Ai Bảo Hắn Tiến Kiếm Tông
Chương 205: Tối nay trăng sáng sao thưa (1)
Chương 205: Đêm nay trăng sáng sao thưa (1)
Trương Trạch thu thập xong tâm tình, đi ra khỏi rừng cây, nhìn mặt hồ Ánh Nguyệt sóng nước lăn tăn, chỉ cảm thấy Ngũ Dương cùng tên nội gián được gọi là đông ngữ hay Ngữ Đông kia dường như có bệnh nặng.
Ngự Thú tông này cũng không phải ngục giam, cũng chẳng phải là căn cứ nghiên cứu khoa học bí mật tà ác nào bị chôn dưới đất.
Muốn đi thì tự mình đi là được rồi.
Hơn nữa nếu là ám tử, vậy khẳng định đã lăn lộn ở chỗ này để có được một thân phận chính thức rồi.
Có thân phận rồi, tùy tiện nhận lấy một nhiệm vụ tông môn rồi rời đi là được.
Cần tiếp ứng cái rắm.
Không chỉ như vậy, điều càng làm Trương Trạch không hiểu nổi là, lấy cái tính nết đó của Bách Yêu tông, Ngũ Dương sao lại để tâm đến một thủ hạ như vậy.
Từ phương thức liên lạc giữa Ngũ Dương và ám tử mà xem, thân phận của vị Ngữ Đông kia còn chưa tới được cấp bậc đặc sứ.
Loại kẻ vô danh tiểu tốt này, vậy mà lại khiến thủ hạ đắc lực của mình từ Thanh Kinh chạy tới nơi này đón người.
"Người kia rốt cuộc là ai vậy?"
"Ta nên trực tiếp bán đứng hắn, hay là bắt hắn để câu cá xong rồi mới bán?"
...
Đông Hải.
Bách Yêu tông Ngũ Dương trưởng lão, lúc này đang đông lâm kiệt thạch, lưng tựa biển cả, sau lưng trăng sáng treo cao, sóng biển vỗ bờ.
Sau khi kết thúc cuộc trao đổi với thuộc hạ trung thành nhất cũng là đắc lực nhất của mình, hắn nhìn Hắc Vương lệnh, vốn định như mọi khi, bóp nát rồi vứt xuống biển một cách thật phong độ.
Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không cần thiết lắm, hiện tại tổng đà vì đại nghiệp nên tài chính có chút eo hẹp, bọn họ là trưởng lão cũng nên tiết kiệm chút kinh phí cho tổng đà mới phải.
"Áo bào xanh, ngươi cảm thấy biển này thế nào?" Thu hồi Hắc Vương lệnh, hắn nhìn Tống Thanh Bào đang cúi đầu đứng hầu bên cạnh mà hỏi.
Tống Thanh Bào đã theo Ngũ Dương mấy tháng hơn, sớm đã dò rõ tính nết của vị đại trưởng lão này.
Lúc này nhìn như đang hỏi về biển, nhưng thực chất là đang khảo nghiệm chính mình, nhưng dù là khảo nghiệm, cũng không thể không vỗ mông ngựa.
Nếu là người khác có thể sẽ nói sai chỗ nào đó, nhưng là Tiên thiên thư ký Thánh thể, Tống Thanh Bào liền có sẵn suy nghĩ trong đầu ngay khi Ngũ Dương vừa dứt lời.
Bất quá hắn vẫn ra vẻ suy tư, trầm mặc một khoảng thời gian vừa đúng lúc, mới mở miệng đáp.
"Biển nhìn bề ngoài thì bình tĩnh, nhưng lại có dòng chảy ngầm mãnh liệt, giống như tình thế bốn châu lúc này, ti chức cho rằng biển này hung hiểm." Nói xong, Tống Thanh Bào dừng lại một lát chờ Ngũ Dương tiếp tục hỏi.
"Ừm, không tệ. Vậy ngươi cảm thấy nên xử trí thế nào." Ngũ Dương tiếp tục đặt câu hỏi ẩn ý.
"Kẻ vô mưu thì không biết được tình thế trên biển, tự phụ vào kỹ năng của mình, dùng thuyền nhỏ vượt biển, tất nhiên thập tử vô sinh." Tống Thanh Bào đối đáp trôi chảy, "Nên như bậc trí giả đông lâm kiệt thạch lặng ngắm biển rộng, mưa gió không lay, vững như núi."
Bị Tống Thanh Bào khéo léo tâng bốc một phen, Ngũ Dương tâm trạng thư thái, một tay vuốt râu nói, "Ân, không tệ. Nhưng chỉ lặng yên quan sát là chưa đủ, còn cần thủ đoạn sấm sét nữa."
"Đến đây, áo bào xanh, ta có một nhiệm vụ giao cho ngươi." Ngũ Dương rốt cục nói đến chính sự.
"Đông Hải chính là nơi lão phu gây dựng sự nghiệp, sớm đã bày cờ bố cục từ lâu, áo bào xanh ngươi có từng nghe qua Chính Dương môn."
"Đã sớm nghe danh." Tống Thanh Bào không biết lúc này nhắc đến việc này là có ý gì.
Chính Dương môn khai tông lập phái đã hơn một trăm năm, môn hạ có hai trăm đệ tử, cũng coi như là môn phái chính đạo đã đứng vững gót chân tại Đông Hải này.
Bất quá bởi vì môn phái không có thiên tài gì, làm việc cũng rất kín đáo, cho nên cũng không gây chú ý.
Ngũ Dương mỉm cười, truyền âm nói, "Chính Dương môn này, từ trên xuống dưới đều là người của Bách Yêu tông chúng ta."
"A? !" Tống Thanh Bào thật sự không ngờ tới.
Thấy Tống Thanh Bào kinh ngạc, Ngũ Dương rất hài lòng, "Cài người vào nội bộ môn phái chính đạo, khó như lên trời, vậy không bằng từ không sinh có, tự mình lập môn phái."
"Nhiệm vụ của lão phu giao cho ngươi, chính là lúc ta không có ở đây, thay ta coi chừng Chính Dương môn này, đừng để thế lực Yêu Tông khác nhúng chàm."
"Ta hiện tại ban thưởng ngươi một viên thánh lệnh, thánh lệnh tùy thân, như ta đích thân tới."
Dứt lời, Ngũ Dương đưa tay chỉ vào mi tâm Tống Thanh Bào, một điểm linh hỏa màu tím xuất hiện trong thức hải của Tống Thanh Bào.
Trong linh hỏa ẩn chứa một đạo thần uy của Ngũ Dương, có thể thay Tống Thanh Bào ra tay ba lần, vừa là bảo hiểm cho Tống Thanh Bào làm việc, cũng là để phòng ngừa hắn phản bội phá hoại móc xích.
Đợi Tống Thanh Bào thích ứng với linh hỏa xong, Ngũ Dương mới đưa một viên chính dương thánh linh vuông vức, lấp lánh kim quang vào tay Tống Thanh Bào.
"Nhớ kỹ, đừng gây ra động tĩnh quá lớn, trước khi nhận được mệnh lệnh của tổng đà, tất cả các phân đà đều sẽ tiến vào trạng thái ẩn nấp, Chính Dương môn cũng vậy, đừng có làm hỏng đại sự."
"Ti chức biết." Tống Thanh Bào khom người lĩnh mệnh, nhưng vẫn giữ tư thế cung kính một hồi lâu. Hắn không thấy Ngũ Dương có ý định rời đi, mà cũng không bảo hắn đứng dậy.
Dường như là đang đợi mình nói chuyện.
Tống Thanh Bào thoáng suy nghĩ, rất nhanh liền nhận ra mấu chốt vấn đề nằm ở đâu.
Là do tối nay mình đặt câu hỏi ít quá!
Như vậy không tốt, sẽ khiến người ta cảm thấy mình thông minh hơn đại nhân của hắn.
Tâm tư linh hoạt, Tống Thanh Bào lập tức làm ra vẻ suy nghĩ, tỏ ra khó hiểu nói, "Đại nhân, ti chức có một chuyện không hiểu."
Phối hợp ăn ý, Ngũ Dương thoải mái ừ một tiếng, "Nói đi."
"Nếu hiện tại nhiệm vụ chủ yếu nhất của Bách Yêu tông là ẩn nấp, là cài người vào nội bộ của đám ngụy quân tử kia, vậy tại sao còn phải để Ngữ Đông tiền bối rút về."
Vấn đề này Tống Thanh Bào kỳ thật cũng rất tò mò.
"Tự nhiên là để giữ lại mầm mống cho Bách Yêu tông ta, người còn sống thì mới cần làm việc cho ta chứ. Tình cảnh hiện tại của Ngữ Đông rất vi diệu, nếu xảy ra bất trắc rất có thể sẽ không về được."
"Hơn nữa bí mật mà Ngữ Đông dò xét được kia, hiện tại đối với Bách Yêu tông mà nói đã không còn quan trọng, chúng ta có biện pháp tốt hơn."
"Muốn tiếp ứng Ngữ Đông rút lui, chỉ có Vô Danh mới có thể đảm nhận trọng trách này."
"Chuyện còn lại, không phải là ngươi có thể biết, ta đi đây."
Lần này, Ngũ Dương thật sự đi rồi.
Tống Thanh Bào đứng thẳng dậy, thở ra một hơi dài, với tâm tư của hắn, mỗi ngày phải đối phó với lão nhân Ngũ Dương này cũng là một chuyện khiến người ta đau đầu.
Quá mệt mỏi, nói câu nào cũng phải đoán ý.
Hắn nhìn thánh lệnh Chính Dương môn trong tay, Tống Thanh Bào bình tĩnh lại sau khi suy nghĩ thật lâu, niềm vui vừa rồi đã tan biến, hiện tại chỉ cảm thấy phiền phức.
Từ việc Ngũ Dương gieo linh hỏa vào trong đầu mình mà xem, Chính Dương môn kia tuy là do một tay Ngũ Dương bày ra, nhưng rõ ràng không phải là hậu hoa viên của riêng Ngũ Dương, thực lực của các trưởng lão Yêu Tông khác tất nhiên cũng ẩn giấu trong đó.
Hiện tại Ngũ Dương không có ở đây, không biết là về tổng đà hay là đi nơi nào khác, mình tùy tiện nhảy vào, rất có thể sẽ trở thành vật hy sinh trong cuộc đấu đá quyền lực giữa các trưởng lão Bách Yêu tông.
Đây đúng là củ khoai nóng bỏng tay.
"Phiền phức a."
Đang lúc không biết phải làm sao, Tống Thanh Bào chợt nhớ tới Vô Danh tiền bối của hắn.
"Loại tình huống này, Vô Danh tiền bối tất nhiên biết nên làm việc như thế nào, ta phải thỉnh giáo một chút."
Nghĩ là làm, Tống Thanh Bào bắt đầu gửi tin nhắn dài cho Vô Danh tiền bối thân yêu của hắn.
"Vẫn là tiền bối tốt, dễ sống chung hơn Ngũ Dương trưởng lão nhiều lắm... Ngày khác, ta nhất định sẽ giúp tiền bối thay thế vị trí đó!"
...
Ngự Thú tông.
Đã trở về nơi ở tạm, Trương Trạch đang ngồi xếp bằng trên giường suy nghĩ xem Ngữ Đông kia rốt cuộc là ai.
Đang lúc miên man suy nghĩ, Trương Trạch nhận được tin nhắn dài của Tống Thanh Bào.
Tình báo Tống Thanh Bào gửi tới khiến hắn xem mà ngây người.
Lần này số chữ trong tin nhắn vượt xa trước đây, tròn bốn ngàn chữ có hơn!
Chi tiết kể lại khoảng thời gian hắn đi theo Ngũ Dương đã làm những gì, đi những nơi nào, chuyện của Chính Dương môn, chuyện Bách Yêu tông sắp bắt đầu ẩn nấp, tất cả đều nói một lần.
Cuối cùng mới hỏi, mình đến Chính Dương môn nên làm gì.
Trương Trạch đọc hai lần, sau đó rơi vào trầm mặc.
Thật không biết Bách Yêu tông này muốn bày trò lớn gì, vậy mà lại lập ra cả Chính Dương môn, bọn họ muốn làm gì?
Suy nghĩ một lát, Trương Trạch quyết định, hắn quyết định trước tiên nói với Tống Thanh Bào vài câu vô nghĩa.
Tiếp đó, trực tiếp đi tìm người lớn.
Trương Trạch tùy tiện trả lời vài câu, ném ra bốn câu thành ngữ 'hư coi là rắn', 'mượn lực đả lực', 'mượn đao giết người', 'binh lương đứt từng khúc' để cho chính Tống Thanh Bào tự lĩnh ngộ.
Sau đó, Trương Trạch lấy Tiểu Hạch Đào ra, trực tiếp liên lạc tới chỗ tông chủ.
【 Tông chủ, ta có đại sự bẩm báo! 】
...
Kiếm Tông tổng các.
Tông chủ Trần Thiên Hộ nhìn tình báo Trương Trạch gửi tới, trực tiếp tức đến bật cười.
"Ngươi làm sao thế?" Mạc Kinh Xuân đang ngồi đối diện hắn thưởng trà hỏi.
"Ngươi xem trực tiếp đi."
Nhận lấy Tiểu Hạch Đào, sau khi xem hết tin tức Trương Trạch gửi tới, Mạc Kinh Xuân cũng bật cười.
Trương Trạch thu thập xong tâm tình, đi ra khỏi rừng cây, nhìn mặt hồ Ánh Nguyệt sóng nước lăn tăn, chỉ cảm thấy Ngũ Dương cùng tên nội gián được gọi là đông ngữ hay Ngữ Đông kia dường như có bệnh nặng.
Ngự Thú tông này cũng không phải ngục giam, cũng chẳng phải là căn cứ nghiên cứu khoa học bí mật tà ác nào bị chôn dưới đất.
Muốn đi thì tự mình đi là được rồi.
Hơn nữa nếu là ám tử, vậy khẳng định đã lăn lộn ở chỗ này để có được một thân phận chính thức rồi.
Có thân phận rồi, tùy tiện nhận lấy một nhiệm vụ tông môn rồi rời đi là được.
Cần tiếp ứng cái rắm.
Không chỉ như vậy, điều càng làm Trương Trạch không hiểu nổi là, lấy cái tính nết đó của Bách Yêu tông, Ngũ Dương sao lại để tâm đến một thủ hạ như vậy.
Từ phương thức liên lạc giữa Ngũ Dương và ám tử mà xem, thân phận của vị Ngữ Đông kia còn chưa tới được cấp bậc đặc sứ.
Loại kẻ vô danh tiểu tốt này, vậy mà lại khiến thủ hạ đắc lực của mình từ Thanh Kinh chạy tới nơi này đón người.
"Người kia rốt cuộc là ai vậy?"
"Ta nên trực tiếp bán đứng hắn, hay là bắt hắn để câu cá xong rồi mới bán?"
...
Đông Hải.
Bách Yêu tông Ngũ Dương trưởng lão, lúc này đang đông lâm kiệt thạch, lưng tựa biển cả, sau lưng trăng sáng treo cao, sóng biển vỗ bờ.
Sau khi kết thúc cuộc trao đổi với thuộc hạ trung thành nhất cũng là đắc lực nhất của mình, hắn nhìn Hắc Vương lệnh, vốn định như mọi khi, bóp nát rồi vứt xuống biển một cách thật phong độ.
Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không cần thiết lắm, hiện tại tổng đà vì đại nghiệp nên tài chính có chút eo hẹp, bọn họ là trưởng lão cũng nên tiết kiệm chút kinh phí cho tổng đà mới phải.
"Áo bào xanh, ngươi cảm thấy biển này thế nào?" Thu hồi Hắc Vương lệnh, hắn nhìn Tống Thanh Bào đang cúi đầu đứng hầu bên cạnh mà hỏi.
Tống Thanh Bào đã theo Ngũ Dương mấy tháng hơn, sớm đã dò rõ tính nết của vị đại trưởng lão này.
Lúc này nhìn như đang hỏi về biển, nhưng thực chất là đang khảo nghiệm chính mình, nhưng dù là khảo nghiệm, cũng không thể không vỗ mông ngựa.
Nếu là người khác có thể sẽ nói sai chỗ nào đó, nhưng là Tiên thiên thư ký Thánh thể, Tống Thanh Bào liền có sẵn suy nghĩ trong đầu ngay khi Ngũ Dương vừa dứt lời.
Bất quá hắn vẫn ra vẻ suy tư, trầm mặc một khoảng thời gian vừa đúng lúc, mới mở miệng đáp.
"Biển nhìn bề ngoài thì bình tĩnh, nhưng lại có dòng chảy ngầm mãnh liệt, giống như tình thế bốn châu lúc này, ti chức cho rằng biển này hung hiểm." Nói xong, Tống Thanh Bào dừng lại một lát chờ Ngũ Dương tiếp tục hỏi.
"Ừm, không tệ. Vậy ngươi cảm thấy nên xử trí thế nào." Ngũ Dương tiếp tục đặt câu hỏi ẩn ý.
"Kẻ vô mưu thì không biết được tình thế trên biển, tự phụ vào kỹ năng của mình, dùng thuyền nhỏ vượt biển, tất nhiên thập tử vô sinh." Tống Thanh Bào đối đáp trôi chảy, "Nên như bậc trí giả đông lâm kiệt thạch lặng ngắm biển rộng, mưa gió không lay, vững như núi."
Bị Tống Thanh Bào khéo léo tâng bốc một phen, Ngũ Dương tâm trạng thư thái, một tay vuốt râu nói, "Ân, không tệ. Nhưng chỉ lặng yên quan sát là chưa đủ, còn cần thủ đoạn sấm sét nữa."
"Đến đây, áo bào xanh, ta có một nhiệm vụ giao cho ngươi." Ngũ Dương rốt cục nói đến chính sự.
"Đông Hải chính là nơi lão phu gây dựng sự nghiệp, sớm đã bày cờ bố cục từ lâu, áo bào xanh ngươi có từng nghe qua Chính Dương môn."
"Đã sớm nghe danh." Tống Thanh Bào không biết lúc này nhắc đến việc này là có ý gì.
Chính Dương môn khai tông lập phái đã hơn một trăm năm, môn hạ có hai trăm đệ tử, cũng coi như là môn phái chính đạo đã đứng vững gót chân tại Đông Hải này.
Bất quá bởi vì môn phái không có thiên tài gì, làm việc cũng rất kín đáo, cho nên cũng không gây chú ý.
Ngũ Dương mỉm cười, truyền âm nói, "Chính Dương môn này, từ trên xuống dưới đều là người của Bách Yêu tông chúng ta."
"A? !" Tống Thanh Bào thật sự không ngờ tới.
Thấy Tống Thanh Bào kinh ngạc, Ngũ Dương rất hài lòng, "Cài người vào nội bộ môn phái chính đạo, khó như lên trời, vậy không bằng từ không sinh có, tự mình lập môn phái."
"Nhiệm vụ của lão phu giao cho ngươi, chính là lúc ta không có ở đây, thay ta coi chừng Chính Dương môn này, đừng để thế lực Yêu Tông khác nhúng chàm."
"Ta hiện tại ban thưởng ngươi một viên thánh lệnh, thánh lệnh tùy thân, như ta đích thân tới."
Dứt lời, Ngũ Dương đưa tay chỉ vào mi tâm Tống Thanh Bào, một điểm linh hỏa màu tím xuất hiện trong thức hải của Tống Thanh Bào.
Trong linh hỏa ẩn chứa một đạo thần uy của Ngũ Dương, có thể thay Tống Thanh Bào ra tay ba lần, vừa là bảo hiểm cho Tống Thanh Bào làm việc, cũng là để phòng ngừa hắn phản bội phá hoại móc xích.
Đợi Tống Thanh Bào thích ứng với linh hỏa xong, Ngũ Dương mới đưa một viên chính dương thánh linh vuông vức, lấp lánh kim quang vào tay Tống Thanh Bào.
"Nhớ kỹ, đừng gây ra động tĩnh quá lớn, trước khi nhận được mệnh lệnh của tổng đà, tất cả các phân đà đều sẽ tiến vào trạng thái ẩn nấp, Chính Dương môn cũng vậy, đừng có làm hỏng đại sự."
"Ti chức biết." Tống Thanh Bào khom người lĩnh mệnh, nhưng vẫn giữ tư thế cung kính một hồi lâu. Hắn không thấy Ngũ Dương có ý định rời đi, mà cũng không bảo hắn đứng dậy.
Dường như là đang đợi mình nói chuyện.
Tống Thanh Bào thoáng suy nghĩ, rất nhanh liền nhận ra mấu chốt vấn đề nằm ở đâu.
Là do tối nay mình đặt câu hỏi ít quá!
Như vậy không tốt, sẽ khiến người ta cảm thấy mình thông minh hơn đại nhân của hắn.
Tâm tư linh hoạt, Tống Thanh Bào lập tức làm ra vẻ suy nghĩ, tỏ ra khó hiểu nói, "Đại nhân, ti chức có một chuyện không hiểu."
Phối hợp ăn ý, Ngũ Dương thoải mái ừ một tiếng, "Nói đi."
"Nếu hiện tại nhiệm vụ chủ yếu nhất của Bách Yêu tông là ẩn nấp, là cài người vào nội bộ của đám ngụy quân tử kia, vậy tại sao còn phải để Ngữ Đông tiền bối rút về."
Vấn đề này Tống Thanh Bào kỳ thật cũng rất tò mò.
"Tự nhiên là để giữ lại mầm mống cho Bách Yêu tông ta, người còn sống thì mới cần làm việc cho ta chứ. Tình cảnh hiện tại của Ngữ Đông rất vi diệu, nếu xảy ra bất trắc rất có thể sẽ không về được."
"Hơn nữa bí mật mà Ngữ Đông dò xét được kia, hiện tại đối với Bách Yêu tông mà nói đã không còn quan trọng, chúng ta có biện pháp tốt hơn."
"Muốn tiếp ứng Ngữ Đông rút lui, chỉ có Vô Danh mới có thể đảm nhận trọng trách này."
"Chuyện còn lại, không phải là ngươi có thể biết, ta đi đây."
Lần này, Ngũ Dương thật sự đi rồi.
Tống Thanh Bào đứng thẳng dậy, thở ra một hơi dài, với tâm tư của hắn, mỗi ngày phải đối phó với lão nhân Ngũ Dương này cũng là một chuyện khiến người ta đau đầu.
Quá mệt mỏi, nói câu nào cũng phải đoán ý.
Hắn nhìn thánh lệnh Chính Dương môn trong tay, Tống Thanh Bào bình tĩnh lại sau khi suy nghĩ thật lâu, niềm vui vừa rồi đã tan biến, hiện tại chỉ cảm thấy phiền phức.
Từ việc Ngũ Dương gieo linh hỏa vào trong đầu mình mà xem, Chính Dương môn kia tuy là do một tay Ngũ Dương bày ra, nhưng rõ ràng không phải là hậu hoa viên của riêng Ngũ Dương, thực lực của các trưởng lão Yêu Tông khác tất nhiên cũng ẩn giấu trong đó.
Hiện tại Ngũ Dương không có ở đây, không biết là về tổng đà hay là đi nơi nào khác, mình tùy tiện nhảy vào, rất có thể sẽ trở thành vật hy sinh trong cuộc đấu đá quyền lực giữa các trưởng lão Bách Yêu tông.
Đây đúng là củ khoai nóng bỏng tay.
"Phiền phức a."
Đang lúc không biết phải làm sao, Tống Thanh Bào chợt nhớ tới Vô Danh tiền bối của hắn.
"Loại tình huống này, Vô Danh tiền bối tất nhiên biết nên làm việc như thế nào, ta phải thỉnh giáo một chút."
Nghĩ là làm, Tống Thanh Bào bắt đầu gửi tin nhắn dài cho Vô Danh tiền bối thân yêu của hắn.
"Vẫn là tiền bối tốt, dễ sống chung hơn Ngũ Dương trưởng lão nhiều lắm... Ngày khác, ta nhất định sẽ giúp tiền bối thay thế vị trí đó!"
...
Ngự Thú tông.
Đã trở về nơi ở tạm, Trương Trạch đang ngồi xếp bằng trên giường suy nghĩ xem Ngữ Đông kia rốt cuộc là ai.
Đang lúc miên man suy nghĩ, Trương Trạch nhận được tin nhắn dài của Tống Thanh Bào.
Tình báo Tống Thanh Bào gửi tới khiến hắn xem mà ngây người.
Lần này số chữ trong tin nhắn vượt xa trước đây, tròn bốn ngàn chữ có hơn!
Chi tiết kể lại khoảng thời gian hắn đi theo Ngũ Dương đã làm những gì, đi những nơi nào, chuyện của Chính Dương môn, chuyện Bách Yêu tông sắp bắt đầu ẩn nấp, tất cả đều nói một lần.
Cuối cùng mới hỏi, mình đến Chính Dương môn nên làm gì.
Trương Trạch đọc hai lần, sau đó rơi vào trầm mặc.
Thật không biết Bách Yêu tông này muốn bày trò lớn gì, vậy mà lại lập ra cả Chính Dương môn, bọn họ muốn làm gì?
Suy nghĩ một lát, Trương Trạch quyết định, hắn quyết định trước tiên nói với Tống Thanh Bào vài câu vô nghĩa.
Tiếp đó, trực tiếp đi tìm người lớn.
Trương Trạch tùy tiện trả lời vài câu, ném ra bốn câu thành ngữ 'hư coi là rắn', 'mượn lực đả lực', 'mượn đao giết người', 'binh lương đứt từng khúc' để cho chính Tống Thanh Bào tự lĩnh ngộ.
Sau đó, Trương Trạch lấy Tiểu Hạch Đào ra, trực tiếp liên lạc tới chỗ tông chủ.
【 Tông chủ, ta có đại sự bẩm báo! 】
...
Kiếm Tông tổng các.
Tông chủ Trần Thiên Hộ nhìn tình báo Trương Trạch gửi tới, trực tiếp tức đến bật cười.
"Ngươi làm sao thế?" Mạc Kinh Xuân đang ngồi đối diện hắn thưởng trà hỏi.
"Ngươi xem trực tiếp đi."
Nhận lấy Tiểu Hạch Đào, sau khi xem hết tin tức Trương Trạch gửi tới, Mạc Kinh Xuân cũng bật cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận