Ai Bảo Hắn Tiến Kiếm Tông

Chương 09: Phong ca vận khí

Chương 09: Vận khí của Phong ca
Muốn công tơ điện quay ngược nhanh, thì phải trộm nhiều điện.
Chỉ nhắm vào chỗ hai vị trưởng lão thì chắc chắn không đủ.
"Sư muội, sư huynh muốn nhờ ngươi chút chuyện."
Rời khỏi Tàng Thư Các, Trương Trạch tìm đến Trần Thấm, giống như lão sói xám tìm được cô bé quàng khăn đỏ.
Trần Thấm khuôn mặt nhỏ hồng hào, có lẽ do hồi lâu không tu luyện, bây giờ còn có chút thở hổn hển.
Hai vật lớn, theo nhịp hô hấp lúc lên lúc xuống.
Trương Trạch cũng theo sự biến hóa của tâm cảnh, gật gù lên xuống.
"Sư muội có thể lấy được ít bí tịch từ trong nhà không?"
"Có thể chứ, ngay bên tay ta liền có một bản gia truyền... Ngạch, cái này không được, ngươi mà xem sẽ bị cha ta chôn sống mất."
"Sư huynh ngươi muốn loại bí tịch nào?" Trần Thấm hỏi.
Liếc thấy Mai nhi quay đầu nhìn về phía này, Trương Trạch lưu luyến không rời dừng việc gật gù, ngược lại ngẩng đầu nhìn trời.
"Loại nào cũng được, càng kỳ lạ càng tốt, mà cũng không cần công pháp cao cấp, công pháp cấp thấp là đủ rồi."
"Vậy thì đơn giản, trong kho nhà ta có rất nhiều loại này, đợi lát nữa ta viết thư nhờ người nhà mang đến là được."
"Làm phiền sư muội rồi."
"Không sao, không sao, có rảnh nhớ đưa ta đi chơi nhé."
"Không vấn đề gì."
Trần Thấm rời đi, Trương Trạch ngồi xổm trên bậc thang suy nghĩ buổi học tối nay nên không đi hay là trốn học.
Sau đó hắn liền thấy Lâm Phong.
Chính xác mà nói là nhìn thấy Lâm Phong lại đang đánh nhau.
Đi đến rìa ngoài đám người đang vây xem, vỗ vỗ vai một vị sư muội.
"Sao thế, Lâm Phong lại đánh nhau với ai vậy?"
Vị tiểu sư muội kia nhìn thấy là Trương Trạch, sửng sốt một chút, nhỏ giọng nói.
"Lâm sư huynh đánh nhau với Ngụy sư huynh, lần này hình như không phải Lâm sư huynh gây sự."
"Hiếm thấy nha." Trương Trạch cảm thán.
"Đúng vậy a, thật hiếm thấy." Sư đệ sư muội bên cạnh phụ họa nói.
Kiếm Các ngoại môn đệ tử năm năm tuyển nhận một lần, người Trúc Cơ trong vòng năm năm sẽ được vào nội môn tu hành.
Người mười năm không Trúc Cơ được, có thể lựa chọn tiếp tục ở lại tông môn, nhưng phải tự chi trả phí tổn.
Cũng có thể xuống núi lịch lãm tìm cầu tiên duyên.
Vị Ngụy sư huynh này chính là người lưu ban từ khóa trước, hơn nữa thành tích còn không quá lý tưởng.
Đến bây giờ cũng mới Luyện Khí tầng bảy, Trúc Cơ còn xa vời.
Nhìn Lâm Phong dùng đấu pháp chính quy, đâu ra đấy chiến đấu cùng gã họ Ngụy kia.
Trương Trạch nghĩ đến một vấn đề.
Bản thân mình mỗi ngày trốn học, nhưng tu hành không ngừng là bởi vì có hack.
Trần Thấm thì thật sự là thiên phú dị bẩm lại thêm có Tông chủ thân truyền.
Vậy Lâm Phong có cái gì?
Một người Luyện Khí tầng bốn có thể đánh ngang ngửa với Luyện Khí tầng bảy, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút.
Trương Trạch quan sát nửa ngày, mãi đến khi Lâm Phong một kiếm đánh bay kiếm sắt trong tay gã họ Ngụy mới nhìn ra rõ ràng.
Lâm Phong người này, vận khí tốt đến cực điểm.
Gã họ Ngụy kia lúc đánh với Lâm Phong luôn luôn mắc sai lầm nhỏ không ngừng, mà những sai lầm nhỏ này tích lũy lại cuối cùng liền biến thành thế cục thất bại.
Nghĩ lại cũng đúng, nếu Lâm Phong vận khí không tốt, với việc hắn gây sự với nhiều người như vậy, đổi lại là người khác thì sớm đã bị đánh gãy chân vứt vào khe núi hôi thối rồi.
Thêm nữa Lâm Phong không thầy tự thông, miệng đầy những câu vè thuận miệng.
Nào là ngươi đã tự tìm đường chết, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo, cứ mở miệng là nói ra được.
Đây rõ ràng là hình mẫu nhân vật chính của thể loại sảng văn phàm nhân lưu trên Mỗ Điểm.
Sau này Lâm Phong tất nhiên cũng sẽ có kỳ ngộ không ngừng.
Rất nhiều công pháp khó tu luyện nói không chừng có thể từ chỗ hắn mà có được miễn phí.
Vậy muốn mượn vận khí của Phong ca, thì phải xây dựng quan hệ tốt với hắn trước.
Tóm lại, trước tiên đi mách lão sư đã.
"Sư phụ, có người bắt nạt người khác kìa!"
Trương Trạch từ trong túi bách bảo lấy ra cái loa, hét lên đầy lý lẽ hùng hồn, tiếng hét khí thế chấn động sơn hà.
"Bắt nạt ngươi? Còn có người bắt nạt được ngươi sao?"
Trương Trạch vừa dứt lời, lão Lý liền xuất hiện ngay bên cạnh hắn, giật lấy cái loa của Trương Trạch.
Ồn ào quá.
"Nào có ai dám bắt nạt ta, là ở bên kia." Trương Trạch chỉ tay về phía Lâm Phong.
Lý trưởng lão nhìn theo hướng tay chỉ của Trương Trạch, thấy Lâm Phong và gã họ Ngụy lúc này đều mặt mũi bầm dập, quần áo xốc xếch, rõ ràng là vừa đánh một trận.
Sư huynh đệ luận bàn thì tự nhiên không sao, nhưng nhìn bộ dạng hai người bọn họ, đây chắc chắn không phải là luận bàn.
"Có chuyện gì?"
Gã họ Ngụy đánh đòn phủ đầu, "Là Lâm Phong, là hắn, chính là hắn, chúng ta..."
Sau khi nghe xong lời nói dối của gã họ Ngụy, Lý trưởng lão quay đầu hỏi Lâm Phong, "Là như vậy phải không?"
"Hừ, phải thì thế nào, không phải thì lại thế nào?"
". . ."
Lý trưởng lão cảm thấy huyệt thái dương giật thình thịch, Trương Trạch im lặng không nói gì.
"Cái miệng phá hoại này của hắn làm thế nào mà lớn lên được vậy, chính ta cũng muốn đánh hắn."
Mỗi ngày nói năng như vậy mà còn chưa bị đánh chết, vận khí của hắn Phong ca đúng là thiên hạ vô địch.
Bất đắc dĩ, Trương Trạch chỉ có thể kéo vị tiểu sư muội vừa nãy cùng xem náo nhiệt đến.
"Sư phụ, ngươi hỏi nàng đi, nàng đều nhìn thấy cả."
Tiểu cô nương này ban đầu không muốn dính vào vũng nước đục này, nhưng Trương Trạch đã nói vậy thì cũng chỉ có thể kể lại mọi chuyện một năm một mười.
Trương Trạch khác với Trần Thấm và Lâm Phong, mặc dù hắn không nhớ được tên của đồng môn.
Nhưng vì cách xử sự phóng khoáng, tính tình hiền lành lại thêm vẻ ngoài trắng nõn, nên uy tín của hắn trong đám sư đệ sư muội rất cao.
Thấy Trương Trạch bênh vực Lâm Phong, sư đệ sư muội xung quanh cũng nhao nhao phụ họa.
"Đúng, chính là do gã họ Ngụy làm."
Thật hiếm thấy, đây là lần đầu tiên Lâm Phong cảm nhận được tình đồng môn kể từ khi nhập môn.
Mặc dù trước đó hắn bị xa lánh bắt nạt, một nửa nguyên nhân là do chính cái miệng thối của hắn.
Căn bản không trách người khác được.
Gã họ Ngụy nhìn Trương Trạch tóe lửa, nhưng một người bên cạnh hắn kéo vai hắn lại, "Đừng nổi điên, tiểu tử kia hiện tại là đệ tử thân truyền của Lý Diêm Vương.
Vị tiểu cô nãi nãi nhà họ Trần kia cũng rất thân thiết với hắn.
Vương trưởng lão ở Tàng Thư Các coi hắn như cháu ruột.
Ngươi uống phải mấy cân rượu giả à, dám nhìn người ta như vậy."
Lời hay khuyên nhủ lọt tai, gã họ Ngụy nheo mắt lại, cái cổ cứng ngắc quay trái quay phải.
Giả vờ như có cái gì bay vào mắt.
"Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi thì tự mình đi lĩnh phạt đi, hay là để ta đưa ngươi đi?" Lý trưởng lão thản nhiên nói.
Chuyện về sau tự nhiên cũng không có gì thú vị đáng nói nữa.
Ai đáng bị phạt thì đi chịu phạt, ai đáng về uống trà thì về uống trà.
Các đệ tử tự động giải tán, Trương Trạch đi đến bên cạnh Lâm Phong đang lẻ loi một mình.
"Ta nói này, Phong ca..."
"Cảm tạ sư huynh vừa ra tay nghĩa hiệp, Lâm Phong ta không biết lấy gì báo đáp."
Lần trước Trương Trạch giúp hắn giải hòa ân oán với Trần Thấm, bây giờ lại giúp hắn một lần nữa, cho nên dù là cái miệng của Lâm Phong cũng bật ra được vài câu dễ nghe.
"Nói quá rồi, đều là đồng môn huynh đệ, tiện tay giúp đỡ mà thôi. Ta muốn nhờ ngươi giúp một việc."
"Sư huynh cứ nói thẳng là được." Lâm Phong nói.
"Đây cũng là một yêu cầu hơi quá đáng, gần đây ta cảm thấy mình đã đạt tới bình cảnh.
Cho nên muốn ra ngoài sơn môn tìm chút kinh nghiệm.
Chỉ là ta không biết nơi nào có bí cảnh động phủ, tìm không ra chỗ.
Không biết Lâm huynh có manh mối nào không?
Nếu có thì có thể cùng nhau đi không, cũng để hỗ trợ lẫn nhau."
Nói xong Trương Trạch đứng sang một bên chờ Lâm Phong đáp lời.
Lâm Phong biết tài nguyên tu hành mình tiêu hao nửa tháng nay không khớp với mức tông môn phân phát.
Bị người khác nhìn ra mình có kỳ ngộ cũng là chuyện bình thường.
(Lâm Phong nghĩ thầm) Con đường tu tiên gập ghềnh, lời nói ác ý làm tổn thương lòng người, chỉ có Trương huynh giúp ta hai lần.
Lần thứ hai này chỉ giúp ta tránh được một trận phạt thể xác. Nhưng lần thứ nhất lại thật sự là đại ân.
Trần Thấm là con gái Tông chủ, nếu thật sự kết thù kết oán với nàng, ta sợ là chỉ có thể rời khỏi Kiếm Các, lưu lạc chân trời.
Không có sự ủng hộ của tông môn, con đường tu tiên chắc chắn sẽ càng thêm gập ghềnh.
Trương huynh có đại ân với ta.
Lâm Phong lặng lẽ suy ngẫm, tự hỏi về mọi chuyện từ khi nhập môn đến nay, tâm cảnh biến động, như dời sông lấp biển.
Sau đó, hắn liền hiểu ra.
Lâm Phong đột phá đến Luyện Khí tầng năm.
Trương Trạch nhìn Lâm Phong đang thoát thai hoán cốt bên cạnh, chậc chậc lưỡi.
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn cảm thấy vận khí này có chút quá nghịch thiên rồi.
Nói chuyện phiếm cũng có thể thăng cấp thì đúng là lần đầu tiên gặp.
Chuyện này mà ném lên Mỗ Điểm thì đủ làm tiêu đề cho một truyện Não Động Văn.
"Không vấn đề gì, sư huynh, ta vừa hay biết một chỗ bí cảnh, hay là ngày mai ngươi và ta cùng đi thăm dò thế nào?"
"Hôm nay ta có chút thu hoạch, cần phải điều chỉnh lại tâm cảnh một chút."
Sau khi đột phá, Lâm Phong tinh thần sảng khoái.
【 Độ thiện cảm của Lâm Phong đối với ngươi tăng 200 điểm 】 【 Bản đồ Thanh Kinh đã mở 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận