Bắt Đầu Tài Khoản Bị Cướp , Trở Tay Nạp Tiền Một Trăm Vạn

Chương 308: Tốt lành thế nào người nào đều muốn đánh ta?

**Chương 308: Sao tốt lành thế nào ai cũng muốn đ·á·n·h ta?**
"Cho nên, ngươi nói ngươi muốn đi làm sớm một chút, nên sai khiến con cái nhà các ngươi đem ghế nhỏ đặt ở cửa thang máy chặn thang máy đúng không?" Lão Lý nhìn Lâu tiên sinh trước mặt nói.
Lâu tiên sinh sắc mặt trắng bệch, vội vàng giải thích: "Đồng chí, không phải như vậy, ta liền... Ta thật sự không biết có chuyện gì."
"Không biết có chuyện gì mà con nhà ngươi lại nói như vậy hả? Ngươi không nói cho hắn thì hắn làm sao biết nói như vậy?" Người hàng xóm hôm qua đến muộn rất không cam lòng nói.
"Được rồi!" Lão Lý lắc đầu, nhìn Chu Nghị, trên mặt lại càng trở nên nghiêm túc hơn.
Lão Lý đối với tình huống như vậy kỳ thực cũng đã quen. Thật ra đồn cảnh s·á·t cơ sở cũng không có biện p·h·áp nào tốt, chủ yếu vẫn là p·h·ê bình giáo dục.
Còn nói đến chuyện dính líu đến phạm tội gì đó thì chỉ là đùa, ngược lại Lão Lý sau khi biết rõ tình huống thì đã hiểu ý của Chu Nghị.
Hù dọa một lần, thực ra không có gì to tát, suy cho cùng chỉ đơn thuần p·h·ê bình giáo dục thì rất nhiều người sẽ không nhớ lâu.
Nhưng hiện tại, có chuyện như vậy, cộng thêm p·h·ê bình giáo dục nữa thì hiệu quả sẽ rất tốt.
Cho nên Lão Lý cũng không có giải thích ngay tại chỗ đúng hay không đúng, chỉ là tiến lên phía trước nói: "Ừm, chuyện này có hơi phiền phức, Lâu tiên sinh đúng không, ta hiện tại cần phải đưa ngươi về để tìm hiểu một chút tình huống, xin anh phối hợp một chút!"
Lão Lý làm ở cơ sở nhiều năm như vậy, đối với rất nhiều tình huống cơ sở đều rõ như lòng bàn tay, ngoại trừ lần trước gặp Chu Nghị, thật sự mộng b·ứ·c rất lâu.
Đối với người nhà như thế này, cần phải p·h·ê p·h·án giáo dục đàng hoàng một chút, cho nên mang về đồn thật không có gì đáng trách, đồn cảnh s·á·t cơ sở mà, cái gì cũng phải quản.
Vả lại bình thường mà nói, nếu như hai người p·h·át sinh mâu thuẫn, cãi nhau ầm ĩ, trước tiên là phải mang về để bọn họ bình tĩnh lại một chút.
Ngươi khoan hãy nói, hiệu quả rất tốt, ở bên ngoài cứ như thể cãi nhau đến mức muốn lấy mạng nhau, nhưng chỉ cần mang về bên trong, đại bộ phận mọi người hỏa khí sẽ nhanh chóng giảm xuống, chủ động bắt đầu hòa giải.
Tình huống tương tự, Lão Lý đã xử lý qua rất nhiều.
Kết quả lời này vừa nói ra, đại mụ suýt chút nữa ngất đi, Lâu tiên sinh càng không đứng vững, mà đứa t·r·ẻ sau đó lại bị bắt lại liền bắt đầu bị đ·á·n·h, thật sự ra tay rất ác.
Lão Lý vội vàng ngăn cản: "Anh hiện tại ngay trước mặt tôi đ·á·n·h t·r·ẻ con là có ý gì, lúc trước nó phạm sai lầm sao không giáo dục nó? Được rồi, theo tôi về!"
Lão Lý sắc mặt rất nghiêm túc, thanh âm cũng rất lớn, những người khác trong phòng, vợ của Lâu tiên sinh mấy người cũng đều đi ra, sau khi biết rõ tình huống, sắc mặt cũng tái nhợt.
Sao đang yên đang lành, người đàn ông trong nhà lại bị mang đi?
Hơn nữa còn chỉ vì chút chuyện nhỏ như vậy.
Vốn dĩ bọn họ sợ thì sợ, nhưng trong lòng vẫn có chút không tin, dù sao cũng cảm thấy không phải là chuyện gì to tát, nhưng dáng vẻ hiện tại của Lão Lý trực tiếp khiến bọn họ cho rằng người nhà sắp bị bắt vào t·ù!
Trong phút chốc, đủ loại tiếng c·ầ·u x·i·n tha thứ không ngừng vang lên.
"Cảnh s·á·t đồng chí, cảnh s·á·t đồng chí, v·a·n c·ầ·u anh tha cho anh ấy đi, anh ấy thật sự không biết gì cả, chỉ là t·r·ẻ con nói bậy thôi, làm sao có thể là như vậy chứ!"
Vợ của Lâu tiên sinh tiến lên nói không ngừng.
Lão Lý mặt đen lại: "Trước theo tôi về tiếp nh·ậ·n điều tra, chúng ta sẽ không hiểu lầm người tốt, cũng sẽ không bỏ qua kẻ x·ấ·u, xin chị yên tâm!"
Yên tâm? Lời nói này ai có thể yên tâm...
Diễn xuất này, biểu hiện này, khiến Chu Nghị không nhịn được cảm thán một tiếng, vẫn là đồng đội cũ dễ chịu, ngươi nhìn Lão Lý người ta không hề p·h·á mình.
Vợ Lâu tiên sinh c·ầ·u x·i·n không có kết quả, bên cạnh đứa t·r·ẻ con giang hai tay chạy tới, chắc là muốn mẹ ruột ôm một cái.
Dù sao cũng là mẹ ruột, bà nội và bố đều đ·á·n·h nó.
Kết quả bị mẹ ruột đá văng ra, tiện tay tát vào m·ô·n·g mấy cái, sau đó ông nội cũng mặt đầy vẻ tiếc rèn sắt không thành thép, nhấc gậy ch·ố·n·g lên cũng đ·á·n·h vào m·ô·n·g nó mấy cái.
Một loạt thao tác này trực tiếp làm đứa t·r·ẻ mộng b·ứ·c, đứng ở đó, nước mắt chảy ngược, bắt đầu tr·u·ng thực.
Ngày thường nó làm bất cứ chuyện gì, trong nhà không ai động đến một ngón tay của nó, kết quả bây giờ bị ngược đãi, cha mẹ, ông bà, ai cũng muốn đ·á·n·h nó...
Chu mỗ nhân nhìn mà vui vẻ đến bùng nổ, cái gì gọi là sảng k·h·o·á·i, đây mới gọi là sảng k·h·o·á·i!
Đúng lúc này, điện thoại di động kêu, cầm lên nhìn, Sở Lam ở dưới lầu lại gọi điện, cô ở dưới lầu chờ hơn nửa ngày không có động tĩnh, kết quả còn thấy cảnh s·á·t đến, liền gọi điện hỏi thăm có chuyện gì.
"Không có chuyện gì không có chuyện gì, Tiểu Sở à, chờ ta một chút, ta xuống ngay!"
Trước đây hay chê người khác tò mò thích hóng chuyện, không ngờ bản thân cũng vậy, tội lỗi tội lỗi...
Dưới lầu, Sở Lam nhìn điện thoại di động ngây ra, Tiểu Sở?
Chu mỗ nhân vội về nhà tắm rửa, chuyện còn lại đã có Hà quản lý của khu nhà và Lão Lý lo, tin chắc là có thể làm cho người nhà này nh·ậ·n được bài học.
Còn thang máy, quả thật là mời nhân viên chuyên nghiệp đến, hình như là cơ chế an toàn gì đó, ngược lại số tiền này chắc chắn là nhà Lâu tiên sinh phải trả.
Tắm rửa xong xuôi xuống lầu, nhìn Sở Lam, Chu mỗ nhân ngượng ngùng nói: "Xin lỗi xin lỗi, trên lầu có xung đột, có đứa t·r·ẻ hư, xem náo nhiệt nên chậm trễ một chút."
Thích hóng chuyện không phải là sai lầm lớn, Chu Nghị rất phản cảm với những kẻ hở một tí là nói người trong nước thế này thế nọ, mở miệng ngậm miệng là người trong nước có tập tục x·ấ·u vân vân.
Sau đó lại nước ngoài thế nào thế nào... Mẹ kiếp, trừ quốc gia chúng ta dùng thì các quốc gia khác đều là nước ngoài, ngươi cứ động một tí là nước ngoài nơi này nơi kia tốt, ngươi đang nói là nước ngoài nào?
Đối diện Sở Lam gật đầu không nói gì, Tiểu Sở, nhanh như vậy đã thành Tiểu Sở rồi.
Lái xe im lặng một đường, đến khu Quang Minh, đường Cổ Đức, tiểu khu Quang Minh Phong, đây là c·ô·ng trình trọng điểm của khu Quang Minh, thành phố Kinh Châu, tiểu khu này chỉ là một trong số đó, cả dự án Quang Minh Phong đầu tư rất lớn, môi trường xung quanh cũng thuộc hàng nhất lưu.
Thậm chí có thể nói, văn phòng c·ô·ng ty Tenda của bọn họ hiện đang thuê cũng thuộc về dự án Quang Minh Phong, nghe đồn trước đây khi dự án này bắt đầu còn p·h·át sinh một chút xung đột.
Rất nhanh đã tìm thấy tiểu khu Quang Minh Phong, quản lý của trung tâm môi giới Khang Điền đã đợi ở cửa tiểu khu.
"Quản lý Trương, anh khỏe, đây là Chu tổng của chúng tôi, chính anh ấy muốn mua căn nhà này." Sở Lam tiến lên giới thiệu.
Quản lý Trương đối diện hơi mập, nghe vậy vội vàng cười nói: "Chu tổng khỏe, ánh mắt của ngài thật không tệ, cả dự án Quang Minh Phong hiện tại đang được đẩy mạnh, tiểu khu này tương lai có tiềm năng tăng giá rất lớn!"
Chu Nghị gật đầu nói: "Quản lý Trương, tôi luôn là người sảng k·h·o·á·i, nói chuyện cũng sảng k·h·o·á·i, trước đó Tiểu Sở đã cùng một trung tâm môi giới khác đi xem qua, chỉ là về mặt giá cả không thỏa thuận được, tôi còn chưa đi xem, cho nên tôi cần phải xem nhà trước rồi mới nói chuyện."
Quản lý Trương lập tức nói: "Không vấn đề gì Chu tổng, tôi hiện tại sẽ dẫn ngài đi xem."
Tòa nhà số 23 của tiểu khu Quang Minh Phong, chỉ có bảy tầng, chuyên dành cho những căn hộ lớn, một tầng một hộ, diện tích đều rất lớn, ít nhất sau khi Chu Nghị xem nội thất căn nhà này cũng rất hài lòng.
Bất kể là trang trí hay phương diện khác, căn nhà này đều rất tuyệt!
Hai trăm mười ba mét vuông, đương nhiên, diện tích chung cư khoảng 12%, theo giá nhà hiện tại ở Kinh Châu, mua căn nhà này cần khoảng bảy tám trăm vạn.
Vừa hay trước đó h·ệ th·ố·n·g bạo lợi nên k·i·ế·m được không ít, cộng thêm lần tài trợ chuyên biệt này, cắn răng một cái vẫn có thể xoay sở được số tiền này.
Xem xong, chính là nói giá cả và các loại dịch vụ.
"Cho nên quản lý Trương, anh cũng biết, ban đầu tìm trung tâm môi giới không phải là anh, là một nhà khác, nhưng mà, một là dịch vụ của họ không tốt, hai là không đạt được mức giá tôi dự tính."
Thực ra giá cả cũng là một phương diện của dịch vụ, nhưng có thể tách riêng ra để nói.
Quản lý Trương gật đầu, anh ta sẽ không nói gì thêm, nhưng trong lòng hiểu rất rõ.
Thị trường môi giới năm nay, không thể nói là loạn, chỉ có thể nói là rất loạn.
Vàng thau lẫn lộn, rất nhiều trung tâm môi giới, khâu đầu tiên, chính là huấn luyện sơ bộ, kỳ thực không thể nói là huấn luyện, mà là tẩy não.
Chỉ nói cho anh, nếu kh·á·c·h hàng hẹn anh trước thì đó là kh·á·c·h hàng của anh, tìm người khác là "nhảy đơn".
Hơn nữa, chuyện "ăn" cả hai bên chủ nhà và khách mua đã quá quen thuộc, chủ nhà đôi khi bán nhà sẽ đưa ra một mức giá dự kiến, sau đó ký một hiệp ước, để cho môi giới đi bán, phần tiền chênh lệch dĩ nhiên là thuộc về môi giới.
Chú ý, phần tiền này không nằm trong tiền hoa hồng, tiền hoa hồng mấy phần trăm kia là phải trả riêng.
Lại thêm tiền hoa hồng vốn dĩ đã móc nối với giá nhà, cho nên đôi khi một số môi giới giở trò, ngoài miệng nói giúp anh, nhưng căn bản không thể hạ giá.
Anh nói nếu không ta cùng chủ nhà trực tiếp nói chuyện giá cả, tiền hoa hồng anh muốn bao nhiêu cũng được, không đồng ý, lý do là lo lắng anh và chủ nhà tự mình liên hệ, "nhảy đơn".
Nếu như "đơn" này thành công, bản thân mình là người được lợi, cho nên quản lý Trương cũng sẽ không nói lung tung, chỉ là nhanh chóng đưa ra giá cả.
Sở Lam nghe xong liền kéo Chu Nghị sang một bên nói: "Thấp hơn nhà thứ nhất rất nhiều."
Thấp hơn không ít, khoảng mấy vạn, tuy so với tổng giá trị bảy tám trăm vạn rất ít, nhưng trung tâm môi giới thứ nhất nói rõ ràng là không thể thương lượng một phân nào.
Mặc dù không biết nhà thứ hai này thương lượng thế nào, nhưng rõ ràng, người mua nhà không quan tâm anh làm thế nào, chỉ quan tâm có rẻ hay không.
Sau khi x·á·c nh·ậ·n các phương diện dịch vụ với quản lý Trương, Chu Nghị liền gửi hợp đồng cho luật sư Phương, để luật sư Phương xem qua vẫn tốt hơn.
Hơn nữa, trong những chuyện như thế này, chỉ cần chưa giao tiền thì anh vẫn nắm thế chủ động.
Rất nhanh luật sư Phương gửi lại hợp đồng, trong đó sửa đổi mấy điều khoản, quản lý Trương không có ý kiến gì, như vậy cơ bản là đã rõ.
"Vậy Chu tổng, ngài mua thẳng đúng không?"
"Đúng, mua thẳng, chỉ cần anh hoàn thành các thủ tục, tôi sẽ thanh toán ngay, đến lúc đó đưa chìa khóa cho tôi, tôi dọn vào ở."
Cái này lại càng không có vấn đề, mua thẳng, không cần phải lo lắng về chuyện vay tiền không được.
Giải quyết xong chuyện nhà cửa, Chu Nghị trở về tiểu khu Duyệt Phủ, bắt đầu chuẩn bị dọn nhà.
Mặc dù ở chưa được một năm, nhưng đồ đạc lại nhiều hơn dự đoán.
Rất nhiều người sở dĩ cảm thấy dọn nhà vất vả là bởi vì bọn họ không ý thức được mình có bao nhiêu đồ, những thứ này đều cần phải chuẩn bị trước mấy ngày để sắp xếp.
Anh gọi xe ba gác, người ta không phụ trách bốc dỡ đồ cho anh, bởi vì người ta không phải c·ô·ng ty chuyển nhà.
Đương nhiên, nếu anh muốn chuyển thì cũng không phải không được, chỉ cần thêm tiền, mọi thứ đều có thể giải quyết.
Nhà trên lầu mới dọn đến, đắc tội thì đắc tội, không quan trọng, dù sao cũng sắp chuyển nhà.
Đang thu dọn hăng say thì đột nhiên nghe thấy dưới lầu hình như cãi nhau, hơn nữa cãi nhau rất kịch l·i·ệ·t, tê... Ta đây thực ra không thích hóng chuyện, nhưng chân đôi khi lại không chịu nghe theo sự điều khiển của đại não.
Xuống lầu mới p·h·át hiện, các hàng xóm đến còn nhanh hơn cả mình, Liễu nãi nãi cũng ở đó, lúc này đang không ngừng khuyên can.
"Tiểu Vương, không đến mức, thật sự không đến mức, các con mới kết hôn bao lâu, Tiểu Chu chuyển vào chưa được một tháng thì các con mới kết hôn mà, sao bây giờ lại muốn l·y h·ôn rồi?"
Nhìn Hạ T·ử Yến và Vương Vũ Thành, Chu Nghị ngược lại không ngạc nhiên, cặp đôi này vấn đề của hai người đều rất lớn.
Hạ T·ử Yến khóc lóc nói: "Liễu nãi nãi, con cũng không biết đã chọc giận nó thế nào, hôm nay về nó liền muốn l·y h·ôn với con, con xin lỗi nó, con suýt chút nữa quỳ xuống, nó không nói một câu, chỉ muốn l·y h·ôn."
Rốt cuộc là có chuyện gì, Chu Nghị nhìn hàng xóm bên cạnh hỏi.
Hàng xóm lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi cũng không rõ lắm, nghe nói hình như vì chuyện sáng nay, Tiểu Hạ nói Tiểu Vương không phải đàn ông, lẽ ra phải giống như cậu, hôm qua lúc người ta đ·á·n·h cô ấy thì phải ra tay giúp đỡ."
Chuyện này mà còn liên quan đến mình... Chu mỗ nhân có chút im lặng.
Hôm qua hắn ép Hạ T·ử Yến xin lỗi đấy, kịch bản này, không dám nghĩ tới.
"Tiểu Vương lúc đầu không nói một câu, đến sau hình như Tiểu Hạ nói một câu không sống nổi nữa, vậy thì l·y h·ôn đi, xong Tiểu Vương liền nói, ly thì ly, muốn ly ngay lập tức, ai can cũng không được, rõ ràng là ấm ức trong lòng đã lâu, hình như Tiểu Hạ trước đây cũng thường xuyên nói muốn l·y h·ôn..."
Chu Nghị tò mò nhìn người hàng xóm, anh biết không ít đấy, nói như thể lúc hai người họ cãi nhau anh ở bên cạnh nghe lén vậy, cái này còn gọi là không rõ lắm?
Vậy rõ quá là như thế nào!
Bất quá, tình huống này thật không thể nói gì, Vương Vũ Thành rõ ràng là người khù khờ, không quen biểu đạt, trong nhà mọi việc đều do Hạ T·ử Yến làm chủ.
Hơn nữa trước khi kết hôn chắc chắn là kiểu người ngoan ngoãn phục tùng.
Sau khi kết hôn, Hạ T·ử Yến chưa bao giờ nể mặt chồng, không biết rằng đối với đàn ông mà nói, thể diện rất quan trọng.
Ở nhà có thể tùy tiện làm gì cũng được, vợ chồng son mà, gọi là có tình thú.
Nhưng ở bên ngoài, cô phải giữ thể diện cho chồng, bởi vì ở bên ngoài hai vợ chồng là một thể, thể diện của anh ta cũng là thể diện của cô.
Chỉ tiếc, Hạ tiểu thư này căn bản không hiểu, Chu Nghị trước đây từng gặp, trước mặt người ngoài cô ta cũng quát tháo, mắng chửi Vương Vũ Thành.
Lúc này, đối mặt với sự khuyên can của Liễu nãi nãi, Vương Vũ Thành rốt cuộc mở miệng, thanh âm rất bình tĩnh, mang theo một loại cảm giác mệt mỏi.
"Liễu nãi nãi, đừng khuyên nữa, con đã nghĩ kỹ rồi, cô ấy căn bản không coi con là người nhà, con còn níu kéo làm gì? Từ khi kết hôn, cô ấy đã nói l·y h·ôn không biết bao nhiêu lần, đã không muốn sống chung thì ly đi, thừa dịp bây giờ ràng buộc còn chưa sâu, tốt cho cả hai."
"Nhưng ta chỉ là nói một câu, ta cảm thấy sau khi kết hôn ngươi không coi trọng ta, ngươi bắt đầu lớn tiếng với ta, ngươi không nghe ta..." Hạ T·ử Yến khóc nói.
"Vô ích, những điều này không quan trọng, nếu như cô cảm thấy tôi không bằng người đàn ông khác, vậy thì không cần sống chung với tôi nữa, chúng ta vẫn là tách ra đi."
"Đúng, tiền lễ hỏi trước đây, chúng ta tính toán rõ ràng đi."
Lời vừa nói ra, Hạ T·ử Yến đang khóc lập tức bùng nổ: "Anh cũng vì số tiền này đúng không, anh cũng vì ta đòi tiền lễ hỏi đúng không, cha mẹ ta nuôi ta nhiều năm như vậy, không nên cho bọn họ chút bồi thường sao?"
"Nhưng đó là tiền dưỡng già của cha mẹ ta!"
Trong đám người, Chu Nghị rụt cổ, đây chính là hôn nhân sao, may mà luật sư Phương còn khuyên anh ta chọn Chu Hân Nhiên, đùa gì vậy, Chu thái điểu có thể hiểu p·h·áp luật lắm đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận