéo đề tài tới chuyện này, Chu Nghị rất sáng suốt không hỏi ra câu "Tam biểu thúc là ai, lão Tứ nhà hắn lại là ai" kia.
Còn về hệ thống, hệ thống đại khái đã chết rồi, ai mà biết được.
Ăn một bát cháo gạo vàng óng thêm hai cái bánh bao, Chu Nghị cảm thấy mình có thể lên núi đánh hổ, xuống biển bắt rồng!
Liếc mắt một cái liền phát hiện mục tiêu, Chu Nghị lập tức cười nói: "Mẹ, cây dương cầm này của mẹ vẫn còn bày ở đây ạ, một năm trước con đi thì hình như nó đã hỏng rồi mà."
Mẹ hắn là giáo viên âm nhạc ở một trường học tại Lâm Thành, sở trường là đánh đàn dương cầm, cây dương cầm này tuổi đời chắc cũng xấp xỉ tuổi của Chu Nghị.
"Ài đừng động, cha con trước đó đã sửa lại rồi, dùng không có vấn đề gì, cho nên khi nào con định dẫn cô nương nào về nhà đây?"
Chu Nghị: "..." Mẹ à chúng ta vẫn là tán gẫu về chuyện lão Tứ nhà tam biểu thúc đi.
...
Thành phố Kinh Châu, văn phòng quản lý tài sản khu dân cư Duyệt Phủ, Mã Lệ Lệ bấm một dãy số điện thoại.
"Alo, xin hỏi là Hạ tiểu thư Hạ Tử Yến phải không? Đúng đúng đúng, tôi là bên quản lý tài sản khu Duyệt Phủ, hôm qua quản lý của chúng tôi đã liên lạc với cô."
"Không có không có, tôi không phải nói để cô trở về, sự tình là như thế này..."
Đúng lúc này, khu ngoại ô thành phố Kinh Châu, trong một khu nông gia, Hạ Tử Yến mới kết hôn được hơn ba tháng đang nghe điện thoại, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
"Không phải, cô thật sự xác định Liễu nãi nãi đi Tam Á rồi sao? Còn nhà bên cạnh chúng tôi, bọn họ lại vào ở phòng tổng thống khách sạn Hoa Duyệt? Đó là khách sạn năm sao đó!"
Vừa nói Hạ Tử Yến vừa nhìn xung quanh, ban đầu còn cảm thấy khu nông gia này rất không tệ, bây giờ nhìn lại, đúng là không có so sánh thì không có tổn thương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận