Bắt Đầu Tài Khoản Bị Cướp , Trở Tay Nạp Tiền Một Trăm Vạn

Chương 121: Cái này đẹp trai lại đến rồi! (cầu nguyệt phiếu)

Chương 121: Cái gã đẹp trai này lại đến rồi! (Cầu nguyệt phiếu) "Sao về mà không báo trước một tiếng vậy!"
Ngoài cửa, Chu mẫu vừa cằn nhằn, vừa mở cửa nói.
"Biết thế con báo trước để mẹ còn đi mua ít đồ ăn, giờ chẳng có gì cả, Tiểu Nghị con nghỉ ngơi chút đi."
Về đến nhà, Chu Nghị tiện tay đặt túi xách xuống cạnh bên, nằm ườn kiểu Cát Ưu điển hình lên ghế sô pha.
"Mẹ, đừng vội ạ, giờ con cũng không đói bụng, chỉ là ở Kinh Châu kia thấy hơi chán, nên về nhà xem thế nào thôi."
"Chán à, con xem ta bảo con mau chóng tìm đối tượng đi, sao con không tìm vậy, tìm đối tượng rồi thì sẽ không còn tẻ nhạt nữa."
À cái này. . . Chu Nghị vội vàng ngậm miệng, hiện tại trước mặt cha mẹ, bất kể nói cái gì, cuối cùng cũng lái về vấn đề tìm đối tượng.
Trời xanh có mắt, lúc còn đi học, thì canh chừng nghiêm ngặt không cho phép yêu đương, phát hiện liền trực tiếp 'bổng đả uyên ương', không hề do dự.
Kết quả vừa tốt nghiệp xong liền bắt đầu giục, giục tìm đối tượng, tìm đối tượng rồi giục kết hôn, kết hôn rồi lại giục sinh con. . .
Đối tượng có phải rau ngoài ruộng đâu mà nói tìm là tìm được ngay, cái này không phải tìm người thích hợp sao!
Bất quá, bị giục cũng không có cách nào, ai bảo đó là cha mẹ mình đâu.
"Hay là thế này Tiểu Nghị, vừa hay con về, trong bệnh viện chỗ dì hai con có một cô nương, y tá, người ta có biên chế, tuổi cũng xấp xỉ con, con đi gặp mặt không?"
Gặp mặt. . . Không phải là xem mắt sao, Chu Nghị toan cự tuyệt ngay.
Đáng tiếc, Chu mẫu căn bản không cho cơ hội.
"Vậy quyết định thế nhé, coi như là kết giao bạn bè, đâu phải bắt con tìm ngay đâu, người ta là cô nương có biên chế, hiếm lắm đấy."
Chu Nghị bất đắc dĩ nhìn trời, ý nghĩ của mẹ mình rất rõ ràng, có biên chế, kia chính là một điểm cộng lớn!
Nếu không phải hắn hiện tại đã mua nhà, trong nhà khẳng định còn thúc giục hắn tiếp tục thi cử, những việc khác dù k·i·ế·m nhiều tiền hơn nữa thì vẫn là làm công, còn có biên chế thì mới gọi là đi làm!
Thế nên Chu Nghị vội vàng nói lảng sang chuyện khác: "Mẹ, mọi người đi xã khu làm gì thế, họp hành gì đó hình như cũng không tới lượt mọi người đi mà."
Chu mẫu nghe vậy liền cười nói: "Đương nhiên là không tới lượt chúng ta rồi, chỉ là, trước đó không lâu Lâm Thành chúng ta hình như có ban hành chính sách, muốn cải tạo những tiểu khu cũ kỹ."
"Tiểu khu chúng ta hiện tại hình như nói muốn lắp thang máy."
"Ồ? Tiểu khu này cũng phải lắp thang máy sao?" Chu Nghị có chút hiếu kỳ nói: "Bảo mọi người đi xã khu là để nói chuyện này sao?"
"Đúng vậy, nhà trên lầu con cũng biết rồi đó, có mấy nhà đều có người già, ngày thường đều không mấy khi xuống lầu."
"Cho nên người nhà của họ cũng rất sốt ruột, nói là mau chóng lắp đặt thang máy, để người già có thể tự do ra vào."
Chu Nghị gật đầu, đây là chuyện tốt, mà lại chính phủ hình như cũng có phụ cấp.
"Vậy bọn họ định lắp ở đâu?"
"Không rõ lắm, hình như là lắp ở cửa đơn nguyên chúng ta."
Cửa sao? Chu Nghị đi qua nhìn một chút, lập tức nhíu mày.
"Mẹ, vị trí kia không ổn đâu, chỗ đó mà lắp thang máy, thì sẽ chắn hết ánh sáng phòng khách nhà ta mất, vốn dĩ ánh sáng tự nhiên đã không tốt rồi."
"Trong buổi họp bọn họ có nói chuyện này không?"
Chu mẫu có chút chần chừ nói: "Hình như là không nói, bất quá chắc hẳn người ta sẽ chú ý tới thôi, suy cho cùng, lắp thang máy đâu phải chuyện nhỏ."
Chu Nghị không nói chuyện, cha mẹ hắn luôn luôn nghĩ tốt cho người khác, Chu Nghị trước kia cũng vậy.
Nhưng mà, sau hai năm bôn ba bên ngoài, hắn hiểu rõ, khi con người ta đã x·ấ·u xa thì cũng x·ấ·u xa hết nấc!
Bất quá bây giờ còn chưa rõ tình huống, cho nên Chu Nghị cũng không tiện nói gì, biết đâu người ta đã cân nhắc đến vấn đề đó rồi thì sao.
Không nói chuyện này nữa, Chu Nghị an tâm nằm ườn trong nhà.
Tiện thể xem xét tình hình mấy gã đánh cắp video, không thể không nói, lá gan bọn họ cũng thật lớn!
Sau khi hắn đăng tải video kia, bọn họ vẫn ngang nhiên đánh cắp, bao gồm cả video sau đó liên quan đến bà chủ Thái ở Kinh Châu.
Theo một ý nghĩa nào đó, video kia đã leo lên top tìm kiếm.
Cho nên có thể tưởng tượng được lượng truy cập trong này lớn đến bao nhiêu.
Phía Chu Nghị có rất nhiều người xem mới, nhưng mà, so với lợi ích của người khác thì không đáng nhắc tới.
Bất quá không sao cả, Phương đại trạng không phải đã nói rồi sao, ổn định tâm thái, không cần vội, bọn họ hiện tại giống như là làm công cho mình vậy.
Nói về lý thuyết thì hình như đúng là thế thật, những kẻ khắp thiên hạ đang đánh cắp video của mình, thì đều đang làm công cho mình.
Chỉ là, để thực hiện mục đích này, thì hơi khó một chút mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, Chu Nghị ra ngoài chạy bộ, mấy khu dân cư cũ như chỗ hắn, trước đây đến cả bảo vệ cũng không có.
Sau này có một công ty bảo vệ vào, cảm giác từ dịch vụ mà nói thì cũng tương đương với bảo vệ của tiểu khu Duyệt Phủ.
Gia đình Chu Nghị bọn họ không phải từ đầu đã ở đây, là sau này mua nhà mới chuyển đến, nói ra thì đều là hàng xóm, nhưng mà hàng xóm cũng có thân sơ khác biệt.
Người ta đều là dân cư lâu năm trong khu, đương nhiên là thân thiết hơn.
Chỉ là Chu mẫu là người hiền lành, việc nhà hay việc gì cũng đều có thể thu xếp ổn thỏa, cho nên mấy năm nay, quan hệ của nhà Chu Nghị với hàng xóm cũng không tệ.
Chạy được mấy bước, Chu Nghị liền gặp bác hàng xóm ở lầu hai, bác ấy cũng họ Vương, bác Vương, một người có tính tình rất tốt.
"Bác Vương, chào buổi sáng, bác đã tập thể dục về rồi ạ?"
"Chào Tiểu Chu, ôi con nhìn ta xem, không nh·ậ·n ra con rồi, con về từ khi nào thế?" Bác Vương cũng cười chào hỏi.
"Cháu ạ, cháu về hôm qua."
Hai người tùy tiện trò chuyện vài câu, Chu Nghị đột nhiên nghĩ ra điều gì đó liền nói: "À đúng rồi bác Vương, bác có biết chuyện tòa nhà chúng ta muốn lắp thang máy không?"
Hắn cũng là bất chợt nảy ra ý này, Chu mẫu là người hiền lành, luôn không muốn hỏi han những chuyện này, nhưng đây không phải là chuyện nhỏ.
Sau khi thang máy được lắp đặt xong, tạm thời không nói đến vấn đề khác, nó sẽ ảnh hưởng đến ánh sáng tự nhiên nhà hắn, còn cả tiếng ồn nữa.
Đây là những gì Chu Nghị tra được trên Baidu hôm qua.
"Ta đương nhiên là biết rõ, nhà lầu sáu kia hai hôm trước còn tới nhà ta tìm ta, nói là muốn ta đồng ý sửa thang máy."
"Bác đã đồng ý rồi ạ?" Chu Nghị cười hỏi.
"Đều là hàng xóm cả, ta kỳ thực cũng không định đồng ý, ta liền nói với bọn họ, nhà ta ở lầu hai, không cần thang máy, bọn họ làm gì cũng không liên quan gì đến ta."
"Nhưng bọn họ nói sửa thang máy cần phải tốn tiền, mà lại về sau việc bảo trì thang máy cũng phải chi tiền, ta liền cảm thấy không được ổn, con nghĩ xem, ta không dùng, tại sao lại phải bỏ tiền ra. . ."
Chu Nghị cười phụ họa vài câu, ngay sau đó lại thấy kỳ quái, hình như hàng xóm lầu sáu này không có đến tìm nhà mình.
Chỉ là dựa theo lời bác Vương, việc sửa thang máy này cho dù có muốn làm thì vẫn còn sớm, người trên lầu còn chưa thống nhất được với nhau.
"Haizz, hàng xóm bao nhiêu năm, giờ hễ cứ động đến tiền bạc là lại nảy sinh vấn đề, nhà lầu bốn cảm thấy lầu sáu với lầu năm nên bỏ ra nhiều tiền hơn, vì đằng nào bọn họ cũng không cần dùng thang máy."
"Thế rồi con xem, nhà lầu hai với lầu một chúng ta, bình thường cũng đâu cần đến thang máy, chúng ta cũng không muốn bỏ tiền."
"Dù sao chuyện này còn nhiều bất đồng lắm!"
Có bất đồng là tốt rồi, Chu Nghị cũng không cho rằng chuyện này là chuyện x·ấ·u, mấy người hàng xóm lớn tuổi trên lầu, việc ra vào quả thực là không thuận tiện.
Nhưng mà, xét thế nào thì nhà lầu một bọn hắn cũng không cần phải bỏ tiền ra, căn bản là không cần dùng đến.
Về nhà hỏi Chu mẫu, bà nói người lầu sáu chưa từng đến tìm bà.
Điều này làm Chu Nghị cảm thấy có chút kỳ lạ, bất quá, giờ hắn cũng không tiện nói gì.
Ở trong nhà một tuần, cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh.
Bên phía công ty bảo vệ đã ký xong thỏa thuận hòa giải, điều kiện là, công ty bảo vệ cần thiết phải công khai minh bạch các khoản thu chi rõ ràng chi tiết trong vòng hai tháng.
Còn lại những khoản cần thiết phải công khai, thì trong vòng ba tháng còn lại phải hoàn thành đầy đủ.
Nếu như đến lúc đó vẫn chưa công khai, thì cứ tiếp tục khởi kiện thôi, đằng nào cũng chỉ là kiện tụng.
Sau năm ngày tạm giam, Cừu Tiểu Soái đã bồi thường tiền xong, còn về việc hắn đối xử với con mình thế nào sau đó, thì đó là vấn đề của hắn!
Tin rằng với kinh nghiệm lần này, ít nhất là về sau ra ngoài ăn cơm, hai vợ chồng bọn họ tuyệt đối không dám bỏ mặc con cái chạy lung tung nữa.
Chỉ là, điều khiến Chu Nghị không ngờ tới, cô nương Tiểu Quan kia thế mà lại trực tiếp đăng ảnh chụp chung của hai người lên khu bình luận, còn nói gì mà "Gặp được một c·ẩ·u tác giả dở hơi, fan nữ ra mặt đòi chương mới"!
Đương nhiên, khuôn mặt của hắn đã được xử lý, vẫn là che bằng đầu mèo, nhưng cho dù vậy, bình luận của cô nương Tiểu Quan kia nháy mắt đã bùng nổ.
"Viện tỷ": "Ngọa tào, ta còn đang định đến Kinh Châu tìm tên c·ẩ·u tác giả này đây, hắn thế mà lại trốn rồi? Đi đâu rồi!"
"Nam Mô Gatling Bồ Tát": "c·ẩ·u tác giả thế mà lại có fan nữ? Ta không tin, đây chắc chắn là giả, ngươi nhất định là tài khoản phụ của c·ẩ·u tác giả!"
"t·ử Tinh Diệu Nguyệt": "Cho nên rốt cuộc tên c·ẩ·u tác giả này đang ở đâu, ta có chút đồ tốt muốn tặng cho hắn. . ."
Khiến Chu mỗ nhân sợ hãi r·ù·n mình, chỉ sợ cô nương Tiểu Quan kia sẽ làm lộ mình ra, may mà cô nương kia vẫn còn giữ chút nghĩa khí giang hồ.
Chỉ là, ban đầu Chu Nghị dự định ở nhà một tuần, chờ đến phiên tòa xét xử bên kia rồi mới quay trở lại.
Nhưng mà, nhiều người đều biết, đặc biệt là các sinh viên đại học, ba ngày đầu của kỳ nghỉ, về nhà thì con cái được coi là bảo bối.
Sáng sớm, thì để con cái ngủ thêm một chút.
Đến bữa cơm, có khi còn được người nhà đút cho.
Thế nhưng, sau đó mọi chuyện lại không còn như vậy, ngủ nướng ư? Chăn bị hất tung lên thì đừng hỏi tại sao nhé.
Ngươi Chu Nghị ngay cả đối tượng còn chưa có, mà ngươi còn dám ngủ nướng sao?
Thế là, lại một lần nữa bị giục đi xem mắt, Chu mỗ nhân bằng tốc độ nhanh nhất mua vé tàu cao tốc, trốn về Kinh Châu.
Bất quá, lần này hắn đã nói rõ với cha mẹ, phải chú ý chuyện thang máy, nếu như có gì đó không ổn, thì gọi điện cho hắn.
. . .
Ba ngày sau, quán cà phê quen thuộc.
Vẫn như cũ, Phương đại trạng đeo kính gọng vàng ngồi ở bên bàn, còn Chu Nghị thì nhìn ly cà phê đã được thêm nguyên liệu trước mặt mà ngây ra.
Vừa rồi Phương đại trạng vừa bước vào liền hỏi hắn, có phải là tri kỷ không!
Cái này chắc chắn phải là tri kỷ rồi, Chu Nghị cũng không cho rằng mình có mị lực lớn đến mức khiến Phương đại trạng nhận tất cả các vụ án.
Phương đại trạng không phải Chu Thái Điểu, hắn chỉ cần muốn, thì có thể nhận án đến mỏi tay.
Nhưng mà, đối phương trong khoảng thời gian này gần như đã trở thành luật sư riêng của hắn, cực kỳ có trách nhiệm.
Kết quả, Phương đại trạng liền pha một ly cà phê, nói là tri kỷ thì uống!
Cái kiểu ngôn ngữ tương tự như "Có phải huynh đệ không, là huynh đệ thì phải cạn ly" này, khiến Chu Nghị theo phản xạ định từ chối ngay.
Bất quá, khi nhìn thấy phó kính gọng vàng cùng cái đầu hơi hói kia, Chu Nghị đã quyết định. . . nếm thử.
Một ngụm uống vào, ôi mẹ ơi. . .
"Vị không tệ chứ, được rồi, nói chuyện chính, hiện tại đã có thể x·á·c định, mấy tài khoản này đã kiếm lời được hơn hai vạn tệ, trong đó, có tài khoản này kiếm lời được hơn mười vạn tệ!"
Chu Nghị làm động tác, chờ một chút, chuẩn bị sẵn máy quay hành trình, sau đó mới gật đầu.
Rồi cầm lấy tư liệu Phương đại trạng thu thập xem qua, có bốn tài khoản vượt quá hai vạn tệ, mà tài khoản vượt quá mười vạn tệ thì có một cái.
Chính là tài khoản có tên "A Nghị" kia.
Trước đó còn châm biếm chính mình rằng, không có những người như bọn hắn, thì làm sao tác giả gốc có được lượng truy cập khủng như thế.
Còn nói tác giả gốc nên cảm ơn bọn họ.
Chỉ là, Chu Nghị có chút không rõ tiêu chuẩn này là thế nào.
Phương đại trạng kiên nhẫn giải thích: "Cậu xem, vi phạm pháp luật phải vượt qua hai vạn tệ đã có thể áp dụng hình phạt, theo cách giải thích tư pháp tối cao của pháp luật, nếu số tiền phạm pháp lớn hoặc có những hành vi nghiêm trọng khác, có thể bị p·h·án t·ù ba năm trở xuống."
"Trước kia thực ra còn có nữa, nhưng mà sau khi cậu phát thông báo, có hai tài khoản đã xóa bỏ suốt đêm, kỳ thực, nếu truy cứu thì vẫn có thể truy cứu."
"Nhưng mà, trước đó đã nói rõ, người khác nếu như đã dừng lại việc x·âm p·hạm bản quyền, thì sẽ không truy cứu nữa."
Chu Nghị gật đầu nói: "Cho nên kỳ thực, chủ nhân của bốn tài khoản này đều có thể phải chịu hình phạt, ba năm trở xuống, vậy còn cái này thì sao?"
Hắn chỉ vào tài khoản có tên là A Nghị.
"Cái này à, từ mười vạn trở lên, thì sẽ phải chịu án từ ba đến bảy năm, mà hiện tại chúng ta cũng chỉ thống kê được mười vạn, con số cụ thể là bao nhiêu thì rất khó nói. . ."
Phương đại trạng nói đến đây liền trừng mắt, Chu Nghị nháy mắt đã hiểu rõ!
Khó mà nói, vậy có nghĩa là khả năng còn cao hơn nữa.
"Còn lại những tài khoản này, tổng cộng có 106 tài khoản x·âm p·hạm bản quyền, trong đó không có lợi nhuận rõ ràng, đã yêu cầu đối phương đình chỉ x·âm p·hạm bản quyền và công khai xin lỗi có 85 cái, chỉ còn lại 21 tài khoản có lợi nhuận, nhưng chưa đạt đến hai vạn tệ, có thể yêu cầu đình chỉ x·âm p·hạm bản quyền, công khai xin lỗi, và hoàn trả số tiền đã kiếm được do phạm pháp."
"Ngoài ra còn có các nền tảng, lần này tổng cộng liên quan đến sáu nền tảng, chúng ta đã gửi văn kiện luật sư yêu cầu các nền tảng tích cực kiểm tra, nhưng người ta không thèm để ý."
"Vậy thì chỉ có thể khởi kiện."
"Vãi chưởng!" Nhìn lấy hồ sơ đã được Phương đại trạng sửa sang lại, ngay cả Chu Nghị cũng có chút kinh ngạc.
Không nói đến vấn đề khác, một lượng công việc như vậy, nếu tự hắn làm, thì căn bản là không thể nào làm được.
Quá phức tạp, lượng công việc cần thiết ở giữa quá lớn!
Trách không được Phương đại trạng lần này thu phí cao như vậy, trước đó Chu Nghị còn nghĩ, sau khi thu hồi lại được những khoản tiền do phạm pháp kia thì chắc hẳn là vẫn còn dư lại không ít.
Nhưng mà, hiện tại xem ra, không xuể rồi.
Phương đại trạng mỉm cười, không ngờ tới lần này thế mà lại không phải đại diện mạo hiểm, số tiền hắn đưa ra, đối phương liền trực tiếp đồng ý, vui vẻ.
"Vậy thì không có vấn đề gì, trước tiên là đi báo án, sau đó khởi kiện!"
Khởi kiện tòa án có rất nhiều lựa chọn, mà Phương đại trạng đương nhiên đề nghị lựa chọn tòa án nhân dân nơi bị đơn cư trú, cũng chính là tòa án nhân dân khu Quang Minh.
Chu Nghị còn tưởng rằng vụ án như thế này là lớn, cần phải đến tòa án cấp trung, ai ngờ còn bị Phương đại trạng chế nhạo.
Theo lời hắn, chưa đến ngàn vạn thì đến tòa án cấp trung làm gì.
Vụ án tuy vụn vặt, nhưng tình tiết vụ án không phức tạp, chỉ là việc củng cố chứng cứ phiền phức, mức độ phi pháp thì cũng chỉ có thế.
Vậy cũng không có gì để nói, Chu Nghị đem chứng cứ cần thiết chuẩn bị phân loại xong xuôi, mang theo giấy tờ tùy thân, ngay sau đó đón xe thẳng đến đồn cảnh s·á·t.
Lúc này, bên trong đồn cảnh s·á·t, Lão Chu vừa hòa giải xong một vụ t·ranh c·hấp, đang uống nước cho thông giọng.
Ngày hôm nay lại đến phiên hắn trực ban.
Đúng lúc này, cửa đồn cảnh s·á·t bị đẩy ra, Lão Chu liếc mắt liền thấy, một gã đẹp trai nào đó nhìn rất quen mắt, xách theo một cái túi lớn đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận