Bắt Đầu Tài Khoản Bị Cướp , Trở Tay Nạp Tiền Một Trăm Vạn

Chương 127: Khởi tố tiến hành lúc! (cầu nguyệt phiếu)

**Chương 127: Bắt đầu khởi tố! (Mong phiếu bầu)**
Vẻ bình tĩnh của luật sư Phương khiến Chu Nghị yên tâm phần nào.
Đúng như luật sư Phương đã nói, trong những loại sự tình mang tính chất tự phát này, thời gian mới là chi phí lớn nhất!
Nhưng may mắn là vẫn kịp, sáng sớm ngày hôm sau, luật sư Phương nhận được điện thoại của Triệu tổng.
"Alo luật sư Phương, các anh xem thế này là... Chúng tôi không phải là không cung cấp thông tin, chỉ là những thông tin này cần có thời gian."
"Trước đó chưa chuẩn bị kịp, giờ thì đã chuẩn bị xong cả rồi, anh xem anh qua lấy hay là chúng tôi trực tiếp gửi đến tòa án của các anh?"
"Thật sự xin lỗi, luật sư Phương, anh nói với tòa án một tiếng, đây không phải chúng tôi cố ý không phối hợp lệnh điều tra..."
Thật khéo, đúng không, quá là khéo.
Chúng tôi trước đó không phải muốn chống lại lệnh điều tra, chỉ là cần thời gian, không ngờ các anh lại gấp gáp như vậy, không kịp đợi chúng tôi làm xong thông tin, đã đi tìm tòa án.
Trong giọng nói của Triệu tổng mang theo sự phàn nàn.
Luật sư Phương cũng cười ha hả dàn xếp, không có vấn đề, sau khi lấy được thông tin sẽ giải thích rõ ràng với tòa án, khiến cho Chu Nghị sợ hết hồn.
Trước kia có lẽ luật sư Phương đã tìm tới tòa án rồi...
Cúp điện thoại, Triệu tổng cũng nhẹ nhàng thở ra.
"Ngô tổng, giờ không có việc gì rồi."
Vốn dĩ định trì hoãn một chút, kết quả không ngờ bên kia trực tiếp thông báo với tòa án, có người chống lại lệnh điều tra của tòa án.
Ngay sau đó, tòa án liền gọi điện thoại tới, trực tiếp tìm Ngô tổng, bởi vì luật sư Phương đã chỉ định Ngô tổng này là người phụ trách trực tiếp.
Chống lại lệnh điều tra của tòa án, lần đầu tiên có thể xử phạt hành chính, đối với cá nhân là phạt dưới mười vạn tệ.
Đây đúng là tai bay vạ gió, tự dưng bị phạt tiền, Ngô tổng trực tiếp ngây người.
Hơn nữa nhân viên công tác của tòa án còn nói với hắn, nếu sau khi bị phạt tiền mà vẫn cự tuyệt lệnh điều tra, thì có thể tiến hành tạm giữ.
Ngô tổng này bị dọa sợ, vội vàng tìm Triệu tổng nhanh chóng cung cấp thông tin để bọn họ đi.
Mấy chuyện này đều là việc nhỏ, chỉ cần thiết phải xin lỗi, đồng nghĩa với việc căn bản không lấy lại được bao nhiêu tiền.
Kết quả lại cố gắng ở lại thủ đô lâu như vậy.
Có vấn đề!
Thủ đô cần thông tin, cuối cùng mọi việc cũng xong, tiếp theo là sân khấu chính của luật sư Phương, Ma Đô.
Về việc này, luật sư Phương có nói, Ma Đô không cần lo lắng.
Thực sự không cần lo lắng, luật sư Phương ra tay, Ma Đô làm việc rất thuận lợi, chỉ có điều, nền tảng không muốn xin lỗi.
Lời của người ta cũng rất rõ ràng, anh đi khởi kiện đi, anh cứ tùy tiện khởi kiện, nền tảng cho rằng bản thân không có trách nhiệm.
Chốt lại là, thà hầu tòa, cũng sẽ không vì anh uy h·i·ế·p tố một câu liền trực tiếp xin lỗi.
Nếu như trước kia Chu Nghị còn tức giận, vậy thì hiện tại đã không để vào mắt.
Đây cũng là vấn đề chung của rất nhiều công ty và cá nhân.
Rất nhiều người cho rằng, anh sẽ không vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà thật sự khởi kiện, còn công ty thì lại cho rằng tất cả đều phải đi theo con đường pháp luật.
Không phải sau này cứ tùy tiện có người đến uy h·i·ế·p một lần nói muốn kiện chúng ta, thì chúng ta liền phải nói xin lỗi sao.
Như vậy có vẻ cũng không có vấn đề gì, nếu hai bên đều cho rằng mình không có vấn đề, vậy thì cũng không có gì để nói, cứ khởi kiện thôi.
Năm ngày, Ma Đô và Thâm Thị đã thu thập xong chứng cứ.
Phía Chu Nghị tích lũy rất nhiều tài liệu, sau khi qua tay Chu Nghị biên tập, chỉ chọn lấy những phần mấu chốt, gửi cho công ty.
Anime cũng không thể quá dài, chỉ cần có nội dung chính là được.
Một đường trở về Kinh Châu, chuyến đi này coi như là xa nhất của Chu Nghị kể từ khi chào đời.
Trời có mắt, trước kia hắn chưa từng ra khỏi tỉnh Hán Đông...
Lúc nhỏ thì học ở Lâm Thành, lúc đó một tay là thư ký Lý, sau đó lớn lên và làm việc ở Kinh Châu, một tay vẫn là thư ký Lý.
Hơn nữa Chu Nghị có thể cảm giác được, về sau luật sư Phương và Chu Hân Nhiên đã cố gắng tăng tốc độ.
Dù sao cũng là đi công tác, không phải du sơn ngoạn thủy...
Điều này khiến Chu Nghị có chút buồn bực, không hiểu sao hắn liền nhớ đến Bùi tổng trong truyện hay bị đâm sau lưng.
Nghĩ đến việc lợi dụng hệ thống bị ngăn cản, bất quá không sao, sau này vẫn còn cơ hội.
Phần thưởng nhà và xe lần này là không được phép bán ra.
Hay là đợi phán quyết lần này có chút tiền, ra ngoài chơi một chuyến?
Ý này có vẻ không tệ.
Về đến nhà, khu dân cư ngược lại là thay đổi rất nhiều, ít nhất, cái cảnh chó ỉa bậy khắp nơi đã biến mất.
Hơn nữa những người dắt chó rất ít khi không buộc dây.
Sau đó, Chu Nghị liền đụng phải cô nương Tiểu Từ.
Vẫn là dáng vẻ đơn giản áo thun trắng cộng thêm quần jean, cô nương Tiểu Từ trừng lớn đôi mắt, nhìn Chu Nghị khiến da đầu tê dại.
"Anh Chu, chỗ đậu xe của anh rốt cuộc có cho thuê hay không?"
Đến giờ, cô nương Tiểu Từ cho biết, đối với quà cáp gì đó đã không còn hy vọng, chỉ là muốn mau chóng thuê được chỗ đậu xe.
"Đương nhiên là cho thuê, không phải trước giờ vẫn bận rộn sao..."
"Bận đưa người ta vào đó sao?"
Cô nói như vậy thì chúng ta không có cách nào nói chuyện tiếp, suýt nữa quên cô nương này hình như cũng là một trong số khán giả của mình.
"Hôm nay ký hợp đồng luôn, sau đó quà tôi cũng có mua rồi, hai phần, để ở nhà đó."
Hứa tặng quà cho người ta, trước đó là quên mất, lần này ra ngoài ở Ma Đô đã mua xong.
Đừng hiểu lầm, là Chu Thái Điểu chọn, còn nói gì mà chỉ có phụ nữ mới hiểu phụ nữ nhất, không giải thích được.
Hả? Anh Chu thế mà lại mua quà thật...
Loại hợp đồng nhỏ này không cần thiết tìm luật sư Phương, huống hồ đối phương gần đây bận rộn như vậy, Chu Nghị nghĩ một chút vẫn là bấm số điện thoại Chu Hân Nhiên.
"Alo luật sư Chu..."
Không có gì bất ngờ, Chu Thái Điểu thu phí thấp hơn luật sư Phương nhiều, một phần hợp đồng, rất nhanh liền chuẩn bị xong.
Hợp đồng ký xong, quà tặng đưa ra, cô nương Tiểu Từ hài lòng rời đi.
Chu Nghị thở phào, giờ hắn dường như đã quen với việc động một tí là kiện tụng người khác, nói chuyện tử tế với cô nương như Tiểu Từ, thế mà lại cảm thấy không quen.
Bao gồm lần trước với Quan Nhạn cũng như vậy.
Trong nhà còn muốn đi xem mắt... Đùa à, cái này không được.
Vốn định ở nhà sống yên ổn vài ngày, đợi tòa án bên kia mở phiên tòa, đáng tiếc, không được yên tĩnh bao lâu thì nhận được điện thoại của Lão Vương.
"Ra ngoài ăn cơm? Không cần thiết, nói chuyện về vấn đề bồi thường gấp bội... Được rồi, vậy thì đi..."
Nói thật, làm như vậy Chu Nghị cảm thấy không phù hợp với thiết lập tích cực của mình, nhưng hắn cũng nhận ra, nếu như mình không đi, thì không phải là tích cực, mà là điên rồ.
Lần tích cực này là vì sao, là vì người khác làm sai, nhưng lại không cảm thấy sai, cho nên ta cần khiến cho hắn nhận ra lỗi lầm của mình.
Nhưng mà bây giờ, người ta rõ ràng đã nhận ra sai lầm, hơn nữa còn định dùng thành ý rất lớn để cho Chu Nghị hài lòng.
Đây không phải là bố mẹ Lưu Húc, mở miệng ngậm miệng như kiểu người khác đều nợ bọn họ, như thể mình không thông cảm chính là mình sai.
Vậy trong tình huống đó, không thông cảm cũng không sao.
Chủ yếu là phải xem thành ý có đủ hay không.
Thế là Chu Nghị chuẩn bị lái xe... À đúng rồi, ta còn có cái xe hình như đang sửa ở chỗ của Tứ ca.
Mấy ngày nay còn chưa sửa xong sao?
Hay là xe có vấn đề lớn thật.
Mang theo hiếu kỳ, Chu Nghị tìm số điện thoại của quản lý cửa hàng sửa xe của Tứ ca mà trước đó đã lưu.
"Alo, quản lý Cổ, à là tôi Chu Nghị, tôi muốn hỏi, xe của tôi hiện giờ sửa thế nào rồi, gần đây tôi cần dùng xe."
Trong điện thoại, giọng của quản lý Cổ vang lên: "Anh Chu à, xe của anh còn phải mấy ngày nữa, chủ yếu là linh kiện kia cần phải điều từ bên ngoài vào."
"Nhưng chúng tôi đều dùng linh kiện nhập khẩu cho anh, yêu cầu cũng cao, cho nên sửa hơi chậm một chút."
"Bất quá anh yên tâm, chúng tôi đảm bảo sẽ tăng tốc!"
Vẫn chưa sửa xong à, Chu Nghị cũng chỉ có thể nói: "Vậy được rồi quản lý Cổ, cố gắng nhanh một chút, sửa xong nhớ thông báo cho tôi."
Từ kiệm sang xài dễ, từ xài sang kiệm mới khó, trước kia không có xe, cũng không cảm thấy thế nào.
Kết quả lái xe một thời gian, thế mà quen, tự dưng không có xe lại cảm thấy không đúng lắm.
Thôi vậy, ra ngoài bắt xe, thẳng đến nhà hàng.
Mà lúc này, trong phòng đã đặt trước, Vương Thiên Thành đang kể cho Bành Bạc nghe về những chuyện liên quan đến Chu Nghị.
"Cho nên gã họ Chu kia tính tình rất không tốt sao?"
Vương Thiên Thành suy nghĩ một chút rồi nói: "Thật ra cũng không thể nói là tính tình không tốt, anh ta rất tích cực, đặc biệt tích cực."
"Trước đây tôi từng đại diện cho một vụ án, cũng là vụ án hình sự, tình tiết vụ án đó, kể ra các anh đều cảm thấy kỳ quái..."
Vương Thiên Thành đem vụ án trước kia bỏ tiền một trăm vạn ra kể lại một lần, cuối cùng nói: "Về sau, anh ta bất kể thế nào đều không ra bản thông cảm, tên sinh viên kia bị phạt năm năm."
Hả? Nghe đến đây, Bành Bạc và vợ đều ngây người.
Bọn họ nghĩ mãi không ra, trên đời này thế mà lại có một gã đàn ông kỳ lạ như vậy!
"Cho nên các anh thấy đó, anh ta không thiếu tiền, có đôi khi chỉ vì một hơi, hơi kia mà không xuống, thì dù anh có cho nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng."
Bành Bạc gật đầu nói: "Đúng vậy, trước kia tôi cũng từng giao thiệp với người có tiền, người ta không quan tâm tiền, lần này phải cảm ơn luật sư Vương, nếu như không phải anh, Tiểu Ngọc nhà chúng tôi lần này xong đời."
"Không có gì không có gì, đây đều là việc tôi nên làm!"
Không lâu sau, Chu Nghị gọi điện thoại đến, Vương Thiên Thành ra ngoài dẫn đối phương vào phòng.
Vừa vào, Chu Nghị liền nhìn thấy một đôi vợ chồng đang rất ân cần.
"Anh Chu đúng không, mau chóng ngồi mau chóng ngồi, hôm nay có chút vội vàng, không đặt được nhà hàng tốt hơn, chỉ có thể ở trong này..." Bành Bạc tiến lên cười nói.
Ở trong này...
Chu Nghị nhìn xung quanh, nhà hàng kiểu này, bình thường hắn căn bản sẽ không bước vào.
Đồ ăn rất đắt, lượng lại cực kỳ ít, đây chính là kiểu chiêu đãi thương vụ, ngược lại đến đây không phải là để ăn cơm.
Đến nhà hàng không phải vì ăn cơm, không có gì lạ cả, giống như anh đến tiệm mát xa là để rửa chân sao?
Lại nhìn khuôn mặt có chút uy nghiêm đối diện đang cố gắng tươi cười, Chu Nghị lắc đầu.
Hai vị này và bố mẹ Lưu Húc quả thực là hai thái cực.
Theo đạo lý, vì mình báo án, cho nên con của bọn họ mới bị bắt, kết quả người ta khách khí đến mức khiến mình ngại ngùng.
Nói con cháu tự có phúc của con cháu, đừng vì con cháu mà làm trâu ngựa, nhưng thực tế thì sao, dưới sáu cái túi tiền, bao nhiêu cha mẹ đang vì con cháu làm trâu ngựa.
"Hai vị quá khách khí."
Chu Nghị cũng ngồi xuống bên cạnh bàn, theo truyền thống, sẽ không vừa ngồi xuống đã bắt đầu đàm luận.
Rượu ngon đồ ăn ngon bưng lên, ăn vài miếng trước, lúc này mới bắt đầu chuyện chính.
"Anh Chu à, lần này thật sự là Tiểu Ngọc nhà tôi không đúng, chúng tôi không có giáo dục nó tốt, tôi chỉ là muốn anh hiểu, Tiểu Ngọc nó tuyệt đối không phải cố ý..."
"Đúng vậy anh Chu, nó chặn số anh, đây thực sự là vấn đề của nó, chúng tôi xin lỗi, đối với tổn thất của anh, chúng tôi bồi thường gấp đôi..."
Nghe đến mấy chữ bồi thường gấp đôi, Chu Nghị hơi động lòng, bất quá vẫn nghiêm chỉnh.
"Thật ra, tôi cũng không sao cả, trên mạng trộm video của tôi nhiều người lắm, chủ yếu là con trai anh kiếm được hơi nhiều, cho nên mới bị bắt."
"Bất quá thành ý của hai vị tôi thực sự đã thấy."
"Anh Chu, hay là như này đi, bây giờ còn chưa xác định, chờ đến khi xác định số tiền cụ thể Bành Ngọc kiếm được, sau đó, vợ chồng anh Bành lại bồi thường gấp đôi cho anh, rồi anh lại ra bản thông cảm, anh thấy có được không?" Vương Thiên Thành ở bên cạnh nói.
Luật sư Phương bên kia cũng không tính ra cụ thể là bao nhiêu, chỉ tính ra đối phương phi pháp thu được vượt qua hai vạn tệ, đạt tiêu chuẩn số lượng khá lớn, đã đến mức phạm tội.
Cụ thể bao nhiêu, đó là trách nhiệm của cơ quan cảnh sát.
Bành Bạc mở miệng nói: "Anh Chu, chúng tôi cũng đã giải thích với luật sư Vương, anh đây không thiếu tiền, nhưng tôi vẫn muốn anh nhận bồi thường của chúng tôi."
"Đây không phải là tiền, đây còn đại diện cho lời xin lỗi của chúng tôi..."
Bành tiên sinh còn đang nói không ngừng, Chu Nghị đã ngây người.
Ta không thiếu tiền? Đây là ai, Lão Vương?
Lão Vương, cái người mày rậm mắt to như anh cũng làm phản rồi sao?
"Đúng vậy Chu Nghị, anh không thiếu tiền ai cũng biết, nhưng mà anh vẫn cứ nhận đi, bồi thường ba lần, không có nhiều, nhưng đây cũng là cách vợ chồng anh Bành biểu đạt áy náy."
Thôi được, nhìn Lão Vương có vẻ như đều là đang suy nghĩ cho ta, ta cảm ơn anh trước nhé.
Ta chúc anh sau này gặp được người đương sự đều là loại như bố mẹ Lưu Húc!
Nói qua nói lại, bồi thường ba lần, thành ý không nhỏ.
Chu Nghị đã bắt đầu đếm ngón tay tính toán.
Nhiệm vụ hệ thống, tiền đều là hệ thống trả, nhưng mà kiện cáo được tiền có thể đều là tự mình có thể tự do chi phối!
Vẫn là cách bòn rút của hệ thống này đáng tin...
Đêm đó, cả chủ và khách đều vui vẻ, Chu Nghị lần đầu tiên cảm nhận được bữa tiệc thương vụ chỉ có một chút đồ ăn mà no căng bụng!
Tất cả thông tin đã được điều tra đầy đủ, tổng cộng liên quan đến thông tin của một trăm lẻ sáu người,
Bạn cần đăng nhập để bình luận