Bắt Đầu Tài Khoản Bị Cướp , Trở Tay Nạp Tiền Một Trăm Vạn

Chương 438: Đầu năm nay tiểu hài hiểu được thật nhiều

**Chương 438: Thời buổi này trẻ con hiểu biết thật nhiều**
Đối mặt với những lời này, Vương Đạo Nhân mỉm cười.
"Được, Phương tiên sinh, ý của anh tôi đã hiểu, vậy chúng ta cũng không cần phải nhiều lời, cứ như vậy đi."
Chồng của Ngọc Mai muốn nói gì đó, nhưng vẫn ngậm miệng lại, bởi vì vợ hắn nói, phải tin tưởng vị luật sư Vương này.
Lúc này đến lượt Phương Hạo Đông có chút ngây người, bởi vì lần này đối phương thế mà không hề cãi nhau với mình, hơn nữa vị luật sư này nhìn có vẻ bình thản đến lạ.
Hắn lần này tới, vốn cũng định cùng đối phương tranh cãi một phen, kết quả như này lại chẳng thể nào tranh cãi nổi.
Luật sư Vương suy cho cùng không giỏi ẩu đả, nếu như Phương đại trạng ở đây, thì lại là một chuyện khác.
Một luật sư năng nổ kiêm cao thủ vật lộn, nếu thực sự h·u·n·g hãn, cẩn thận hắn giở trò bẩn một chút với anh, vừa tống anh vào bệnh viện, vừa có thể đưa anh vào tù...
Cho nên Phương Hạo Đông chỉ có thể nói: "Được thôi, tôi chờ, muốn gọi ai đến dọa người cũng được, chuyện bé cỏn con..."
Miệng lẩm bẩm, Phương Hạo Đông rời khỏi phòng làm việc, hắn căn bản không cho rằng đối phương sẽ khởi tố hay làm gì.
Nhiều lắm là lại tìm trường học hoặc là ngành giáo dục khiếu nại, nhưng mà loại khiếu nại này căn bản vô dụng.
Phương Hạo Đông vốn dĩ đã xem thường gia đình Ngọc Mai, cho rằng bọn họ là dân tỉnh lẻ, cho rằng bọn họ là đồ nhà quê.
Cho nên đối với việc bọn họ mời luật sư càng là khịt mũi coi thường, nông thôn đồ nhà quê còn đòi khởi tố? Đùa gì vậy.
Thực ra, nếu anh quan sát kỹ, sẽ phát hiện rất nhiều người tại bản địa hòa nhập đặc biệt tốt, về cơ bản sẽ không có bất kỳ cảm giác kỳ thị nào.
Hoặc là nói, đối phương có thể trong lòng nghĩ như vậy, nhưng sẽ không biểu hiện ra ngoài, quân tử luận việc làm, không luận tâm.
Những kẻ hòa nhập không tốt, thứ duy nhất bọn họ có thể lấy ra nói, cũng chỉ có cái hộ khẩu này...
Thiếu cái gì thì khoe cái đó thôi.
Phương Hạo Đông rời đi, Vương Đạo Nhân cũng tương tự cáo từ rời đi.
Mã Linh không nói gì, nàng chỉ là trong lòng có chút kích động, bỏ qua thân phận lão sư mà nói, nàng cũng thường xuyên xem video của A Nghị kia mà.
Mãi đến khi rời khỏi trường học, Ngọc Mai rốt cuộc nhịn không được, mở miệng hỏi: "Luật sư Vương, chúng ta... Chúng ta không làm gì sao? Cứ như vậy đi khởi tố?"
Nàng có thể đoán được vị luật sư Vương này muốn khởi tố, nhưng mà khởi kiện cần phải có chứng cứ, điều này nàng vẫn biết.
Vương Đạo Nhân cười nói: "Chắc chắn là không, chúng ta cần phải trích xuất video giám sát làm chứng cứ, nhưng mà video giám sát không phải ai cũng có thể trích xuất."
Nói chính xác, thứ này người bình thường đều không có cách nào trích xuất.
Chú ý, ở đây nói trích xuất không phải không cho anh xem, anh mất đồ nói tôi muốn xem camera giám sát, vậy thì được, nhưng anh không thể đem nó phục chế, sao chép.
Cho nên vẫn phải đến cơ quan tư pháp viết giấy tờ, như lệnh điều tra hoặc là văn kiện hiệp tra, anh mới có thể tiến hành trích xuất hợp pháp.
Hơn nữa mấu chốt là nếu như muốn khởi kiện, cần phải báo cáo lên Chu tổng đồng ý.
Vừa hay, Tiêu Ngọc Mai đã chụp hình thương tích của con ngay sau khi phát hiện.
Rất nhanh, báo cáo liền được gửi tới Chu mỗ nhân đang ở Lâm Thành.
Chu mỗ nhân về quê, hiện tại thời gian rất thỏa mãn, cha mẹ rốt cuộc không giục kết hôn, hoặc là nói đã không nghĩ tới việc giục nữa.
Con trai hiện tại sự nghiệp thành công, bên cạnh có quá nhiều cô gái, muốn lúc nào kết hôn, dự đoán đều có thể, cho nên căn bản không vội vàng."
Chu Nghị rất may mắn vì cha mẹ đã nghĩ thông suốt, không bị giục kết hôn, cảm giác thật thoải mái. Hôm nay buổi tối, hắn hẹn Quan Nhạn cùng nhau ăn cơm.
Trước đó có một thời gian dài không liên lạc, hẹn Quan Nhạn ăn cơm, mục đích rất đơn giản, bởi vì hắn không muốn một mình đi ăn lẩu, mà nhan sắc của Quan Nhạn lại rất đáng gờm.
Chỉ đơn giản như vậy, thật sự rất đơn thuần, không yêu đương cảm giác thật tốt.
Mọi người có thể muốn nói gì thì nói đó, gọi là "gà mờ Chu", "gà mờ Quan", tùy ý gọi, giận dỗi thì giận mấy ngày, sau đó tự động hết.
Chứ nếu yêu đương, Chu mỗ nhân không dám nghĩ, dăm ba ngày lại phải đoán tâm tư của các nàng... Quá kinh khủng.
Kết quả thu dọn xong, chuẩn bị ra ngoài thì lại nhận được bản báo cáo này.
Trước đó đột kích xử lý xong một phần công việc, hiện tại có thể đưa đến tay hắn, đều là những việc tương đối quan trọng.
Mở ra xem, đúng như Vương Đạo Nhân nghĩ, Chu mỗ nhân rất có hứng thú!
Bắt nạt học đường à, thật là trùng hợp, trước đó nói chuyện phiếm với Phương đại trạng, đối phương còn nói hiện tại tám loại tội phạm nghiêm trọng đã điều chỉnh độ tuổi chịu trách nhiệm hình sự, chỉ tiếc mình còn chưa có thực tiễn qua...
Không đúng, sao mình lại nghĩ vậy, đây rõ ràng chỉ là một vụ án dân sự mà thôi, chẳng lẽ ở chung với Phương đại trạng quá lâu, tư duy này cũng bắt đầu thay đổi rồi?
Như vậy không tốt, hắn - Chu mỗ nhân cũng không thích động một chút là tống người ta vào tù.
Thôi được, trước phê chuẩn đi, có thể có một vụ án dân sự làm cho đối phương sợ, cũng được.
Tại màn hình điện tử ký tên mình, Chu Nghị đem báo cáo trả về Kinh Châu.
Đi ăn lẩu thôi!
Cùng Quan Nhạn ăn cơm chính là giản dị tự nhiên như vậy, một người gặp mặt sau liền bắt đầu đòi truyện mới, một người khác thì lại bảo truyện mới không có, muốn mạng thì có một cái.
Thời gian thoáng một cái đã sang ngày thứ hai, nhận được phê chuẩn của Chu Nghị, Vương Đạo Nhân bắt đầu chuẩn bị.
Từng bước một, trước khởi tố, sau đó thỉnh cầu tòa án hiệp tra!
Không mất bao nhiêu thời gian, đơn kiện đã chuẩn bị xong, Vương Đạo Nhân đến tòa án khu Quang Minh nộp các tài liệu liên quan.
Hắn ở nơi này đãi ngộ đương nhiên không sánh bằng Phương đại trạng, chỉ là một đãi ngộ bình thường.
Bất quá luật sư Vương rất có chí hướng, Phương đại trạng hôm nay, chính là hắn ngày mai!
Không quản là lập án hay là hỗ trợ điều tra, đây đều là những việc phải làm theo trình tự, Vương Đạo Nhân nộp tư liệu xong liền an tâm chờ đợi.
Ba ngày thời gian thoáng cái đã trôi qua, trong ba ngày này Chu mỗ nhân tại Lâm Thành chơi rất vui vẻ, mà tòa án cũng rốt cuộc hạ phát văn kiện hiệp tra.
Khác với lệnh điều tra của luật sư, văn kiện này bình thường là cơ quan tư pháp phát cho các đơn vị khác, yêu cầu đối phương hỗ trợ điều tra.
Mang theo văn kiện hiệp tra, Vương Đạo Nhân lại lần nữa đến trường trung học Hòa Bình Đường.
Việc này không cần phải nói nhiều, video giám sát đã xong!
Video giám sát, ảnh chụp thương tích, hai thứ này kết hợp lại liền có thể nhận định đối phương tồn tại hành vi xâm phạm quyền thân thể.
Trong video tát một bạt tai, hôm nay chụp ảnh bên mặt có dấu tay, cái này gọi là chứng cứ rõ ràng.
Bất quá, khởi tố một hồi, nếu như vẻn vẹn chỉ là muốn một chút bồi thường tổn hại thân thể, luật sư Vương luôn cảm giác rất thiệt thòi...
Không còn cách nào, trước kia quen làm theo kiểu mạo hiểm, khởi kiện không kiếm được nhiều tiền, ở chỗ luật sư Vương chính là thua thiệt.
Lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị thông báo cho Ngọc Mai một tiếng, bảo đối phương mang con đi làm giám định tinh thần.
Sau đó là gọi một số nhân chứng, có thể là bạn học, cũng có thể là lão sư, chứng minh đối phương tồn tại hành vi bắt nạt lâu dài.
Mà chính loại hành vi bắt nạt lâu dài này dẫn đến con gái Ngọc Mai bị trầm cảm...
Cái này không phải là nói lung tung, mà là Vương Đạo Nhân cảm thấy Lưu Dao Dao biểu hiện ra ngoài có vẻ thực sự có chút vấn đề về tâm lý.
Rất nhiều đứa trẻ bị bắt nạt đều có một số vấn đề tâm lý, chỉ là ở quá khứ, chúng ta rất ít khi có phụ huynh chú ý đến vấn đề này.
Một phương diện là bởi vì nghèo, phương diện khác chính là không hiểu biết.
Cho nên, tinh thần xuất hiện vấn đề, vậy chi phí kiểm tra tâm lý, tiền chữa bệnh, bồi thường tổn thất tinh thần, anh đều phải đòi một chút.
Như vậy bồi thường mới cảm thấy đúng.
Kết quả vừa lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi thì Ngọc Mai lại gọi tới.
"Luật sư Vương, hôm qua con gái tôi về nói với tôi, học sinh tên Phương Tử Hiên kia hôm nay lại mắng con bé."
"A? Người làm cha kia thế mà đem chuyện này nói cho con? Hắn mắng cái gì?"
"Hắn mắng con gái tôi là người ngoài thì nên cút khỏi Kinh Châu, còn nói hắn hiện tại là trẻ vị thành niên, làm gì cũng không cần chịu trách nhiệm hình sự...."
Cái quái gì vậy? Luật sư Vương suýt chút nữa kinh ngạc đến ngây người, đây là lời nói của học sinh bây giờ sao?
Mới học trung học cơ sở, học sinh bây giờ đã hiểu rõ như vậy?
Nghĩ lại lúc trước khi mình học trung học cơ sở, biết cái gì, rồi nhìn xem người ta bây giờ, đến luật bảo vệ trẻ vị thành niên liên quan cũng biết.
Điều này khiến Vương Đạo Nhân nhớ tới một vụ án nào đó chấn động toàn quốc lúc trước, cậu bé mười ba tuổi sau khi phạm tội cũng nói, tôi chưa tới mười bốn tuổi, không cần chịu trách nhiệm hình sự...
Những lời này nghe xong đều khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
"Luật sư Vương, anh nói bây giờ phải làm sao, con gái tôi lại cảm thấy sợ hãi, hôm nay nó khóc lóc nói với tôi là không muốn đi học nữa..."
Vương Đạo Nhân nhanh chóng nói: "Vậy thì tạm thời xin phép giáo viên nghỉ, mấy ngày nay đừng đi học, chị mang con gái đến bệnh viện tốt nhất trong thành phố, làm một chút kiểm tra tâm lý..."
"Tiền bạc không cần lo lắng, có thể thỉnh cầu công ty một lần, để công ty ứng trước, nhưng sau khi thắng kiện, phần bồi thường này phải trả lại cho công ty."
Chỉ có thể nói, Chu tổng cân nhắc quá chu đáo, giống như có người chuyên môn làm kế hoạch cho anh ta vậy.
Khoản chi trong vụ kiện này thực sự không ít, đối với một số gia đình mà nói, thực sự có chút khó khăn.
Cho nên chỉ cần là vụ án được phê duyệt, tất cả chi tiêu đều có thể do công ty ứng trước, tương ứng, khi nhận được tiền bồi thường, phải đem phần tiền này hoàn lại.
Hỗ trợ tài chính pháp lý là chi phí luật sư, là chi phí tố tụng.
Ngọc Mai đồng ý, nàng cũng không hỏi Vương Đạo Nhân vì sao muốn mang con gái đi làm những việc này, ngược lại luật sư Vương khẳng định sẽ không hại bọn họ.
Đem những chứng cứ này một lần nữa nộp lên xét duyệt, tòa án chính thức lập án!
Trong một căn nhà cho thuê gần trường trung học Hòa Bình Đường, Phương Hạo Đông đang cùng bạn bè nói chuyện.
"Ta nói với các ngươi, người ta chẳng qua là không muốn động thủ mà thôi, một khi động thủ, vài phút là xong!"
"Anh ủng hộ người ta? Thôi đi, chỉ có chút bản lĩnh ấy, nhìn đã thấy không được, kém xa..."
Không cần nói, người ta tán gẫu toàn là chuyện quốc gia đại sự, hơn nữa cũng không biết vì cái gì, mấy người có thể vì chuyện ở một châu khác mà tranh cãi, khí thế ngất trời, thậm chí kích động lên có thể vung tay vài cái...
Lúc Phương Hạo Đông đang nói thao thao bất tuyệt, điện thoại di động reo lên.
"Alo ai đấy, tòa án? Tòa án tìm ta làm gì, đưa chút đồ vật? Ta ở ngay lầu ba đây..."
Đặt điện thoại xuống, mấy người bạn bên cạnh nhìn sang, Phương Hạo Đông ra vẻ bí hiểm: "Đối phương nói là tòa án, nói muốn đưa ta chút đồ vật, đây là lừa đảo sao?"
Bạn bè bên cạnh cũng có chút hiếu kỳ nói: "Xác định là điện thoại tòa án? Vậy ta ở lại đây một lát, ngược lại nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ một kẻ lừa đảo."
Những người khác suy nghĩ một chút, cũng đúng, thế là mọi người rảnh rỗi nói chuyện, rốt cuộc có người gõ cửa.
Phương Hạo Đông lên trước mở cửa, miệng còn lẩm bẩm: "Thời buổi này lừa đảo gan to thật? Giả mạo tòa án còn dám trực tiếp đến tận cửa?"
Kết quả cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy một tiểu hỏa tử mặc cảnh phục đứng ở đó, mặt mày nghiêm túc.
Những người bạn còn đang cười nói kia cũng ngậm miệng lại, nhìn về phía cửa, cảm giác trước mắt này giống như thật...
Cảnh sát tòa án kia không quan tâm những chuyện đó, nhìn Phương Hạo Đông trước mặt, nói: "Anh là Phương Hạo Đông? Tôi là cảnh sát tòa án khu Quang Minh, đến đưa tài liệu cho anh, mời anh ký nhận."
Cái gì? Lệnh triệu tập?
Phương Hạo Đông mặt mày ngơ ngác nhận lấy túi văn kiện đối phương đưa tới, dù chưa từng ăn thịt heo, cũng từng thấy heo chạy, mình đây là bị kiện?
Nhanh chóng mở ra xem đơn kiện, Ngọc Mai... Phụ huynh cô bé kia thật sự kiện mình à!
Không đúng, kiện là con trai mình, chỉ là bởi vì con trai vị thành niên, cho nên người bị kiện thành hắn.
Nhưng mà thế mà có thể đòi nhiều tiền như vậy, nhiều danh mục như vậy, bồi thường tổn thất tinh thần, đây là nghĩ tiền đến phát điên rồi sao?
"Không phải, vị tiểu đồng chí này, cái này là sao, con cái chúng ta cãi nhau một lần, chuyện này còn đáng lên tòa án? Anh đưa cái này, tôi không muốn, tôi không ký tên!"
Cảnh sát tòa án kia mở miệng nói: "Đây là quyền tự do của anh, chỉ là dù anh không có mặt, tòa án cũng sẽ xét xử vắng mặt, điều này không ảnh hưởng gì cả."
Nghe đến đây, Phương Hạo Đông rốt cuộc ký tên mình, nghe có vẻ như không ký nhận thì rất thiệt thòi vậy.
Đợi cảnh sát tòa án kia rời đi, các bạn trong phòng đã đi tới, có người mang vẻ hiếu kỳ nói: "Nghe Lão Phương, đây là bị kiện?"
Trước mặt nhiều bạn bè như vậy nhận được lệnh triệu tập, Phương Hạo Đông cảm thấy mình mất hết mặt mũi.
"Mẹ kiếp, bị một đôi dân tỉnh lẻ kiện, đúng là điên khùng, có tiền này làm gì không tốt, đi mời luật sư!"
"Mà các anh xem, chỉ là con nít cãi nhau một lần, hết lần này tới lần khác tìm ta không nói, bây giờ còn kiện lên tòa án, đây không phải là bị bệnh sao?"
"Vậy người kiện anh là làm gì?"
"Một nhân viên quét dọn công ty, thu dọn vệ sinh, ta thật sự cạn lời, đúng là điên thật."
"Bất quá khởi tố thì có thể làm gì, ta có một đứa cháu, chính trị và pháp luật Hán Đông..."
Để chứng minh mình không hề khoác lác, Phương Hạo Đông trực tiếp lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện, còn cố ý bật loa ngoài.
"Alo, Hạo Xuyên à, đang ở trường hả, nga không phải à, đang thực tập sao? Không có gì to tát, nhị thúc hôm nay nhận được lệnh triệu tập của tòa án, con rảnh thì giúp đỡ xem nên làm thế nào..."
Cúp điện thoại, Phương Hạo Đông cười nói: "Tốt rồi không có việc gì, cháu ta là dân chuyên nghiệp, nó học chuyên ngành luật."
"Chuyện nhỏ, không đáng kể, Kinh Châu này căn bản không phải nơi người ngoài có thể ở, người bản địa chúng ta tùy tiện lôi chút quan hệ ra, cũng đủ làm cho bọn họ khốn đốn."
Trong phòng khoác lác vẫn tiếp tục, nhưng Phương Hạo Đông có thể nhìn ra, mấy người bạn có ý chế giễu hắn...
Lại đến giờ tan học, Phương Tử Hiên cùng mấy bạn học vừa đi vừa trò chuyện.
"Phương Tử Hiên, Lưu Dao Dao kia xin nghỉ, có phải trước đó cậu đánh con bé không?" Có bạn học hỏi.
Phương Tử Hiên ra vẻ không quan tâm: "Ta lại không có đánh nó mạnh, ai bảo nó mắng ta, ta nói với các cậu, loại con gái này chính là miệng tiện!"
Có nam sinh còn hơi hơi chú ý một chút, không khi dễ nữ sinh, nhưng mà có đứa, thì không quan tâm những thứ này...
Mấy bạn học đều cười, mặc dù Lưu Dao Dao mắng người là bởi vì Phương Tử Hiên không ngừng nhại lại lời nói của đối phương trước mặt, dẫn đến, nhưng không quan trọng.
Không phải là khi dễ người thôi sao, ai bảo nó dễ bắt nạt.
Ở độ tuổi này, rất nhiều học sinh bắt nạt người khác không có lý do, chỉ là vui thôi.
Ví dụ như ở trường học, cảm thấy mấy tên lưu manh bên ngoài trường rất ngầu, thậm chí còn lấy việc quen biết mấy tên lưu manh đó làm vinh.
Bởi vì quen biết lưu manh, ở trường học sẽ trở nên ngầu...
"Đúng rồi, gần đây lại ra trò chơi mới, hơi đắt, làm sao đây, ta là dân sưu tập, không có trò chơi, làm sao có thể."
"Cha ta hiện tại cho ta không nhiều tiền, mua không nổi."
"Mượn người khác một chút là được, bây giờ ai mà chẳng có chút tiền tiêu vặt..."
Cứ như vậy nói chuyện về đến nhà, kết quả Phương Tử Hiên vừa vào cửa, liền nhìn thấy sắc mặt cha hắn không ổn lắm.
"Về rồi à, Lưu Dao Dao cùng lớp các con hôm nay có ở đó không, sau này đừng hay đi trêu chọc loại người này nữa."
"Bọn họ hôm nay kiện chúng ta!"
Phương Tử Hiên sửng sốt, hắn thực sự không hiểu lắm, nhưng mà hắn biết rõ bị kiện là tình huống gì.
"Đúng, kiện, đòi ta bồi tiền, các con thấy không, người ngoài này chỉ tham tiền, bất quá không sao, con cứ chú ý một chút, biết chưa."
Phương Hạo Đông nói đơn giản qua loa, liền bảo con đi làm bài tập.
Không cần thiết phải nói quá nhiều, giáo dục mà, để con hiểu là được.
Chỉ là, Phương Hạo Đông không biết, bản thân hắn thực sự không hiểu rõ đứa con này của mình.
Chúng ta ai cũng từng là trẻ con, cho nên chúng ta đều biết rõ, chỉ cần lần đầu tiên lừa gạt cha mẹ mà nếm được ngon ngọt, chúng ta sẽ tiếp tục duy trì sự lừa gạt này.
Trong nhà, chúng ta trước giờ đều là con ngoan...
Mọi thứ có vẻ rất bình tĩnh, ngoại trừ Phương Hạo Xuyên đang thực tập tại Tenda.
Mới vừa nhận được điện thoại của nhị thúc, đường đệ của hắn thế mà bởi vì bắt nạt bạn học mà bị kiện.
Hắn căn bản không tưởng tượng nổi, tình huống gì mà chuyện của con nít lại có thể ầm ĩ đến tòa án.
Thôi được, nhị thúc nói xong lại tính, luật sư Vương của Tenda nói bên đó có một vụ án tương đối đặc thù, có thể dùng làm án lệ điển hình cho vi phạm nghĩa vụ, bảo bọn họ chuẩn bị kỹ càng một phen.
Mở hòm thư ra xem, các tài liệu liên quan đã được gửi đến.
Mở văn kiện điện tử của đơn kiện ra, Phương Hạo Xuyên liếc mắt một cái, lập tức sửng sốt.
Người đại diện nguyên cáo là Vương Đạo Nhân thì không có gì, đây vốn là vụ án của luật sư Vương.
Nhưng mà cột bị đơn kia lại viết hai cái tên, một là Phương Tử Hiên, một là Phương Hạo Đông...
Hóa ra, người khởi tố nhị thúc là luật sư Vương?
Phương Hạo Xuyên trực tiếp không nói nên lời, hắn hiện tại chỉ có một ý nghĩ, có nên chặn nhị thúc lại hay không.
Tại bộ phận pháp vụ của Tenda thực tập lâu như vậy, hắn đã sớm thích nơi này.
Bởi vì ở đây, hắn có thể tùy tâm sở dục, một số vụ án ở bên ngoài căn bản không thể làm được, ở đây lại có cơ hội bắt tay vào làm.
Hơn nữa không cần phải lo lắng vấn đề khác, bởi vì công ty sẽ giải quyết tất cả!
Càng không cần nói tới, công ty có nền tảng pháp luật hùng hậu, luật sư Vương bọn họ không tính là gì, nhưng sau lưng Chu tổng còn có Phương lão sư...
Đó là đại ngưu trong giới!
Hiện tại, với mối quan hệ của Chu tổng và Phương lão sư, ai dám không nể mặt.
Càng không cần nói, hắn sau khi tốt nghiệp, dự định sẽ vào Tenda.
Hiện tại, tình hình vụ án đã rất rõ ràng, có thể nói nhị thúc của hắn cơ bản không có phần thắng nào.
Sau khi suy nghĩ một chút, Phương Hạo Xuyên bấm điện thoại.
"Alo nhị thúc, con vừa xem tài liệu người gửi tới, hay là... Nên bồi thường bao nhiêu thì người cứ bồi thường bấy nhiêu đi, dù sao đây cũng là lỗi của Tử Hiên mà."
Lời còn chưa dứt, Phương Hạo Xuyên liền nghe thấy trong điện thoại truyền ra một tiếng gầm giận dữ.
"Phương Hạo Xuyên, ý của con là sao, con là cháu ta, sao lại đi giúp người ngoài nói chuyện? Ta dựa vào cái gì mà phải bồi, đều là con nít, cãi nhau một lần liền phải bồi tiền sao?"
"Trên đời này làm gì có đạo lý như vậy, có phải con muốn đòi tiền nhị thúc không, con học luật mà không thể giúp được việc gì?"
Phương Hạo Xuyên: "? ? ?"
"Không phải a nhị thúc, đây không phải chuyện tiền bạc..."
"Thôi được, vốn dĩ cũng không trông cậy gì vào con, cúp máy đây."
Trong điện thoại truyền đến âm báo bận, chẳng được bao lâu, điện thoại lại vang, lần này là cha ruột của hắn.
"Hạo Xuyên, con làm sao vậy, con là người học luật, nhị thúc con nhờ con giúp, con còn đòi tiền là sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận