Bắt Đầu Tài Khoản Bị Cướp , Trở Tay Nạp Tiền Một Trăm Vạn
Chương 302: Ngươi nói ngươi rất thảm ngươi liền rất thảm ta không tin ta muốn nhìn
**Chương 302: Ngươi nói ngươi thảm thì ngươi liền thảm? Ta không tin, ta muốn xem**
Lại là một ngày tốt lành!
Chu Nghị mở giao diện nhìn vào tiến độ, đại khái là bởi vì những hợp đồng tranh chấp lúc trước còn chưa giải quyết xong, cho nên trước mắt tiến độ vẫn dừng ở 98%.
Không kỳ quái, tiến độ của cái hệ thống tôn tử này trước giờ đều là một ẩn số, rõ ràng hợp đồng tranh chấp đối với Chu mỗ nhân hắn mà nói chẳng liên quan gì đến nhiệm vụ.
Nhưng mà không sao, rất nhanh những vụ án hợp đồng tranh chấp này sẽ mở phiên tòa, bởi vì số lượng không nhiều, hơn nữa không có khác biệt, cho nên sẽ được thẩm lý chung một lượt.
Đang nghĩ xem nên đến công ty làm việc, hay là xuống lầu nghỉ ngơi, điện thoại di động reo lên, cầm lên nhìn thì phát hiện Viện tỷ gửi tin.
"A Nghị, ngươi xem này, cái người kia hiện tại lại bắt đầu bán thảm, hiện tại trên mạng lại có người trách ngược lại ngươi hơi quá đáng!"
Tình huống gì vậy, bán thảm?
Chu Nghị mở liên kết video Viện tỷ gửi tới, đây là video được phát trên một nền tảng video ngắn, tiêu đề là: Ta nghèo, chẳng lẽ ta liền đáng chết?
"Vụ thảo", Chu Nghị nhìn thấy tiêu đề này liền kinh ngạc, những lời này, không biết còn tưởng hắn làm điều gì sai trái.
Mở video lên xem, rất trực quan, liền là nói nhà bên trong đặc biệt nghèo, trên có già dưới có trẻ, cả nhà chỉ dựa vào một mình thu nhập của hắn để sống sót.
Kiện cáo đến khi thua, số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng này thực sự không thể chi trả, nếu cần phải ép hắn trả, đến lúc đó cả nhà đều phải húp gió tây bắc.
Bởi vì ngôn từ trong video rất trực quan, cái cảm giác cố gắng sinh tồn của tầng lớp tiểu dân nghèo khổ kia quá chân thật, cho nên rất nhiều người đều nảy sinh lòng trắc ẩn.
"Ta nói một câu công bằng, mặc dù A Nghị là người có lý, nhưng thật không cần thiết phải đuổi cùng giết tận người ta, với điều kiện của hắn, đã nhận thức được sai lầm, không cần thiết phải tiếp tục kiện cáo đến cùng."
"Ta cũng thấy vậy, hắn là thật sự vì nghèo, cho nên không có biện pháp mới phải chấp nhận điều kiện của công ty Kỳ Dị kia."
Nhìn đến đây, Chu Nghị cảm thấy ngực có chút khó chịu, trước đó hắn cũng không quá rõ tình huống của đối phương, nhưng nhìn điều kiện gia đình này xong cũng cảm thấy, xác thực không cần thiết phải tiếp tục.
Chỉ là. . . Tâm lý rất không thoải mái, ta chủ động tha thứ cho ngươi là một chuyện, nhưng mà ngươi thông qua cái cách chủ động bán thảm này để ép ta thông cảm lại là một chuyện khác.
Lại nhìn xuống phía dưới, người biết chuyện thì luôn có.
Nhằm vào phía trên nói không có cách nào mới phải chấp nhận sự tình, có người trực tiếp đưa ra ảnh chụp màn hình lúc trước người này bốn phía mắng người.
"Nhìn đây này, mọi người, hắn ở đây nói, nói nhà bên trong điều kiện thế nào thế nào tốt, nói chúng ta đều là lũ nhà quê, thế nào, giờ lại bắt đầu bán thảm đúng không?"
Nhìn ID người phát ngôn, Bồ Tát huynh, làm tốt lắm, trước đây giúp ngươi thưa kiện quả nhiên không có giúp nhầm.
Không có cách nào, từ khi trải qua lần trước bị vu hãm, Bồ Tát huynh cũng dần dần đi đến một cực đoan khác, còn khủng bố hơn cả Chu Nghị.
Bất kể làm gì cũng có thói quen lưu lại chứng cứ.
Chủ yếu là lúc trước nói chuyện phiếm với Phương đại trạng, biết được nếu khi đó không có cái màn hình giám sát để làm bằng chứng, thì hắn rất có thể trực tiếp bị hại.
Cho dù sau đó thông qua đủ loại thủ đoạn pháp luật để chứng minh sự trong sạch, thì đến lúc đó có bao nhiêu người xem còn chưa biết, mấu chốt là với cơn bão mạng rầm rộ khi đó, rất có thể trực tiếp mất mạng.
Cho nên hắn sợ, hắn cảm thấy phiền phức một chút cũng được, tuyệt đối không thể vì tiện lợi.
Chuyện kiểu này có thể cả đời không gặp, nhưng nếu đã gặp, có thể sẽ ảnh hưởng cả đời.
Chứng cứ, thật sự rất trọng yếu!
Bình luận của Bồ Tát huynh nhanh chóng gây ra tranh luận, có người cho rằng đối phương không cần thiết phải giả vờ, mà có người thì cảm thấy, người này hẳn là lại đang lừa người.
Nhưng mà hắn có phải thật sự lừa người, nhà bên trong có phải thật sự như vậy không, điều đó không rõ ràng, trên mạng tại sao thật thật giả giả khó phân biệt, cũng bởi vì dạo này rất khó lấy chứng cứ.
Trong tình huống không xác định được người kia có đang nói xàm hay không, cách thức để chứng thực thật sự không nhiều.
Trên mạng ồn ào thành một đoàn, Chu Nghị lại đem điện thoại cất trong túi, những vụ án hợp đồng tranh chấp khác, rất nhiều người đều chuẩn bị đưa tiền hòa giải, chỉ có người này, trước mắt vẫn y như cũ ngoan cố.
Có thể gạt hắn rõ ràng là công ty Kỳ Dị ấy mà. . .
Được rồi, không đi quản những chuyện rối ren trên mạng, Chu Nghị thầm nghĩ, đã hắn nói nhà bên trong rất nghèo, trên có già dưới có trẻ, nộp số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng này liền trực tiếp không sống nổi.
Vậy thì... Trời mưa đánh trẻ con, rảnh rỗi cũng là rảnh, ta định đến chỗ hắn xem sao.
Một là tiến độ nhiệm vụ hệ thống này còn chưa đạt 100%, hiện tại tiêu tiền còn đều là từ tài khoản ảo, hai là, trước đây ký hợp đồng đều có lưu lại phương thức liên hệ và địa chỉ.
Nếu không đi một chuyến, thật có lỗi với bản thân!
Đến lúc đó nếu như đối phương thật sự nghèo, thì còn có thể làm gì, đành chịu xui xẻo thôi, đây không phải vì đạo đức ép buộc, mà là Chu mỗ nhân hắn không muốn so đo.
Bởi vì ngay cả tòa án cũng sẽ không khi thi hành án, lấy hết tất cả số tiền trong tay đối phương, mà sẽ chừa lại cho người ta tiền sinh hoạt.
Hình như hiện tại đã xuất hiện quy định liên quan đến "phá sản cá nhân". . .
Tư duy của Chu Nghị bay rất xa.
Trước tiên đến công ty đã, phải xử lý khoản bồi thường với công ty Kỳ Dị, còn phải theo thỏa thuận chia 20% cho những người khác, luật sư thì đủ rồi, nhưng mà nhân viên tài vụ rõ ràng không đủ.
Cho nên cần để tài vụ của công ty giúp đỡ, coi như việc làm thêm của bản thân, sẽ trả thêm thù lao.
Huống chi Tổng giám đốc Toàn gọi điện thoại nói, công ty gần đây muốn xây dựng bộ phận PR, chuẩn bị tuyển người, hôm nay muốn tiến hành phỏng vấn cuối cùng với những người đã ứng tuyển, cần thiết hắn - chủ tịch tới xem qua.
Lái xe một đường tới công ty, vào thang máy, cửa thang máy đang chuẩn bị đóng, thì nhìn thấy một cô nương chạy tới, còn đang thở hổn hển.
Chu Nghị giúp ấn nút thang máy, cô nương kia sau khi vào liền biểu thị cảm tạ.
Sau đó, hai người liền sửng sốt.
Bởi vì cô nương này chính là người lúc trước công ty Kỳ Dị phái tới, vị quản lý lương tâm rất lớn kia, Sở Lam, Sở quản lý!
Chu Nghị là kinh ngạc vì đối phương vẫn chưa về đế đô, mà Sở Lam là im lặng cảm thấy địa phương rách nát này sao mà nhỏ bé.
Rốt cuộc, Chu Nghị mở miệng nói: "Sở quản lý? Cô đây là. . ."
Dù sao cũng là quản lý quan hệ xã hội cao cấp, mặt dày là điều tất yếu, Sở Lam rất nhanh cười nói: "Chu tổng, ngài đừng gọi tôi là Sở quản lý, tôi hiện tại đã từ chức khỏi công ty Kỳ Dị rồi."
Thấy Chu Nghị ngạc nhiên ra mặt, tựa hồ rất kinh ngạc, Sở Lam cười khổ nói: "Chu tổng, ngài sẽ không cho rằng, xảy ra chuyện lớn như vậy, một quản lý quan hệ xã hội như tôi lại có thể không có việc gì chứ."
Mặc dù nói quan hệ xã hội này rất khó, nhưng mà công ty muốn các ngươi - những quản lý cao cấp này để làm gì, nuôi binh nghìn ngày dùng binh một giờ, tự nhiên là trong thời khắc nguy cấp cần các ngươi làm việc.
Kết quả thì sao, ngươi đến tìm Chu tiên sinh, không những không giải quyết được việc, ngược lại làm cho đối phương phát động kiện tụng quy mô lớn.
Mặc dù nói việc này kỳ thực không trách ngươi, nhưng ai bảo ngươi xui xẻo, còn có cả Tổng giám đốc Lan, Tổng giám đốc Lý, không ai thoát được.
Cho nên sau khi bị quở trách, Sở Lam trực tiếp xin từ chức, không cần bồi thường gì cả, bà đây không muốn.
Kết quả hôm nay đi phỏng vấn lại đụng phải Chu Nghị. . .
"Nga, tôi hiểu rồi, cô là đến nộp đơn. . . Không sao, không sao."
Hai người cứ thế đi thang máy lên lầu, Chu Nghị trực tiếp đi vào văn phòng.
Phỏng vấn diễn ra rất nhanh, đương nhiên, quản lý quan hệ xã hội không phải ai cũng giống Sở Lam, lương tâm rất lớn.
Một quan hệ xã hội đủ tiêu chuẩn, tướng mạo chỉ là một phương diện, chủ yếu vẫn là phải có bản lĩnh.
Chu Nghị không can thiệp nhiều, hắn biết rõ năng lực của mình, về mặt nhân sự, Hạ Linh hiểu rõ hơn hắn nhiều.
Không can thiệp vào những gì mình không hiểu, đây cũng là một nguyên tắc khi Chu Nghị mở công ty.
Hắn có thể dùng, nhưng nếu chưa hiểu rõ, tuyệt đối sẽ không giả vờ hiểu, ngoài ngành lãnh đạo người trong ngành, tuyệt đối không được.
Sở Lam phỏng vấn diễn ra rất thuận lợi, nhưng cũng chỉ trở thành phó giám đốc bộ phận PR mới thành lập của Tenda, giám đốc là một người đàn ông trung niên tên Thạch Dũng, tuổi trẻ, khỏe mạnh, vừa nhìn đã biết là kiểu người tinh anh nhanh trí.
"Tốt, Thạch giám đốc, còn có Sở giám đốc, công tác của bộ phận PR giao cho hai người, kỳ thực quan hệ xã hội của công ty chúng ta không có yêu cầu gì quá lớn, chủ yếu là một chút việc vặt. . ."
Suy cho cùng không phải công ty lớn, bộ phận PR này còn kiêm cả việc tiếp đãi khách hàng, và một vài công việc hành chính.
Sở Lam và Thạch Dũng đều gật đầu, những điều này đã được tìm hiểu trước khi nộp đơn.
Sở dĩ gia nhập Tenda, nguyên nhân rất đơn giản, ở đây có thể cảm nhận được sự tự do làm việc mà những người làm công ăn lương lâu năm như họ hằng mong ước!
Không khí làm việc hiện tại ở Tenda là điều mà những người làm công ăn lương lâu năm như bọn họ tha thiết ước mơ!
Tenda không nói gì về văn hóa doanh nghiệp, đây là quy tắc Chu Nghị đặt ra, trước hết không nói văn hóa doanh nghiệp, văn hóa là thứ vốn được hình thành một cách vô thức trong quá trình phát triển lâu dài và thay đổi.
Hiện nay, rất nhiều công ty, thấy doanh nghiệp khác làm ra văn hóa gì đó tương đối tốt, liền bê nguyên xi, mấu chốt là làm không tới, ví dụ như văn hóa "lang tính" rất nổi tiếng.
Văn hóa "lang tính" của người ta là phải cho "sói" ăn no, còn những công ty khác làm ra văn hóa "lang tính", chỉ còn lại phần "văn hóa" thuần túy. . .
Công việc công ty thu xếp xong, Chu Nghị bắt đầu chuẩn bị đến chỗ người tên Ngô Hưng kia.
Đối phương ở tỉnh Hán Tây, một địa phương tên là Ngươi Lan thị, địa chỉ cụ thể là đường phố nào, số nhà bao nhiêu, cái này qua đó rồi hỏi sau.
Bất quá trước khi xuất phát, Chu Nghị quyết định hỏi ý kiến Phương đại trạng một lần, để làm rõ xem việc điều tra kiểu này có phạm pháp hay không, nếu không thì đi cũng chẳng được gì, phạm pháp thì lại có chuyện.
Thuận tiện cũng hỏi Phương đại trạng có muốn đi du lịch không.
Đồ hệ thống tiện nghi, không dùng thì phí!
Kết nối điện thoại, Phương đại trạng sau khi nghe Chu Nghị nói, liền nhanh chóng trả lời: "Điều tra gì mà điều tra, nói khó nghe thế, cái này gọi là gì, gọi là tìm hiểu tình hình thực tế của đối phương trước khi hòa giải, biết chưa?"
Điều tra tình hình cá nhân của người ta, nghe qua liền thấy sai sai, nhưng mà ta đây không phải điều tra, ta đây là xem video của hắn, sau đó chuẩn bị hòa giải, tìm hiểu tình hình thực tế của đối phương trước khi hòa giải.
Như vậy là không có vấn đề gì.
"Đi cùng với ngươi thì được rồi, ta bên này không đi được, nhiều việc lắm."
Phương đại trạng nói vậy thì thôi vậy, Chu Nghị suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định tự mình đi.
Hắn không gọi Chu thái điểu, cũng không biết vì sao, từ lần trước, Chu thái điểu thấy hắn sắc mặt liền không được bình thường.
Thêm vào việc Phương đại trạng dặn gần đây đừng trêu chọc đối phương, hình như có chuyện gì xảy ra, cho nên Chu Nghị cũng không nói với Chu Hân Nhiên.
Ngược lại, Tổng giám đốc Toàn đề nghị, chủ tịch ra ngoài, tốt nhất nên mang theo thư ký thì hơn.
E hèm... Chỉ có thể nói, Tổng giám đốc Toàn vẫn không hề từ bỏ, hắn từ đầu đến cuối đều cảm thấy, Chu tổng trước đây là ám chỉ mình, chỉ là hắn không thừa nhận!
Vậy thì nhất định phải làm cho Chu tổng thừa nhận!
"Ngài nghĩ kỹ đi Chu tổng, ngài hiện tại thân phận khác rồi, ra ngoài, bên cạnh dù sao cũng phải có người chăm sóc, Vi Vi rất cẩn thận, hơn nữa làm thư ký cho ngài từ trước đến nay công việc đều không có sơ hở gì."
Bị Chu Nghị quyết đoán cự tuyệt!
Nếu là nam, thì mang theo không sao, có thể một cô nương xinh đẹp mang theo bên người, cô nam quả nữ, truyền ra ngoài sẽ có hiềm nghi.
Phải chú ý ảnh hưởng, hắn không quan tâm, nhưng cô nương người ta còn phải tìm đối tượng kết hôn.
Tổng giám đốc Toàn không nói được gì, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ đây thật sự không phải là người của Chu tổng?
Hình như Sở quản lý mới tới rất quen thuộc với Chu tổng, hay là để Sở quản lý đi thử xem sao?
Không để ý đến Tổng giám đốc Toàn có vẻ hơi điên rồ, Chu Nghị rời khỏi công ty, bắt đầu đặt vé máy bay.
Theo lý mà nói, hắn chỉ cần phái một người đi xem là được, nhưng là ở lại Kinh Châu, tĩnh cực tư động, Chu Nghị thật sự muốn đi ra ngoài một chuyến.
Đặt vé máy bay đi tỉnh lỵ tỉnh Hán Tây xong, Chu Nghị liền về nhà thu dọn đồ đạc, lập tức xuất phát.
Mà lúc này, ở một bên khác, Phương đại trạng vừa mới bận rộn xong công việc trong tay, duỗi lưng một cái.
Đối với ý nghĩ của Chu Nghị, hắn cũng ủng hộ, tích cực nha, không nhất định phải đến tòa án.
Ngươi nói ngươi có tiền, được thôi, ta đi tìm ngươi, nói đi là đi, ngươi nói ngươi không có tiền, bán thảm, vậy cũng được, ta cũng có thể đi tìm ngươi, chúng ta gặp mặt trực tiếp.
Haiz, chỉ tiếc người này quá lười, theo lời Phương đại trạng, ít nhất ngươi cũng phải có chút bản lĩnh, muốn tranh luận giỏi, muốn đánh đấm giỏi.
Không bớt lo mà.
Đáng tiếc, miệng lưỡi mình cũng không dùng được, trước đây nói chuyện phiếm với Chu Hân Nhiên, đem lời nói với Chu Nghị nói lại cho nàng.
Theo ánh mắt của Phương đại trạng, hai người họ quả thật có chút ăn ý, kết quả Chu Hân Nhiên nghe xong, cũng có biểu hiện giống Chu Nghị khi đó.
"Ngươi đùa ta à?" "Chỉ hắn, Chu Nghị?" Tương tự, khiến người ta không biết làm sao.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng làm việc vang lên, ngay sau đó Chu Hân Nhiên đẩy cửa đi vào.
"Hân Nhiên, đến rồi à, chuyện quá khứ hãy để cho nó qua đi."
Chu Hân Nhiên gật đầu nói: "Phương lão sư, ta đã không nghĩ đến chuyện kia nữa, đúng rồi, Chu Nghị đi đâu, sao đoạn thời gian này không thấy hắn đến?"
"Ngươi lại quan tâm Chu Nghị đi đâu?" Lần này đến lượt Phương đại trạng không bình tĩnh.
Lúc trước nói với ngươi thì ngươi có vẻ mặt đó, bây giờ ngươi lại hỏi hắn đi đâu?
"Ta không có quan tâm hắn đi đâu, ta chỉ là thấy có người bán thảm, chính là Ngô Hưng mà ngài khởi tố, sau đó hiện tại dư luận có chút không ổn, cho nên muốn hỏi." Chu Hân Nhiên vẫn là dáng vẻ đó.
Phương đại trạng nghi ngờ nhìn một chút, rồi nói: "Chính là chuyện ngươi nói đó, Chu Nghị đến nhà đối phương, chuẩn bị đi xem qua."
"Nga, hiểu rồi."
Chu Hân Nhiên quay người, rồi như không để ý, hỏi: "Vậy, Phương lão sư, Chu Nghị đi một mình à? Ngài không đi cùng hắn sao?"
"Ta đi làm gì, bên này ta còn nhiều việc, thôi được rồi, ngươi đi làm việc đi, Chu Nghị nói hắn dự tính mấy ngày nữa sẽ về, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ăn cơm."
"Vâng!"
Nhìn Chu Hân Nhiên rời đi, Phương đại trạng nhanh chóng gọi điện thoại cho Chu Nghị.
"Alo, ngươi nói ngươi mang theo một thư ký nữ, thật hay giả? Ta đột nhiên cảm thấy... Hay là ta cũng đi chơi một chuyến? Giả à, vậy thì không sao."
"Nói đùa thôi, ta thật sự không đi được, nhưng mà, vừa rồi Hân Nhiên hỏi ngươi đi đâu, ta nói rồi, về nhớ ăn cơm, ta có hai bình rượu ngon!"
Lại là một ngày tốt lành!
Chu Nghị mở giao diện nhìn vào tiến độ, đại khái là bởi vì những hợp đồng tranh chấp lúc trước còn chưa giải quyết xong, cho nên trước mắt tiến độ vẫn dừng ở 98%.
Không kỳ quái, tiến độ của cái hệ thống tôn tử này trước giờ đều là một ẩn số, rõ ràng hợp đồng tranh chấp đối với Chu mỗ nhân hắn mà nói chẳng liên quan gì đến nhiệm vụ.
Nhưng mà không sao, rất nhanh những vụ án hợp đồng tranh chấp này sẽ mở phiên tòa, bởi vì số lượng không nhiều, hơn nữa không có khác biệt, cho nên sẽ được thẩm lý chung một lượt.
Đang nghĩ xem nên đến công ty làm việc, hay là xuống lầu nghỉ ngơi, điện thoại di động reo lên, cầm lên nhìn thì phát hiện Viện tỷ gửi tin.
"A Nghị, ngươi xem này, cái người kia hiện tại lại bắt đầu bán thảm, hiện tại trên mạng lại có người trách ngược lại ngươi hơi quá đáng!"
Tình huống gì vậy, bán thảm?
Chu Nghị mở liên kết video Viện tỷ gửi tới, đây là video được phát trên một nền tảng video ngắn, tiêu đề là: Ta nghèo, chẳng lẽ ta liền đáng chết?
"Vụ thảo", Chu Nghị nhìn thấy tiêu đề này liền kinh ngạc, những lời này, không biết còn tưởng hắn làm điều gì sai trái.
Mở video lên xem, rất trực quan, liền là nói nhà bên trong đặc biệt nghèo, trên có già dưới có trẻ, cả nhà chỉ dựa vào một mình thu nhập của hắn để sống sót.
Kiện cáo đến khi thua, số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng này thực sự không thể chi trả, nếu cần phải ép hắn trả, đến lúc đó cả nhà đều phải húp gió tây bắc.
Bởi vì ngôn từ trong video rất trực quan, cái cảm giác cố gắng sinh tồn của tầng lớp tiểu dân nghèo khổ kia quá chân thật, cho nên rất nhiều người đều nảy sinh lòng trắc ẩn.
"Ta nói một câu công bằng, mặc dù A Nghị là người có lý, nhưng thật không cần thiết phải đuổi cùng giết tận người ta, với điều kiện của hắn, đã nhận thức được sai lầm, không cần thiết phải tiếp tục kiện cáo đến cùng."
"Ta cũng thấy vậy, hắn là thật sự vì nghèo, cho nên không có biện pháp mới phải chấp nhận điều kiện của công ty Kỳ Dị kia."
Nhìn đến đây, Chu Nghị cảm thấy ngực có chút khó chịu, trước đó hắn cũng không quá rõ tình huống của đối phương, nhưng nhìn điều kiện gia đình này xong cũng cảm thấy, xác thực không cần thiết phải tiếp tục.
Chỉ là. . . Tâm lý rất không thoải mái, ta chủ động tha thứ cho ngươi là một chuyện, nhưng mà ngươi thông qua cái cách chủ động bán thảm này để ép ta thông cảm lại là một chuyện khác.
Lại nhìn xuống phía dưới, người biết chuyện thì luôn có.
Nhằm vào phía trên nói không có cách nào mới phải chấp nhận sự tình, có người trực tiếp đưa ra ảnh chụp màn hình lúc trước người này bốn phía mắng người.
"Nhìn đây này, mọi người, hắn ở đây nói, nói nhà bên trong điều kiện thế nào thế nào tốt, nói chúng ta đều là lũ nhà quê, thế nào, giờ lại bắt đầu bán thảm đúng không?"
Nhìn ID người phát ngôn, Bồ Tát huynh, làm tốt lắm, trước đây giúp ngươi thưa kiện quả nhiên không có giúp nhầm.
Không có cách nào, từ khi trải qua lần trước bị vu hãm, Bồ Tát huynh cũng dần dần đi đến một cực đoan khác, còn khủng bố hơn cả Chu Nghị.
Bất kể làm gì cũng có thói quen lưu lại chứng cứ.
Chủ yếu là lúc trước nói chuyện phiếm với Phương đại trạng, biết được nếu khi đó không có cái màn hình giám sát để làm bằng chứng, thì hắn rất có thể trực tiếp bị hại.
Cho dù sau đó thông qua đủ loại thủ đoạn pháp luật để chứng minh sự trong sạch, thì đến lúc đó có bao nhiêu người xem còn chưa biết, mấu chốt là với cơn bão mạng rầm rộ khi đó, rất có thể trực tiếp mất mạng.
Cho nên hắn sợ, hắn cảm thấy phiền phức một chút cũng được, tuyệt đối không thể vì tiện lợi.
Chuyện kiểu này có thể cả đời không gặp, nhưng nếu đã gặp, có thể sẽ ảnh hưởng cả đời.
Chứng cứ, thật sự rất trọng yếu!
Bình luận của Bồ Tát huynh nhanh chóng gây ra tranh luận, có người cho rằng đối phương không cần thiết phải giả vờ, mà có người thì cảm thấy, người này hẳn là lại đang lừa người.
Nhưng mà hắn có phải thật sự lừa người, nhà bên trong có phải thật sự như vậy không, điều đó không rõ ràng, trên mạng tại sao thật thật giả giả khó phân biệt, cũng bởi vì dạo này rất khó lấy chứng cứ.
Trong tình huống không xác định được người kia có đang nói xàm hay không, cách thức để chứng thực thật sự không nhiều.
Trên mạng ồn ào thành một đoàn, Chu Nghị lại đem điện thoại cất trong túi, những vụ án hợp đồng tranh chấp khác, rất nhiều người đều chuẩn bị đưa tiền hòa giải, chỉ có người này, trước mắt vẫn y như cũ ngoan cố.
Có thể gạt hắn rõ ràng là công ty Kỳ Dị ấy mà. . .
Được rồi, không đi quản những chuyện rối ren trên mạng, Chu Nghị thầm nghĩ, đã hắn nói nhà bên trong rất nghèo, trên có già dưới có trẻ, nộp số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng này liền trực tiếp không sống nổi.
Vậy thì... Trời mưa đánh trẻ con, rảnh rỗi cũng là rảnh, ta định đến chỗ hắn xem sao.
Một là tiến độ nhiệm vụ hệ thống này còn chưa đạt 100%, hiện tại tiêu tiền còn đều là từ tài khoản ảo, hai là, trước đây ký hợp đồng đều có lưu lại phương thức liên hệ và địa chỉ.
Nếu không đi một chuyến, thật có lỗi với bản thân!
Đến lúc đó nếu như đối phương thật sự nghèo, thì còn có thể làm gì, đành chịu xui xẻo thôi, đây không phải vì đạo đức ép buộc, mà là Chu mỗ nhân hắn không muốn so đo.
Bởi vì ngay cả tòa án cũng sẽ không khi thi hành án, lấy hết tất cả số tiền trong tay đối phương, mà sẽ chừa lại cho người ta tiền sinh hoạt.
Hình như hiện tại đã xuất hiện quy định liên quan đến "phá sản cá nhân". . .
Tư duy của Chu Nghị bay rất xa.
Trước tiên đến công ty đã, phải xử lý khoản bồi thường với công ty Kỳ Dị, còn phải theo thỏa thuận chia 20% cho những người khác, luật sư thì đủ rồi, nhưng mà nhân viên tài vụ rõ ràng không đủ.
Cho nên cần để tài vụ của công ty giúp đỡ, coi như việc làm thêm của bản thân, sẽ trả thêm thù lao.
Huống chi Tổng giám đốc Toàn gọi điện thoại nói, công ty gần đây muốn xây dựng bộ phận PR, chuẩn bị tuyển người, hôm nay muốn tiến hành phỏng vấn cuối cùng với những người đã ứng tuyển, cần thiết hắn - chủ tịch tới xem qua.
Lái xe một đường tới công ty, vào thang máy, cửa thang máy đang chuẩn bị đóng, thì nhìn thấy một cô nương chạy tới, còn đang thở hổn hển.
Chu Nghị giúp ấn nút thang máy, cô nương kia sau khi vào liền biểu thị cảm tạ.
Sau đó, hai người liền sửng sốt.
Bởi vì cô nương này chính là người lúc trước công ty Kỳ Dị phái tới, vị quản lý lương tâm rất lớn kia, Sở Lam, Sở quản lý!
Chu Nghị là kinh ngạc vì đối phương vẫn chưa về đế đô, mà Sở Lam là im lặng cảm thấy địa phương rách nát này sao mà nhỏ bé.
Rốt cuộc, Chu Nghị mở miệng nói: "Sở quản lý? Cô đây là. . ."
Dù sao cũng là quản lý quan hệ xã hội cao cấp, mặt dày là điều tất yếu, Sở Lam rất nhanh cười nói: "Chu tổng, ngài đừng gọi tôi là Sở quản lý, tôi hiện tại đã từ chức khỏi công ty Kỳ Dị rồi."
Thấy Chu Nghị ngạc nhiên ra mặt, tựa hồ rất kinh ngạc, Sở Lam cười khổ nói: "Chu tổng, ngài sẽ không cho rằng, xảy ra chuyện lớn như vậy, một quản lý quan hệ xã hội như tôi lại có thể không có việc gì chứ."
Mặc dù nói quan hệ xã hội này rất khó, nhưng mà công ty muốn các ngươi - những quản lý cao cấp này để làm gì, nuôi binh nghìn ngày dùng binh một giờ, tự nhiên là trong thời khắc nguy cấp cần các ngươi làm việc.
Kết quả thì sao, ngươi đến tìm Chu tiên sinh, không những không giải quyết được việc, ngược lại làm cho đối phương phát động kiện tụng quy mô lớn.
Mặc dù nói việc này kỳ thực không trách ngươi, nhưng ai bảo ngươi xui xẻo, còn có cả Tổng giám đốc Lan, Tổng giám đốc Lý, không ai thoát được.
Cho nên sau khi bị quở trách, Sở Lam trực tiếp xin từ chức, không cần bồi thường gì cả, bà đây không muốn.
Kết quả hôm nay đi phỏng vấn lại đụng phải Chu Nghị. . .
"Nga, tôi hiểu rồi, cô là đến nộp đơn. . . Không sao, không sao."
Hai người cứ thế đi thang máy lên lầu, Chu Nghị trực tiếp đi vào văn phòng.
Phỏng vấn diễn ra rất nhanh, đương nhiên, quản lý quan hệ xã hội không phải ai cũng giống Sở Lam, lương tâm rất lớn.
Một quan hệ xã hội đủ tiêu chuẩn, tướng mạo chỉ là một phương diện, chủ yếu vẫn là phải có bản lĩnh.
Chu Nghị không can thiệp nhiều, hắn biết rõ năng lực của mình, về mặt nhân sự, Hạ Linh hiểu rõ hơn hắn nhiều.
Không can thiệp vào những gì mình không hiểu, đây cũng là một nguyên tắc khi Chu Nghị mở công ty.
Hắn có thể dùng, nhưng nếu chưa hiểu rõ, tuyệt đối sẽ không giả vờ hiểu, ngoài ngành lãnh đạo người trong ngành, tuyệt đối không được.
Sở Lam phỏng vấn diễn ra rất thuận lợi, nhưng cũng chỉ trở thành phó giám đốc bộ phận PR mới thành lập của Tenda, giám đốc là một người đàn ông trung niên tên Thạch Dũng, tuổi trẻ, khỏe mạnh, vừa nhìn đã biết là kiểu người tinh anh nhanh trí.
"Tốt, Thạch giám đốc, còn có Sở giám đốc, công tác của bộ phận PR giao cho hai người, kỳ thực quan hệ xã hội của công ty chúng ta không có yêu cầu gì quá lớn, chủ yếu là một chút việc vặt. . ."
Suy cho cùng không phải công ty lớn, bộ phận PR này còn kiêm cả việc tiếp đãi khách hàng, và một vài công việc hành chính.
Sở Lam và Thạch Dũng đều gật đầu, những điều này đã được tìm hiểu trước khi nộp đơn.
Sở dĩ gia nhập Tenda, nguyên nhân rất đơn giản, ở đây có thể cảm nhận được sự tự do làm việc mà những người làm công ăn lương lâu năm như họ hằng mong ước!
Không khí làm việc hiện tại ở Tenda là điều mà những người làm công ăn lương lâu năm như bọn họ tha thiết ước mơ!
Tenda không nói gì về văn hóa doanh nghiệp, đây là quy tắc Chu Nghị đặt ra, trước hết không nói văn hóa doanh nghiệp, văn hóa là thứ vốn được hình thành một cách vô thức trong quá trình phát triển lâu dài và thay đổi.
Hiện nay, rất nhiều công ty, thấy doanh nghiệp khác làm ra văn hóa gì đó tương đối tốt, liền bê nguyên xi, mấu chốt là làm không tới, ví dụ như văn hóa "lang tính" rất nổi tiếng.
Văn hóa "lang tính" của người ta là phải cho "sói" ăn no, còn những công ty khác làm ra văn hóa "lang tính", chỉ còn lại phần "văn hóa" thuần túy. . .
Công việc công ty thu xếp xong, Chu Nghị bắt đầu chuẩn bị đến chỗ người tên Ngô Hưng kia.
Đối phương ở tỉnh Hán Tây, một địa phương tên là Ngươi Lan thị, địa chỉ cụ thể là đường phố nào, số nhà bao nhiêu, cái này qua đó rồi hỏi sau.
Bất quá trước khi xuất phát, Chu Nghị quyết định hỏi ý kiến Phương đại trạng một lần, để làm rõ xem việc điều tra kiểu này có phạm pháp hay không, nếu không thì đi cũng chẳng được gì, phạm pháp thì lại có chuyện.
Thuận tiện cũng hỏi Phương đại trạng có muốn đi du lịch không.
Đồ hệ thống tiện nghi, không dùng thì phí!
Kết nối điện thoại, Phương đại trạng sau khi nghe Chu Nghị nói, liền nhanh chóng trả lời: "Điều tra gì mà điều tra, nói khó nghe thế, cái này gọi là gì, gọi là tìm hiểu tình hình thực tế của đối phương trước khi hòa giải, biết chưa?"
Điều tra tình hình cá nhân của người ta, nghe qua liền thấy sai sai, nhưng mà ta đây không phải điều tra, ta đây là xem video của hắn, sau đó chuẩn bị hòa giải, tìm hiểu tình hình thực tế của đối phương trước khi hòa giải.
Như vậy là không có vấn đề gì.
"Đi cùng với ngươi thì được rồi, ta bên này không đi được, nhiều việc lắm."
Phương đại trạng nói vậy thì thôi vậy, Chu Nghị suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định tự mình đi.
Hắn không gọi Chu thái điểu, cũng không biết vì sao, từ lần trước, Chu thái điểu thấy hắn sắc mặt liền không được bình thường.
Thêm vào việc Phương đại trạng dặn gần đây đừng trêu chọc đối phương, hình như có chuyện gì xảy ra, cho nên Chu Nghị cũng không nói với Chu Hân Nhiên.
Ngược lại, Tổng giám đốc Toàn đề nghị, chủ tịch ra ngoài, tốt nhất nên mang theo thư ký thì hơn.
E hèm... Chỉ có thể nói, Tổng giám đốc Toàn vẫn không hề từ bỏ, hắn từ đầu đến cuối đều cảm thấy, Chu tổng trước đây là ám chỉ mình, chỉ là hắn không thừa nhận!
Vậy thì nhất định phải làm cho Chu tổng thừa nhận!
"Ngài nghĩ kỹ đi Chu tổng, ngài hiện tại thân phận khác rồi, ra ngoài, bên cạnh dù sao cũng phải có người chăm sóc, Vi Vi rất cẩn thận, hơn nữa làm thư ký cho ngài từ trước đến nay công việc đều không có sơ hở gì."
Bị Chu Nghị quyết đoán cự tuyệt!
Nếu là nam, thì mang theo không sao, có thể một cô nương xinh đẹp mang theo bên người, cô nam quả nữ, truyền ra ngoài sẽ có hiềm nghi.
Phải chú ý ảnh hưởng, hắn không quan tâm, nhưng cô nương người ta còn phải tìm đối tượng kết hôn.
Tổng giám đốc Toàn không nói được gì, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ đây thật sự không phải là người của Chu tổng?
Hình như Sở quản lý mới tới rất quen thuộc với Chu tổng, hay là để Sở quản lý đi thử xem sao?
Không để ý đến Tổng giám đốc Toàn có vẻ hơi điên rồ, Chu Nghị rời khỏi công ty, bắt đầu đặt vé máy bay.
Theo lý mà nói, hắn chỉ cần phái một người đi xem là được, nhưng là ở lại Kinh Châu, tĩnh cực tư động, Chu Nghị thật sự muốn đi ra ngoài một chuyến.
Đặt vé máy bay đi tỉnh lỵ tỉnh Hán Tây xong, Chu Nghị liền về nhà thu dọn đồ đạc, lập tức xuất phát.
Mà lúc này, ở một bên khác, Phương đại trạng vừa mới bận rộn xong công việc trong tay, duỗi lưng một cái.
Đối với ý nghĩ của Chu Nghị, hắn cũng ủng hộ, tích cực nha, không nhất định phải đến tòa án.
Ngươi nói ngươi có tiền, được thôi, ta đi tìm ngươi, nói đi là đi, ngươi nói ngươi không có tiền, bán thảm, vậy cũng được, ta cũng có thể đi tìm ngươi, chúng ta gặp mặt trực tiếp.
Haiz, chỉ tiếc người này quá lười, theo lời Phương đại trạng, ít nhất ngươi cũng phải có chút bản lĩnh, muốn tranh luận giỏi, muốn đánh đấm giỏi.
Không bớt lo mà.
Đáng tiếc, miệng lưỡi mình cũng không dùng được, trước đây nói chuyện phiếm với Chu Hân Nhiên, đem lời nói với Chu Nghị nói lại cho nàng.
Theo ánh mắt của Phương đại trạng, hai người họ quả thật có chút ăn ý, kết quả Chu Hân Nhiên nghe xong, cũng có biểu hiện giống Chu Nghị khi đó.
"Ngươi đùa ta à?" "Chỉ hắn, Chu Nghị?" Tương tự, khiến người ta không biết làm sao.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng làm việc vang lên, ngay sau đó Chu Hân Nhiên đẩy cửa đi vào.
"Hân Nhiên, đến rồi à, chuyện quá khứ hãy để cho nó qua đi."
Chu Hân Nhiên gật đầu nói: "Phương lão sư, ta đã không nghĩ đến chuyện kia nữa, đúng rồi, Chu Nghị đi đâu, sao đoạn thời gian này không thấy hắn đến?"
"Ngươi lại quan tâm Chu Nghị đi đâu?" Lần này đến lượt Phương đại trạng không bình tĩnh.
Lúc trước nói với ngươi thì ngươi có vẻ mặt đó, bây giờ ngươi lại hỏi hắn đi đâu?
"Ta không có quan tâm hắn đi đâu, ta chỉ là thấy có người bán thảm, chính là Ngô Hưng mà ngài khởi tố, sau đó hiện tại dư luận có chút không ổn, cho nên muốn hỏi." Chu Hân Nhiên vẫn là dáng vẻ đó.
Phương đại trạng nghi ngờ nhìn một chút, rồi nói: "Chính là chuyện ngươi nói đó, Chu Nghị đến nhà đối phương, chuẩn bị đi xem qua."
"Nga, hiểu rồi."
Chu Hân Nhiên quay người, rồi như không để ý, hỏi: "Vậy, Phương lão sư, Chu Nghị đi một mình à? Ngài không đi cùng hắn sao?"
"Ta đi làm gì, bên này ta còn nhiều việc, thôi được rồi, ngươi đi làm việc đi, Chu Nghị nói hắn dự tính mấy ngày nữa sẽ về, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ăn cơm."
"Vâng!"
Nhìn Chu Hân Nhiên rời đi, Phương đại trạng nhanh chóng gọi điện thoại cho Chu Nghị.
"Alo, ngươi nói ngươi mang theo một thư ký nữ, thật hay giả? Ta đột nhiên cảm thấy... Hay là ta cũng đi chơi một chuyến? Giả à, vậy thì không sao."
"Nói đùa thôi, ta thật sự không đi được, nhưng mà, vừa rồi Hân Nhiên hỏi ngươi đi đâu, ta nói rồi, về nhớ ăn cơm, ta có hai bình rượu ngon!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận