Bắt Đầu Tài Khoản Bị Cướp , Trở Tay Nạp Tiền Một Trăm Vạn

Chương 15: Trẻ tuổi người không muốn chỉ lo kiếm tiền phải học được cảm ân

Chương 15: Người trẻ tuổi không nên chỉ lo k·i·ế·m tiền, phải học cách cảm ơn Lại một ngày nữa sắp hết giờ làm, Chu Nghị vẫn như cũ đang bận rộn với c·ô·ng việc của mình.
Đương nhiên, với hiệu suất của hắn thì đáng lẽ đã phải hoàn thành xong từ hai tiếng trước, nhưng không còn cách nào khác, dạo gần đây chủ nhiệm Vương luôn bắt hắn tăng ca rất nhiều.
Chắc hẳn là vì chuyện lần trước, nhưng tại một c·ô·ng ty, cũng không cần thiết phải thù dai thế chứ.
Ban đầu định bụng sẽ thành khẩn x·i·n· ·l·ỗ·i, đàng hoàng nói chuyện với chủ nhiệm Vương một phen cho xong, nào ngờ lần lữa mãi vẫn không giải quyết được.
Đương nhiên, nói trắng ra thì cũng không hẳn là cố tình nhắm vào hắn, mà cả nhóm, thậm chí toàn bộ nhân viên c·ô·ng ty, về cơ bản đều như vậy.
Tăng ca, cứ tăng ca liên tục, chỉ cần không c·h·ế·t, thì cứ làm đến c·h·ế·t mới thôi.
Còn về tiền tăng ca, mọi người đều là người trưởng thành cả rồi, đừng có nói mấy chuyện vô ích đó nữa, tăng ca mà còn có thêm phụ cấp? Không phải anh đều tự nguyện tăng ca hay sao!
Cho nên Chu Nghị cũng học được cách làm việc cầm chừng, vừa đúng mười phút sau khi hết giờ làm thì hoàn thành c·ô·ng việc, sau đó tranh thủ lúc mọi người không chú ý mà nhanh chóng rời đi.
Hết cách, tình hình c·ô·ng ty vẫn y như cũ, tan làm mà mọi người đều không về.
Hắn bây giờ thực sự chán ngấy cái gọi là "văn hóa bầy sói" này, chán phát điên!
Mấy ông lớn kia, làm "văn hóa bầy sói" với "996, 007", người ta là trả đủ tiền tăng ca, cho đủ tiền.
Cho dù nhân viên nào đó đột ngột qua đời, hoặc là có vào ICU tiêu hết số tiền k·i·ế·m được, thì khi bị khiển trách, ít nhất cũng có thể nói là đã trả tiền.
Còn mấy c·ô·ng ty như bọn hắn, học theo cái "văn hóa bầy sói" vớ vẩn, tiền thì không thêm một xu, suốt ngày vẽ bánh, à không, lãnh đạo c·ô·ng ty hắn căn bản còn chẳng thèm vẽ!
Vừa muốn ngựa chạy nhanh, lại muốn ngựa không ăn cỏ, từ xưa đến nay nghe câu này, nhiều người đều sẽ thấy buồn cười, làm gì có con ngựa nào chịu được điều kiện như vậy.
Không những thế, trong mắt nhiều ông chủ c·ô·ng ty, anh làm việc ở đây, là tôi cho anh cơ hội, trả lương cho anh.
Mà ông chủ cảm thấy, anh nhận lương của hắn, thì phải liều m·ạ·n·g làm việc, mới xứng với đồng lương!
Chỉ có ở những c·ô·ng ty như vậy, mà nhân viên vẫn không dám tùy tiện nghỉ việc.
Đương nhiên, mấy ông lớn cũng chẳng sạch sẽ gì, vì sao giờ tăng ca nhiều như vậy, đáng lẽ mười người hoàn thành nhiệm vụ, kết quả chỉ tuyển năm người, một người làm việc của hai người, thế này đã được coi là c·ô·ng ty không tệ.
Rồi sao nữa, một người đương nhiên không thể hoàn thành c·ô·ng việc của hai người trong giờ làm việc bình thường, vậy phải làm sao, lấy nửa phần lương còn lại làm phúc lợi, chỉ cần anh làm tốt, thì anh có thể k·i·ế·m thêm nửa phần lương này.
Đúng không, rất hợp lý, nghe qua dường như quả thực không có vấn đề gì, đằng nào cũng chỉ khiến ngày càng tranh đấu, làm vài người đột tử mà thôi, không quan trọng.
Tiết kiệm được không chỉ có tiền lương, mà bao gồm cả bảo hiểm xã hội và các loại khác đều có thể tiết kiệm được.
Bất quá dạo gần đây Chu Nghị không định nhẫn nhịn nữa, hắn đã có kế hoạch xin nghỉ việc.
Không thể không nói, luật sư Phương rất giỏi, sau khi nhận được tài liệu thì rất nhanh đã rầm rộ khởi tố, hiện tại hai vụ án liên quan đều đang chuẩn bị xét xử.
Lão Vương vẫn luôn liên lạc với hắn muốn hắn ra mặt hòa giải, nhưng đều bị Chu Nghị từ chối thẳng.
Ngược lại là vụ án khác, luật sư Phương nói đối phương muốn hòa giải, t·ò·a á·n cũng có thái độ tương tự.
Suy cho cùng giá trị vụ việc nhỏ, thật sự không cần thiết phải ra tòa.
Luật sư Phương có ý định bảo hắn đến đó một chuyến, sau đó trước mặt đối phương mà nói rõ không chấp nhận hòa giải.
Chu Nghị tán thành với việc này, vừa hay hắn đang cần tư liệu cho video thứ hai.
Cuộc sống bình lặng cuối cùng cũng có thêm chút gia vị, rất vui vẻ.
c·ô·ng việc làm xong, vừa đúng giờ, Chu Nghị đứng dậy thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng, đúng lúc này, chủ nhiệm Vương xuất hiện.
Vẫn là vẻ mặt cười như không cười kia: "Sao Tiểu Chu, lại định đi à, c·ô·ng việc đều xong hết rồi à?"
Chu Nghị nhìn vị chủ nhiệm Vương này, hắn bây giờ đã không còn ý định nghe bất cứ lời hữu ích nào từ miệng đối phương, nên chỉ gật đầu, còn chẳng buồn nói.
"Tiểu Chu à, khoan hãy đi, đây có một nhiệm vụ, khách hàng giục gấp lắm, cậu xem mọi người bây giờ đều bận cả, nên giao cho cậu, đúng rồi, sáng mai đi làm mang đến cho tôi." Chủ nhiệm Vương cười hề hề nói.
Những cuộc đối thoại như thế này thường xuyên xảy ra trong suốt thời gian qua, không chỉ với Chu Nghị, mà những người khác trong phòng làm việc cũng vậy.
Tăng ca, không tăng ca, thì không xong việc.
Chủ nhiệm Vương là cấp trên của bọn họ, đồng thời cũng là cổ đông của c·ô·ng ty, cho nên mới đảm nhiệm chức vụ này, nếu không Chu Nghị đã thấy gã này ở vị trí đó thật vô lý.
Cho nên chủ nhiệm Vương chỉ có một nhận định với nhân viên, không muốn thấy bọn họ nhàn rỗi...
Đặc biệt là sáu giờ tan làm, mới sáu giờ, trời bên ngoài còn sáng trưng, về nhà làm gì, phát lương cho bọn họ cơ mà.
Nói xong, chủ nhiệm Vương định quay người rời đi, cả văn phòng hắn đều đã bố trí xong việc cả rồi.
Đương nhiên, chủ nhiệm Vương hắn cũng chắc chắn không đi.
Thế nhưng, chủ nhiệm Vương vừa mới quay người đã bị gọi lại.
"x·i·n· ·l·ỗ·i chủ nhiệm Vương, bây giờ tôi đã tan làm, sáng mai đi làm không thể mang đến cho ngài được!"
Giọng Chu Nghị không lớn, nhưng văn phòng cũng không rộng, hơn nữa lúc này mọi người đều đang bận rộn làm việc, toàn là tiếng gõ bàn phím lách cách, cho nên lời hắn vừa dứt, đã thu hút sự chú ý của cả văn phòng.
Chủ nhiệm Vương quay đầu lại nhìn Chu Nghị, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười: "Tiểu Chu à, không còn cách nào khác, thời gian gấp rút, khách hàng cần gấp, cậu thông cảm."
Chủ nhiệm Vương điềm tĩnh quan sát, hắn thực sự không cố ý làm khó đối phương, bởi vì hiện tại đúng là cần tăng ca.
"Hơn nữa cậu xem, lần trước cậu về thẳng, tôi cũng không nói gì đúng không, giờ c·ô·ng ty gặp khó khăn, cậu cũng thông cảm một chút, chúng ta, cùng nhau thấu hiểu."
Không nói thì còn đỡ, nói đến đây Chu Nghị liền nổi cáu!
"Không phải chứ chủ nhiệm Vương, ngài nói vậy là có ý gì, cái gì mà tôi về thẳng, tôi hỏi ngài, lúc tôi về đã tan làm chưa, tan làm rồi, tôi về bình thường, có vấn đề gì sao?"
"Còn ngài không nói gì, không phải ngài định nói gì sao, tôi tan làm bình thường mà cũng có vấn đề à?"
Chu Nghị nói rất nhanh và gấp, khiến sắc mặt chủ nhiệm Vương thay đổi.
Những đồng nghiệp xung quanh cũng đều ngẩng đầu lên nhìn về phía này, bọn họ không ngờ, Tiểu Chu mới vào c·ô·ng ty chưa đầy một năm, thế mà lại dám cãi nhau với chủ nhiệm.
Hơn nữa lời nói không chút khách khí!
Nhưng chủ nhiệm Vương vẫn duy trì nụ cười: "Tiểu Chu cậu xem cậu kìa, tôi mới nói có một câu, cậu đã vội thế rồi, ý của tôi là, mọi người cùng nhau thấu hiểu, c·ô·ng ty bây giờ đang cần gấp, thực sự không có cách nào khác đúng không."
Chu Nghị nghe vậy liền bật cười, mở miệng ngậm miệng liền bắt người khác thấu hiểu, tôi rất thấu hiểu!
"Thấu hiểu à, tôi rất hiểu khó khăn của c·ô·ng ty, tôi cũng không nói là không muốn làm, nhưng muốn tôi tăng ca thì được, trả tiền tăng ca, nói thêm bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, tôi tuyệt đối không có vấn đề!"
"Đúng không, tôi quả thực thấu hiểu, nhưng các người cũng phải hiểu cho tôi, thấu hiểu cuộc sống của tôi, bây giờ tôi cần k·i·ế·m tiền, nếu không tôi không có cách nào sống!"
Nghe đến hai chữ "tiền tăng ca", những đồng nghiệp khác trong văn phòng đều đã dựng đứng cả tai lên.
Đặc biệt là những nhân viên lâu năm, bọn họ ở c·ô·ng ty này nhiều năm rồi, chưa từng thấy tiền tăng ca trông ra sao.
Chủ nhiệm Vương nghe vậy liền lắc đầu nói: "Tiểu Chu à, suy nghĩ của cậu bây giờ rất không đúng, phải biết rằng, cậu xem cậu mới vào có một năm, thử việc xong cũng mới có mấy tháng, cậu còn cần phải không ngừng học tập, không ngừng rèn luyện."
"Người trẻ tuổi, đừng có suốt ngày nhìn chằm chằm vào tiền, học cho giỏi kỹ năng vào, có kỹ năng rồi thì sau này có rất nhiều cơ hội k·i·ế·m tiền, c·ô·ng ty chúng tôi cho cậu một nền tảng để cậu học tập, cậu phải học cách cảm ơn..."
Không những thế, bên cạnh cũng có nhân viên lâu năm lên tiếng: "Đúng vậy Tiểu Chu, đừng có cãi nhau với chủ nhiệm Vương, chăm chỉ làm việc, không biết thì tôi chỉ cho, học hỏi nhiều vào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận