Ai Bảo Hắn Tiến Kiếm Tông

Chương 199: Hương (1)

Chương 199: Hương (1)
Trương Trạch ngồi xổm trên tảng đá ở cửa sơn động, nhìn về phía phương đông của bí cảnh, nhìn về phía con Cự Long đang nghỉ ngơi trên không trung phía trên khu rừng cổ kia.
Trên đầu Cự Long con ngươi độc (?) nhắm nghiền, sừng như trường kích, toàn thân không vảy.
Toàn bộ thân thể được bện xoắn lại từ một loại sợi rễ thực vật màu nâu xám nào đó, có lẽ là do tuổi tác của con rồng này quá lớn, những thân cành này đều toát ra mùi vị của sự chết chóc.
Mặc dù cách rất xa, nhưng thị lực của Trương Trạch không tệ.
Trong những bụi sợi rễ mọc trên thân Cự Long, hắn thấy được rất nhiều thân thể tàn phế của yêu thú.
Những yêu thú này bị 'trồng' vào thân thể Cự Long, nuôi dưỡng thân thể cao lớn của nó, cung cấp cho nó chút ít sinh khí.
Nhưng hiển nhiên đó chỉ là muối bỏ bể.
Hơn nữa, những đốm nấm mốc màu đỏ thẫm rung động theo nhịp hô hấp của Cự Long, đang lấy những thân thể tàn phế của yêu thú kia làm điểm xuất phát, chậm rãi lan rộng ra.
Tựa như một loại ô nhiễm nào đó.
"A Ly, ngươi trưởng thành rồi có biến thành hình sợi dài như kia không?" Trương Trạch nhìn con Cự Long kia hỏi.
"Eo ơi, xấu quá, ta mới không dài như thế."
"Vậy ngươi có nhớ mình trông thế nào không? Chắc không thể nào cứ mãi tròn vo được chứ?"
"Quên rồi..."
A Ly vừa đấu khẩu với Trương Trạch, vừa ngắm nhìn cảnh sắc bên trong bí cảnh này.
Nó cảm thấy mọi thứ ở nơi này quen thuộc đến khó hiểu, phảng phất như nó đã trở về thời Hồng Hoang.
Nghĩ đến mức sau gáy đau nhức, có cảm giác như đầu óc sắp phát triển thêm.
Chẳng biết tại sao, cấm chế áp chế tu vi bên trong bí cảnh này lại không có hiệu lực đối với Trương Trạch và A Ly.
"Trương huynh, ngươi đến để cứu chúng ta sao?"
Lý Giác, người vẫn đứng dưới tảng đá, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi.
"Chắc chắn rồi." Trương Trạch đáp.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?" Đôi mắt Lý Giác tràn đầy hy vọng.
"Chờ tỷ ngươi, nàng chắc chắn sẽ đến cứu chúng ta." Trương Trạch khoát tay.
"..."
Lý Giác suy nghĩ một chút, quyết định đổi chủ đề.
"Trương huynh chắc hẳn là nhận được liên lạc của ta, hiểu thấu bí mật bên trong ba chữ kia, nên mới tới phải không?"
Trương Trạch cười có chút lúng túng, "Cũng xem như vậy đi."
Sau đó cũng lái sang chủ đề khác.
"Lý Giác, ngươi có biết một người tên là Nhất Mục không? Là một tiên sinh bói toán ở Thăng Long thành, trông vừa già lại vừa trẻ."
Lý Giác nghe xong lắc đầu, "Chưa từng nghe qua, người này thì sao?"
Trương Trạch nhìn con Cự Long kia, nhẹ giọng nói.
"Ta nghi ngờ, Nhất Mục có liên quan đến con rồng này."
"A?" Lý Giác ngược lại không bình tĩnh như Trương Trạch, hắn thực sự rất sợ con Cự Long đang ngủ lơ lửng trên trời kia.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Lý Giác hỏi.
"Ta đã gặp người đó, trên người hắn có long khí." Trương Trạch nhớ lại chuyện xảy ra sau khi gặp Nhất Mục.
Ban ngày hôm nay, bên trong Thăng Long thành.
Sau khi rời khỏi con hẻm nhỏ tên Thương Long Bách gì đó kia, Trương Trạch đột nhiên cảm thấy long khí bên người phai nhạt đi.
Đó không phải là mùi vị thực sự, mà là loại long khí lúc có lúc không mà A Ly mang theo.
Bởi vì đã ở cùng A Ly một thời gian dài, Trương Trạch rất quen thuộc với cảm giác này.
Lúc trước nói chuyện với Nhất Mục thì ngược lại không có cảm giác gì, đến lúc rời khỏi hẻm nhỏ hắn lập tức nhận ra điểm không đúng.
Long khí đã phai nhạt đi.
Nhưng đợi lúc hắn quay lại, Nhất Mục tiên sinh kia đã biến mất không còn tăm hơi, mai rùa và cây quạt nhỏ cũng theo đó biến mất.
Chỉ còn lại cái bàn rách nát thấm đầy dầu mỡ kia.
Một gã hán tử mặt dài đang đứng cạnh bàn thở hổn hển, dường như cũng đang tìm kiếm ai đó.
Trương Trạch tiến lên hỏi thăm người kia, mới biết cái bàn này thực sự là đồ của hàng thịt, hơn nữa còn vừa mới bị vứt đi không lâu.
Vừa hỏi kỹ về chuyện thầy bói Nhất Mục, gã mặt dài kia chỉ lắc đầu, nói trong Thăng Long thành căn bản không có tay thầy bói lừa đảo nào như vậy.
"Về sau ta lại hỏi rất nhiều người trong thành, những người đó cũng không biết nhân vật Nhất Mục này.
Thêm vào việc trước đó ta nghe người ta nói nơi này có rồng, liên tưởng đến luồng long khí trên người Nhất Mục, ta liền cảm thấy sự việc có chút kỳ lạ.
Cho nên ta tìm tỷ của ngươi, bảo nàng liên lạc với Ngự Thú tông, xem có thể liên lạc được với hai vị sư đệ, sư muội kia của ngươi không."
Sau khi phát hiện đều không liên lạc được với các ngươi, ta liền suy đoán các ngươi có khả năng đã xảy ra chuyện."
Trương Trạch nói xong, khoát tay thở dài, "Cho nên, ta liền định đến xem chỗ này trước một chút, sau đó cũng bị hút vào đây."
Dứt lời, Trương Trạch từ trên tảng đá nhảy xuống, "Chờ tỷ của ngươi đi, nàng sẽ nhờ người từ Ngự Thú tông đến cứu chúng ta."
...
Trước khi Trương Trạch chạy đến Ngọa Long trạch, hắn đã nói suy đoán của mình cho Lý Nguyệt Khinh nghe, cũng bảo nàng nhanh chóng đi tìm người giúp đỡ.
Mà lúc này, Lý Nguyệt Khinh đã chạy tới Ngọa Long trạch.
Nàng đang nói chuyện với gia gia của mình.
"Cái gì gọi là không có cách nào? Đây không phải là cháu trai ruột của người sao?"
Đối diện Lý Nguyệt Khinh là một con cự quy, lão Quy này già đến mức mí mắt sắp không mở ra nổi, lúc này đang cúi đầu gật gù ngủ gật.
Gia gia của nàng, Lý Văn Châu, đang đứng bên cạnh cự quy.
Lão gia tử mặc một bộ võ phục ngắn màu xanh đen, bắp thịt cuồn cuộn, mái tóc màu đỏ trông như ác quỷ.
Mặc dù tướng mạo hung ác, nhưng Lý lão đầu nói chuyện với cháu gái mình lại rất ôn hòa.
"Bí cảnh dưới Ngọa Long trạch chỉ có thể do con rồng kia mở ra, ta cũng không có biện pháp, cưỡng ép phá trận sẽ chỉ hại Tiểu Giác, ngươi có hét vào mặt ta cũng vô dụng."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Lý Nguyệt Khinh nhìn Ngọa Long trạch trước mắt, rất sốt ruột.
"Cái khóa đồng kia, Tiểu Giác vẫn luôn đeo trên người chứ?" Lý Văn Châu hỏi.
"Có mang theo, lúc trước hắn muốn vứt ở nhà, bị ta đánh cho một trận." Lý Nguyệt Khinh đáp.
Lý Văn Châu nghe vậy, mí mắt giật một cái, nhưng vẫn nói tiếp, "Bên trong khóa đồng có một mảnh vảy rồng, là tín vật giữa Ngự Thú tông chúng ta và Cự Long kia..."
Nhưng nói đến đây lại dừng lại, Lý Văn Châu dường như đang nhớ lại một chuyện quan trọng nào đó, nhưng nghĩ hồi lâu mà vẫn chưa nhớ ra.
"Đi đến khu rừng cổ trong bí cảnh,... trong rừng cổ có một tấm bia đá, đặt vảy rồng lên trên, là có thể đối thoại với Hương..."
"Duyên phận vẫn còn, Hương sẽ thả Tiểu Giác rời đi."
Người nói chuyện không phải Lý Văn Châu, mà là con cự quy bên cạnh hắn.
Cự quy tên là Trục Lạc, tuổi tác còn lớn hơn cả lịch sử của Ngự Thú tông, đã tiễn đưa mấy đời tông chủ Ngự Thú tông, rất nhiều chuyện nó đều nhớ rõ ràng.
Nói xong, cự quy lại thiếp đi.
Lý Nguyệt Khinh nghe vậy, liền từ trong nạp giới lấy ra một chiếc Khóa Trường Mệnh.
Loại khóa này nàng và Lý Giác mỗi người một cái, "Của ta cũng có một cái?"
Lý Văn Châu khẽ gật đầu, "Ừm, trong cái của ngươi cũng có một mảnh."
Được gia gia khẳng định, Lý Nguyệt Khinh chạy đến bên hồ, giơ Khóa Trường Mệnh trong tay lên nói.
"Hương tiền bối! Xin cho ta đi vào!"
Nhưng mặc cho Lý Nguyệt Khinh kêu gọi thế nào, cũng chẳng có gì xảy ra.
Lý Nguyệt Khinh không cam lòng nhìn mặt hồ, lúc này mới lấy Tiểu Hạch Đào ra gửi một đoạn tin nhắn dài cho Trương Trạch.
Đem toàn bộ phương pháp thoát hiểm báo cho hắn biết.
Không lâu sau, Trương Trạch trả lời hai chữ.
【 Đã nhận 】 "Chờ đi, Tiểu Giác chắc chắn không sao." Cự quy lúc này lại mở mắt.
Lý Nguyệt Khinh cũng hết cách, nàng chỉ có thể khoanh tay dựa vào bên cạnh cự quy chờ đợi.
Nàng rất không thích loại tình huống thoát ly chưởng khống như thế này.
Nhất là bây giờ đệ đệ của mình đang lâm vào nguy hiểm.
Lại nghĩ đến Trương Trạch cũng ở bên dưới, trong lòng Lý Nguyệt Khinh càng thêm áy náy, nàng luôn cảm thấy việc kéo Trương Trạch vào chuyện này là rất có lỗi với hắn.
Nhưng trực giác của Lý Nguyệt Khinh lại nói cho nàng biết, có Trương Trạch ở đó chắc chắn sẽ không sao.
Nhưng nghĩ đến Kim Đan đủ mọi màu sắc kia của Trương Trạch, nàng lại cảm thấy người này có phải là hơi không đáng tin cậy không.
Tóm lại, rất là mâu thuẫn.
Có lẽ là vì Kim Đan của Trương Trạch quá hài hước, tâm trạng Lý Nguyệt Khinh ngược lại lại bình ổn xuống, nàng cùng gia gia mình nói sang chuyện khác.
"Phụ thân ta đâu? Tại sao người không đến?" Lý Nguyệt Khinh hỏi.
Nhắc tới người con trai này, Lý Văn Châu cũng đau đầu, hắn siết chặt nắm tay, "Liên lạc không được, chắc lại đến Dược Vương cốc tìm mẹ ngươi rồi. Bây giờ... bọn họ có khả năng đã chạy đến Tây Châu rồi."
Lý Nguyệt Khinh nghe được đáp án trong dự liệu này vẫn có chút im lặng, những năm nay nàng đã thành thói quen.
Nàng luôn cảm thấy phụ mẫu mình mới là chân ái, còn nàng và Lý Giác chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn mà thôi.
Chuyện này hai ông cháu tiếp tục lải nhải cũng không có kết quả, Lý Nguyệt Khinh liền hỏi sang chuyện khác.
"Lúc nhỏ các người không phải nói với ta núi Quan Long này không có rồng sao? Sao giờ lại có rồi?"
"Con bé này, lúc đó ngươi mới bao nhiêu tuổi, làm gì có ai đem loại bí mật này nói cho trẻ con?" Lý Văn Châu thở dài nói.
Lý Nguyệt Khinh nghĩ cũng đúng lý lẽ này, liền lại hỏi, "Vị Hương tiền bối này là ngự thú của tiên tổ sao? Hay là..."
Lý Văn Châu nghe câu hỏi của cháu gái mình lại lắc đầu, sau đó ngậm miệng không nói.
Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đem sự tình thực tế nói cho nàng biết.
Dù sao chuyện có rồng Lý Nguyệt Khinh đã biết, vậy biết thêm một chút cũng không sao.
"Ngự thú chi pháp của Ngự Thú tông chúng ta, là do Hương truyền thụ."
"A?"
Có lẽ bí mật này quá mức kinh người, Lý Nguyệt Khinh phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.
"Hiểu rồi chứ, đây chính là lý do vì sao lúc nhỏ không nói cho ngươi biết chuyện này."
Lý Văn Châu nhìn mặt hồ, tỏa thần thức ra, đảm bảo trong phạm vi mười dặm quanh Ngọa Long trạch, không một ai có thể tiến vào.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận