Ai Bảo Hắn Tiến Kiếm Tông
Chương 152: Thần kỳ tiểu Tuyền kết nối lấy chúng ta
Chương 152: Tiểu Tuyền thần kỳ kết nối chúng ta
Lầu hai, Trương Trạch đẩy ra cửa chính phòng khách quý.
Xa cách nhiều ngày, hắn thấy Lỵ Lỵ rực rỡ hẳn lên.
Lỵ Lỵ mặc một chiếc áo lông chồn, trên mười ngón tay đeo mười ba chiếc nhẫn, tay phải đeo năm chiếc vòng tay, tay trái quấn một chuỗi phật châu.
Trên cổ treo sáu khối pháp khí linh ngọc, trên mặt còn đeo một cặp kính mát do Trương Trạch làm ra.
Cái vẻ nhà giàu mới nổi đó đúng là không thể che giấu nổi.
Mà bên cạnh Lỵ Lỵ là cô nương đá tiểu Tuyền, nàng đang ôm một quyển sách đọc say sưa. Nhìn dáng vẻ của nàng, dường như bộ Thiên Cơ giáp dùng sạc dự phòng gắn ngoài kia cũng đã được Lỵ Lỵ nâng cấp một lần.
Thấy có người phá quán, Lỵ Lỵ vừa định "hổ khu chấn động", nhưng khi thấy người đạp cửa là Trương Trạch, nàng lại xìu xuống.
"Ngươi có cái thói gì vậy?" Trương Trạch tiến lên gỡ kính mát trên đầu Lỵ Lỵ xuống.
"Mở bán đấu giá kiếm tiền à? Trước đó ngươi đã đồng ý với ta, ta có giấy trắng mực đen đây!" Lỵ Lỵ nhớ tới tờ giấy có bút tích của Trương Trạch trước đó, lập tức lại cứng rắn lên.
"Không hỏi ngươi về phòng đấu giá, ta hỏi ngươi con số kia là sao? Bọn họ lấy đâu ra nhiều linh thạch như vậy?" Trương Trạch chỉ vào đại sảnh lầu một, nơi có thi thể yêu thú vừa được bán với giá 240 triệu.
"Này, bọn họ gọi đây không phải là linh thạch, mà là Thiên Cơ điểm."
Lỵ Lỵ từ dưới gầm bàn lấy ra một tờ biểu đưa cho Trương Trạch.
Phía trên ghi rõ tỷ lệ quy đổi giữa linh thạch và Thiên Cơ điểm, cùng một số mục cần chú ý của phòng đấu giá.
Trương Trạch xem qua tỷ lệ quy đổi một chút, liền lập tức hiểu rõ tại sao Lỵ Lỵ lại đặt ra bộ quy tắc này.
Mục đích của Lỵ Lỵ rất đơn giản, chính là để moi thêm linh thạch.
Cảm giác sảng khoái khi hô giá một trăm triệu và hô giá một trăm là khác nhau. Vừa rồi ở bên ngoài nghe âm thanh trong đại sảnh, người không biết còn tưởng bên trong đang ngồi một đám lão quái Đại Thừa.
Từng người giọng nói đầy khí thế, mở miệng là 'lão phu', ngậm miệng là 'bản tôn', hô giá cũng càng thêm hăng máu.
Hơn nữa, phương pháp quy đổi mà Lỵ Lỵ đặt ra lại rất phức tạp. Gặp phải người toán học không tốt, họ cũng không tính rõ mình đã vung bao nhiêu tiền, về cơ bản mỗi lần quy đổi đều tốn thêm mấy chục, thậm chí cả trăm linh thạch.
Bất quá nhìn dáng vẻ của những tán tu kia, dường như họ cũng không để tâm, bọn họ vẫn rất vui vẻ.
Dù sao mọi người tụ tập cùng một chỗ, chơi trò nhập vai hô giá hàng trăm triệu thế này cũng là cơ hội hiếm có.
Thỉnh thoảng trải nghiệm một chút cuộc sống thổ hào thật sự rất sảng khoái.
Nhưng Trương Trạch cảm thấy phương pháp quy đổi này vẫn cần sửa đổi một chút.
"Chúng ta không thể chỉ kiếm tiền từ tu sĩ Trúc Cơ, Kim Đan. Sau khi phòng đấu giá phát triển lớn mạnh, pháp bảo cao cấp và thiên tài địa bảo là không thể thiếu, những giao dịch giá trị lớn như vậy sẽ có chút phiền phức." Trương Trạch đưa lại bảng quy đổi cho Lỵ Lỵ.
"Phiên đấu giá cao cấp thì vẫn dùng linh thạch giao dịch là được mà." Lỵ Lỵ đáp.
Trương Trạch lại lắc đầu, "Thêm vài loại điểm nữa, mỗi phiên đấu giá ở các mức giá khác nhau sẽ dùng loại điểm tương ứng.
Thêm vài loại tiền tệ thay thế, sau đó xác định quy tắc quy đổi cho mỗi loại, ví dụ như Thiên Khuyết điểm, Thiên Tôn điểm chẳng hạn.
Ví dụ 340 linh thạch đổi 3 Thiên Tôn điểm, cứ như vậy mà tính. Ở phiên đấu giá cấp Thiên Tôn, mỗi lần hô giá ít nhất phải là 5 Thiên Tôn điểm khởi điểm."
Trương Trạch đem cơ chế phân cấp và hệ thống chuyển đổi tiền tệ phức tạp của mấy game mobile pay-to-win ra áp dụng.
Nghe Trương Trạch nói xong, A Ly đang ngồi trên vai hắn bẻ ngón tay tính toán nửa ngày, sau đó cũng chẳng tính ra được gì rõ ràng, dứt khoát không nghĩ nữa. Nó nhảy lên bàn, ôm lấy một quả dưa ngọt gặm ngon lành.
Mà Lỵ Lỵ thông minh, sau khi nhẩm tính trong lòng, liền nhảy dựng lên khỏi ghế.
"Đểu cáng vẫn là lão đại đểu cáng! Chiêu này của ngươi thật thâm độc, đến lúc đó bọn họ mà hô giá hăng máu lên thì..."
"Ta chỉ nói đại khái vậy thôi, cụ thể làm thế nào còn phải hoàn thiện thêm." Đè Lỵ Lỵ đang sáng mắt vì tiền xuống, Trương Trạch dự định tiếp tục dẫn lão Đường đi dạo nơi khác.
Lại thấy lão Đường đang nhìn tiểu Tuyền chằm chằm không chớp mắt.
"Lão thiên sư, ngài..."
"Đừng làm phiền, Đạo gia ta đang suy nghĩ." Lão Đường khoát tay bảo Trương Trạch im lặng trước.
Hắn đi vòng quanh tiểu Tuyền vài vòng, mà cô nương đá cũng không để ý đến lão Đường, chỉ chuyên tâm nhìn quyển tiểu thuyết trên tay.
Mãi cho đến khi đi đến vòng thứ tám, lão Đường mới dừng lại, hắn hỏi một câu chẳng liên quan gì:
"Tiểu nha đầu ngươi tên Lỵ Lỵ phải không, sàn nhà lầu hai này có chắc chắn không?"
"Rất chắc chắn, ta xây nhà xưa nay không bao giờ ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu." Lỵ Lỵ đáp.
Lão Đường khẽ gật đầu, hắn đặt cái hộp gấm chứa mấy vị Đại Đầu kia xuống đất, mở nắp hộp ra rồi ra lệnh: "Tất cả ra đây."
Vừa dứt lời, một luồng thanh khí nâng nhóm Đại Đầu bay ra từ trong hộp gấm.
Nhóm Đại Đầu bị nhồi nhét một cách ấm ức vào cùng một chỗ, hai tay ôm đầu gối ngồi dưới đất. Cũng may phòng khách quý này đủ lớn, bọn họ mới miễn cưỡng chen vào được.
Mà một cảnh tượng thần kỳ cũng xảy ra.
Tiểu Tuyền cùng nhóm Đại Đầu đồng thời ngẩng đầu lên.
"Sư tôn, đệ tử có một chuyện muốn nhờ. Không biết sư tôn có thể truyền cho đệ tử một môn pháp thuật biến hóa lớn nhỏ không? Với thân hình hiện tại của đệ tử, ra vào ít nhiều có chút bất tiện."
Người nói chuyện là Kim đạo nhân, lời nói của hắn rất trôi chảy, cảm giác ngu ngơ ngốc nghếch trước đó hoàn toàn biến mất.
"Các ngươi tổng cộng có mấy người?" Trương Trạch thấy vậy đột nhiên mở miệng hỏi.
"Đương nhiên là bảy người, tiểu hữu cớ gì lại nói lời ấy?" Mộc đạo nhân nghi hoặc nhìn Trương Trạch.
Mà tiểu Tuyền lúc này cũng mở miệng nói: "Trương Trạch, ngươi còn cuốn sách nào khác không? Cuốn sách này chán quá."
Trương Trạch quay đầu nhìn về phía tiểu Tuyền, phát hiện nàng đã bỏ quyển tiểu thuyết kia xuống, đang chống nạnh nhìn mình.
Vẻ hồn nhiên ngây thơ này đã biến mất, bây giờ tiểu Tuyền lý trí đến đáng sợ.
Lỵ Lỵ không biết tình huống của nhóm Đại Đầu, nhưng nàng hiểu rõ tiểu Tuyền. Thấy tiểu Tuyền như vậy, nàng đưa tờ biểu quy đổi kia tới.
"Giúp ta tính một chút, ta nạp linh thạch ba lần, lần đầu nạp một trăm ba mươi lăm, lần thứ hai nạp gấp bảy lần đầu, lần thứ ba nạp bằng một phần năm tổng của lần thứ nhất và lần thứ hai, cộng thêm ưu đãi hoàn trả, cuối cùng được bao nhiêu Thiên Cơ điểm?"
Tiểu Tuyền chỉ nhìn lướt qua, mấy giây sau liền đưa ra đáp án.
Trương Trạch lại đưa tờ biểu này cho mấy vị Đại Đầu, nhóm Đại Đầu cũng rất nhanh đưa ra kết quả.
Sau khi đối chiếu đáp án với Lỵ Lỵ, Trương Trạch bi ai phát hiện, mình không chỉ tính chậm nhất, mà mẹ nó còn tính sai.
Mình không bằng Đại Đầu...
Bất quá Trương Trạch lại liếc nhìn A Ly vẫn đang ăn dưa, trong lòng cũng cân bằng hơn một chút, vẫn còn có đứa ngốc hơn mình.
Nhưng sự cân bằng tâm lý này chỉ kéo dài một lát rồi biến mất không còn tăm hơi, bởi vì Trương Trạch nhớ ra đứa ngốc hơn này chính là linh sủng của hắn.
"Thật bi ai." Trương Trạch thở dài, ngồi xuống ghế, cũng cầm lấy một quả dưa bắt đầu ăn.
Lão Đường suy nghĩ một lát, rồi nói với nhóm Đại Đầu: "Về lại vào hộp đi."
"Cẩn tuân sư mệnh." Bảy vị Đại Đầu đồng thanh đáp, sau đó lần lượt quay trở lại vào trong hộp gấm.
Lão Đường cầm lấy hộp gấm, phát hiện sau khi vào trong hộp gấm, nhóm Đại Đầu lại biến về dáng vẻ ban đầu, ngốc nghếch ngẩn ngơ ngồi xổm trên mặt đất nghịch đất.
Mà khi nhóm Đại Đầu quay về hộp gấm, ánh mắt lý trí và thông tuệ của tiểu Tuyền cũng một lần nữa trở nên hồn nhiên.
Cái khí chất có phần hơi mù chữ kia lại quay về với tiểu Tuyền.
Lỵ Lỵ sửa lại số trong câu hỏi vừa rồi rồi hỏi lại lần nữa, lần này tiểu Tuyền suy nghĩ hồi lâu cũng không đưa ra được đáp án.
Trương Trạch đang ăn dưa chợt nhớ tới đặc tính trí lực của nhóm Đại Đầu sẽ tăng cao khi tập hợp lại một chỗ, sau đó hắn nhìn về phía tiểu Tuyền, người cũng là Thạch Đầu Nhân.
Bọn họ được làm từ cùng một loại vật liệu sao?
"Ngươi lại đây, ta có chuyện đứng đắn muốn nói với ngươi." Lão Đường vẫy vẫy tay với Trương Trạch.
Lúc này trông hắn hiếm khi nghiêm túc.
Lầu hai, Trương Trạch đẩy ra cửa chính phòng khách quý.
Xa cách nhiều ngày, hắn thấy Lỵ Lỵ rực rỡ hẳn lên.
Lỵ Lỵ mặc một chiếc áo lông chồn, trên mười ngón tay đeo mười ba chiếc nhẫn, tay phải đeo năm chiếc vòng tay, tay trái quấn một chuỗi phật châu.
Trên cổ treo sáu khối pháp khí linh ngọc, trên mặt còn đeo một cặp kính mát do Trương Trạch làm ra.
Cái vẻ nhà giàu mới nổi đó đúng là không thể che giấu nổi.
Mà bên cạnh Lỵ Lỵ là cô nương đá tiểu Tuyền, nàng đang ôm một quyển sách đọc say sưa. Nhìn dáng vẻ của nàng, dường như bộ Thiên Cơ giáp dùng sạc dự phòng gắn ngoài kia cũng đã được Lỵ Lỵ nâng cấp một lần.
Thấy có người phá quán, Lỵ Lỵ vừa định "hổ khu chấn động", nhưng khi thấy người đạp cửa là Trương Trạch, nàng lại xìu xuống.
"Ngươi có cái thói gì vậy?" Trương Trạch tiến lên gỡ kính mát trên đầu Lỵ Lỵ xuống.
"Mở bán đấu giá kiếm tiền à? Trước đó ngươi đã đồng ý với ta, ta có giấy trắng mực đen đây!" Lỵ Lỵ nhớ tới tờ giấy có bút tích của Trương Trạch trước đó, lập tức lại cứng rắn lên.
"Không hỏi ngươi về phòng đấu giá, ta hỏi ngươi con số kia là sao? Bọn họ lấy đâu ra nhiều linh thạch như vậy?" Trương Trạch chỉ vào đại sảnh lầu một, nơi có thi thể yêu thú vừa được bán với giá 240 triệu.
"Này, bọn họ gọi đây không phải là linh thạch, mà là Thiên Cơ điểm."
Lỵ Lỵ từ dưới gầm bàn lấy ra một tờ biểu đưa cho Trương Trạch.
Phía trên ghi rõ tỷ lệ quy đổi giữa linh thạch và Thiên Cơ điểm, cùng một số mục cần chú ý của phòng đấu giá.
Trương Trạch xem qua tỷ lệ quy đổi một chút, liền lập tức hiểu rõ tại sao Lỵ Lỵ lại đặt ra bộ quy tắc này.
Mục đích của Lỵ Lỵ rất đơn giản, chính là để moi thêm linh thạch.
Cảm giác sảng khoái khi hô giá một trăm triệu và hô giá một trăm là khác nhau. Vừa rồi ở bên ngoài nghe âm thanh trong đại sảnh, người không biết còn tưởng bên trong đang ngồi một đám lão quái Đại Thừa.
Từng người giọng nói đầy khí thế, mở miệng là 'lão phu', ngậm miệng là 'bản tôn', hô giá cũng càng thêm hăng máu.
Hơn nữa, phương pháp quy đổi mà Lỵ Lỵ đặt ra lại rất phức tạp. Gặp phải người toán học không tốt, họ cũng không tính rõ mình đã vung bao nhiêu tiền, về cơ bản mỗi lần quy đổi đều tốn thêm mấy chục, thậm chí cả trăm linh thạch.
Bất quá nhìn dáng vẻ của những tán tu kia, dường như họ cũng không để tâm, bọn họ vẫn rất vui vẻ.
Dù sao mọi người tụ tập cùng một chỗ, chơi trò nhập vai hô giá hàng trăm triệu thế này cũng là cơ hội hiếm có.
Thỉnh thoảng trải nghiệm một chút cuộc sống thổ hào thật sự rất sảng khoái.
Nhưng Trương Trạch cảm thấy phương pháp quy đổi này vẫn cần sửa đổi một chút.
"Chúng ta không thể chỉ kiếm tiền từ tu sĩ Trúc Cơ, Kim Đan. Sau khi phòng đấu giá phát triển lớn mạnh, pháp bảo cao cấp và thiên tài địa bảo là không thể thiếu, những giao dịch giá trị lớn như vậy sẽ có chút phiền phức." Trương Trạch đưa lại bảng quy đổi cho Lỵ Lỵ.
"Phiên đấu giá cao cấp thì vẫn dùng linh thạch giao dịch là được mà." Lỵ Lỵ đáp.
Trương Trạch lại lắc đầu, "Thêm vài loại điểm nữa, mỗi phiên đấu giá ở các mức giá khác nhau sẽ dùng loại điểm tương ứng.
Thêm vài loại tiền tệ thay thế, sau đó xác định quy tắc quy đổi cho mỗi loại, ví dụ như Thiên Khuyết điểm, Thiên Tôn điểm chẳng hạn.
Ví dụ 340 linh thạch đổi 3 Thiên Tôn điểm, cứ như vậy mà tính. Ở phiên đấu giá cấp Thiên Tôn, mỗi lần hô giá ít nhất phải là 5 Thiên Tôn điểm khởi điểm."
Trương Trạch đem cơ chế phân cấp và hệ thống chuyển đổi tiền tệ phức tạp của mấy game mobile pay-to-win ra áp dụng.
Nghe Trương Trạch nói xong, A Ly đang ngồi trên vai hắn bẻ ngón tay tính toán nửa ngày, sau đó cũng chẳng tính ra được gì rõ ràng, dứt khoát không nghĩ nữa. Nó nhảy lên bàn, ôm lấy một quả dưa ngọt gặm ngon lành.
Mà Lỵ Lỵ thông minh, sau khi nhẩm tính trong lòng, liền nhảy dựng lên khỏi ghế.
"Đểu cáng vẫn là lão đại đểu cáng! Chiêu này của ngươi thật thâm độc, đến lúc đó bọn họ mà hô giá hăng máu lên thì..."
"Ta chỉ nói đại khái vậy thôi, cụ thể làm thế nào còn phải hoàn thiện thêm." Đè Lỵ Lỵ đang sáng mắt vì tiền xuống, Trương Trạch dự định tiếp tục dẫn lão Đường đi dạo nơi khác.
Lại thấy lão Đường đang nhìn tiểu Tuyền chằm chằm không chớp mắt.
"Lão thiên sư, ngài..."
"Đừng làm phiền, Đạo gia ta đang suy nghĩ." Lão Đường khoát tay bảo Trương Trạch im lặng trước.
Hắn đi vòng quanh tiểu Tuyền vài vòng, mà cô nương đá cũng không để ý đến lão Đường, chỉ chuyên tâm nhìn quyển tiểu thuyết trên tay.
Mãi cho đến khi đi đến vòng thứ tám, lão Đường mới dừng lại, hắn hỏi một câu chẳng liên quan gì:
"Tiểu nha đầu ngươi tên Lỵ Lỵ phải không, sàn nhà lầu hai này có chắc chắn không?"
"Rất chắc chắn, ta xây nhà xưa nay không bao giờ ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu." Lỵ Lỵ đáp.
Lão Đường khẽ gật đầu, hắn đặt cái hộp gấm chứa mấy vị Đại Đầu kia xuống đất, mở nắp hộp ra rồi ra lệnh: "Tất cả ra đây."
Vừa dứt lời, một luồng thanh khí nâng nhóm Đại Đầu bay ra từ trong hộp gấm.
Nhóm Đại Đầu bị nhồi nhét một cách ấm ức vào cùng một chỗ, hai tay ôm đầu gối ngồi dưới đất. Cũng may phòng khách quý này đủ lớn, bọn họ mới miễn cưỡng chen vào được.
Mà một cảnh tượng thần kỳ cũng xảy ra.
Tiểu Tuyền cùng nhóm Đại Đầu đồng thời ngẩng đầu lên.
"Sư tôn, đệ tử có một chuyện muốn nhờ. Không biết sư tôn có thể truyền cho đệ tử một môn pháp thuật biến hóa lớn nhỏ không? Với thân hình hiện tại của đệ tử, ra vào ít nhiều có chút bất tiện."
Người nói chuyện là Kim đạo nhân, lời nói của hắn rất trôi chảy, cảm giác ngu ngơ ngốc nghếch trước đó hoàn toàn biến mất.
"Các ngươi tổng cộng có mấy người?" Trương Trạch thấy vậy đột nhiên mở miệng hỏi.
"Đương nhiên là bảy người, tiểu hữu cớ gì lại nói lời ấy?" Mộc đạo nhân nghi hoặc nhìn Trương Trạch.
Mà tiểu Tuyền lúc này cũng mở miệng nói: "Trương Trạch, ngươi còn cuốn sách nào khác không? Cuốn sách này chán quá."
Trương Trạch quay đầu nhìn về phía tiểu Tuyền, phát hiện nàng đã bỏ quyển tiểu thuyết kia xuống, đang chống nạnh nhìn mình.
Vẻ hồn nhiên ngây thơ này đã biến mất, bây giờ tiểu Tuyền lý trí đến đáng sợ.
Lỵ Lỵ không biết tình huống của nhóm Đại Đầu, nhưng nàng hiểu rõ tiểu Tuyền. Thấy tiểu Tuyền như vậy, nàng đưa tờ biểu quy đổi kia tới.
"Giúp ta tính một chút, ta nạp linh thạch ba lần, lần đầu nạp một trăm ba mươi lăm, lần thứ hai nạp gấp bảy lần đầu, lần thứ ba nạp bằng một phần năm tổng của lần thứ nhất và lần thứ hai, cộng thêm ưu đãi hoàn trả, cuối cùng được bao nhiêu Thiên Cơ điểm?"
Tiểu Tuyền chỉ nhìn lướt qua, mấy giây sau liền đưa ra đáp án.
Trương Trạch lại đưa tờ biểu này cho mấy vị Đại Đầu, nhóm Đại Đầu cũng rất nhanh đưa ra kết quả.
Sau khi đối chiếu đáp án với Lỵ Lỵ, Trương Trạch bi ai phát hiện, mình không chỉ tính chậm nhất, mà mẹ nó còn tính sai.
Mình không bằng Đại Đầu...
Bất quá Trương Trạch lại liếc nhìn A Ly vẫn đang ăn dưa, trong lòng cũng cân bằng hơn một chút, vẫn còn có đứa ngốc hơn mình.
Nhưng sự cân bằng tâm lý này chỉ kéo dài một lát rồi biến mất không còn tăm hơi, bởi vì Trương Trạch nhớ ra đứa ngốc hơn này chính là linh sủng của hắn.
"Thật bi ai." Trương Trạch thở dài, ngồi xuống ghế, cũng cầm lấy một quả dưa bắt đầu ăn.
Lão Đường suy nghĩ một lát, rồi nói với nhóm Đại Đầu: "Về lại vào hộp đi."
"Cẩn tuân sư mệnh." Bảy vị Đại Đầu đồng thanh đáp, sau đó lần lượt quay trở lại vào trong hộp gấm.
Lão Đường cầm lấy hộp gấm, phát hiện sau khi vào trong hộp gấm, nhóm Đại Đầu lại biến về dáng vẻ ban đầu, ngốc nghếch ngẩn ngơ ngồi xổm trên mặt đất nghịch đất.
Mà khi nhóm Đại Đầu quay về hộp gấm, ánh mắt lý trí và thông tuệ của tiểu Tuyền cũng một lần nữa trở nên hồn nhiên.
Cái khí chất có phần hơi mù chữ kia lại quay về với tiểu Tuyền.
Lỵ Lỵ sửa lại số trong câu hỏi vừa rồi rồi hỏi lại lần nữa, lần này tiểu Tuyền suy nghĩ hồi lâu cũng không đưa ra được đáp án.
Trương Trạch đang ăn dưa chợt nhớ tới đặc tính trí lực của nhóm Đại Đầu sẽ tăng cao khi tập hợp lại một chỗ, sau đó hắn nhìn về phía tiểu Tuyền, người cũng là Thạch Đầu Nhân.
Bọn họ được làm từ cùng một loại vật liệu sao?
"Ngươi lại đây, ta có chuyện đứng đắn muốn nói với ngươi." Lão Đường vẫy vẫy tay với Trương Trạch.
Lúc này trông hắn hiếm khi nghiêm túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận