Bắt Đầu Tài Khoản Bị Cướp , Trở Tay Nạp Tiền Một Trăm Vạn

Chương 587: Nguyên lai nhân gia muốn học may vá kỹ thuật! (hạ)

Chương 587: Thì ra người ta muốn học kỹ thuật may vá! (hạ) Trần Lệ kéo đối phương lên, nhìn xung quanh. Phùng Kiến Hoa lúc này cũng đã nổi giận, suy cho cùng vợ mình lại bị "giày vò" như vậy.
Đúng vậy, mọi người đều cho rằng cảnh sát nên nhẹ nhàng, nói năng hành động phải cẩn thận, không ai chú ý bọn họ là cơ quan b·ạo l·ực.
Tận mắt chứng kiến cảnh này, sẽ cảm thấy cảnh sát quá b·ạo l·ực, dù nói thế nào cũng không thể ra tay nặng như vậy, cho dù thế nào, khẳng định cũng không tuân theo quy định.
Bởi vậy, Phùng Kiến Hoa trực tiếp nói: "Thế nào, còn không cho chúng tôi quay à, có phải cứ quay là đều phải bị bắt không?"
Đây là có cảm xúc, bất quá Trần Lệ và đồng nghiệp đã ở cơ sở nhiều năm, gặp quá nhiều người có cảm xúc, căn bản không để ý.
Lấy giấy ăn lau sơ qua m·á·u mũi, lúc này mới nói:
"Mọi người dựa theo quy định, đối với hiện trường chấp p·h·áp thì có thể quay, nhưng không được tùy tiện biên tập, c·ắ·t xén, nếu không sẽ phạm p·h·áp, thậm chí phạm tội, rõ chưa?"
Vừa nói vừa vỗ ngực: "Nhìn đây này, chúng tôi đều có ghi lại hết."
Cảnh sát chấp p·h·áp có được phép quay phim chụp ảnh không? Chắc chắn là được, đây là quyền giá·m s·át cơ bản mà hiến p·h·áp ban cho. Thế nhưng, không được phép tiếp cận quá gần để quay, bởi vì có thể dính líu tới can t·h·iệp chấp p·h·áp.
Có người quay video hận không thể dí camera vào mặt cảnh sát đang chấp p·h·áp, như thế chắc chắn là phạm p·h·áp.
Tương tự, những gì không được phép công khai, ví dụ như bí mật h·ình s·ự, nếu quay rồi tung lên m·ạ·n·g, thì tự nhiên là không được.
Cho nên, Trần Lệ cần thiết phải nói rõ ràng.
Không còn cách nào khác, hiện tại có quá nhiều chuyện xuyên tạc sự thật, quay video xong tự mình lồng tiếng rồi đăng lên, hoặc là cắt ghép ác ý, những chuyện kiểu này quá nhiều.
Vì danh tiếng, rất nhiều người bất chấp cả p·h·áp luật.
Nói xong, Trần Lệ không quan tâm những người khác phản ứng thế nào, chuẩn bị áp giải Đặng Giai Phượng rời đi.
Cửa thang máy mở, đang chuẩn bị đi vào, lại phát hiện có một cảnh sát từ bên trong đi ra.
Cảnh sát trẻ tuổi từ thang máy bước ra có lẽ không ý thức được sau khi cửa thang máy mở lại là tình huống này, hai cảnh sát cùng một người phụ nữ mang còng tay người đầy bụi đất.
Trong đó, nữ cảnh sát mặt dính đầy v·ết m·áu, hơn nữa trong hành lang còn có cả đám người vây xem, không ít người cầm điện thoại di động quay phim.
Chuyện gì thế này...
Bất quá, vẫn gật đầu chào hỏi hai đồng nghiệp, sau đó mới lên tiếng: "Khụ khụ, xin hỏi ai là Đặng Giai Phượng, Đặng nữ sĩ, cô ấy có ở đây không?"
Ngay lập tức, cả hành lang im lặng, hoặc có thể nói, mọi người lúc này đều có chút mơ hồ.
Có người vắt óc nghĩ cũng không ra Đặng Giai Phượng đã làm gì, bị tạm giữ còn chưa đủ, thế mà còn có cảnh sát tới tìm?
Chính Đặng Giai Phượng cũng hơi tỉnh táo lại một chút, nhìn cảnh sát trẻ tuổi bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Cảnh sát trẻ tuổi nhìn thấy mọi người không nói gì, còn tưởng mọi người không nghe rõ, bèn hỏi lại một lần.
Lúc này Phùng Kiến Hoa triệt để không nhịn được, tiến lên hai bước nhìn cảnh sát trẻ mà quát: "Các người có thôi đi không, hả, không thôi có phải không?"
"Còn ai nữa, nếu có thì để bọn họ đến nhanh lên, đăng vào nhóm chửi bới vài câu muốn tạm giữ cũng coi như xong, giờ còn tới hỏi, rốt cuộc là muốn thế nào, nói một lời chắc chắn xem!"
Thấy Phùng Kiến Hoa hình như đặc biệt k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, thậm chí còn muốn tiến tới "vật lộn" với cảnh sát trẻ tuổi, Trần Lệ bên cạnh vội vàng nói: "Đừng k·í·ch· ·đ·ộ·n·g... Tiểu huynh đệ, cậu là cảnh sát tòa án à?"
Quả thật, Trần Lệ liếc mắt đã nhận ra điểm khác biệt.
Tội nghiệp cảnh sát tòa án trẻ tuổi bước ra khỏi thang máy, chỉ mới hỏi một câu, kết quả không hiểu sao lại bị mắng, giờ phút này vẫn còn đang ngơ ngác.
Sao lại "có thôi đi không", ta chỉ đến đưa trát thôi mà.
Nghe Trần Lệ hỏi, cảnh sát tòa án trẻ tuổi gật đầu nói: "Cái này... Đây là tình huống gì vậy? Tại sao ông ta lại nói vậy?"
Trần Lệ thở dài nói: "Tình huống phức tạp lắm, dù sao người bên cạnh tôi đây chính là Đặng Giai Phượng, cô ta hiện tại cần phải bị áp giải, cậu có việc gì không?"
Cảnh sát tòa án trẻ tuổi lấy tài liệu từ trong túi ra nói: "Tôi đến đưa cho Đặng Giai Phượng một trát hầu tòa, liên quan đến vụ án Chu Nghị tiên sinh bị x·âm p·hạm danh dự sẽ được mở phiên tòa xét xử sau năm ngày nữa..."
Trát hầu tòa? Vụ án x·âm p·hạm danh dự? Mở phiên tòa xét xử?
Phùng Kiến Hoa như bị đánh cho tỉnh mộng, bị áp giải đã đành, thế mà còn nhận được trát của tòa án?
Đặng Giai Phượng càng sững sờ bởi vì mới vừa rồi cô ta còn gào lên một câu rằng, các người đồn cảnh sát không thể quản, để đối phương có bản lĩnh thì đi kiện đi.
Không ngờ, người ta thực sự đi kiện, hơn nữa trát hầu tòa đã được đưa tới!
Nhanh chóng tiến lên cầm xấp tài liệu từ tay cảnh sát tòa án xem xét, quả nhiên, đúng là trát hầu tòa không sai, bên tr·ê·n có ghi tên vợ hắn.
"Vậy... Mời Đặng Giai Phượng nữ sĩ ký tên vào biên nhận... Còn ký được không?"
Trần Lệ nhìn còng tay tr·ê·n tay Đặng Giai Phượng, lập tức nói: "Có thể ký, bất quá đến lúc đó bản thân chắc là không đi được."
Chuyện này không có gì to tát, vụ án dân sự không yêu cầu bản thân nhất định phải có mặt, có người đại diện là được.
Đặng Giai Phượng im lặng không nói, cô ta biết mình nên ký, nhưng lại cảm thấy có một ngọn lửa giận, cái người kia bị bệnh thật sao, đã báo cảnh sát rồi còn cố tình khởi tố?
Đúng lúc này, giọng nói của Phùng Kiến Hoa một lần nữa phá vỡ sự im lặng.
"Cái đơn kiện gì mà đòi tận sáu ngàn tệ? Đây là viết nhầm đúng không, trước đây hòa giải chẳng phải chỉ có ba ngàn thôi sao? Vậy mà lại gấp đôi à?"
Đặng Giai Phượng quay phắt lại, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Phùng Kiến Hoa cầm bản sao đơn khởi tố tới trước mặt Đặng Giai Phượng nói: "Em xem, đúng là sáu ngàn, đây là ý gì, sao bọn họ có thể muốn bao nhiêu tiền thì muốn?"
Đặng Giai Phượng cũng không chịu, trong biên bản hòa giải ban đầu nói rõ là ba ngàn, vậy mà khởi tố lại thành sáu ngàn.
"Đừng động, tôi bảo cô đừng động, cô có ký hay không, không ký thì bây giờ theo chúng tôi đi!" Trần Lệ bên cạnh cảnh cáo nói.
Cô ta kỳ thực không muốn xen vào, giờ này còn nói gì sáu ngàn với không sáu ngàn, có lẽ cô ta thật sự nghĩ mình chỉ bị tạm giữ mười ngày thôi.
Nghĩ gì vậy, một quyền khiến mũi mình thành ra như vậy, cô ta đã triệt để nói lời tạm biệt với tạm giữ.
Đặng Giai Phượng quay đầu nhìn Trần Lệ nói: "Nhưng mà, nhưng mà tại sao bọn họ lại có thể thay đổi, trước đây các người hòa giải chẳng phải đã nói rõ ràng chỉ cần ba ngàn tệ thôi sao?"
Trần Lệ không nói, Lão Ngô bên cạnh thản nhiên nói: "Cái này không liên quan gì tới chúng tôi, đồn cảnh sát chúng tôi làm biên bản hòa giải không có hiệu lực p·h·áp luật, đó là nguyên văn lời cô nói nha, có đúng không?"
Một câu, lập tức khiến Đặng Giai Phượng ngậm miệng, dù cho cô ta có xảo trá thế nào, lúc này cũng không biết phải nói gì.
Một người hàng xóm xung quanh suýt chút nữa bật cười.
Chính cô coi thường biên bản hòa giải của đồn cảnh sát, cho rằng biên bản hòa giải không có hiệu lực, nói không thực hiện thì không thực hiện, còn nói tòa án "ngưu b·ứ·c", vậy thì cứ nghe theo tòa án đi, chúng tôi không có ý kiến.
Lão Ngô căn bản không quan tâm, hắn ở cơ sở đã nhiều năm, kinh nghiệm vô cùng phong phú.
Cảnh sát tòa án trẻ tuổi thấy tình huống không ổn, tiếp tục nói: "Đặng nữ sĩ, cô dù không ký tên, chúng tôi vẫn sẽ tiến hành mở phiên tòa như thường lệ..."
Tình huống cần phải được thông báo, cô ta không phải không tìm thấy, mà là cố ý không ký, vậy không cần thiết phải tiến hành những thủ tục chuyển giao khác, đi hay không không quan trọng, vắng mặt vẫn có thể phán quyết.
Sau khi phán quyết được đưa ra có thể tiến hành cưỡng chế chấp hành, trong tài khoản có tiền là có thể khấu trừ, đơn giản vậy thôi.
Tại sao chúng ta nói quyền tố tụng là quyền lợi cơ bản, chính là bởi vì lý do này, cố ý không tham gia phiên tòa, còn tưởng rằng đó là kháng cự, là bày tỏ sự bất mãn.
Thực tế cũng giống như những người thi đại học nộp giấy trắng trước đây...
Bởi vì đây là từ bỏ quyền lợi cơ bản của bản thân, không tới đồng nghĩa với việc người ta muốn nói gì tại tòa thì nói.
Cuối cùng, dưới sự khuyên bảo của cảnh sát tòa án trẻ tuổi, Đặng Giai Phượng cắn răng ký tên.
Có biên nhận, cảnh sát tòa án trẻ tuổi hài lòng rời đi, Trần Lệ cũng ngay sau đó đưa Đặng Giai Phượng về sở.
Dù cô ta có không muốn đi thế nào cũng vô ích, còng tay đã tra vào, lúc này không phải do cô ta quyết định nữa.
Đặng Giai Phượng bị đưa đi, những người hàng xóm có mặt tại hiện trường cũng không biết nói gì, tự nhiên giải tán.
Nhưng có thể khẳng định, Đặng Giai Phượng đã trở thành trò cười trong mắt mọi người, nói một cách văn vẻ đó là, m·ấ·t cả chì lẫn chài.
Bồi thường ba ngàn biến thành sáu ngàn, hơn nữa xem ý của cảnh sát hình như còn phải tạm giữ thêm cả phạt tiền.
Phùng Kiến Hoa sắc mặt đen như than, con trai bên cạnh do dự một chút vẫn hỏi: "Cha, chúng ta bây giờ phải làm sao?"
Phùng Kiến Hoa quát: "Còn làm sao được, chúng ta thì làm sao được, gọi điện cho cái người gì ấy, cái thằng Lưu Chí Bằng nhà dì hai con ấy, hỏi xem nó bày mưu gì, nó không phải học luật sao, sao bây giờ người lại bị bắt đi!"
Thế mà lại có liên quan tới Lưu Chí Bằng nhà dì hai à...
Con trai lấy điện thoại ra bấm số.
"Alo Bằng Bằng, à ta là Kiến Nam, có chuyện này..."
Còn chưa nói xong bên cạnh Phùng Kiến Hoa đã giật lấy điện thoại, mở miệng nói: "Bằng Bằng, ta là dượng cả của con, ta hỏi con, trước kia con bày mưu cho dì cả con thế nào?
Nhà ăn tòa án khu Quang Minh, Lưu Chí Bằng vừa ăn cơm xong đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút thì nhìn các đồng nghiệp bên cạnh, liền đi sang một bên nói: "Dượng cả, chuyện này... Sao vậy ạ?"
Bày mưu? Hắn không hề bày mưu, chỉ nói hòa giải ở đồn cảnh sát không có hiệu lực p·h·áp luật, đây là quy định được ghi trong luật mà.
Lưu Chí Bằng nghĩ mãi không ra, giọng Phùng Kiến Hoa trong điện thoại đã lớn hơn.
"Sao vậy? Dì cả của con hôm nay bị cảnh sát đưa đi, còn thế nào nữa, cảnh sát nói, cô ấy muốn bị tạm giữ hành chính mười ngày con có biết không, con không phải học luật à? Thế nào rồi!"
Lưu Chí Bằng sửng sốt, dì cả bị đưa đi, còn muốn bị tạm giữ hành chính?
"Dượng cả, con không rõ, con không biết chuyện này dính líu tới tạm giữ hành chính, dì cả lúc gọi điện hỏi cũng không nói..."
Lưu Chí Bằng dù sao vẫn hơi hiểu biết một chút, lập tức suy ra đầu đuôi sự việc.
"Con đừng nói với ta mấy chuyện này có hay không, không hỏi con thì chẳng có chuyện gì, giờ hay rồi, người thì bị bắt, đối phương còn khởi tố đòi sáu ngàn tệ, nhiều gấp đôi so với lúc hòa giải, đều là con bày mưu hay, con hại cả nhà ta vào chỗ c·h·ế·t rồi con!"
Cạch! Điện thoại cúp máy, chỉ còn lại Lưu Chí Bằng càng thêm mơ hồ.
Ta chủ động tư vấn cho các người, vậy mà lại làm sai à?
Đồn cảnh sát đường Quang Minh, Chu Nghị đang nói chuyện với một cảnh sát, nghe nói phân cục Quang Minh hình như cũng muốn làm truyền thông, muốn tới chỗ anh xin kinh nghiệm.
Hơn nữa, sau khi làm xong còn muốn anh hỗ trợ tuyên truyền.
Đối với việc này, Chu Nghị biểu thị không vấn đề, mọi người đều là người một nhà.
Đang tán gẫu sôi nổi, cửa đồn cảnh sát bị đẩy ra, Trần Lệ và Lão Ngô đưa Đặng Giai Phượng bước vào.
"Đưa người về rồi? Sao vậy Lệ Lệ, mũi cô sao vậy? Bị cô ta đ·á·n·h à?"
Thế là, còn chưa đến gần Chu Nghị đã nghe được tin, Trần Lệ trên đường áp giải người về bị đối phương đ·á·n·h, mũi bị đ·á·n·h rách, chảy rất nhiều m·á·u, trên cánh tay còn bị cào.
Tin tức này làm Chu Nghị chấn động, hắn thật không biết những người này tự tin từ đâu đến, chẳng lẽ lại giống hắn đều có hack.
Có thể cho dù hắn có hack cũng sẽ không đi t·ấ·n c·ô·n·g nhân viên chấp p·h·áp...
Đây không phải là chuyện vào tạm giữ, mà là muốn vào trại tạm giam!
Ta nói tại sao lại không được, hóa ra là người ta muốn đi học một khóa kỹ thuật may vá!
Hơn nữa, dù mình có thông cảm, cũng đã không còn tác dụng, khi cảnh sát đang thi hành công vụ mà tiến hành t·ấ·n c·ô·n·g, đây không phải chuyện đùa.
Quả nhiên, Lão Khang đã nhận được tin, từ trong văn phòng đi ra, sắc mặt rất khó coi.
"Lệ Lệ, cô trước tiên phải làm giám định thương tích, Lão Ngô, ông cùng Tiểu Lưu đưa người vào phòng thẩm vấn trước đi."
Đặng Giai Phượng vẫn không biết rõ tình hình, cô ta cho rằng mình chẳng qua chỉ vô ý đụng vào mũi đối phương, dù có chảy m·á·u mũi thì đã sao, có ai đụng vào mũi mà không chảy m·á·u mũi.
Thế là, cô ta bị đưa tới phòng thẩm vấn, sau đó, ngồi lên chiếc ghế "hối hận" trong truyền thuyết.
Phải nói, bầu không khí này, hoàn cảnh này, so với việc còng tay đơn thuần thì hiệu quả mạnh hơn rất nhiều!
Ngồi xuống đó, Đặng Giai Phượng liền cảm thấy hối hận, có phải trước đây mình đồng ý hòa giải thì tốt hơn không?
Nghĩ vậy, nhìn nhân viên thẩm vấn trước mặt, Đặng Giai Phượng vội vàng nói: "Đồng chí, đồng chí, tôi... Bây giờ tôi đồng ý hòa giải có được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận