Ai Bảo Hắn Tiến Kiếm Tông
Chương 136: Trầm ổn đều là so sánh ra
Chương 136: Sự trầm ổn đều là do so sánh mà ra
Người có thiện ác, yêu cũng phân tốt xấu. Mặc dù Yêu tộc phần lớn tính tình tếu táo, nhưng cũng có kẻ lòng sinh ác niệm.
Điều này không liên quan đến chủng tộc, chỉ xem tâm tính.
Giống như Tứ muội Tri Chu Tinh mở tiệm may ở chợ đêm bên Thiên Cơ các, và Hầu ca bán bánh rán.
Mặc dù tướng mạo hai vị này đều không giống người tốt lắm, nhưng lại là những yêu quái tốt bụng lương thiện hạng nhất, một cặp vợ chồng điển hình.
Cả nhà hòa thuận mỹ mãn, lại buôn bán thành thật giữ chữ tín, thêm nữa chưa từng trốn thuế lậu thuế, bên Thiên Cơ các ai nhắc đến cũng đều phải khen một câu tốt.
Mà con chó yêu ghẻ lở muốn ăn thịt người đang ở trước mặt Trương Trạch hiển nhiên không thuộc loại này.
Dù sao chó ngoan không cản đường, cản đường thì không phải chó ngoan.
Cho nên đây là lúc trảm yêu trừ ma.
Theo lý thuyết, vào lúc làm vẻ vang cho Kiếm Tông thế này, nên nói vài câu khách sáo, nhưng hôm nay Trương Trạch hơi mệt, nên hắn quyết định tốc chiến tốc thắng.
Hai thanh Linh kiếm Bạch lang và Vu Chúc, từ ngày nhận được đến giờ, vẫn chưa lấy ra dùng lần nào.
Hôm nay vừa hay thử một chút.
Trương Trạch đưa tay, dùng một tư thế rất ngầu gọi hộp kiếm ra đặt xuống đất, chờ đợi con chó yêu kia hít sâu một hơi, sau đó phải kinh ngạc tột độ.
Đáng tiếc, con chó này không có học thức.
Hắn không phối hợp!
Cho nên hắn chết hai lần, mà chết cũng không được yên ổn.
Chết lần đầu tiên là bị Bạch lang chém.
Con chó yêu không biết hộp kiếm, tưởng rằng trong hộp kia là tiền mua mạng mà tiểu tử này hiếu kính cho mình.
Loại người này hắn từng gặp rồi, toàn là hạng tham sống sợ chết.
Cho nên hắn cười tàn nhẫn, định dùng tiếng chó sủa kinh khủng để tiếp tục phá hủy tâm trí của người trước mắt.
Hắn cảm thấy thịt như vậy ăn mới ngon nhất.
Nhưng Trương Trạch chỉ cảm thấy hắn ồn ào.
Hộp kiếm mở ra, Trương Trạch rút kiếm, xuất kiếm.
Kiếm này là do tông chủ dạy.
Kiếm khí tựa cầu vồng, giống như một vầng trăng tròn.
Vầng trăng tròn kia trong mắt chó yêu càng lúc càng lớn, hắn không kịp Ngự Khí, cũng không kịp nâng đao.
Yêu thân trong khoảnh khắc bị chém thành hai nửa.
Nhưng việc con chó yêu chết lần thứ hai lại không liên quan đến Trương Trạch.
Con chó yêu này cũng có chút kỳ ngộ, sau khi yêu thân bị chém, một sợi yêu hồn phá thể bay ra, hướng về phía đông.
Vừa bay, vừa mạnh miệng.
"Chỉ là con sâu cái kiến, gia gia ba mươi năm sau, lại..."
Nhưng không đợi Trương Trạch ra tay, một đạo Lôi Hỏa đánh xuống, đánh cho yêu hồn của chó yêu kia hôi phi yên diệt.
Lôi Hỏa này thuần khiết, chính là chân truyền của Long Hổ sơn.
Lôi Hỏa vừa tắt, một đạo sĩ mặc quần áo rách rưới từ trong rừng ven đường nhảy xuống, nhìn bộ dạng của hắn không biết đã loanh quanh trong rừng này bao lâu.
Tiểu đạo sĩ kia trông nhỏ tuổi hơn Trương Trạch một chút, mặt mày đầy bụi đất nhìn không rõ.
"Vị sư huynh Kiếm Tông này, đừng chém, đừng chém." Tiểu đạo sĩ kia giơ cao hai tay chạy về phía Trương Trạch, "Chúng ta là người một nhà, người một nhà, ta là người Long Hổ sơn."
"Ta tên Trương Trạch, ta..." Trương Trạch thu lại hộp kiếm, lời còn chưa dứt, đã nghe đạo sĩ kia nói liến thoắng.
"Ra ngoài hành tẩu giang hồ, sáu tông chúng ta nên trông coi lẫn nhau, nói là người một nhà cũng không quá đáng, hôm nay chúng ta cuối cùng cũng gặp được nhau rồi, sư đệ ta có việc muốn cầu Trương sư huynh ngài sự kiện..."
Tiểu đạo sĩ vừa nói vừa lôi lệnh bài đệ tử Long Hổ sơn, phù lục, kiếm đồng tiền, lư hương pháp khí và những vật khác từ trong túi bách bảo ra, bày lên mặt đất để chứng minh thân phận của mình.
"Ngươi nói đi..." Nhưng tiểu đạo sĩ này lải nhải không ngừng, Trương Trạch vừa mở miệng nói được hai chữ, lại bị hắn giành mất lời.
"Sư huynh ngài nghe ta nói, chuyện là thế này." Tiểu đạo sĩ vừa thu dọn đồ đạc trên đất vừa nói, "Nói ra thật xấu hổ, sư đệ lần này ra ngoài là để chấp hành nhiệm vụ bí mật, sư huynh đừng trách, việc này cực kỳ cơ mật, cho nên không thể nói cho ngươi biết..."
Giữa tràng lẩm bẩm không dứt của tiểu đạo sĩ này (có thể so với Lỵ Lỵ phiên bản nổi điên), Trương Trạch cuối cùng cũng hiểu rõ yêu cầu của vị tiểu đạo gia này.
Hắn bị lạc đường, đã loanh quanh trong khu rừng này năm ngày, năm ngày rồi chưa ăn cơm, nên đang đói bụng.
Muốn nhờ Trương Trạch cho chút gì đó ăn, và dẫn hắn đến Nha Tử trấn.
Trương Trạch cúi đầu nhìn con đường đất dưới chân.
Con đường đất dẫn đến Nha Tử trấn này, tuy lộ trình có thay đổi liên tục nhưng cũng không có ngã rẽ, đạo sĩ kia có thể lạc đường đúng là thần kỳ.
Hắn lại liếc nhìn đống đồ linh tinh mà tiểu đạo sĩ vừa lấy ra, bên trong có một cái hồ lô thuốc chưa mở.
Hồ lô đó Trương Trạch cũng có một cái, là hàng nhập từ Dược Vương cốc, bên trong chứa Tích Cốc đan đủ loại mùi vị.
Trương Trạch vừa định hỏi tiểu đạo sĩ này làm thế nào mà lại làm ra chuyện kỳ quặc như vậy, liền lập tức ngậm miệng lại.
So với việc tiếp tục bị tiểu đạo sĩ này oanh tạc bằng lời nói, không bằng trực tiếp giải quyết vấn đề của hắn.
"Ăn cái này đi, đây là Tích Cốc đan, chống đói. Ngươi... Thôi được rồi, ngươi đi theo ta."
Trương Trạch nhặt hồ lô thuốc dưới đất lên dúi vào tay tiểu đạo sĩ, sau đó cất bước đi thẳng về phía trước dọc theo đường lớn.
Tiểu đạo sĩ luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc của mình, vừa chạy theo sau Trương Trạch vừa đổ Tích Cốc đan vào miệng.
"Thì ra cái này là để ăn à, thật thần kỳ."
"Ây, sư huynh chờ ta với, sư huynh đừng đi nhanh thế!"
Trên nửa đoạn đường sau trước khi đến Nha Tử trấn, Trương Trạch biết được hai chuyện.
Chuyện thứ nhất, thân phận của tiểu đạo sĩ này đoán chừng không tầm thường, mặc dù chỉ là nghe lỏm được vài câu nói rời rạc giữa tràng lẩm bẩm bất tận của hắn, nhưng đều là chuyện bí mật của Long Hổ sơn.
Ví dụ như vị Thiên Sư áo bào tím nào đó thích làm mối cho người khác.
Mà những chuyện này, nếu không phải tông chủ từng đề cập với hắn, Trương Trạch cũng không biết.
Chuyện thứ hai, tiểu đạo sĩ này dường như biết rất ít về những chuyện bên ngoài Long Hổ sơn, rất nhiều vấn đề thường thức nghe hắn nói ra đều có cảm giác như đang đàm binh trên giấy, giống như chưa từng xuống núi vậy.
Vị đạo gia này ngay cả hồ lô đựng Tích Cốc đan cũng không nhận ra.
Long Hổ sơn địa vị rất cao, lại cứ ở mãi trên núi, hơn nữa còn trẻ như vậy...
Trương Trạch đột nhiên nghĩ đến một người.
"Ngươi tên gì?" Trương Trạch hỏi.
"Ai da da, ta quên nói, tại hạ Đường Hạo Nhiên, ngài gọi ta Tiểu Đường, Đường sư đệ, hay Hạo Nhiên đều được."
Nghe được ba chữ Đường Hạo Nhiên, Trương Trạch cảm thán quả nhiên mình cũng toàn gặp chuyện quái lạ.
Cái tên này hắn từng nghe qua.
Đường Hạo Nhiên, chưởng giáo kế nhiệm của Long Hổ sơn.
Chưởng giáo Long Hổ sơn đều là người có khí vận sâu dày được định sẵn từ nhỏ, về lý thuyết mà nói, cũng đều là tuyệt thế thiên tài được tuyển chọn kỹ càng.
Còn về tại sao Đường Hạo Nhiên lại ra nông nỗi này, sư phụ hắn, cũng chính là chưởng giáo đời này, phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Chưởng giáo tiền nhiệm họ Đường tên Cát, người đời đặt ngoại hiệu là Điên đạo nhân, sở thích và cũng là chuyện am hiểu nhất chính là đi lạc và biến mất.
Lão Đường này tại vị mấy ngàn năm, nhưng chưa từng ở lại Long Hổ sơn đàng hoàng được mấy ngày.
Thường thường vừa đi là bốn năm mươi năm, sau đó đột nhiên quay về Long Hổ sơn, chia sẻ những phát hiện mới của mình cho mấy vị trưởng lão.
Chia sẻ xong, ở lại trên núi nhiều nhất là một buổi chiều, rồi lại lập tức rời nhà trốn đi.
Mà lần biến mất này của hắn kéo dài hơn một chút, tính ra đã mất tích 168 năm, phá kỷ lục 103 năm trước đó của hắn.
Nếu không phải mấy năm trước, lão Đường dùng đạo pháp điều khiển một con tiên hạc mang Đường Hạo Nhiên mà ông ta nhặt được về Long Hổ sơn, đồng thời bổ nhiệm Đường Hạo Nhiên lúc đó vẫn còn là trẻ sơ sinh làm chưởng giáo đời tiếp theo.
Các trưởng lão Long Hổ sơn đều tưởng lão Đường đã chết ở bên ngoài.
Để phòng ngừa loại chưởng giáo trừu tượng này xuất hiện lần nữa, các trưởng lão đã tiến hành giáo dục tinh anh hóa cho Tiểu Đường.
Cố gắng đạt tới phát triển toàn diện đức, trí, thể, mỹ, khổ, hơn nữa để phòng ngừa sự phồn hoa của thế giới bên ngoài làm hỏng đạo tâm của Tiểu Đường, họ còn không cho hắn xuống núi.
Nhưng, tâm tự do là không thể giam cầm.
Cũng không biết Tiểu Đường này làm thế nào mà đột phá được vòng vây trùng điệp của các trưởng lão Long Hổ sơn, chạy từ Long Hổ sơn đến tận Điền Nam, mà hắn lại còn không biết đường.
Chỉ có thể nói, không hổ là người được lão Đường coi trọng, ngay cả thiên phú lạc đường cũng một mạch tương thừa.
Trương Trạch quay đầu liếc nhìn Đường Hạo Nhiên vẫn đang lẩm bẩm không ngừng, hắn cảm thấy Long Hổ sơn này kể như là bỏ đi rồi.
Quả nhiên, mọi sự đều là do so sánh mà ra, Trương Trạch cảm thấy so với Đường Hạo Nhiên, mình vẫn còn rất bình thường.
Kiếm Tông chúng ta vẫn là có hy vọng!
Nhưng cảm khái thì cảm khái, Trương Trạch cũng không thể mặc kệ Tiểu Đường làm bậy, dù sao nếu hắn chết ở bên ngoài thì phiền phức to.
"Đường sư đệ, hay là ta đưa ngươi về Long Hổ sơn trước nhé..."
"Không được!" Tiểu Đường lùi lại một bước, cảnh giác nhìn Trương Trạch.
"Vậy ngươi phải nói cho ta biết, ngươi ra ngoài rốt cuộc là vì cái gì." Trương Trạch quay đầu nhìn Tiểu Đường.
"Đây là bí mật." Tiểu Đường vẫn rất cẩn thận.
"Sư huynh đây ở Kiếm Tông địa vị cũng rất cao, ngươi nói cho ta nghe, ta chắc chắn sẽ giữ bí mật, hơn nữa nếu là chuyện chính đáng, ta sẽ giúp ngươi."
Nói xong, Trương Trạch lấy ra viên lệnh bài Tông gia của Kiếm Tông có khắc chữ Trần.
Tiểu Đường nhận lấy lệnh bài, lại lấy ra một quyển sổ nhỏ, cuốn sổ đó xem ra là sổ ghi chép của Tiểu Đường.
Hắn lật đến một trang, nhìn kỹ hình vẽ phía trên để so sánh, sau khi xác nhận không sai, hắn mới trả lại lệnh bài cho Trương Trạch.
Biểu cảm của Tiểu Đường cũng thả lỏng hơn chút, "Ta đến đây để tìm gia gia của ta."
"Gia gia của ngươi?" Trương Trạch hỏi.
"Là lão Đường đó, các sư thúc đều gọi ông ấy như vậy." Tiểu Đường nói.
Trương Trạch linh quang lóe lên, hắn mở hệ thống ra xem, phát hiện thanh tiến độ của nhiệm vụ 【 Điền Nam Mê Quật 】 trong hệ thống đã nhích một chút.
Sau đó hắn lại lấy ra cuộn giấy ghi nhiệm vụ nhận từ tổng các, bên trên có ghi, truyền thuyết về Lục Đạo tiên nhân ở quận Lam Điền xuất hiện sớm nhất là vào 130 năm trước.
Mà thời gian lão Đường mất tích là 168 năm trước.
"Ba chuyện này, không lẽ lại là một chuyện sao?"
Trương Trạch thở dài, "Được rồi, chúng ta vào thành trước đã, ta giúp ngươi tìm gia gia, ngươi cũng giúp ta một tay."
"Vâng! Thật cảm tạ sư huynh!"
Người có thiện ác, yêu cũng phân tốt xấu. Mặc dù Yêu tộc phần lớn tính tình tếu táo, nhưng cũng có kẻ lòng sinh ác niệm.
Điều này không liên quan đến chủng tộc, chỉ xem tâm tính.
Giống như Tứ muội Tri Chu Tinh mở tiệm may ở chợ đêm bên Thiên Cơ các, và Hầu ca bán bánh rán.
Mặc dù tướng mạo hai vị này đều không giống người tốt lắm, nhưng lại là những yêu quái tốt bụng lương thiện hạng nhất, một cặp vợ chồng điển hình.
Cả nhà hòa thuận mỹ mãn, lại buôn bán thành thật giữ chữ tín, thêm nữa chưa từng trốn thuế lậu thuế, bên Thiên Cơ các ai nhắc đến cũng đều phải khen một câu tốt.
Mà con chó yêu ghẻ lở muốn ăn thịt người đang ở trước mặt Trương Trạch hiển nhiên không thuộc loại này.
Dù sao chó ngoan không cản đường, cản đường thì không phải chó ngoan.
Cho nên đây là lúc trảm yêu trừ ma.
Theo lý thuyết, vào lúc làm vẻ vang cho Kiếm Tông thế này, nên nói vài câu khách sáo, nhưng hôm nay Trương Trạch hơi mệt, nên hắn quyết định tốc chiến tốc thắng.
Hai thanh Linh kiếm Bạch lang và Vu Chúc, từ ngày nhận được đến giờ, vẫn chưa lấy ra dùng lần nào.
Hôm nay vừa hay thử một chút.
Trương Trạch đưa tay, dùng một tư thế rất ngầu gọi hộp kiếm ra đặt xuống đất, chờ đợi con chó yêu kia hít sâu một hơi, sau đó phải kinh ngạc tột độ.
Đáng tiếc, con chó này không có học thức.
Hắn không phối hợp!
Cho nên hắn chết hai lần, mà chết cũng không được yên ổn.
Chết lần đầu tiên là bị Bạch lang chém.
Con chó yêu không biết hộp kiếm, tưởng rằng trong hộp kia là tiền mua mạng mà tiểu tử này hiếu kính cho mình.
Loại người này hắn từng gặp rồi, toàn là hạng tham sống sợ chết.
Cho nên hắn cười tàn nhẫn, định dùng tiếng chó sủa kinh khủng để tiếp tục phá hủy tâm trí của người trước mắt.
Hắn cảm thấy thịt như vậy ăn mới ngon nhất.
Nhưng Trương Trạch chỉ cảm thấy hắn ồn ào.
Hộp kiếm mở ra, Trương Trạch rút kiếm, xuất kiếm.
Kiếm này là do tông chủ dạy.
Kiếm khí tựa cầu vồng, giống như một vầng trăng tròn.
Vầng trăng tròn kia trong mắt chó yêu càng lúc càng lớn, hắn không kịp Ngự Khí, cũng không kịp nâng đao.
Yêu thân trong khoảnh khắc bị chém thành hai nửa.
Nhưng việc con chó yêu chết lần thứ hai lại không liên quan đến Trương Trạch.
Con chó yêu này cũng có chút kỳ ngộ, sau khi yêu thân bị chém, một sợi yêu hồn phá thể bay ra, hướng về phía đông.
Vừa bay, vừa mạnh miệng.
"Chỉ là con sâu cái kiến, gia gia ba mươi năm sau, lại..."
Nhưng không đợi Trương Trạch ra tay, một đạo Lôi Hỏa đánh xuống, đánh cho yêu hồn của chó yêu kia hôi phi yên diệt.
Lôi Hỏa này thuần khiết, chính là chân truyền của Long Hổ sơn.
Lôi Hỏa vừa tắt, một đạo sĩ mặc quần áo rách rưới từ trong rừng ven đường nhảy xuống, nhìn bộ dạng của hắn không biết đã loanh quanh trong rừng này bao lâu.
Tiểu đạo sĩ kia trông nhỏ tuổi hơn Trương Trạch một chút, mặt mày đầy bụi đất nhìn không rõ.
"Vị sư huynh Kiếm Tông này, đừng chém, đừng chém." Tiểu đạo sĩ kia giơ cao hai tay chạy về phía Trương Trạch, "Chúng ta là người một nhà, người một nhà, ta là người Long Hổ sơn."
"Ta tên Trương Trạch, ta..." Trương Trạch thu lại hộp kiếm, lời còn chưa dứt, đã nghe đạo sĩ kia nói liến thoắng.
"Ra ngoài hành tẩu giang hồ, sáu tông chúng ta nên trông coi lẫn nhau, nói là người một nhà cũng không quá đáng, hôm nay chúng ta cuối cùng cũng gặp được nhau rồi, sư đệ ta có việc muốn cầu Trương sư huynh ngài sự kiện..."
Tiểu đạo sĩ vừa nói vừa lôi lệnh bài đệ tử Long Hổ sơn, phù lục, kiếm đồng tiền, lư hương pháp khí và những vật khác từ trong túi bách bảo ra, bày lên mặt đất để chứng minh thân phận của mình.
"Ngươi nói đi..." Nhưng tiểu đạo sĩ này lải nhải không ngừng, Trương Trạch vừa mở miệng nói được hai chữ, lại bị hắn giành mất lời.
"Sư huynh ngài nghe ta nói, chuyện là thế này." Tiểu đạo sĩ vừa thu dọn đồ đạc trên đất vừa nói, "Nói ra thật xấu hổ, sư đệ lần này ra ngoài là để chấp hành nhiệm vụ bí mật, sư huynh đừng trách, việc này cực kỳ cơ mật, cho nên không thể nói cho ngươi biết..."
Giữa tràng lẩm bẩm không dứt của tiểu đạo sĩ này (có thể so với Lỵ Lỵ phiên bản nổi điên), Trương Trạch cuối cùng cũng hiểu rõ yêu cầu của vị tiểu đạo gia này.
Hắn bị lạc đường, đã loanh quanh trong khu rừng này năm ngày, năm ngày rồi chưa ăn cơm, nên đang đói bụng.
Muốn nhờ Trương Trạch cho chút gì đó ăn, và dẫn hắn đến Nha Tử trấn.
Trương Trạch cúi đầu nhìn con đường đất dưới chân.
Con đường đất dẫn đến Nha Tử trấn này, tuy lộ trình có thay đổi liên tục nhưng cũng không có ngã rẽ, đạo sĩ kia có thể lạc đường đúng là thần kỳ.
Hắn lại liếc nhìn đống đồ linh tinh mà tiểu đạo sĩ vừa lấy ra, bên trong có một cái hồ lô thuốc chưa mở.
Hồ lô đó Trương Trạch cũng có một cái, là hàng nhập từ Dược Vương cốc, bên trong chứa Tích Cốc đan đủ loại mùi vị.
Trương Trạch vừa định hỏi tiểu đạo sĩ này làm thế nào mà lại làm ra chuyện kỳ quặc như vậy, liền lập tức ngậm miệng lại.
So với việc tiếp tục bị tiểu đạo sĩ này oanh tạc bằng lời nói, không bằng trực tiếp giải quyết vấn đề của hắn.
"Ăn cái này đi, đây là Tích Cốc đan, chống đói. Ngươi... Thôi được rồi, ngươi đi theo ta."
Trương Trạch nhặt hồ lô thuốc dưới đất lên dúi vào tay tiểu đạo sĩ, sau đó cất bước đi thẳng về phía trước dọc theo đường lớn.
Tiểu đạo sĩ luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc của mình, vừa chạy theo sau Trương Trạch vừa đổ Tích Cốc đan vào miệng.
"Thì ra cái này là để ăn à, thật thần kỳ."
"Ây, sư huynh chờ ta với, sư huynh đừng đi nhanh thế!"
Trên nửa đoạn đường sau trước khi đến Nha Tử trấn, Trương Trạch biết được hai chuyện.
Chuyện thứ nhất, thân phận của tiểu đạo sĩ này đoán chừng không tầm thường, mặc dù chỉ là nghe lỏm được vài câu nói rời rạc giữa tràng lẩm bẩm bất tận của hắn, nhưng đều là chuyện bí mật của Long Hổ sơn.
Ví dụ như vị Thiên Sư áo bào tím nào đó thích làm mối cho người khác.
Mà những chuyện này, nếu không phải tông chủ từng đề cập với hắn, Trương Trạch cũng không biết.
Chuyện thứ hai, tiểu đạo sĩ này dường như biết rất ít về những chuyện bên ngoài Long Hổ sơn, rất nhiều vấn đề thường thức nghe hắn nói ra đều có cảm giác như đang đàm binh trên giấy, giống như chưa từng xuống núi vậy.
Vị đạo gia này ngay cả hồ lô đựng Tích Cốc đan cũng không nhận ra.
Long Hổ sơn địa vị rất cao, lại cứ ở mãi trên núi, hơn nữa còn trẻ như vậy...
Trương Trạch đột nhiên nghĩ đến một người.
"Ngươi tên gì?" Trương Trạch hỏi.
"Ai da da, ta quên nói, tại hạ Đường Hạo Nhiên, ngài gọi ta Tiểu Đường, Đường sư đệ, hay Hạo Nhiên đều được."
Nghe được ba chữ Đường Hạo Nhiên, Trương Trạch cảm thán quả nhiên mình cũng toàn gặp chuyện quái lạ.
Cái tên này hắn từng nghe qua.
Đường Hạo Nhiên, chưởng giáo kế nhiệm của Long Hổ sơn.
Chưởng giáo Long Hổ sơn đều là người có khí vận sâu dày được định sẵn từ nhỏ, về lý thuyết mà nói, cũng đều là tuyệt thế thiên tài được tuyển chọn kỹ càng.
Còn về tại sao Đường Hạo Nhiên lại ra nông nỗi này, sư phụ hắn, cũng chính là chưởng giáo đời này, phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Chưởng giáo tiền nhiệm họ Đường tên Cát, người đời đặt ngoại hiệu là Điên đạo nhân, sở thích và cũng là chuyện am hiểu nhất chính là đi lạc và biến mất.
Lão Đường này tại vị mấy ngàn năm, nhưng chưa từng ở lại Long Hổ sơn đàng hoàng được mấy ngày.
Thường thường vừa đi là bốn năm mươi năm, sau đó đột nhiên quay về Long Hổ sơn, chia sẻ những phát hiện mới của mình cho mấy vị trưởng lão.
Chia sẻ xong, ở lại trên núi nhiều nhất là một buổi chiều, rồi lại lập tức rời nhà trốn đi.
Mà lần biến mất này của hắn kéo dài hơn một chút, tính ra đã mất tích 168 năm, phá kỷ lục 103 năm trước đó của hắn.
Nếu không phải mấy năm trước, lão Đường dùng đạo pháp điều khiển một con tiên hạc mang Đường Hạo Nhiên mà ông ta nhặt được về Long Hổ sơn, đồng thời bổ nhiệm Đường Hạo Nhiên lúc đó vẫn còn là trẻ sơ sinh làm chưởng giáo đời tiếp theo.
Các trưởng lão Long Hổ sơn đều tưởng lão Đường đã chết ở bên ngoài.
Để phòng ngừa loại chưởng giáo trừu tượng này xuất hiện lần nữa, các trưởng lão đã tiến hành giáo dục tinh anh hóa cho Tiểu Đường.
Cố gắng đạt tới phát triển toàn diện đức, trí, thể, mỹ, khổ, hơn nữa để phòng ngừa sự phồn hoa của thế giới bên ngoài làm hỏng đạo tâm của Tiểu Đường, họ còn không cho hắn xuống núi.
Nhưng, tâm tự do là không thể giam cầm.
Cũng không biết Tiểu Đường này làm thế nào mà đột phá được vòng vây trùng điệp của các trưởng lão Long Hổ sơn, chạy từ Long Hổ sơn đến tận Điền Nam, mà hắn lại còn không biết đường.
Chỉ có thể nói, không hổ là người được lão Đường coi trọng, ngay cả thiên phú lạc đường cũng một mạch tương thừa.
Trương Trạch quay đầu liếc nhìn Đường Hạo Nhiên vẫn đang lẩm bẩm không ngừng, hắn cảm thấy Long Hổ sơn này kể như là bỏ đi rồi.
Quả nhiên, mọi sự đều là do so sánh mà ra, Trương Trạch cảm thấy so với Đường Hạo Nhiên, mình vẫn còn rất bình thường.
Kiếm Tông chúng ta vẫn là có hy vọng!
Nhưng cảm khái thì cảm khái, Trương Trạch cũng không thể mặc kệ Tiểu Đường làm bậy, dù sao nếu hắn chết ở bên ngoài thì phiền phức to.
"Đường sư đệ, hay là ta đưa ngươi về Long Hổ sơn trước nhé..."
"Không được!" Tiểu Đường lùi lại một bước, cảnh giác nhìn Trương Trạch.
"Vậy ngươi phải nói cho ta biết, ngươi ra ngoài rốt cuộc là vì cái gì." Trương Trạch quay đầu nhìn Tiểu Đường.
"Đây là bí mật." Tiểu Đường vẫn rất cẩn thận.
"Sư huynh đây ở Kiếm Tông địa vị cũng rất cao, ngươi nói cho ta nghe, ta chắc chắn sẽ giữ bí mật, hơn nữa nếu là chuyện chính đáng, ta sẽ giúp ngươi."
Nói xong, Trương Trạch lấy ra viên lệnh bài Tông gia của Kiếm Tông có khắc chữ Trần.
Tiểu Đường nhận lấy lệnh bài, lại lấy ra một quyển sổ nhỏ, cuốn sổ đó xem ra là sổ ghi chép của Tiểu Đường.
Hắn lật đến một trang, nhìn kỹ hình vẽ phía trên để so sánh, sau khi xác nhận không sai, hắn mới trả lại lệnh bài cho Trương Trạch.
Biểu cảm của Tiểu Đường cũng thả lỏng hơn chút, "Ta đến đây để tìm gia gia của ta."
"Gia gia của ngươi?" Trương Trạch hỏi.
"Là lão Đường đó, các sư thúc đều gọi ông ấy như vậy." Tiểu Đường nói.
Trương Trạch linh quang lóe lên, hắn mở hệ thống ra xem, phát hiện thanh tiến độ của nhiệm vụ 【 Điền Nam Mê Quật 】 trong hệ thống đã nhích một chút.
Sau đó hắn lại lấy ra cuộn giấy ghi nhiệm vụ nhận từ tổng các, bên trên có ghi, truyền thuyết về Lục Đạo tiên nhân ở quận Lam Điền xuất hiện sớm nhất là vào 130 năm trước.
Mà thời gian lão Đường mất tích là 168 năm trước.
"Ba chuyện này, không lẽ lại là một chuyện sao?"
Trương Trạch thở dài, "Được rồi, chúng ta vào thành trước đã, ta giúp ngươi tìm gia gia, ngươi cũng giúp ta một tay."
"Vâng! Thật cảm tạ sư huynh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận