Ai Bảo Hắn Tiến Kiếm Tông
Chương 161: Đạo này không cô
Chương 161: Đạo này không cô
Treo xong tấm bảng hiệu "bế quan, từ chối tiếp khách", Trương Trạch đặt lên bàn một bàn linh hương.
Đó là một bàn nhang vòng, kéo thẳng ra phải dài hơn mười mét.
Mua ở chợ đêm, nghe nói đốt một bàn dùng được nửa tháng. Lúc này lấy ra vừa vặn dùng để tính thời gian, để tránh giống như lần trước bế quan xong không rõ thời gian đã qua bao lâu.
Nhóm lửa nhang vòng, Trương Trạch hít sâu một hơi.
Mùi vị không tệ, là mùi hoa cúc.
Lại lần nữa tiến vào không gian thử nghiệm trống trải màu xám trắng kia của hệ thống, Trương Trạch khoanh chân ngồi xuống, lúc này môn tâm pháp chắp vá do hắn một mình sáng tạo đã thôi diễn đến mức độ hai trăm ba mươi hơi thở.
Trương Trạch nhắm mắt lại, tiếp tục thôi diễn, sau khi thử nghiệm nho nhỏ bằng cách thêm vào một tia phong vị Long Hổ sơn, Trương Trạch lại trải nghiệm được một kiểu chết mới.
Đó là một loại linh hồn xuất khiếu, một kiểu chết rất độc đáo, Trương Trạch cảm thấy một nửa thần hồn của bản thân bị dẫn ra khỏi thể xác, sau đó bị xé thành hai nửa từ đó.
Vào khoảnh khắc thần hồn sắp tan biến, Trương Trạch dùng thị giác của thần hồn đã ly thể nhìn thấy sự biến hóa của thân thể mình, nửa bên phải thân thể của hắn huyết nhục hài cốt tiêu tán, biến thành bộ dáng hồn thể...
Thí nghiệm thất bại, Trương Trạch lại xuất hiện bên trong không gian thử nghiệm nhưng không tiếp tục thôi diễn, mà nhìn tay phải của mình ngẩn người, hắn cảm thấy cảnh tượng vừa rồi rất quen thuộc.
Trương Trạch nghĩ một lát, mới nhớ ra đó là Đại Lão Hổ kia, con Đại Lão Hổ có thể biến nửa người thành hồn thể.
"Ta nhớ ra trong rương của Đại Lão Hổ kia hình như còn có một bản Đạo Kinh..."
Rời khỏi không gian thử nghiệm, Trương Trạch đẩy cửa chạy ra ngoài, không lâu sau, hắn ôm một cái rương quay trở về.
Rương này chứa toàn bộ là phó bản điển tịch trân quý của Long Hổ sơn, nhưng không phải công pháp bí tịch, mà là du ký, tạp đàm cùng truyện ký nhân vật do các đời chưởng giáo và Thiên Sư Long Hổ sơn ghi lại.
Long Hổ sơn khác với Kiếm Tông, nhóm đạo gia của bọn họ rất có nhàn tâm, rất nhiều chuyện bí ẩn đều được bọn hắn ghi lại bảo tồn, cả chuyện của chính bọn họ lẫn của nhà khác.
Đem cái rương đặt xuống đất, Trương Trạch lại từ túi bách bảo lấy ra cái rương kia của Đại Lão Hổ.
Đưa tay dò xuống đáy, từ dưới cùng lật ra một bản Đạo Kinh không có tên.
Một bản Đạo Kinh rất dày.
Bản Vô Danh Đạo Kinh này sau khi yêu đạo kia chết liền rơi vào tay Hổ yêu, đã nhiều năm như vậy nhưng vẫn không tổn hại, xem ra cũng là vật phi phàm.
Xem chữ viết bên trên, trước Đại Lão Hổ, Vô Danh Đạo Kinh đã có không biết bao nhiêu vị chủ nhân.
Trang thứ nhất, vị đạo nhân không biết tên đầu tiên đã viết xuống một đoạn văn như thế này:
【 Được ân sư Thái Âm truyền thụ, đệ tử nguyện cầm đuốc soi đường tiến lên 】 Trương Trạch buông Vô Danh Đạo Kinh xuống, lại từ trong rương của Long Hổ sơn lật ra một bản truyện ký đạo gia.
« Thái Âm truyện » Sáu tông tâm pháp cũng không phải là thứ đã hình thành thì không thay đổi, vạn năm trôi qua, vô số thiên kiêu đã không ngừng hoàn thiện nó, cũng có rất nhiều người muốn đứng trên vai tiền nhân để mở ra lối đi riêng, mà vị Thái Âm đạo nhân này cũng là một trong số đó.
Theo ghi chép trong « Thái Âm truyện », Thái Âm đạo nhân thiên tư trác tuyệt, muốn dùng thuật Dương Thần âm hồn để bù đắp cho tâm pháp Long Hổ sơn, từng nhiều lần ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, nhưng cuối cùng lại không thành chính quả, rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu.
Vì vậy tàn quyển « Thái Âm tâm pháp » cũng lưu lạc bên ngoài, không rõ tung tích. Mà đệ tử môn hạ cùng bạn bè của người, từng rời Long Hổ sơn đi tìm di sản sư môn, nhưng cũng không có kết quả.
Trương Trạch lại cầm lấy Vô Danh Đạo Kinh, lật xem cẩn thận từng trang.
Khi chữ viết của vị đạo nhân thứ nhất không rõ tên họ kết thúc, ở cuối trang đó hắn viết một con số.
Một trăm tám mươi bảy.
Sau đó là vị thứ hai, vị thứ ba, mỗi một người kế tục đều viết một con số ở cuối phần chữ viết của bọn họ.
Hai trăm ba mươi sáu, ba trăm bảy mươi mốt...
Đó là thọ nguyên của bọn họ, có dài có ngắn nhưng chưa bao giờ bị đứt đoạn, mãi cho đến khi một đời chủ nhân nào đó đi vào tà đạo, chuỗi số này mới ngừng được ghi chép.
Lấy vị yêu đạo này làm điểm phân chia, về sau các chủ nhân của Đạo Kinh không còn thôi diễn tâm pháp, mà lấy « Thái Âm tâm pháp » này làm căn bản để thôi diễn yêu thuật, cũng ghi lại nó lên trên Đạo Kinh.
Yêu pháp luyện hóa ánh mắt của Đại Lão Hổ kia, cùng với yêu pháp biến nửa người thành hồn thể đều từ đây mà ra.
Trương Trạch lật đến trang cuối cùng, thấy phía trên có một dấu móng hổ màu nâu đen.
Hắn tức quá mà bật cười, nghĩ rằng đó là do Đại Lão Hổ kia lúc ăn thịt yêu đạo đã đạp một chân lên, mới để lại dấu vết này.
Bản Đạo Kinh này được các đời chủ nhân gia trì thêm thần thông, khiến nó không dễ dàng hư hại, nhưng việc nó có thể lưu truyền qua nhiều gian truân trắc trở cho đến nay cũng là một kỳ tích.
Mà tâm pháp ghi trên đó dù trải qua nhiều đời chủ nhân, có nhiều chỗ thiếu sót, lại rõ ràng bày ra trước mắt Trương Trạch toàn bộ quá trình một môn tâm pháp từ không đến có, rồi đến Trúc Cơ, Kim Đan, cuối cùng dừng lại trước Nguyên Anh.
Đồng thời còn ghi lại toàn bộ quá trình thôi diễn công pháp dựa trên tâm pháp.
Đây là một bản mẫu trân quý.
Trương Trạch cầm lấy Vô Danh Đạo Kinh cùng « Thái Âm truyện » lại đẩy cửa chạy ra ngoài, hắn có một số việc muốn hỏi lão Đường.
Lão Đường đang ngồi ngoáy chân phơi nắng trong viện, nhìn thấy Trương Trạch hùng hùng hổ hổ chạy về phía mình, liền vui vẻ.
"Ngươi không phải đi bế quan sao? Nhà nào bế quan mà một canh giờ chạy ra hai chuyến vậy?"
"Đạo gia, ta hỏi ngươi chút chuyện? Có phải tất cả công pháp cơ bản nhất sau Trúc Cơ đều là thôi diễn từ tâm pháp ra không?" Trương Trạch hỏi.
"Nói nhảm, Lý Quan Kỳ dạy ngươi thế nào vậy? Chuyện này mà cũng không biết." Lão Đường nhíu mày.
"Hiểu rồi, Đạo gia ngài cứ tiếp tục nghỉ ngơi." Trương Trạch nói xong lại muốn chạy về.
"Trở về! Ngươi cầm cái gì trong tay thế?" Lão Đường gọi Trương Trạch đang muốn chạy về.
Vì đã có manh mối suy nghĩ, Trương Trạch cũng không vội chút thời gian này, hắn đưa hai quyển sách cho lão Đường, dù sao nói cho cùng, đây vốn đều là đồ vật của Long Hổ sơn.
Lão Đường cầm lấy « Thái Âm truyện » nhìn thoáng qua, "Cái này chẳng phải do đạo gia ta viết sao?"
"Ừm?" Trương Trạch bị lời nói này của lão Đường làm cho sững sờ.
"Thái Âm đạo nhân, sư thúc của ta. Sao, ngươi có ý kiến gì à?" Lão Đường nói với giọng lạnh nhạt.
"Vậy nên người trong sách ghi lại, xuống núi tìm di sản sư môn không có kết quả là..." Trương Trạch nhìn lão Đường hỏi.
"Có đạo gia ta một người." Lão Đường vỗ ngực.
Trương Trạch nhớ lại trong « Thái Âm truyện » miêu tả lối văn biền ngẫu tinh tế, âm luật hài hòa, từ ngữ hoa mỹ duyên dáng, rồi lại nhìn lão Đường lôi thôi lếch thếch lúc này, hắn...
Thôi được rồi, không cần để ý tiểu tiết.
"Quyển này là cái gì?" Lão Đường đặt « Thái Âm truyện » lên bàn, cầm quyển Vô Danh Đạo Kinh kia lên tay ước lượng.
"Tàn quyển « Thái Âm tâm kinh » của Thái Âm đạo nhân. Mặc dù phần sau bị sửa sai lệch, nhưng chính nó là « Thái Âm tâm kinh »."
Tay Lão Đường run lên một cái suýt chút nữa làm rơi quyển sách xuống đất, hắn vội vàng giữ chắc sách trong tay, cẩn thận nâng niu như bảo vật trân quý, lật trang đầu tiên ra xem.
Nội dung trong sách Trương Trạch đã ghi nhớ toàn bộ, hắn nói với lão Đường, "Vậy đạo gia ngài cứ từ từ xem, ta về bế quan đây."
Lão Đường khoát tay áo, ra hiệu Trương Trạch cứ tự nhiên.
Trở lại phòng của mình, treo lại bảng hiệu xong, Trương Trạch nhắm mắt tiến vào hệ thống.
Đứng trong không gian màu xám mênh mông vô bờ, trước tiên hắn điều chỉnh lại tâm trạng một chút.
Nói thật lòng, Trương Trạch cảm thấy mình có chút tự mãn, từ sau khi gặp tông chủ, hắn đã cảm thấy mình đang đi trên con đường tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.
Cảm thấy mình vô cùng lợi hại, giống như là thiên mệnh chi tử.
Cảm thấy con đường này chỉ mình ta độc bước, nhưng hiện tại xem ra...
Đạo này không cô.
Mà những món quà của những người đồng đạo này đang ở ngay trước mắt, hắn lại không hề hay biết.
Mở giao diện hệ thống, Trương Trạch nhìn những công pháp cơ bản kia đã sắp bị hắn lãng quên.
Lấy được linh cảm và kinh nghiệm từ Vô Danh Đạo Kinh, Trương Trạch dự định thôi diễn ngược những công pháp cơ bản nhất này, đối chiếu với tâm pháp các tông. Thử dùng một góc độ khác để lý giải nguyên lý vận hành của những tâm pháp kia.
Giống như đi trong mê cung, đi từ cổng vào hướng đến lối ra sẽ rất phiền phức, nhưng đi từ lối ra ngược về nơi giao cắt thì lại đơn giản hơn nhiều.
Trương Trạch không còn thử nghiệm lung tung không mục đích nữa, mà mượn ánh đèn của tiền nhân, bắt đầu dò dẫm tiến lên.
"Trước tiên giải quyết vấn đề từ Trúc Cơ đến Kim Đan."
...
Nửa tháng sau.
Trương Trạch từ dưới đất đứng dậy, không gian thử nghiệm của hệ thống vẫn một màu xám trắng, cũng không có âm thanh gì, nhưng trong tay Trương Trạch đã có thêm một cuốn sách nhỏ.
Trương Trạch không nhớ rõ trong khoảng thời gian này hắn đã chết bao nhiêu lần bên trong hệ thống, cũng nhớ không rõ đã gặp bao nhiêu khó khăn, hắn chỉ biết mình đã hoàn thành.
Hiện tại môn tâm pháp cơ sở này đang vận chuyển ngay trong cơ thể hắn.
Vận chuyển vô cùng trôi chảy và tự nhiên.
Tốc độ tu hành của bản tâm pháp trong tay hắn không nhanh, cảnh giới cũng chỉ dừng ở Trúc Cơ mà thôi, còn kém một bước nữa mới đột phá Kim Đan.
Nhưng ưu điểm lớn nhất của nó chính là tính tương thích, giống như tâm pháp Bách Yêu tông tương thích với các nhánh bách yêu vậy.
Bản tâm pháp này có thể tương thích với công pháp của ba tông môn: Long Hổ sơn, Thương Sơn Ngự Thú tông, Kiếm Tông.
Hơn nữa, nếu tu luyện giữa chừng không muốn tiếp tục, vẫn có thể chuyển sang tu luyện con đường của ba tông môn này vào lúc Kim Đan mà không có bất kỳ trở ngại nào.
Có một cơ hội để đổi ý.
Chính là rất thích hợp với Thiên Cơ các trước mắt.
Nhưng Trương Trạch vẫn có chút lo lắng, mặc dù hắn đã tự mình thí nghiệm rất nhiều lần, xác định tâm pháp này không có vấn đề, nhưng hắn không biết người khác luyện sẽ thế nào.
Biết đâu là do thể chất của mình đặc thù, thứ này chỉ có mình mới sử dụng được.
Lỡ như mình luyện không sao, người khác luyện vài phút đã tẩu hỏa nhập ma thì thật là dở khóc dở cười.
Trương Trạch suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy cứ ngẩn người ở đây cũng không phải là cách, hắn dùng uy năng 'từ không sinh có' của hệ thống để tạo ra bản tâm pháp tạm thời chưa có tên này.
Hắn dự định đi bàn bạc một chút với sư phụ và lão Đường.
Cảm nhận được quyển sách xuất hiện trong tay, Trương Trạch mở mắt ra.
Sau đó hắn liền thấy trước mắt là một mảng tối tăm mờ mịt.
Còn có mùi hoa cúc xộc vào mũi.
"Cháy rồi à?"
Bị mùi hoa cúc kia xộc vào mũi, Trương Trạch mới nhớ tới bàn hương tệ hại kia.
Bởi vì mình đã ngồi lì trong phòng này nửa tháng mà không mở cửa sổ, nên hiện tại nơi này chẳng khác gì Lăng Tiêu Bảo Điện.
"Rõ ràng lúc lão bản kia bán hàng đã vỗ ngực cam đoan là hương không khói mà. Lát nữa nhất định phải đi khiếu nại vụ mua phải hàng giả này."
Trương Trạch phất tay đánh tan khói mù, mở hết cửa sổ ra, sau đó hắn liền nghe thấy tiếng hét thất thanh của Lỵ Lỵ vọng vào từ trong sân.
"Oa! Lão đại tẩu hỏa nhập ma tự thiêu rồi! Mau tới cứu người a!"
Trương Trạch đẩy cửa đi ra ngoài, thuận tay ném quyển tâm pháp kia lên đầu Lỵ Lỵ, đập khiến nàng lảo đảo một cái.
"Nói nhỏ chút, ta không sao, ngươi làm sao thế?"
Lỵ Lỵ xoa đầu bò dậy từ dưới đất, nhặt quyển tâm pháp lên thuận tay nhét vào túi, lanh lẹ chạy tới chỗ Trương Trạch, sau đó trực tiếp nắm lấy cánh tay Trương Trạch, lôi hắn chạy về phía ngoài viện.
"Ta xong rồi! Lão đại ngươi mau đến xem!"
"Sau này tu sĩ Thiên Cơ chúng ta đánh nhau không còn sợ nữa rồi!" Lỵ Lỵ vừa chạy vừa nói.
Treo xong tấm bảng hiệu "bế quan, từ chối tiếp khách", Trương Trạch đặt lên bàn một bàn linh hương.
Đó là một bàn nhang vòng, kéo thẳng ra phải dài hơn mười mét.
Mua ở chợ đêm, nghe nói đốt một bàn dùng được nửa tháng. Lúc này lấy ra vừa vặn dùng để tính thời gian, để tránh giống như lần trước bế quan xong không rõ thời gian đã qua bao lâu.
Nhóm lửa nhang vòng, Trương Trạch hít sâu một hơi.
Mùi vị không tệ, là mùi hoa cúc.
Lại lần nữa tiến vào không gian thử nghiệm trống trải màu xám trắng kia của hệ thống, Trương Trạch khoanh chân ngồi xuống, lúc này môn tâm pháp chắp vá do hắn một mình sáng tạo đã thôi diễn đến mức độ hai trăm ba mươi hơi thở.
Trương Trạch nhắm mắt lại, tiếp tục thôi diễn, sau khi thử nghiệm nho nhỏ bằng cách thêm vào một tia phong vị Long Hổ sơn, Trương Trạch lại trải nghiệm được một kiểu chết mới.
Đó là một loại linh hồn xuất khiếu, một kiểu chết rất độc đáo, Trương Trạch cảm thấy một nửa thần hồn của bản thân bị dẫn ra khỏi thể xác, sau đó bị xé thành hai nửa từ đó.
Vào khoảnh khắc thần hồn sắp tan biến, Trương Trạch dùng thị giác của thần hồn đã ly thể nhìn thấy sự biến hóa của thân thể mình, nửa bên phải thân thể của hắn huyết nhục hài cốt tiêu tán, biến thành bộ dáng hồn thể...
Thí nghiệm thất bại, Trương Trạch lại xuất hiện bên trong không gian thử nghiệm nhưng không tiếp tục thôi diễn, mà nhìn tay phải của mình ngẩn người, hắn cảm thấy cảnh tượng vừa rồi rất quen thuộc.
Trương Trạch nghĩ một lát, mới nhớ ra đó là Đại Lão Hổ kia, con Đại Lão Hổ có thể biến nửa người thành hồn thể.
"Ta nhớ ra trong rương của Đại Lão Hổ kia hình như còn có một bản Đạo Kinh..."
Rời khỏi không gian thử nghiệm, Trương Trạch đẩy cửa chạy ra ngoài, không lâu sau, hắn ôm một cái rương quay trở về.
Rương này chứa toàn bộ là phó bản điển tịch trân quý của Long Hổ sơn, nhưng không phải công pháp bí tịch, mà là du ký, tạp đàm cùng truyện ký nhân vật do các đời chưởng giáo và Thiên Sư Long Hổ sơn ghi lại.
Long Hổ sơn khác với Kiếm Tông, nhóm đạo gia của bọn họ rất có nhàn tâm, rất nhiều chuyện bí ẩn đều được bọn hắn ghi lại bảo tồn, cả chuyện của chính bọn họ lẫn của nhà khác.
Đem cái rương đặt xuống đất, Trương Trạch lại từ túi bách bảo lấy ra cái rương kia của Đại Lão Hổ.
Đưa tay dò xuống đáy, từ dưới cùng lật ra một bản Đạo Kinh không có tên.
Một bản Đạo Kinh rất dày.
Bản Vô Danh Đạo Kinh này sau khi yêu đạo kia chết liền rơi vào tay Hổ yêu, đã nhiều năm như vậy nhưng vẫn không tổn hại, xem ra cũng là vật phi phàm.
Xem chữ viết bên trên, trước Đại Lão Hổ, Vô Danh Đạo Kinh đã có không biết bao nhiêu vị chủ nhân.
Trang thứ nhất, vị đạo nhân không biết tên đầu tiên đã viết xuống một đoạn văn như thế này:
【 Được ân sư Thái Âm truyền thụ, đệ tử nguyện cầm đuốc soi đường tiến lên 】 Trương Trạch buông Vô Danh Đạo Kinh xuống, lại từ trong rương của Long Hổ sơn lật ra một bản truyện ký đạo gia.
« Thái Âm truyện » Sáu tông tâm pháp cũng không phải là thứ đã hình thành thì không thay đổi, vạn năm trôi qua, vô số thiên kiêu đã không ngừng hoàn thiện nó, cũng có rất nhiều người muốn đứng trên vai tiền nhân để mở ra lối đi riêng, mà vị Thái Âm đạo nhân này cũng là một trong số đó.
Theo ghi chép trong « Thái Âm truyện », Thái Âm đạo nhân thiên tư trác tuyệt, muốn dùng thuật Dương Thần âm hồn để bù đắp cho tâm pháp Long Hổ sơn, từng nhiều lần ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, nhưng cuối cùng lại không thành chính quả, rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu.
Vì vậy tàn quyển « Thái Âm tâm pháp » cũng lưu lạc bên ngoài, không rõ tung tích. Mà đệ tử môn hạ cùng bạn bè của người, từng rời Long Hổ sơn đi tìm di sản sư môn, nhưng cũng không có kết quả.
Trương Trạch lại cầm lấy Vô Danh Đạo Kinh, lật xem cẩn thận từng trang.
Khi chữ viết của vị đạo nhân thứ nhất không rõ tên họ kết thúc, ở cuối trang đó hắn viết một con số.
Một trăm tám mươi bảy.
Sau đó là vị thứ hai, vị thứ ba, mỗi một người kế tục đều viết một con số ở cuối phần chữ viết của bọn họ.
Hai trăm ba mươi sáu, ba trăm bảy mươi mốt...
Đó là thọ nguyên của bọn họ, có dài có ngắn nhưng chưa bao giờ bị đứt đoạn, mãi cho đến khi một đời chủ nhân nào đó đi vào tà đạo, chuỗi số này mới ngừng được ghi chép.
Lấy vị yêu đạo này làm điểm phân chia, về sau các chủ nhân của Đạo Kinh không còn thôi diễn tâm pháp, mà lấy « Thái Âm tâm pháp » này làm căn bản để thôi diễn yêu thuật, cũng ghi lại nó lên trên Đạo Kinh.
Yêu pháp luyện hóa ánh mắt của Đại Lão Hổ kia, cùng với yêu pháp biến nửa người thành hồn thể đều từ đây mà ra.
Trương Trạch lật đến trang cuối cùng, thấy phía trên có một dấu móng hổ màu nâu đen.
Hắn tức quá mà bật cười, nghĩ rằng đó là do Đại Lão Hổ kia lúc ăn thịt yêu đạo đã đạp một chân lên, mới để lại dấu vết này.
Bản Đạo Kinh này được các đời chủ nhân gia trì thêm thần thông, khiến nó không dễ dàng hư hại, nhưng việc nó có thể lưu truyền qua nhiều gian truân trắc trở cho đến nay cũng là một kỳ tích.
Mà tâm pháp ghi trên đó dù trải qua nhiều đời chủ nhân, có nhiều chỗ thiếu sót, lại rõ ràng bày ra trước mắt Trương Trạch toàn bộ quá trình một môn tâm pháp từ không đến có, rồi đến Trúc Cơ, Kim Đan, cuối cùng dừng lại trước Nguyên Anh.
Đồng thời còn ghi lại toàn bộ quá trình thôi diễn công pháp dựa trên tâm pháp.
Đây là một bản mẫu trân quý.
Trương Trạch cầm lấy Vô Danh Đạo Kinh cùng « Thái Âm truyện » lại đẩy cửa chạy ra ngoài, hắn có một số việc muốn hỏi lão Đường.
Lão Đường đang ngồi ngoáy chân phơi nắng trong viện, nhìn thấy Trương Trạch hùng hùng hổ hổ chạy về phía mình, liền vui vẻ.
"Ngươi không phải đi bế quan sao? Nhà nào bế quan mà một canh giờ chạy ra hai chuyến vậy?"
"Đạo gia, ta hỏi ngươi chút chuyện? Có phải tất cả công pháp cơ bản nhất sau Trúc Cơ đều là thôi diễn từ tâm pháp ra không?" Trương Trạch hỏi.
"Nói nhảm, Lý Quan Kỳ dạy ngươi thế nào vậy? Chuyện này mà cũng không biết." Lão Đường nhíu mày.
"Hiểu rồi, Đạo gia ngài cứ tiếp tục nghỉ ngơi." Trương Trạch nói xong lại muốn chạy về.
"Trở về! Ngươi cầm cái gì trong tay thế?" Lão Đường gọi Trương Trạch đang muốn chạy về.
Vì đã có manh mối suy nghĩ, Trương Trạch cũng không vội chút thời gian này, hắn đưa hai quyển sách cho lão Đường, dù sao nói cho cùng, đây vốn đều là đồ vật của Long Hổ sơn.
Lão Đường cầm lấy « Thái Âm truyện » nhìn thoáng qua, "Cái này chẳng phải do đạo gia ta viết sao?"
"Ừm?" Trương Trạch bị lời nói này của lão Đường làm cho sững sờ.
"Thái Âm đạo nhân, sư thúc của ta. Sao, ngươi có ý kiến gì à?" Lão Đường nói với giọng lạnh nhạt.
"Vậy nên người trong sách ghi lại, xuống núi tìm di sản sư môn không có kết quả là..." Trương Trạch nhìn lão Đường hỏi.
"Có đạo gia ta một người." Lão Đường vỗ ngực.
Trương Trạch nhớ lại trong « Thái Âm truyện » miêu tả lối văn biền ngẫu tinh tế, âm luật hài hòa, từ ngữ hoa mỹ duyên dáng, rồi lại nhìn lão Đường lôi thôi lếch thếch lúc này, hắn...
Thôi được rồi, không cần để ý tiểu tiết.
"Quyển này là cái gì?" Lão Đường đặt « Thái Âm truyện » lên bàn, cầm quyển Vô Danh Đạo Kinh kia lên tay ước lượng.
"Tàn quyển « Thái Âm tâm kinh » của Thái Âm đạo nhân. Mặc dù phần sau bị sửa sai lệch, nhưng chính nó là « Thái Âm tâm kinh »."
Tay Lão Đường run lên một cái suýt chút nữa làm rơi quyển sách xuống đất, hắn vội vàng giữ chắc sách trong tay, cẩn thận nâng niu như bảo vật trân quý, lật trang đầu tiên ra xem.
Nội dung trong sách Trương Trạch đã ghi nhớ toàn bộ, hắn nói với lão Đường, "Vậy đạo gia ngài cứ từ từ xem, ta về bế quan đây."
Lão Đường khoát tay áo, ra hiệu Trương Trạch cứ tự nhiên.
Trở lại phòng của mình, treo lại bảng hiệu xong, Trương Trạch nhắm mắt tiến vào hệ thống.
Đứng trong không gian màu xám mênh mông vô bờ, trước tiên hắn điều chỉnh lại tâm trạng một chút.
Nói thật lòng, Trương Trạch cảm thấy mình có chút tự mãn, từ sau khi gặp tông chủ, hắn đã cảm thấy mình đang đi trên con đường tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.
Cảm thấy mình vô cùng lợi hại, giống như là thiên mệnh chi tử.
Cảm thấy con đường này chỉ mình ta độc bước, nhưng hiện tại xem ra...
Đạo này không cô.
Mà những món quà của những người đồng đạo này đang ở ngay trước mắt, hắn lại không hề hay biết.
Mở giao diện hệ thống, Trương Trạch nhìn những công pháp cơ bản kia đã sắp bị hắn lãng quên.
Lấy được linh cảm và kinh nghiệm từ Vô Danh Đạo Kinh, Trương Trạch dự định thôi diễn ngược những công pháp cơ bản nhất này, đối chiếu với tâm pháp các tông. Thử dùng một góc độ khác để lý giải nguyên lý vận hành của những tâm pháp kia.
Giống như đi trong mê cung, đi từ cổng vào hướng đến lối ra sẽ rất phiền phức, nhưng đi từ lối ra ngược về nơi giao cắt thì lại đơn giản hơn nhiều.
Trương Trạch không còn thử nghiệm lung tung không mục đích nữa, mà mượn ánh đèn của tiền nhân, bắt đầu dò dẫm tiến lên.
"Trước tiên giải quyết vấn đề từ Trúc Cơ đến Kim Đan."
...
Nửa tháng sau.
Trương Trạch từ dưới đất đứng dậy, không gian thử nghiệm của hệ thống vẫn một màu xám trắng, cũng không có âm thanh gì, nhưng trong tay Trương Trạch đã có thêm một cuốn sách nhỏ.
Trương Trạch không nhớ rõ trong khoảng thời gian này hắn đã chết bao nhiêu lần bên trong hệ thống, cũng nhớ không rõ đã gặp bao nhiêu khó khăn, hắn chỉ biết mình đã hoàn thành.
Hiện tại môn tâm pháp cơ sở này đang vận chuyển ngay trong cơ thể hắn.
Vận chuyển vô cùng trôi chảy và tự nhiên.
Tốc độ tu hành của bản tâm pháp trong tay hắn không nhanh, cảnh giới cũng chỉ dừng ở Trúc Cơ mà thôi, còn kém một bước nữa mới đột phá Kim Đan.
Nhưng ưu điểm lớn nhất của nó chính là tính tương thích, giống như tâm pháp Bách Yêu tông tương thích với các nhánh bách yêu vậy.
Bản tâm pháp này có thể tương thích với công pháp của ba tông môn: Long Hổ sơn, Thương Sơn Ngự Thú tông, Kiếm Tông.
Hơn nữa, nếu tu luyện giữa chừng không muốn tiếp tục, vẫn có thể chuyển sang tu luyện con đường của ba tông môn này vào lúc Kim Đan mà không có bất kỳ trở ngại nào.
Có một cơ hội để đổi ý.
Chính là rất thích hợp với Thiên Cơ các trước mắt.
Nhưng Trương Trạch vẫn có chút lo lắng, mặc dù hắn đã tự mình thí nghiệm rất nhiều lần, xác định tâm pháp này không có vấn đề, nhưng hắn không biết người khác luyện sẽ thế nào.
Biết đâu là do thể chất của mình đặc thù, thứ này chỉ có mình mới sử dụng được.
Lỡ như mình luyện không sao, người khác luyện vài phút đã tẩu hỏa nhập ma thì thật là dở khóc dở cười.
Trương Trạch suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy cứ ngẩn người ở đây cũng không phải là cách, hắn dùng uy năng 'từ không sinh có' của hệ thống để tạo ra bản tâm pháp tạm thời chưa có tên này.
Hắn dự định đi bàn bạc một chút với sư phụ và lão Đường.
Cảm nhận được quyển sách xuất hiện trong tay, Trương Trạch mở mắt ra.
Sau đó hắn liền thấy trước mắt là một mảng tối tăm mờ mịt.
Còn có mùi hoa cúc xộc vào mũi.
"Cháy rồi à?"
Bị mùi hoa cúc kia xộc vào mũi, Trương Trạch mới nhớ tới bàn hương tệ hại kia.
Bởi vì mình đã ngồi lì trong phòng này nửa tháng mà không mở cửa sổ, nên hiện tại nơi này chẳng khác gì Lăng Tiêu Bảo Điện.
"Rõ ràng lúc lão bản kia bán hàng đã vỗ ngực cam đoan là hương không khói mà. Lát nữa nhất định phải đi khiếu nại vụ mua phải hàng giả này."
Trương Trạch phất tay đánh tan khói mù, mở hết cửa sổ ra, sau đó hắn liền nghe thấy tiếng hét thất thanh của Lỵ Lỵ vọng vào từ trong sân.
"Oa! Lão đại tẩu hỏa nhập ma tự thiêu rồi! Mau tới cứu người a!"
Trương Trạch đẩy cửa đi ra ngoài, thuận tay ném quyển tâm pháp kia lên đầu Lỵ Lỵ, đập khiến nàng lảo đảo một cái.
"Nói nhỏ chút, ta không sao, ngươi làm sao thế?"
Lỵ Lỵ xoa đầu bò dậy từ dưới đất, nhặt quyển tâm pháp lên thuận tay nhét vào túi, lanh lẹ chạy tới chỗ Trương Trạch, sau đó trực tiếp nắm lấy cánh tay Trương Trạch, lôi hắn chạy về phía ngoài viện.
"Ta xong rồi! Lão đại ngươi mau đến xem!"
"Sau này tu sĩ Thiên Cơ chúng ta đánh nhau không còn sợ nữa rồi!" Lỵ Lỵ vừa chạy vừa nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận