Ai Bảo Hắn Tiến Kiếm Tông

Chương 05: Có nữ nhân, tuyệt đối có nữ nhân

**Chương 05: Có nữ nhân, tuyệt đối có nữ nhân**
Mây đen gió lớn, Trương Trạch lén lút khoác áo đi đêm, cầm rượu ngon thịt ngon, gõ cửa chính của Kiếm Linh.
"Tiền bối có ở đây không?"
"Nửa đêm không ngủ được tới đây làm gì?"
Kiếm Linh xuất hiện sau lưng Trương Trạch.
Nhìn Kiếm Linh đang đứng bên ngoài Luyện Tâm động, Trương Trạch hơi nghi hoặc.
"Tiền bối không phải nói không xuống khỏi động sao? Ngài..."
Nói còn chưa dứt lời, Trương Trạch liền bị đạp vào trong.
"Ta chỉ bị cố định ở nơi này trong vòng mười dặm, cũng không phải thật sự đang ngồi tù.
Nói đi, đêm hôm tới đây làm gì."
Kiếm Linh bay đến phía trước Trương Trạch, đánh giá tên dở hơi này.
"Tiền bối, sư phụ đã nói hết với ta rồi." Trương Trạch ngồi trên mặt đất, rót hai chén rượu đặt lên tấm lụa đã trải sẵn trước mặt.
"Nói cái gì?"
"Đều nói hết rồi, nữ tử kia..."
"Ai..." Kiếm Linh thở dài.
【 Ngoại môn duy nhất nhiệm vụ ẩn: Mê Võng Chi Linh đang tiến hành, độ hoàn thành 85% 】 【 Chi nhánh nhiệm vụ ẩn: Hồi ức chuyện cũ, độ hoàn thành 15% 】
Trương Trạch đã nhận qua huấn luyện chuyên nghiệp, cho nên sau khi nhìn thấy thanh tiến độ nhiệm vụ phát sinh biến hóa, hắn không cười thành tiếng.
Kỳ thật Trương Trạch chẳng biết gì cả.
Hai lão đầu kín miệng như bưng.
Lão Lý càng nóng nảy hơn, ra vẻ nếu ngươi còn dám hỏi nhiều, liền cho ngươi xem môn quy viết thế nào.
Chỉ là lúc quay người nhìn trời, vẻ sầu bi, hoài niệm, ưu thương đó là không giả được.
Cái vẻ xấu hổ nhăn nhó đó không khác gì mấy người trung niên bị lộ chuyện văn chương sến súa trên QQ space.
Trương Trạch có thể lấy ngọn đèn ở diễn võ đường ra thề, chuyện này bên trong có nữ nhân, tuyệt đối có nữ nhân.
"Mắt của ta chính là thước đo, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm."
Nơi này nhất định có một câu chuyện tình yêu trung lão niên không thể nói ra.
Lại thêm một Kiếm Linh vì một nữ tử nào đó mà thức tỉnh tiến giai, ngồi trơ trong động trăm năm.
Ba trăm năm trước yêu hận tình thù, nữ tử kia đã đi đâu, là cầm kiếm đi khắp thiên nhai rời khỏi Kiếm Tông, hay là mất sớm khi còn trẻ, hoặc là bị tình yêu vây khốn...
Trương Trạch chỉ cảm thấy đêm không ngủ được, trong lòng như có trăm ngàn con kiến đang bò.
Suy đi nghĩ lại thật lâu, hắn quyết định liều cái thân này, cho dù sau đó bị Lão Lý treo lên đánh ba ngày, cũng phải tìm hiểu rõ ràng chuyện này.
Tất cả đều là vì nhiệm vụ, không phải vì hóng chuyện.
Trương Trạch cảm thấy cả Lão Vương lẫn Lão Lý đều không giống người sẽ viết nhật ký.
Vậy chuyện này vẫn chỉ có thể ra tay từ chỗ Kiếm Linh kia.
Kiếm Linh tiền bối trông có vẻ uy nghiêm, nhưng kỳ thực có chút đơn thuần.
Hơn nữa một người ngồi trơ trong động trăm năm chắc chắn có rất nhiều điều muốn nói.
Cho nên hắn liền đánh bạo lừa một phen, không ngờ lại thành công.
Trương Trạch bưng đồ ăn thức uống (vốn chuẩn bị cho mình) tiến vào trạng thái hóng kịch.
"Năm đó, ta gặp nàng."
Đúng rồi, chính là cái mở đầu này, Trương Trạch gặm miếng thịt đầu heo.
"Lúc ấy linh trí ta chưa mở, chỉ là một Kiếm Linh cấp thấp có thể sao chép tu vi của người Luyện Khí.
Trong lúc đối chiến với nàng, ta cảm nhận được chiến ý chưa từng có.
Ta bị chiến ý bàng bạc của nàng kích thích, thức tỉnh linh trí.
Loại cảm giác đó đời này ta khó quên.
Đây là ơn điểm hóa.
Ta muốn lại cùng nàng chiến một trận để đáp tạ."
【 Ngoại môn duy nhất nhiệm vụ ẩn: Mê Võng Chi Linh, nhiệm vụ hoàn thành tiến độ 99% 】 【 Chi nhánh nhiệm vụ ẩn: Hồi ức chuyện cũ, nhiệm vụ hoàn thành tiến độ 99% 】
Trương Trạch bưng chén rượu đợi đã lâu, Kiếm Linh lại chỉ nhắm mắt hồi tưởng, không mở miệng nữa.
1% cuối cùng kia mãi không tới.
"Xong rồi?" Trương Trạch hỏi.
"Xong rồi." Kiếm Linh đáp.
"Chỉ có vậy thôi?" Trương Trạch cảm thấy mình bị lừa.
Đã nói là hiệp cốt nhu tình, đã nói là cổ kiếm tương tư, đã nói là câu chuyện ngôn tình cổ phong mười vạn chữ đâu rồi?
"Vậy tiền bối vì sao lại bị hỏng?"
"Bởi vì ban đầu, ta đúng là bị nữ tử kia đánh hỏng."
"Vậy tại sao lúc đánh ta tiền bối còn giả vờ bị hỏng?"
"Chê các ngươi phiền phức, nếu bị phát hiện không hỏng, còn phải làm bồi luyện cho các ngươi."
"Vậy tại sao ngài lại sửa được rồi?"
"Bởi vì phiền khi phải gõ mõ cầm canh cùng ngươi."
"Vậy lúc đó ngài muốn ta hỏi Lý trưởng lão điều gì?"
"Hỏi tên nữ tử kia, ta không biết nàng tên gì."
"Thế sao chính ngài không đi hỏi!"
"Ta vẫn chưa chuẩn bị xong. Mặc dù ta muốn tái đấu với nữ tử kia một trận, nhưng ta sợ lại bị đánh hỏng thêm lần nữa, Kiếm Tâm bất ổn sẽ ảnh hưởng tu hành."
Trương Trạch hiện tại rất trống rỗng, trống rỗng đến mức có thể xuất gia ngay lập tức.
Giống như dùng ổ cứng mạng download cả ngày trời tài nguyên, tưởng rằng phim "Đại thảo nguyên không che".
Kết quả nửa đêm mọi sự sẵn sàng, kéo rèm cửa, mở máy chiếu lên thì phát hiện đúng là "Đại thảo nguyên không che" thật.
10GB ảnh nền desktop Windows.
Nhìn ánh mắt không chút bận tâm của Kiếm Linh, không thể nói là ngây thơ, chỉ có thể nói là vô cảm.
Trương Trạch đứng dậy chắp tay, "Tiền bối nghỉ sớm, ta về ngủ đây."
"Quay lại!" Kiếm Linh bay tới trước mặt Trương Trạch chặn đường hắn lại.
"Ngươi có phải là chẳng biết gì hết đúng không..."
"Làm sao có thể, Lão Lý nói hết với ta rồi." Trương Trạch vòng qua Kiếm Linh, bước nhanh về phía cửa động.
"Dừng lại! Ngươi đang lừa ta?"
Kiếm Linh đưa tay, một thanh phi kiếm huyễn hóa từ linh khí xuất hiện phía trước Trương Trạch, chĩa vào gáy hắn.
"Ta, cái đó, Lý trưởng lão ngài ấy, với ta, ờm... Ngài biết đấy, vấn đề này chúng ta không phải không biết, là ngài ấy...."
"Nữ tử kia tên gì?" Giọng Kiếm Linh vang lên bên tai Trương Trạch, "Nếu ngươi thật sự hỏi sư phụ ngươi, hắn không có khả năng không nói cho ngươi."
Trương Trạch định giảo biện, nhưng lại cảm thấy thôi kệ.
Hắn bày ra tư thế ưỡn ngực cong mông, quay lưng về phía Kiếm Linh.
"Tiền bối cứ đạp vào chỗ này, thịt ở đây dày."
Ngày thứ hai.
Buổi luyện công sáng của Trương Trạch lại bị bỏ lỡ.
Trên người thật sự đau đớn không chịu nổi, mãi đến chiều hắn mới bò dậy khỏi giường.
Diễn võ đường là không đi được rồi, đi còn phải chịu Lão Lý giữ lại đánh tiếp.
Nơi an toàn nhất chỉ còn lại Tàng Thư Các của Lão Vương, đến đó vừa hay uống chút trà, rồi sắp xếp lại môn công pháp mới Kim Giáp Thành Binh này.
"Tiểu tử ngươi hôm nay sao lại quy củ như vậy. Trước kia đến chỗ ta toàn là có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi."
Lão Vương cuộn mình trong ghế nằm, xì xụp húp trà nóng.
"Đêm qua trong mộng con bừng tỉnh, chỉ cảm thấy tu vi bản thân thấp kém, hổ thẹn với tông môn. Cho nên đã tu luyện cả đêm, bây giờ vẫn còn đang nghiền ngẫm cảm giác lúc đó."
Vương trưởng lão nhìn bộ dạng khập khiễng của Trương Trạch, khẽ cười một tiếng.
"Ngươi đi hỏi Kiếm Linh, hay là đi hỏi Lão Lý?"
Trương Trạch ném bút xuống, đưa quyển sổ ghi công pháp vừa đứng viết xong cho Lão Vương.
"Đi hỏi Kiếm Linh, tiền bối rất vui mừng, đã chỉ đạo cho con tinh túy kiếm pháp cả đêm."
Nhận lấy quyển sổ, Vương trưởng lão lướt qua một lượt, cảm thấy ngoài chữ hơi xấu ra thì không có vấn đề gì.
"Tiểu tử ngươi thật là thông minh một đời hồ đồ nhất thời. Chuyện này sao ngươi không tới hỏi ta."
"Ngài biết ạ?"
"Tự nhiên. Dù ta không biết thì cũng sẽ không đánh ngươi."
Nói thật, Trương Trạch rất không tin.
Chuyện này tuy ở chỗ Kiếm Linh kia là một kịch bản nhạt như nước ốc, nhưng Kiếm Linh lão nhân gia dù sao cũng không có chỗ yếu hại nào, có hơi ngây ngô cũng là bình thường.
Nhưng Lão Lý ba trăm năm trước dù gì cũng là hán tử cường tráng, rối rắm thành cái bộ dạng kia tất nhiên là có điều mờ ám.
Về phần Vương gia gia nhà hắn, Trương Trạch nhìn cái cằm ba ngấn mỡ của Vương gia gia, luôn cảm thấy ông ấy không liên quan gì đến câu chuyện tình yêu trung lão niên này.
Lão Vương chắp tay sau lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ với dáng vẻ cao nhân.
"Đệ Thất Kiếm Các năm đó lưu truyền một câu. 'Xem cờ không nói đừng sợ xuân'. Ngươi hiểu không?"
Hiểu cái quỷ ấy, Trương Trạch thầm phỉ nhổ trong lòng.
Nhưng một giây sau hắn liền phản ứng lại, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Lão Vương.
【 Ngoại môn duy nhất nhiệm vụ ẩn: Mê Võng Chi Linh, nhiệm vụ hoàn thành tiến độ 99,91%. 】 【 Chi nhánh nhiệm vụ ẩn: Hồi ức chuyện cũ, nhiệm vụ hoàn thành tiến độ 99,91%. 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận