Ai Bảo Hắn Tiến Kiếm Tông

Chương 154: Gia bán tể ruộng tâm không thương

Chương 154: Gia bán tể ruộng tâm không thương
Việc nghiệm chứng mà lão Đường nói, tự nhiên là có liên quan đến tiểu Tuyền.
Mà về phương diện làm thí nghiệm, Thiên Cơ các hiện tại là dân chuyên nghiệp.
Các loại sân bãi và thiết bị đều đầy đủ mọi thứ, hơn nữa tính an toàn cũng rất được đảm bảo.
Dù sao thì một nửa những thứ Thiên Cơ các nghiên cứu đều sẽ phát nổ.
Sau khi trải qua các thí nghiệm so sánh lặp đi lặp lại một cách nghiêm cẩn, bọn Trương Trạch đã phát hiện mấy điểm đặc biệt.
Thứ nhất, để kích hoạt trí thông minh của tiểu Tuyền chỉ cần hai vị Đại Đầu là đủ.
Thứ hai, trí thông minh của Đại Đầu chỉ tăng lên sau khi tiểu Tuyền trở nên thông minh.
Thứ ba, Đại Đầu cũng không cần ở quá gần tiểu Tuyền, chỉ cần ở trong phạm vi năm trăm mét lấy tiểu Tuyền làm trung tâm là có thể phát huy hiệu quả, nhưng không thể bị Không Gian Pháp Khí ngăn cách.
Thứ tư, sau khi tiểu Tuyền và nhóm Đại Đầu trở lại trạng thái ngây thơ, họ vẫn lưu giữ được ký ức lúc trở nên thông minh.
Thứ năm, Trương Trạch lại đặt cho tiểu Tuyền một biệt hiệu liên quan đến tâm trí cốt lõi.
Những đặc tính còn lại, tạm thời chưa đo lường được, mà nguyên nhân tại sao trí lực của tiểu Tuyền và bọn họ đột nhiên tăng mạnh, cũng tạm thời chưa biết.
Sau khi thí nghiệm hoàn thành, lão Đường truyền thụ khẩu quyết đạo pháp biến hóa lớn nhỏ cho nhóm Đại Đầu. Nhóm Đại Đầu lúc này học rất nhanh, chỉ chốc lát đã có thể vận dụng tự nhiên.
Nhìn Đại Đầu biến thành kích thước người thường, đang cầm mấy món đạo cụ Thiên Cơ cùng tiểu Tuyền nghiên cứu thảo luận, Lỵ Lỵ đảo mắt một vòng liền sáp tới.
"Ta nói các vị nè, các ngươi có thích Thiên Cơ thuật không? Có muốn ta cho các ngươi nhúng tay vào chuyện này không?" Lỵ Lỵ con ruồi xoa tay.
Hạng mục của chính Lỵ Lỵ gần đây gặp phải bình cảnh, mà tiểu Tuyền và nhóm Đại Đầu có trí lực tăng lên chính là những người giúp đỡ tốt nhất và cũng thích hợp nhất.
Tiểu Tuyền có trí lực tăng lên lập tức nhìn thấu quỷ kế của Lỵ Lỵ, "Ngươi muốn để chúng ta tham gia thí nghiệm của ngươi chứ gì."
Lỵ Lỵ vốn định rào đón thêm một chút, bèn lúng túng cười một tiếng, nhưng nàng chưa kịp giải thích, tiểu Tuyền đã nói tiếp.
"Ta không có vấn đề gì, hơn nữa ta cũng xác thực rất ưa thích Thiên Cơ thuật, đối với bộ Thiên Cơ giáp trên người ta đây, ta cũng có chút ý tưởng cải tiến."
Lỵ Lỵ gãi gãi mặt, tiểu Tuyền lý trí thông tuệ làm nàng rất không quen.
Mà nhóm Đại Đầu cũng gật đầu đáp, "Chúng ta đang ở nơi này, chủ nhân có việc cần giúp, nào có đạo lý từ chối, tiểu hữu mời đi."
"Bên này, bên này." Lỵ Lỵ thấy sự việc thành công, lại biến về bộ dáng hi hi ha ha.
Đợi bọn Lỵ Lỵ đi rồi, lão Đường mới lên tiếng, "Chuyện Thạch Đan ngươi đã biết, nhưng ngươi có biết Thạch Đan từ đâu mà đến không?"
Vấn đề này quả thực hỏi đúng Trương Trạch, không ai có thể nói rõ Thạch Đan đến từ đâu.
Tình báo biết được hiện tại chỉ có mấy câu đố liên quan đến Thạch Đan, Trương Trạch nhìn lão Đường, "Ngài biết sao?"
Lão Đường nhìn ánh mắt mong đợi của Trương Trạch, bàn tay già nua khẽ phe phẩy, "Không biết."
Trương Trạch: "..."
"Nhưng Đạo gia ta biết chuyện khác." Lão Đường tiếp tục thừa nước đục thả câu.
Hắn đợi một lúc, thấy Trương Trạch không bắt lời mới tiếp tục nói.
"Thạch Đan chính là vật truyền thừa của Hoàng tộc Đông Tề, bọn họ vẫn luôn cố gắng phá giải bí mật của Thạch Đan."
Lão Đường lấy ra một pháp trận lớn bằng bàn tay, phía trên khắc đầy trận phù huyền ảo, rất giống mấy cái Trương Trạch lấy được trước đó.
Pháp trận thu nhỏ này, đoán chừng chính là vật mà lão Đường tìm được trong ngôi mộ lớn kia.
"Ngài làm sao biết được?" Mặc dù Trương Trạch cũng có suy đoán này, nhưng hắn lại không có chứng cứ.
"Tiểu tử, đừng xem thường nội tình của sáu tông. Sau khi Đông Tề hủy diệt tuy là loạn thế, nhưng có chút truyền thừa lại chưa hề đứt đoạn. Những Đạo Kinh điển tịch mà Long Hổ Sơn ta cất giữ cũng không phải để đó làm bài trí." Lúc này không biết từ đâu một ngọn gió nhẹ thổi tới, khiến lão Đường trông tiên khí phiêu dật.
"Phía trên nói thế nào ạ?" Trương Trạch truy hỏi.
"Ta quên rồi." Lão Đường lại xua tay.
"Không phải chứ, ngài không phải vừa nói những thứ đó không phải bài trí sao?" Trương Trạch nhìn lão Đường lúc thì tiên phong đạo cốt lúc lại điên điên khùng khùng, bỗng nhiên cảm thấy hơi mệt tâm.
"Bầu không khí nó thế, thuận miệng nói chút thôi, mấy thứ đó ta nào có xem qua bao giờ." Lão Đường lại nói như lẽ đương nhiên.
Trương Trạch cảm thấy đấu khẩu nhàm chán với lão Đường thế này thật vô nghĩa, nhưng không đợi hắn nói chuyện. Lão Đường lại vỗ vai Trương Trạch, tỏ ra thân thiết như anh em tốt, "Ta chỉ là quên trên đó viết gì thôi, chứ mấy cuốn sách đó cũng đâu có vứt đi."
"Việc này dễ làm cực kỳ, hai nhà chúng ta một người là Chưởng giáo, một người là Đại trưởng lão. Lão già kia hiện tại ở Long Hổ sơn làm Thái Thượng Hoàng, cháu của ta là Chưởng giáo kế nhiệm.
Bốn người nhà chúng ta chẳng phải là muốn làm gì thì làm nấy sao, ở Long Hổ Sơn ai dám không nghe chúng ta. Đến lúc đó ta gửi thư cho cháu trai ta một phong, trực tiếp chuyển hết đám sách nát đó đến đây.
Chưởng giáo có lệnh, bọn chúng nào dám không theo.
Đúng rồi, ta nghe nha đầu Lỵ Lỵ kia nói, Thiên Cơ các chúng ta hình như còn thiếu người tinh thông trận pháp phù lục.
Loại người này Long Hổ Sơn bọn họ còn nhiều lắm, ta cũng tiện tay lừa mấy người về đây.
Hỏa Kỳ Lân kia của ngươi ta thấy cũng thú vị đấy, đúng như Tiểu Đường nói, có thể làm thêm một ít đưa đến Long Hổ Sơn, cho đám đệ tử mới nhập môn dùng làm pháp khí. Chúng ta cũng kiếm thêm được chút tiền."
Lão Đường nói đến cuối cùng đã biến thành "Thiên Cơ các chúng ta", "Long Hổ Sơn bọn họ". Hoàn toàn là một bộ dạng gia bán tể ruộng tâm không thương.
"Như vậy không ổn đâu?" Ngay cả người mặt dày như Trương Trạch cũng thấy hơi ngại ngùng.
"Tốt tốt tốt, không có gì không tốt, như vậy rất tốt." lão Đường vỗ bôm bốp lên vai Trương Trạch.
Nói tới cuối cùng, lão Đường tự phong cho mình cái danh hiệu Thái Thượng Đại Trưởng Lão của Thiên Cơ các, nhìn bộ dáng này của hắn là thật sự không có ý định rời đi.
"Phía trước dẫn đường đi." Lão Đường lúc này cả người khoan khoái, hắn thoải mái vươn vai một cái.
"Đi đâu ạ?" Trương Trạch hỏi.
"Mang ta đi tìm Chính Nhất, ta phải lại cùng hắn lảm nhảm một trận cho đã." Lão Đường hùng hổ nói.
...
Nội môn Đệ Thất Kiếm Các, nơi ở của Các chủ.
Lão Đường đang nói chuyện phiếm cùng Chính Nhất.
Nội dung cuộc nói chuyện chẳng có chút bổ béo nào, mặc dù nghe thì huyền ảo khó hiểu, nhưng Trương Trạch cảm thấy bọn họ chỉ là đang tranh cãi với nhau.
Chỉ có thể nói lão Đường không hổ là lão Đường, hắn có thừa kinh nghiệm trong việc kéo người khác xuống ngang hàng với trình độ của mình.
Trương Trạch ngồi xổm trong sân, lấy một tờ giấy trắng gấp thành hình kiếm giấy, bắn ra rồi thu lại, nhàm chán chờ lão Đường ra.
Lần trước ngồi xổm ở đây là trước khi đi Hàn Thành, Trương Trạch nhớ lại lúc đó bên cạnh còn có sư muội, nhưng bây giờ sư muội lại bị lão đăng nhốt trong nhà, cũng không biết lúc nào mới có thể ra.
A Ly rất thức thời không ở lại quấy rầy, nó vừa thấy thời gian cũng không còn sớm, liền thu dọn biến hóa bộ dáng đi chợ đêm mở sạp.
Trương Trạch nhìn mặt trời sắp xuống núi, lại nghiêng tai nghe động tĩnh trong phòng, cảm thấy hai lão già kia chắc còn phải đấu võ mồm thêm mấy canh giờ nữa.
Nội môn Kiếm Tông này, ngọn núi của Các chủ này, lên xuống núi chỉ có một con đường để đi, cũng không có nhiều ngã rẽ, lão Đường cũng không đến nỗi bị lạc đường.
Cho nên Trương Trạch lặng lẽ lẻn ra khỏi sân nhỏ, chạy bộ xuống núi, sau đó trực tiếp đi Truyền tống trận quay về Thiên Cơ các. Hắn chuẩn bị đi chợ đêm dạo chơi một phen, đã lâu không về nhà, thật sự rất nhớ món bánh rán ở chợ đêm.
Trương Trạch một tay cầm bánh rán, một tay cầm xiên thịt nướng, tản bộ trên phố đi bộ, trong thoáng chốc cảm giác như được quay về kiếp trước, chỉ có điều tiếng cười vui vẻ của đám Yêu tộc kia rất nhanh lại kéo hắn về hiện thực.
Ngay lúc hắn đang cảm thán thế sự vô thường, đại tràng bao tiểu tràng, thì sau lưng bỗng nhiên có người vỗ Trương Trạch một cái.
Quay đầu nhìn lại, phát hiện đó là một đại thúc trung niên đẹp trai mặc áo xanh, mà người này Trương Trạch chưa từng gặp.
Mãi đến khi người kia mở miệng nói chuyện.
Trương Trạch nghe thấy giọng nói kia, kinh ngạc đến lùi lại một bước, bánh rán trong tay cũng rơi xuống đất.
"Không phải chứ, soái ca ngươi là ai vậy? Sao ngài lại gầy thế này! Cái cằm ba ngấn Ngũ Hoa nhục của ngài đâu rồi? Ta không thừa nhận ngài là Vương gia gia của ta đâu."
Vương Bất Ngữ tiên sinh đã trở nên đẹp trai và gầy đi, thở dài, một tia tử lôi đánh xuống bên chân Trương Trạch.
Trương Trạch cảm nhận được khí tức quen thuộc kia, vẫn lắc đầu, "Ta không chấp nhận, ngài mau biến về đi, ta van xin ngài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận