Ai Bảo Hắn Tiến Kiếm Tông

Chương 213: Hài môn thực vật sẽ lẫn nhau hấp dẫn (2)

Chương 213: Thực vật hài môn sẽ hấp dẫn lẫn nhau (2)
Mặt cô nương kia bị ánh trăng chiếu vào, xanh trong pha trắng, trắng lại ánh lam, cả người có cảm giác hơi mờ ảo, nhìn thế nào cũng không giống người sống.
Mà sau lưng cô nương này, còn có một cô nương khác giống hệt, nàng đang nghẹo đầu nhìn chằm chằm vào sau lưng hai người.
"Y!"
Đại ca xưa nay luôn xông pha đi đầu, chỉ nhìn thoáng qua, kinh hãi hét lên một tiếng, liền trực tiếp bị dọa ngất đi.
Tiểu đệ ngốc nghếch vẫn còn kiên cường, hắn muốn chạy xuống núi, nhưng vừa mới quay người lại cảm giác mình đụng phải thứ gì đó.
Giống như là một cái cây?
Nhưng sau lưng mình làm gì có cây?
Hắn ngơ ngác ngẩng đầu, chỉ thấy một nữ tử áo trắng tóc trắng mắt đỏ đang lơ lửng trước mặt hắn.
Nhưng mà, không phải lơ lửng bình thường, bởi vì dưới làn váy không phải chân, mà là rễ cây đan vào nhau.
Nữ tử tóc trắng ánh mắt mông lung, không nhìn hắn, cũng không thấy nữ tử mở miệng, nhưng bên tai kẻ ngốc nghếch lại có âm thanh vang lên.
“Ngươi tìm ta?”
“Ta không phải, ta… Tên trộm kia, ta…” Hắn bây giờ thật sự muốn khóc, cũng không biết hôm nay gặp phải vận rủi gì, lại có thể đụng phải nữ quỷ tụ họp.
Tiểu đệ bây giờ chỉ hận mình quá kiên cường, hắn không chạy nữa, mà thuận tay sờ một tảng đá bên cạnh, đập vào đầu mình một cái.
Dưới sự trợ giúp của ngoại lực, hắn cuối cùng cũng hạnh phúc ngất đi.
Hai Hủ Cơ hợp làm một, quan sát hai tên trộm ngốc nghếch một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Tuyết.
“Ngươi là Tiểu Tuyết?” “Ta là, ngươi là ai?” “Ta là Hủ Cơ.” “Ai, ngươi cũng biến từ cây à, ta thấy ngươi cũng có hai người?” “Không phải đâu, sư huynh nói ta biến từ nấm, ngươi biến từ cây hả?” “Ừm, ta là Song Sinh Sa La, ta có thể chia thành hai.” “Hừ hừ, vậy ta lợi hại hơn ngươi, ta có thể chia thành rất nhiều!” “Oa nha…”
Cuộc gặp mặt mang tính lịch sử đầu tiên của hai gốc hài môn thực vật cứ như vậy bắt đầu.
. . .
Sáng sớm hôm sau, tại một thị trấn gần Quan Long sơn.
Dân trong trấn cùng một vài tán tu đang tụ tập trên quảng trường trước tiền đường Dần Hổ của Ngự Thú tông.
Giữa quảng trường là một cảnh tượng đẹp mắt.
Đó là hai muội tử rất xinh đẹp, một vị cưỡi một pháp khí hình thù cổ quái như cái đài, pháp khí đó lơ lửng trên trời, vẻ ngoài cực ngầu, từng đợt linh lực dao động truyền ra từ đó, khiến đám tán tu xung quanh thấy mà lòng ngứa ngáy.
Bên cạnh nàng là một cô nương toàn thân mặc đồ trắng.
Nhưng điều khiến người khác chú ý hơn lại là 'thứ' sau lưng hai muội tử.
Muội tử tóc trắng dắt một con trâu già, con trâu già đó cảm xúc rất ổn định, vẫn đang nhai lại cỏ xanh ăn từ tối qua, không hề để ý đến ánh mắt của người xung quanh.
Còn sau tọa kỵ của muội tử tóc xanh lam kia thì lại trói hai người, đều bị trói gô lại, ngủ say sưa.
Cũng không biết nhóm người kỳ lạ này làm thế nào mà đi cùng nhau được.
Đệ tử Ngự Thú tông đang trực nhật hôm nay ở Dần Hổ đường ngơ ngác cả người, hắn thật sự chưa từng thấy qua cảnh tượng thế này, nhưng hắn tỉ mỉ quan sát cô gái tóc trắng kia hồi lâu, lập tức nhớ tới nhiệm vụ tông môn giao xuống đêm qua.
“Nhanh, báo cáo tông môn, tìm được người rồi.” Hắn đẩy sư đệ bên cạnh cũng đang ngẩn người nói.
. . .
Linh Lộc cốc.
“A, dễ chịu~” Sau khi Hủ Cơ và Tiểu Tuyết bước vào Linh Lộc cốc, chỉ cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều khoan khoái.
Tiểu Tuyết dang hai tay, rễ mọc ra từ dưới chân, sau đó di chuyển về phía trước bằng một cách rất kỳ quái, mặc dù rễ cắm sâu dưới đất, nhưng nơi nàng đi qua lại không để lại dấu vết gì.
Mà Hủ Cơ cũng làm động tác tương tự, nàng dang hai tay, cùng lúc đó những Hủ Cơ lớn nhỏ khác nhau từ trong đất gần đó chui ra, tụ hội về một chỗ, dung hợp vào thân thể nàng, nhưng hình thể Hủ Cơ lại không hề thay đổi.
Sau khi dung hợp xong, Hủ Cơ dường như có chút khó chịu, nàng đưa tay vào trong ngực mình mò mẫm, sau đó lôi ra một cây chùy sắt lớn cao bằng nửa người.
“Lại ném đồ lung tung.” Hủ Cơ lầm bầm một câu, sau đó lại nhét cây chùy sắt vào lại lồng ngực mình, sau khi dùng tay điều chỉnh vị trí bên trong mới lộ ra vẻ mặt thoải mái.
Màn thao tác của hai vị này khiến mọi người xem mà sững sờ.
Trương Trạch và mọi người bị Tiểu Tuyết dọa cho hết hồn.
Còn những người không quen Hủ Cơ thì bị nàng dọa sợ.
Nhưng hài môn về hài môn, việc chính vẫn phải làm, sau khi Trương Trạch dẫn hai vị này vào nhà trẻ Tiểu Kỳ Lân, liền làm động tác mời với Tiểu Tuyết.
Đám Tiểu Kỳ Lân thấy có người mới đến, liền bắt đầu hoạt động chào đón người mới, chúng đồng loạt cúi đầu, dùng sừng công kích, bang bang húc vào rễ cây của Tiểu Tuyết… Trương Trạch cảm thấy công việc giáo dục đám Tiểu Kỳ Lân này đúng là gánh nặng đường xa.
Tiểu Tuyết ngáp một cái, xua tay với Trương Trạch, tỏ ý không sao. Sau đó hoàn toàn xem như đám tiểu gia hỏa kia không tồn tại, nhúc nhích đi tới.
Nàng đưa tay đặt lên thân cây, sau đó ghé sát mặt vào, bắt đầu nói chuyện nhỏ nhẹ với cái cây gánh trách nhiệm hương khói này.
Nói xong, Tiểu Tuyết lại vỗ vỗ thân cây, rồi quay đầu khẽ gật với Trương Trạch, “Xong rồi.” Sau đó, lại ngáp một cái.
“Xong rồi?” Trương Trạch sững sờ.
Không hiểu sao, hắn luôn có cảm giác khó chịu như kiểu toàn thân không ổn, đi bệnh viện khám chuyên gia, làm một loạt xét nghiệm, kết quả cuối cùng chỉ là “về uống nhiều nước ấm”.
Tiểu Tuyết lại gật đầu, “Ta có thể nghe được tiếng nói của cỏ cây, cũng có thể trò chuyện với chúng, đừng nghĩ tới chuyện đó, ngươi không học được đâu.” “Ta đã nói với cái cây này, bảo nó tạm thời phát triển chậm một chút, nhưng cũng không cần để nó đợi quá lâu.” “Vậy cuối cùng cái cây này sẽ lớn đến mức nào?” Trương Trạch hỏi.
“Ừm, chắc là sẽ rất rất lớn đó.” Tiểu Tuyết đưa tay ra hiệu một cử chỉ cao hơn núi.
“Đúng rồi, chỗ ngươi có gì ăn không?” Thấy Trương Trạch không hỏi nữa, Tiểu Tuyết lại vươn vai, “Đi đường lâu, hơi thèm ăn rồi.”
Nhưng câu này lại khiến Trương Trạch phân vân, hắn thật sự không biết một cái cây thì nên ăn gì.
Tưới nước? Bón phân? Hay là ăn chay?
Hạ Ngôn lúc này không có ở đây, nên cũng không ai giải thích.
Nàng lúc này đang đốc thúc các sư đệ sư muội cấy ghép những cổ thực vật mọc ở rìa Linh Lộc cốc, để phòng những hao tổn không cần thiết trong quá trình dời núi.
“Ngài muốn ăn gì?” Trương Trạch hỏi.
“Thịt.” Tiểu Tuyết đáp.
“Ừm?” Trương Trạch cảm thấy mình nghe lầm.
“Muốn thịt nướng, nướng dai một chút, hương vị cũng đậm một chút. Ăn vặt thôi mà, chủ yếu là để mài răng.” Tiểu Tuyết nêu yêu cầu.
“Để ta làm cho, sư huynh.” Thấy Trương Trạch vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác, Hủ Cơ đứng ra gánh lấy nhiệm vụ kỳ quái này.
Nghe có người đồng ý, Tiểu Tuyết liền đến bên cạnh Hủ Cơ, kéo tay Hủ Cơ, thì thầm nói nhỏ gì đó rồi rời khỏi nhà trẻ Tiểu Kỳ Lân.
Còn về đi đâu, chỉ có chính các nàng biết.
Trương Trạch tuyệt đối không muốn biết.
Vấn đề về cái cây đã giải quyết, hắn lại tán gẫu vài câu với A Ly, người đã nghiện việc trông trẻ, rồi rời khỏi nhà trẻ, quay đi tìm Đản Đản và Lỵ Lỵ.
Người của Kiếm Tông và Thiên Cơ Các gần như cùng lúc với Tiểu Tuyết đến Linh Lộc cốc.
Chính Nhất Các chủ đã được Lý Văn Châu mời đi, lúc này đang ở trên tiên thuyền thảo luận công việc liên quan. Chặt đứt địa mạch, dời núi lấp biển là những chuyện mà các đại lão như bọn họ cần cân nhắc, Trương Trạch muốn xen vào cũng không được.
Nhưng đến chỗ Lỵ Lỵ và Đản Đản góp ý thì vẫn được, dù sao rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi.
. . .
Tảng đá xanh nơi đêm qua tán gẫu với lão Đường.
Từ nơi này có thể nhìn bao quát toàn bộ sơn cốc, chính là một nơi tốt để mưu đồ bàn bạc.
Lỵ Lỵ và Đản Đản cũng ở đây.
Hai người này ban ngày đều là những đại sư có chút phấn khích, nên hiện tại cảnh tượng đang rất kịch liệt.
Trương Trạch ngồi xếp bằng trên tảng đá, không thể chen miệng vào.
Sau khi lão Đường đưa ra yêu cầu, hai vị này dường như có chút bất đồng về cách thức thực hiện.
Ý của Lỵ Lỵ là, chúng ta đã làm thì làm một vụ lớn, để mọi người thấy thực lực của Thiên Cơ Các chúng ta.
Nàng dự định đúc một cái chậu hoa cực lớn siêu cấp vô địch, trực tiếp đào rỗng phần dưới Linh Lộc cốc, sau đó cất cánh thẳng đứng, bá khí ngời ngời, lưu danh thiên thu vạn tái.
Nhất định phải làm ra một siêu cấp kỳ quan.
Trương Trạch cảm thấy lời này rất hay.
Nhưng Đản Đản rõ ràng là tỉ mỉ hơn nhiều, hắn dự định tính toán từ từ, thiết lập pháp trận và pháp khí Thiên Cơ cỡ trung trên từng điểm vị, đảm bảo rằng sau khi một điểm nào đó xảy ra vấn đề thì vẫn có dư địa để sửa chữa.
Trương Trạch cũng cảm thấy lời này rất hay.
Tóm lại, tạm thời không ai thuyết phục được ai.
Nghe hồi lâu, Trương Trạch bắt đầu hoà giải.
“Sao các ngươi không làm một cái chậu hoa kiểu lắp ghép? Tổng thể vẫn theo ý Lỵ Lỵ, nhưng việc bố trí và thiết kế cụ thể các pháp trận và cơ quan trên chậu hoa đó thì có thể tham khảo ý của Đản Đản.” Trương Trạch nói xong, lại lấy tờ giấy trắng từ trong ngực ra, bắt đầu thiết kế kỳ quan.
“Vì nguyên nhân của gốc cây kia, một phần rất lớn núi đá và đất đai bên dưới Linh Lộc cốc cũng sẽ bị tách ra.
“Cho nên chậu hoa của Lỵ Lỵ không nhất thiết phải là một khối đặc, có thể làm kết cấu phân tầng, thêm một phần ngầm dưới đất, để hỗ trợ cố định tầng đất trước khi cái cây kia lớn lên.” Nói xong, Trương Trạch liền vẽ ý tưởng của hắn ra tờ giấy trắng.
Chia làm ba tầng trên, giữa, dưới, lấy đại thụ tương lai kia làm hạt nhân, tạo thành một khu vườn sinh thái Hồng Hoang hài hòa.
“Biến thành thế này thì đâu còn giống sơn cốc nữa.” Lỵ Lỵ lại bắt đầu băn khoăn những chỗ kỳ quặc.
“Vậy thì đổi tên thôi.” Trương Trạch tỏ vẻ không sao cả.
“Sáng Tạo Giới Sơn, hay là Cổ Đại Thụ. Cứ theo Lý lão tông chủ chọn, nếu lão nhân gia ông ấy muốn gọi tên khác cũng được.”
Tuy nhiên, Lỵ Lỵ nhìn chằm chằm bản vẽ của Trương Trạch rồi lại nêu ra vấn đề.
“Có hơi phức tạp quá thì phải, với lại nếu giữ phần ngầm dưới đất này, có nhiều chỗ rất khó xử lý.” Đản Đản cũng nhẹ nhàng bước tới, “Đúng vậy, mà luyện chế pháp khí, chế tạo cơ quan đều cần thời gian, nửa tháng chắc là không làm xong được.”
Trương Trạch, người đóng vai bên A vui vẻ, dường như thật sự không cân nhắc đến vấn đề này, hắn ném bút xuống, cũng bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
“Ta lại thấy ý tưởng này không tệ.” Một giọng nói có phần già nua vang lên sau lưng Trương Trạch.
Mấy người quay đầu lại, thấy là cự quy Trục Lạc.
Vị cự quy sống cùng thời với Ngự Thú tông này rất hiền lành, cũng không có vẻ cao ngạo, nó ngẩng đầu lên, cây bút than bị Trương Trạch ném trên mặt đất liền bay lên.
Rồi vẽ thêm một hình nữa dưới bản vẽ.
Một con tiểu ô quy.
“Ta có thể cõng ngọn núi trước đã, các ngươi muốn trang trí gì thêm ở trên, cứ từ từ mà làm.” “Không nặng lắm đâu, chỉ là một ngọn núi thôi mà.” Trục Lạc cười cười với ba người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận